Trường Can Hành

Chương 2: Đêm động phòng hoa chúc

Hai nhà cách nhau cũng không xa, nhưng Đỗ Thanh Trúc lo sợ kiệu của Nhược Thi đi nhanh sẽ làm nàng mệt nhọc, nên cố tình thả ngựa thật chậm. Không lâu sau, gia đinh Đỗ gia đang đứng xếp hai hàng chờ đợi bên ngoài cửa phủ, nghe được tiếng chiêng trống vang khắp trời, một đội ngũ đón dâu dần dần xuất hiện trong tầm mắt, tất cả đều vui mừng hớn hở, một thiếu niên cưỡi bạch mã dẫn đầu đoàn người đi đến đại môn trước phủ. Dọc theo hai bên đường đi đã có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, chớ nói chi là đến trước cửa Đỗ Phủ, khi mọi người thấy kiệu hoa sắp vào cửa, cũng không biết ai đó ở trong đám đông hô to, đám người vốn đang nháo nhào, mất trật tự lập tức nhường đường cho kiệu hoa thuận lợi được đưa đến trước cửa Đỗ Phủ, chỉ điều này thôi cũng có thể thấy được địa vị của Trầm Nhược Thi trong cảm nhận của dân chúng Ninh Thành.

Đỗ Thanh Trúc đã sớm xuống ngựa, chậm rãi bước đến gần kiệu hoa, chờ cho hỷ nương nói xong câu nói cát tường mới nhẹ nhàng đá cửa kiệu, lúc này, hỷ nương liền chậm rãi đỡ tân nương tử rời khỏi kiệu hoa. Trên mặt Đỗ Thanh Trúc hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng mà ngay cả bản thân nàng cũng không hề hay biết, nhận lấy dải lụa đỏ do hỷ nương đưa tới, chậm rãi dẫn Nhược Thi vào phủ. Nhạc khúc hoan hỉ lại vang lên thật náo nhiệt, mọi người xung quanh không ngừng lớn tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay không ngớt. Khóe môi Đỗ Thanh Trúc bất giác lại hiện rõ ý cười càng nồng đậm hơn, nàng nắm chặt lấy dải lụa đỏ, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn người bên cạnh có đuổi kịp nàng hay không, vẻ mặt ân cần này của nàng, ngay cả Thủy nhi đang đứng cách đó không xa cũng không nhịn được mỉm cười thầm nghĩ, cô gia của nàng thật là thú vị.

Cả hai người đi vào nội đường, vừa mới dừng lại, hỷ nương đã bắt đầu cử hành nghi thức bái đường, bởi vì song thân của Đỗ Thanh Trúc đã qua đời nên hai bái đầu tiên chỉ là đơn giản qua loa, đến khi phu thê giao bái, Đỗ Thanh Trúc có hơi hồi hộp, hành lễ với vẻ mặt căng thẳng, mà khuôn mặt Trầm Nhược Thi được che dưới lớp hỷ khăn cũng không khá hơn, nhưng nhờ có khăn che lại mà vẻ hồi hộp của nàng không bị mọi người nhìn ra. Mãi cho đến khi hỷ nương vui mừng hô lên lễ hoàn, cả hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó đôi tân nhân lập tức được hỷ nương dẫn đường đi vào động phòng hoa chúc, Đỗ Thanh Trúc nhìn Nhược Thi vẫn còn đội hỷ khăn trên đầu, gian nan chậm rãi được dẫn đến ngồi xuống giường, nàng không quên căn dặn Thủy nhi ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc Nhược Thi, rồi mới xoay người rời khỏi phòng.

