Âm Tế Thiên lo lắng Thôn Phách nhớ tới chuyện xảy ra mấy hôm trước ở hậu viện của cửa hàng Bắc gia, nhanh chóng đánh trống lảnh: “Sáng nay, lúc ta đến thôn Đậu Hoa, nhìn thấy mấy cô nương ở Lô Đỉnh viện bị hút đi hồn phách!”
Thôn Phách sửng sốt khi thấy hắn đột nhiên chuyển đề tài, lên tiếng hỏi: “Sao đột nhiên ngươi nói tới chuyện này, không phải là ngươi cho rằng ta làm đó chứ?”
Âm Tế Thiên im lặng. Mục đích của hắn chỉ là muốn dời đi sự chú ý với đề tài trước, đối với việc mấy cô nương ở Lô Đỉnh viện chết trong tay ai không có một chút hứng thú. Thôn Phách thấy hắn không nói cho rằng là hắn ngầm thừa nhận, nheo lại nửa con mắt, cười lạnh: “Nếu thật sự là do ta làm ngươi muốn bắt ta phải như thế nào? Hay là muốn thay trời hành đạo? Đừng quên ngươi hiện tại đến bản thân mình cũng không thể tự bảo vệ được!”
Ytức giận phất tay áo, xoay người một cái bước về phía cửa sổ. Lúc y càng bước gần đến cửa sổ thì bóng càng mờ dần, rồi cuối cùng thì biến mất hẳn, không còn tăm hơi. Ngay sau đó một bóng đen hướng cửa sổ bay ra ngoài, tựa như trận pháp bố trí trong phòng đã bị thu hồi.
Đi rồi?
Âm Tế Thiên hơi ngơ ngác. Hắn xoay người mở cửa phòng, đẩy nhẹ một cái cửa phòng đã mở bung ra. Hai người Bắc Duy và Bắc Sinh đang nói chuyện phiếm ở cửa nhanh chóng nhìn về phía hắn.
“Thiếu phu nhân, người nghỉ trưa chỉ một lát vậy thôi sao?”Bắc Sinh cười hỏi
Âm Tế Thiên không khỏi kéo khóe miệng: “Không! Ta muốn các ngươi báo với Thận quản sự chậm lại nửa canh giờ dùng cơm chiều!”
Ai! Cứ cho là bọn họ phát hiện Thôn Phách ở trong phòng, dựa vào tầng thứ chín của Trúc Cơ làm sao có đủ năng lực mà đấu lại Thôn Phách? Âm Tế Thiên trở lại phòng, ngồi xuống giường, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện. Những ngày gần đây việc tu luyện không có tiến triển, thế nhưng lại có thể cảm giác được sự thay đổi của thân thể càng ngày càng không giống như trước. Ví như khứu giác, lúc gia phó đem thức ăn đến, khi còn ở rất xa ngoài phòng, hắn đã ngửi thấy mùi rau. Mà ngay cả vị giác của hắn cũng tốt hơn nhiều, nguyên liệu nấu ăn của mấy món trong bữa đều biết rõ, chỉ còn kém không nếm ra được trong đồ ăn là có mấy hột muối hay là mấy muỗng dầu nữa thôi.
Thời gian tu luyện rất nhanh trôi qua, lúc Âm Tế Thiên mở mắt thì sắc trời đã tối sầm lại, ngoài phòng đã thấy ánh nến. Hắn đứng lên duỗi thẳng thắt lưng, chợt nghe thấy Bắc Sinh đứng ở bên ngoài nói: “Thiếu phu nhân, nên dùng cơm chiều!”
Âm Tế Thiên mở cửa phòng, Bắc Sinh cười hỏi: “Thiếu phu nhân muốn dùng cơm ở đại sảnh hay vẫn ở trong phòng ạ?”
“Mang vào trong phòng đi!”
“Dạ!” Bắc Sinh xoay người rời đi, Bắc Duy đi vào trong phòng đốt nến. Âm Tế Thiên nhìn bóng dáng Bắc Duy hỏi: “Sự tình ở Thú Viên đều an bài xong xuôi rồi chứ?”
Bắc Duy cười nói: “Xin thiếu phu nhân yên tâm, ta đã an bài thỏa đáng rồi!”
“An bài thỏa đáng cái gì?” Thanh âm non nớt đột nhiên vang lên, ngay sau đó Bắc Dực Đồng khoanh tay đi vào trong phòng. Âm Tế Thiên nhìn tiểu thí hài đi vào, trong lòng khó hiểu mà cảm thấy vui vẻ, vội vẫy vẫy gọi nhóc: “Lại đây!”
