Âm Tế Thiên vừa thông suốt chuyện của tiểu thí hài, thì lại nghĩ đến chuyện khác. Từ bên trong đến chỗ thùng tắm cũng cách nhau ít nhất bốn năm trượng, nếu tính sơ sơ thì phải mất vài phút để chạy tới nơi này, vậy nhưng hắn chỉ nháy mắt một cái đã đến nơi, tốc độ nhanh kinh người, xung quanh trở nên hư ảo vèo vèo mà lướt qua! Không phải là sau khi hắn cường hóa sự nhanh nhẹn thì đến tốc độ chạy cũng nâng cao đó chứ!
Âm Tế Thiên càng nghĩ càng hưng phấn, lăn tới lật lui ở trên giường. Xem ra mỗi sáng hắn phải rèn luyện nhiều hơn mới được, nhất là công phu quyền cước, sau này chỉ cần hắn đem sức mạnh, sự nhanh nhẹn và tốc độ phối hợp nhịp nhàng với nhau thì việc đối phó với tu sĩ dưới Kim Đan kỳ sẽ không có vấn đề gì.
Giờ phút này, *** thần hưng phấn Âm Tế Thiên không hề buồn ngủ, trong lòng toàn nghĩ như thế nào để kết hợp được với công phu mà Tịch Thiên đã học, tự chế ra cho mình một bộ chiêu thức nhanh nhất. Nằm nghĩ ngợi đến tận tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ. Đang ngủ, hắn cảm giác đến có cái gì đó lạnh lẽo chạm trên môi hắn, nhẹ nhàng mà ma xát, lại rất cẩn thận vẫn luôn quyến luyến không rời. Âm Tế Thiên sốt ruột giãy dụa, sau đó mở trừng hai mắt nhìn thấy ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ khiến hắn không thích ứng kịp mà nheo mắt lại. Hắn nghiêng đầu nhìn quanh phòng nhưng lại không có một bóng người, ngay sau đó bên ngoài truyền đến như là tiếng cãi nhau.
Âm Tế Thiên đưa tay sờ môi mình, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt, chẳng nhẽ vừa rồi là hắn nằm mơ? Lúc này, tiếng cãi nhau bên ngoài ngày càng lớn. Âm Tế Thiên nhíu chặt mày, đứng dậy đi ra bên ngoài thì thấy vυ' Trương và vυ' Liễu đã lâu không gặp đang cầm một đống quần áo đủ màu sắc cãi nhau.
“Ta cảm thấy bộ y bào này tương đối thích hợp với thiếu phu nhân!” Vυ' Trương cầm một bộ quần áo màu lam có hình kỳ lân thêu bằng chỉ vàng, còn vυ' Liễu thì cầm trong tay y bào màu xanh nhạt có họa tiết nho nhỏ.
Vυ' Liễu không chịu: “Y bào này màu sắc quá tối, căn bản là không thích hợp với thiếu phu nhân, cái ta cầm vẫn đẹp hơn, thanh đạm thanh lịch, thiếu phu nhân mặc nó vào nhất định sẽ xinh đẹp.”
Âm Tế Thiên thật sự không rõ hai bộ quần áo thì có gì để mà cãi qua lại, liền cắt đứt lời các nàng: “Các ngươi đang làm gì đó?”
Vυ' Liễu nhìn thấy Âm Tế Thiên đứng ở cửa, nở nụ cười xin lỗi: “Thiếu phu nhân, ngài đã tỉnh! Là chúng ta lớn tiếng làm ngài thức giấc sao?”
Âm Tế Thiên ngồi vào trước bàn, chỉ vào hai bộ quần áo hỏi: “ Các ngươi đây là…”
Vũ Liễu cười hì hì nói rằng: “Thiếu phu nhân, hôm nay là lễ cầu duyên, đương nhiên là phải mặc quần áo mới rồi!”
“Lễ cầu duyên?” Đáy mắt Âm Tế Thiên hiện lên vẻ nghi hoặc, trong trí nhớ của Tịch thiên không có lễ hội này: “Đây là ngày hội gì?”
Vυ' Trương nhanh chóng giải thích: “ Thiếu phu nhân, lễ cầu duyên là… ư…”
Nàng âm thầm cắn răng trừng cái chân đang dẫm lên chân mình. Vυ' Liễu làm bộ như không có gì thu lại cái chân đang dẫm lên chân vυ' Trương nói tiếp: “Lễ cầu duyên là ngày lễ lớn ở nam bộ, thiếu phu nhân không biết cũng không có gì lạ!”
Âm Tế Thiên nhíu mày. Vυ' Liễu tựa như nghĩ đến cái gì, ánh mặt lóe lên, trừ trong đại ký không gian lấy ra ấm trà cùng cái chén, cười nói: “Thiếu phu nhân vừa mới rời giường, nên uống trước chút trà để thanh cổ họng!”
Âm Tế Thiên tiếp nhận chén trà, lập tức ngửi ra được trong chén trà có hơn mười loại dược không màu, uống hết cả chén trong một hơi, mùi dược lan tỏa trong cả miệng, khiến người ta nhịn không nổi lại muốn uống thêm chút nữa. Vυ' Liễu nhìn hắn rót nước trà, đáy mắt hiện lên ý cười giảo hoạt.