Có thể nói là quá trình lễ thành hôn đối với tân nương tử xem như đã xong, nhưng đối với tân lang thì chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Đỗ Thanh Trúc mời từng nhóm quan khách vào ngồi dự yến tiệc trong hoa viên, rồi bắt đầu đi đến từng bàn một mời rượu. Theo tập tục của Ninh Thành, yến tiệc giữa trưa chỉ là cơm rau dưa đạm bạc, tiệc chính là vào buổi tối. Vì vậy, sau tiệc kính rượu vào giữa trưa mọi người sẽ quay về nhà nghỉ ngơi chờ đến yến tiệc buổi tối. Vừa chạng vạng Tiểu Ngũ Tử đã vào phòng đánh thức Đỗ Thanh Trúc để chuẩn bị cho buổi yến tiệc tối nay, nàng vừa mở mắt liền hỏi: “Thiếu phu nhân đã dùng bữa chưa?” Tiểu Ngũ Tử dường như đã dự đoán được thiếu gia sẽ hỏi câu này, liền lên tiếng trả lời: “Từ sáng sớm Ngũ Tử đã đi căn dặn nhà bếp, xem chừng bây giờ chắc thiếu phu nhân đang dùng bữa.” Đỗ Thanh Trúc nghe vậy mới cảm thấy hơi hơi yên tâm, thoải mái nở nụ cười dù rằng đầu nàng đau như búa bổ, đứng lên cũng thấy khó khăn.

Ngoài cửa, tiệc rượu đã bắt đầu khởi xướng, nhân vật quan trọng trong bữa tiệc tối nay là lão tướng quân cũng đã sớm đến dự. Đỗ Thanh Trúc bước đến trước mặt ông quỳ xuống hành lễ, sau khi được ông gật đầu đồng ý bảo không cần đa lễ mới đứng lên, tuyên bố khai tiệc. Yến tiệc vào buổi tối quan trọng hơn, nên mời rượu đương nhiên cũng nhiều hơn so với buổi trưa. Phần lớn các quan khách có mặt tại đây đều là danh môn vọng tộc ở Ninh Thành, cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi để ý đến đệ nhất mỹ nhân Ninh Thành - Trầm Nhược Thi, nên có người thì chúc phúc, có người thì hâm mộ, cũng có người ghen tị. Trong lúc tất cả bọn họ đều tiến lên xếp thành một đoàn người thật dài, liên tục chuốc rượu làm Đỗ Thanh Trúc uống đến tối tăm mặt mày. Đầu hơi lắc lư như muốn ngã, không ngừng xua tay từ chối. May mắn thay lão tướng quân vẫn không muốn đêm nay động phòng mà cháu gái bảo bối của mình lại phòng không chiếc bóng, liền lên tiếng kêu gọi mọi người buông tha Đỗ Thanh Trúc.

Vì thế mọi người mới mỉm cười thoái lui, Tiểu Ngũ Tử tay mắt lanh lẹ thừa lúc những người khác còn chưa đến mời rượu, liền gọi một vài nha hoàn đến cùng nhau đỡ tân lang đã uống say đảo hướng về phía phòng tân hôn. Tuy rằng Tiểu Ngũ Tử rất khó khăn để dìu một người đang say, nhưng hắn vẫn hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, nhẹ nhàng gõ cửa, giải thích rõ mới dám dìu Đỗ Thanh Trúc tiến vào phòng, đỡ Đỗ Thanh Trúc đặt xuống mép giường tân hôn rồi mới lui xuống. Trầm Nhược Thi nghe thấy tiếng đóng cửa mới vén hỉ khăn lên, nhìn ý trung nhân đang nằm trên giường một cách trìu mến, nàng luôn che giấu cảm xúc của mình và chưa từng ở trước mặt ai thoải mái lộ ra vẻ mặt như vậy. Nàng biết tân hôn đương nhiên phải uống rượu, nhưng lại không nghĩ tối nay Đỗ Thanh Trúc lại uống say bí tỉ đến vậy, ngay cả hỉ khăn cũng phải để nàng tự mình tháo xuống.