Bắc Dực Đồng nhìn người kia cười sáng lạn, môi nhỏ không khỏi cũng cười nhẹ theo. Mới vừa đi đến cạnh Âm Tế Thiên, cả người đã bị hắn ôm bế ngồi lên trên đùi. Âm Tế Thiên nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh hỏi: “Mấy ngày vừa rồi đi đâu? Tại sao lại không tới Minh Thăng viện? Không phải Bắc Minh bế quan ngươi cũng bế quan theo y đấy chứ?”
Bắc Dực Đồng đang định trả lời, thì nhìn thấy vài tên gia phó bưng đồ ăn đi đến, mày nhíu lại: “Trễ thế này rồi mà còn chưa dùng cơm chiều sao?”
Âm Tế Thiên cười cười: “Đả tọa trễ thì thời gian ăn cơm cũng trễ!”
“A!” Bắc Dực Đồng quay đầu phân phó Bắc Duy: “Bắc Duy, ngươi bảo Thận quản sự sai người đi chuẩn bị nước nóng cho thiếu phu nhân tắm!”
“Dạ!” Bắc Duy mang theo vài tên gia phó rời khỏi phòng, thuận tiện đóng luôn cửa phòng
“Ngươi ăn trước đi!” Bắc Dực Đồng tụt xuống khỏi đùi Âm Tế Thiên ngồi vào ghế bên cạnh sau đó lại hỏi chuyện trước đó: “Các ngươi vừa mới nói an bài tốt chuyện gì?”
Âm Tế Thiên cảm thấy việc này không có gì phải giấu diếm nên đem mọi chuyện nói hết một lần cho nhóc. Hắn đem đồ ăn nhét vào miệng tiếp tục nói: “Hắn ta nhất định sẽ tra xem ta mua đồ ăn cho yêu thú ở chỗ nào, sau khi biết ta mua đồ ăn ở Đậu Hoa thôn nhất định sẽ tìm đến làm khó ta, nói là lấy đồ ăn là một chuyện lớn. Cho nên ta bảo Bắc Duy sắp xếp vài người thay phiên trong coi kho hàng yêu thú, phòng ngừa có người động tay chân!”
Bắc Dực Đồng đồng ý với hành động của hắn, cùng hắn ăn đến khi no nê rồi mới lấy từ túi không gian ra một bộ quần áo màu trắng mạ vàng đặt trên mặt bàn. Âm Tế Thiên nhìn bộ quần áo, nghi hoặc hỏi: “Đây là…”
Ngón tay Bắc Dực Đồng vuốt ve lằn chỉ thêu của bộ quần áo: “Đây là bộ quần áo mà ta… đại ca của ta làm cho ngươi!”
“Y tự tay làm?” Âm Tế Thiên kinh ngạc mà nhìn nhóc.
“Đúng vậy!”
Âm Tế Thiên đặt đũa xuống, cầm bộ quần áo lên. Chất liệu vải mềm mại trơn nịn, nhìn qua có chút giống áo bào của hòa thượng nhưng lại càng giống hoa phục của quý công tử. Trên đó còn dùng tơ vàng thêu họa tiết, hơn nữa dưới ánh sáng của ngọn nến lòe lòe sáng lên, vô cùng chói mắt, có thể thấy được người làm chiếc áo này vô cùng tỉ mỉ chuyên tâm.
“Thật sự là Bắc Minh làm nó?”
Âm Tế Thiên khó tin hỏi lại một lần, thật sự thực khó tưởng tượng ra bộ dáng Bắc Minh cầm kim thêu thêu từng mũi. Bắc Dực Đồng nhìn vẻ mặt hắn yêu thích đến không chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp cũng tỏa ra ý cười. Âm Tế Thiên nhẹ nhàng mơn trớn quần áo, thì thào nói: “Quả nhiên là thiên tài tuyệt thế!”
Cấp độ trang bị, phẩm chất được chia ra làm pháp phẩm, cổ phẩm, bảo phẩm, linh phẩm, tiên phẩm, tuyệt phẩm. Từ linh khí mà bộ quần áo tỏa ra, có thể đoán được cấp độ phẩm chất của nó, mà bộ quần áo này phải là Phùng sư trên cấp sáu mới có thể làm ra.
Phùng sư cũng giống như Đúc sư, Luyện đan sư, Ngự thú sư đều rất ít, tự bản thân không chỉ cần có được hai linh căn lớn như thổ và hỏa hơn nữa trong linh căn thổ còn cần có kim trong ngũ hành mới có thể trở thành Phùng sư. Nói cách khác, Bắc Minh không chỉ có được hai linh căn thổ và hỏa mà với tình trạng thân thể không tốt, còn có thể trong thời gian ngắn tu luyện đến đỉnh cao của Kim Đan kỳ, được người ra tôn xưng thiên tài tuyệt thế cũng hoàn toàn xứng đáng!
Âm Tế Thiên ngừng suy nghĩ lan man, thuận miệng hỏi: “Bắc Minh sẽ không phải cũng biết luyện đan đó chứ?”
Hắn hỏi như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, Bắc Minh đã từng bắt hắn ăn một viên thuốc dưỡng thân, không biết có phải do y tự chế hay không.
“Đúng vậy!”
Âm Tế Thiên nghe thấy nhóc trả lời, suýt chút nữa thì chết nghẹn vì nước. Muốn trở thành Luyện đan sư, trong người nhất định phải có linh căn mộc và hỏa, hơn nữa trong linh căn mộc còn phải có thủy trong ngũ hành mới có tư cách trở thành luyện đan sư, như vậy không phải Bắc Minh có ba loại linh căn sao?
“Y… hức… ta rất thích y bào này!”
Âm Tế Thiên vốn định hỏi Bắc Minh có thể rèn được pháp khí và điều khiển thú hay không những nghĩ lại cảm thấy không nên hỏi thì tốt hơn, khỏi làm cho mình cảm thấy bị đả kích! Hắn rốt cục hiểu được y vì sao lại tìm không ra bệnh của mình, xem ra là y bị ông trời đố kỵ cho nên mới bị như vậy! Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm cung kính: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị xong nước ấm cho ngài tắm rồi ạ!”
“Vào đi!”
Gia phó đẩy cửa vào, thỉnh lễ với bọn họ, liền bước ra phía sau bình phong pha nước. Bắc Dực Đồng liếc mắt nhìn sương trắng bay ra khỏi bình phòng, mắt lóe lên: “Tắm rửa xong thì mặc thử cái y bào này đi!”
“Ừ!” Âm Tế Thiên cũng không muốn làm bộ quần áo mà Bắc Minh vất vả làm ra bị bẩn: “Này! Nếu là Bắc Minh tự tay làm ra nó, vì sao y lại không tự mình mang đến?”
Bắc Dực Đồng lôi kéo hắn đi vào bên trong: “Y tự tay chế quần áo cho nên tổn hao rất nhiều linh lực, hiện tại đang khôi phục nguyên khí! Tuy rằng như thế, y vẫn muốn cho người sớm nhìn thấy bộ quần áo này, cho nên nhờ ta mang lại đây cho ngươi!”
Âm Tế Thiên kỳ quái nhìn nhóc: “Vì sao y lại tốn nhiều *** lực như thế để chế quần áo?”
Hắn cảm thấy Bắc Minh sẽ không không có lý do mà tốn nhiều linh lực để làm ra quần áo.
“Qua hai tháng nữa thì đến thú triều, y muốn đưa ngươi đi tham gia hoạt động của thú triều, mà ngươi thì cần nhất một bộ quần áo thật tốt để phòng thân.”
Âm tế Thiên vui sướиɠ mà nhìn nhóc: “Thật sự?”
Trước đó hắn còn muốn tìm cơ hội để nói chuyện này với Bắc Minh! Không nghĩ tới y lại chủ động muốn đưa mình đi tham gia thú triều!
“Đúng vậy!”
Bắc Dực Đồng thản nhiên lên tiếng, vươn tay muốn tháo phật châu kim sắc thay cho Âm Tế Thiên. Không ngờ, ngón tay mới đυ.ng tới hạt châu, phật châu đột nhiên phát ra ánh vàng, lập tức hất cánh tay nhóc ra. Hai người khϊếp sợ vì chuyện vừa rồi. Âm Tế Thiên hồ nghi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hắn vẫn cảm thấy Hư Không đưa bộ phật châu này rất không bình thường, thế nhưng vẫn không biết nó không bình thường chỗ nào, cho đến khi chuyện vừa rồi phát sinh! Chính là hắn trước kia, lúc ôm Bắc Dực Đồng đi ngủ, cũng không thấy phật châu có phản ứng gì, vì sao hôm nay phải xuất hiện dị tượng?
Bắc Dực Đồng nhướn mắt: “Ta chỉ muốn giúp ngươi tháo phật châu ra!”
Âm Tế Thiên kỳ quái nhìn nhóc: “Ngươi vì sao phải gỡ phật châu ra?”
Chẳng nhẽ là vì tiểu thí hài nghĩ muốn gỡ nó xuống, mới bị phật châu bắn trở về?