Nhìn người nằm trên giường vẻ mặt không được khỏe, tâm nàng cũng cảm thấy xót xa, nàng bước xuống giường, cầm lấy khăn tay treo trên giá cách đó không xa, thấm một ít nước trong chậu, vắt sơ qua, rồi mới bước đến cạnh giường, dịu dàng lau sạch khuôn mặt của Đỗ Thanh Trúc. Nàng biết rõ Đỗ Thanh Trúc và nàng giống nhau, đều là nữ tử, đáng lẽ nên được cưng chiều từ nhỏ nhưng nàng, không cần phải gánh vác kỳ vọng chấn hưng gia tộc nặng nề và mệt mỏi đến vậy. Đỗ Thanh Trúc luôn gò bó bản thân như vậy, mệt mỏi như vậy, lại càng làm nàng cảm thấy không đành lòng. Từ khi mười bốn tuổi nàng đã biết thân thế thật sự của Đỗ Thanh Trúc, vào một đêm, nàng cảm thấy bụng đau thắt, nhũ nương từ nhỏ luôn hầu hạ nàng lập tức chạy đến, nhưng không bởi vì đau đớn của nàng mà lo lắng, ngược lại vui sướиɠ nói với nàng, nàng đã trưởng thành.

Khi đó nàng mới biết được, nữ tử khi đến mười ba, mười bốn tuổi, sẽ có nguyệt sự lần đầu, sau đó, cứ như vậy cảm giác không khỏe đó sẽ mỗi tháng lại đến một lần, đó cũng là đặc trưng của nữ tử. Khi nghe đến câu đó, tim của nàng đã đập sai nửa nhịp, nguyệt sự như vậy nàng đã từng thấy qua trên người Đỗ Thanh Trúc, nàng cố gắng khống chế tinh thần, âm thầm suy nghĩ về những việc đã xảy ra trong bốn năm qua, vì sao Thanh Trúc lại thay đổi, trước kia cho dù mỗi ngày Thanh Trúc đều phải khổ học, mỗi khi có những tâm sự không thể giải bày cùng ai đều đến Trầm phủ tìm nàng, cùng nàng chơi đùa một lúc, mời nàng ăn một ít kẹo. Bất cứ yêu cầu nào nàng đề ra cũng đều đáp ứng vô điều kiện, mà nàng phạm phải bất cứ sai lầm nào, cũng không nói không rằng nhận hết trách nhiệm về mình. Thanh Trúc luôn ngây ngốc dùng toàn tâm toàn ý như vậy sủng nịnh nàng, nhưng mọi thứ lại thay đổi chỉ trong một đêm.

Thành Trúc không còn dịu dàng, không còn chăm sóc, những gì còn lại chỉ là những câu nói lạnh lùng, thản nhiên luôn giữ khoảng cách với nàng. Nếu nói trước kia nàng không hiểu bản thân đã làm sai cái gì, thì hiện tại sau khi nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng khẳng định Thanh Trúc cũng là nữ tử, còn dùng thân phận này lừa cả nhà nàng nhiều năm như vậy, điều này làm cho Trầm Nhược Thi như bị vật gì đâm vào cổ, cực kì khó chịu. Nàng không phải không nghĩ đến phơi bày sự thật ra ánh sáng, kết thúc hôn sự hoang đường này, nhưng nàng vẫn không buông xuống được, không buông xuống được người từ nhỏ nàng đã không hề muốn rời xa, không muốn một người luôn yêu thương nàng, sủng nàng như vậy chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng mà, trong lòng nàng vẫn còn do dự. Mãi cho đến một ngày, quản gia vội vàng đến bẩm báo tình hình của Đỗ phu nhân không lạc quan, đã đến lúc hấp hối nguy kịch. Tâm nàng liền hoảng loạn, nàng nhớ đến giương mặt vô cùng đau khổ, thê lương khi mất đi phụ thân của Đỗ Thanh Trúc nửa năm về trước, liền lập tức theo gia gia (ông nội) đi đến Đỗ Phủ.

Lọt vào tầm mắt nàng là một căn phòng bị bao trùm bởi một màu trắng thê lương, ảm đạm, nàng mới biết được rằng, Đỗ phu nhân vẫn không trụ được mà nhắm mắt xuôi tay. Nàng vừa nhìn thấy người kia gục đầu ngồi yên trên bậc cửa, thì tâm đã đau đến không thể thở nổi. Nàng chỉ chậm rãi tiến đến gần, không dám quấy rầy, cảm giác bi thống, đau khổ này nàng chỉ có thể cùng Thanh Trúc đối mặt chấp nhận, nhưng không thể chia sẻ cùng Thanh Trúc. Chỉ thấy ngay lúc đó, Đỗ Thanh Trúc ngước nhìn nàng, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, Nhược Thi biết, nếu nói Thanh Trúc nghe tin phụ thân qua đời nửa năm trước giống như sấm sét giữa trời quang, thì lần này mất đi mẫu thân chính là tổn thương làm nàng đau đến thấu tận tâm can. Nhược Thi hiểu được cho dù Thanh Trúc luôn bị song thân áp đặt từ nhỏ, tất cả mọi sinh hoạt đều không thể tự mình làm chủ, nhưng họ vẫn là thân sinh phụ mẫu của Thanh Trúc, nàng hiểu được nỗi đau xót của Thanh Trúc, cũng đau lòng cho gánh nặng của Thanh Trúc.

Nàng chưa từng nhìn thấy Thanh Trúc khóc, cho dù là trước đây bởi vì dắt nàng đi chơi mà chậm trễ việc đọc sách, bị phạt dùng thước đánh vào lòng bàn tay nhỏ bé, Thanh Trúc cũng chưa từng rơi lệ, vậy mà lúc này, Thanh Trúc vẫn ngồi yên như trước, nhưng khóe mắt đã chứa đầy lệ quang, không ngừng tuôn rơi. Nàng đau lòng đến đỏ hai mắt, bước đến ngồi xuống bên cạnh Thanh Trúc, nắm lấy đôi tay đang khẽ run lên kia, lúc này Thanh Trúc mới hoàn hồn lại, lát sau nàng giống như một đứa trẻ bị ức hϊếp, khóc lóc kể lể trước mặt Nhược Thi: “Nhược Thi, cha đi rồi, nương cũng đi rồi, bọn họ không cần huynh nữa, sau này huynh chỉ còn có một mình. Bọn họ bảo huynh phải chấn hưng gia nghiệp, câu nói cuối cùng cũng chính là chấn hưng gia nghiệp, giống như huynh tồn tại cũng chỉ vì điều này.”

Trầm Nhược Thi im lặng nghe Đỗ Thanh Trúc nói như một đứa trẻ yếu đuối, chậm rãi kéo nàng vào lòng, lặp đi lặp lại ở bên tai nàng, còn có muội. Đây là lần đầu tiên sau năm mười bốn tuổi nàng cùng Đỗ Thanh Trúc thân mật như vậy, các nàng cứ vậy mà ôm nhau, cho đến khi Đỗ Thanh Trúc ngủ say trong lòng Nhược Thi. Chỉ có mình Nhược Thi biết, trên cơ thể gầy yếu này phải mang vác bao nhiêu áp lực, ngay lúc đó tâm nàng đã ra quyết định, bất luận Đỗ Thanh Trúc là nam tử hay là nữ tử, người nàng yêu chính là Đỗ Thanh Trúc, đời này kiếp này, nàng cũng sẽ chỉ bồi ở bên cạnh một mình Đỗ Thanh Trúc. Dung nhan Trầm Nhược Thi do dòng suy nghĩ này mà trở nên đỏ hồng hơn hàng ngàn hàng vạn lần, khi nàng nghe thấy người nằm trên giường hơi phát ra tiếng lẩm bẩm mới định thần lại.

Nàng vươn tay đặt chiếc khăn lên bàn bên cạnh giường, rồi giúp người đang mê man trên giường cởi mũ cùng ngoại bào ra, động tác dịu dàng, giống như sợ quấy nhiễu người đang say giấc, nên một hồi lâu sau mới hoàn thành. Lúc này nàng mỉm cười, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bước ra phía sau bức bình phong, dùng nước mát đã chuẩn bị sẵn cho buổi sáng, rửa mặt qua loa, một lát sau liền đi ra, cởi xuống hỷ phục rườm rà, chỉ giữ lại trung y. Nàng nhìn thấy người trên giường vẫn còn đang ngủ say, trên mặt liền tràn đầy ý tươi cười đầy mãn nguyện, nhẹ nhàng leo lên giường, thổi tắt nến đỏ trên bàn. Đêm tân hôn đã trải qua một cách yên tĩnh như thế, người say rượu bên cạnh nàng vẫn an phận ngủ say như trước, cho đến khi Đỗ Thanh Trúc ngửi được mùi hương dễ chịu cách đó không xa, hương thơm kia lại giống như hương thơm đã từ lâu nàng không còn được ngửi thấy, chỉ có thể kiếm tìm trong những giấc mơ, lập tức khiến cho nàng như say như mê.

Mong muốn từ trong tiềm thức làm cho Đỗ Thanh Trúc vừa ngủ say, vừa thấp giọng lẩm bẩm, nhích đến gần Trầm Nhược Thi, cho đến khi xung quanh nàng tràn ngập đều là mùi hương ấy, mới vừa lòng mỉm cười, ở bên tai Trầm Nhược Thi không ngừng thấp giọng kêu Nhược Thi, Nhược Thi, cứ cách một lát lại gọi một lần, thổ lộ tình yêu say đắm từ tận đáy lòng nàng. Điều này cũng làm Trầm Nhược Thi dù cả đêm mệt mỏi vẫn cảm thấy được bình yên, quay đầu nhìn người đang kề sát vào nàng, cũng nói thật nhỏ: “Ngốc tử, phải đến lúc nào nàng mới bằng lòng nói rõ sự thật với ta đây.” Nàng nói xong, vẻ u sầu thoáng chốc hiện lên, đong đầy khóe mắt, nàng chợt cảm thấy hơi bất mãn về bản thân, tự tìm phiền não, trong lúc này người bên cạnh lại kề sát nàng hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm lấy Nhược Thi, nàng không còn cách nào khác, chỉ đành nép vào trong lòng người nọ, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, rồi từ từ tiến vào giấc mộng.

Một đêm này hai người ngủ vô cùng ngon giấc, Đỗ Thanh Trúc cảm thấy, nàng chưa bao giờ nhận được sự an tâm bao phủ lấy trái tim đến vậy, hết thảy những cảm giác bình yên này là do người nàng đang ôm trong lòng mang đến cho nàng, nàng muốn sự yên tĩnh này có thể kéo dài cả đời. Khoan đã, trong lòng! Nàng vừa xoay chuyển ý nghĩ thì liền bị suy nghĩ này làm bừng tỉnh, những gì hiện ra rõ ràng trước mắt làm nàng thở cũng không dám thở mạnh. Nàng cùng Nhược Thi ngủ cùng một chiếc giường, còn đắp cùng một chiếc chăn, hai việc này thôi cũng đã đủ làm nàng kinh sợ, trí nhớ nàng liền tái hiện lại kí ức đại hôn ngày hôm qua của hai người, vì vậy tâm mới bình tĩnh hơn. Nhưng nàng nhìn xung quanh một hồi, tim lại bắt đầu đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Nàng, nàng thế mà dám càn rỡ ôm lấy Nhược Thi, còn Nhược Thi vẫn nằm trong lòng nàng say giấc mộng, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, đôi mắt nhắm chặt, giống như tiên tử hạ phàm, làm cho Đỗ Thanh Trúc nhìn đến quên hết thảy mọi sự, cứ mở to mắt nhìn người gối đầu trên tay nàng. Đỗ Thanh Trúc nàng sao có thể may mắn đến vậy, có thể lấy được một nữ tử như vậy, một Nhược Thi như vậy.

Có thể là do ánh mắt của Đỗ Thanh Trúc quá mức quyến luyến, quá mức nóng rực, làm cho người trong lòng cảm giác được cũng choàng tỉnh dậy, nhưng Đỗ Thanh Trúc nhìn Trầm Nhược Thi đến nhập thần, không chút phát hiện ra Trầm Nhược Thi đã tỉnh lại. Nhược Thi vừa mở mắt ra đã bị ánh mắt chăm chú kia làm nàng trở nên ngượng ngừng, vậy nên mới liếc mắt một cái, oán trách Đỗ Thanh Trúc, lúc này Đỗ Thanh Trúc mới giật mình lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu nói một câu “Chào buổi sáng.” Nhược Thi nhìn thấy bộ dáng ngớ ngẩn của Đỗ Thanh Trúc cũng không thể giận, nhưng cả hai đã tỉnh lại rồi, cũng không nên tiếp tục nằm ôm nhau trong không khí xấu hổ này được, vì vậy nàng mở miệng, nhỏ nhẹ nói: “Đứng dậy đi tướng công.” Những lời nói này càng làm Đỗ Thanh Trúc sửng sốt hơn, ngây ngốc nói câu “Ừm.” Nhưng lại không hề nhúc nhích, cứ ngẩn ngơ nhìn Nhược Thi.

Nhược Thi lại đỏ mặt, giọng hơi có ý quở trách nói: “Còn không buông tay.” Đỗ Thanh Trúc nghe vậy mới hồi thần lại, phát hiện hai tay vẫn còn ôm chặt lấy Nhược Thi, vội vàng nghe lời buông ra, nhìn Nhược Thi nằm ở mép giường, chậm rãi đứng dậy. Trong nhất thời, toàn thân Nhược Thi mặc một bộ y phục màu trắng, lọt vào tầm mắt của Đỗ Thanh Trúc là trung y mỏng manh, dáng người uyển chuyển, ở trước mặt nàng chậm rãi di chuyển ra phía sau bức bình phong. Hình ảnh vô cùng tuyệt mỹ đó, làm tâm Đỗ Thanh Trúc rung động mãnh liệt. Nhưng dù thế nào thì sự quan tâm dành cho Nhược Thi vẫn luôn được đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng nàng, nàng liền đứng dậy, đi thẳng đến giá treo quần áo, cầm lấy áo khoác của Nhược Thi, đi ra sau bức bình phong, nhưng cảnh sắc phía sau bức bình phong lập tức làm nàng đỏ mặt. Nhược Thi vừa muốn cởi trung y ra, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, mà tướng công của nàng cứ như vậy mà đi đến.

Chưa hết, nàng còn bị người nọ tiếp tục nhìn chăm chú, không có ý định rời đi. Trong tình huống này, bất cứ tiểu thư khuê các nào cũng đều sẽ nổi giận, đương nhiên Trầm Nhược Thi cũng vậy, nàng vội vàng che cổ áo lại, thấp giọng hô: “Ngốc tử, còn không mau ra ngoài.” Đỗ Thanh Trúc nghe lời vội vàng lui ra ngoài, trên đường còn bởi vì hoảng hốt mà đá phải một góc tủ, đau đến ứa nước mắt. Nàng qua loa mặc quần áo được đặt trên giường, mở cửa phòng gọi Thủy nhi vào hầu hạ cho Nhược Thi, còn bản thân nàng thì gọi một nha hoàn khác mang nước đến rửa mặt.

*** HẾT CHƯƠNG 2 ***