“Thả ta ra! Thả ta ra ngoài!”
Cuồng nộ mà rống to suốt từ sáng đến tối, Kiều Nghênh Phong dần đói khát, tiếng nói cũng khàn đi không ít, mồ hôi dính đầy trên thân thể xích͙ ɭõa của hắn. Thân thể hắn phát nhiệt, nhất là bị kẹp thuốc bên trong vừa nóng vừa khó chịu, nơi ấy chất lỏng
như muốn chảy ra, ẩm ướt không thôi.
Đến tối, Vân Phi Nhật mới vào phòng. Miệng tên nô tài hay nói bậy này đã không còn khí lực mà la hét điên cuồng nữa, con mắt giận dữ của hắn khẽ động, khàn khàn giọng mà nói: “Vương gia, rõ ràng ngươi nói sẽ không tìm ta tới hầu hạ mà.”
Khóe miệng Vân Phi Nhật nhếch lên, dáng cười tuấn mỹ như thường ngày, nói mấy câu khiến Kiều Nghênh Phong tức giận đến nói không ra lời.
“Này không phải là hầu hạ. Đây là giáo huấn cái miệng tiện nô của ngươi, dám chê ta ghê tởm. Ta sẽ cho ngươi biết ta có thể làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Ô oa, quả nhiên là vì một câu nói ghê tởm này, sự thành thật của hắn lại gieo rắc tai họa cho chính hắn.
Vân Phi Nhật nói xong, hít thật sâu hướng về thắt lưng Kiều Nghênh Phong. Đầu ngón tay Vân Phi Nhật vân vê đỉnh hạ thân của hắn, lực đạo vừa phải khiến hắn chút nữa là kêu ra tiếng.
“Của ngươi cũng không nhỏ.”
Lòng bàn tay nắm lại thành ống trụ, Vân Phi Nhật cười khẽ nhu lộng trên dưới khiến Kiều Nghênh Phong mồ hôi chảy đầy người, thân thể một trận co quắp, bắt đầu thở dốc.
Nhẹ nhàng âm thanh mở cửa, có người khẽ gọi: “Vương gia, nô tài tiến vào hầu hạ.”
Một người trong đoàn người hầu xinh đẹp ở bên hầu hạ, Kiều Nghênh Phong cả người run rẩy. Hắn từng hầu qua Vương gia, đương nhiên cũng biết rõ Vương gia căn bản chẳng quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng lại muốn hắn trước mặt người thứ ba bị nam nhân đùa bỡn, hắn tuyệt đối không được.
“Không được! Không được! Gọi hắn đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”
Hắn bắt đầu kịch liệt giãy dụa, Vân Phi Nhật sửng sốt. Trong mắt Kiều Nghênh Phong tràn đầy lệ quang nhục nhã khiến tim Vân Phi Nhật đập mãnh liệt. Thân thể tiểu nô tài tráng kiện xinh đẹp, thế nhưng rưng rưng thì lại có nét quyến rũ đặc biệt của nữ tử, khiến thân thể y thoáng chốc nóng lên vạn phần.
“Gọi hắn đi ra ngoài! Gọi hắn đi ra ngoài!”
Hắn rống lên, tiếng kêu khàn khàn mê người, khiến Vân Phi Nhật lập tức ngạnh lên, mạnh mẽ đẩy hai chân hắn ra, nhìn lối vào diễm hồng nhu động nhưng lại dính đầy mật dịch của hắn.
Y là muốn giáo huấn hắn, thế nhưng không muốn hắn thụ thương, thế thì làm thế nào khiến hắn bị thương được? Vì vậy nhân tiện mà phất tay nói: “Đi xuống.”
Nô tài kia há miệng to mà nói: “Vương gia luôn muốn nô tài ở bên hầu hạ mà.”
Thanh âm Vân Phi Nhật lạnh dần, đêm hay y thừa lúc hưng phấn mới đến, cũng không nên mất hứng mà về.
“Ta nói ngươi ra ngoài, ngươi nghe không hiểu sao?”
Ngu xuẩn thế nào cũng hiểu được rằng không nên làm Vương gia tức giận, thế nên người hầu kia liếc Kiều Nghênh Phong một cái, nghiến răng nghiến lợi, như thể căm hận hắn được sủng ái đến như vậy.
Kiều Nghênh Phong bi thương kêu lên: “Vương gia, gọi hắn lại hầu hạ ngươi có được không? Ta bưng trà cho ngươi uống.”
“Bổn vương tối nay không muốn uống trà, mà muốn uống điềm thang(*) của ngươi.”
“Ô oa…”
Người hầu kia đóng cửa lại, hắn lại bắt đầu kêu thảm thiết. Vân Phi Nhật thoải mái cười lớn, “Ngọt, rất ngọt, đẹp chết người đi được.”
Đầu lưỡi linh hoạt của y liếʍ cửa động của hắn nhưng vào ra bôi trơn bằng nước bọt. Hai chân hắn bị mở rộng ra cho Vân Phi Nhật liếʍ láp. Vân Phi Nhật liếʍ từ ngoài vào trong, liếʍ cho huyệt động vốn đã ẩm ướt nay lại càng ẩm và nóng hơn.
“Ha. ha ha”
Hắn mở miệng cố sức mà thở dốc, Vân Phi Nhật cắm ngón tay vào đùa bỡn, y hung hăng mà xuyên vào, ma xát tràng bích của hắn, một trận cảm giác vừa đau đớn vừa sảng khoái dâng lên, hơn nữa nơi bị đùa bỡn có cảm giác, khiến cả người hắn càng thêm khô nóng.
“Không được… Không được!”
“Hút chặt thế này, còn nói không được? Ngươi từ trước đến nay có thành thật không đấy?”
“Sự thành thật của ta không cần phải nằm tại chỗ này!” Kiều Nghênh Phong rống lên, “Biếи ŧɦái Vương gia nhà ngươi, rút ngón tay ra!”
Hắn nổi giận, nhiều người như vậy mà lại đùa bỡn hắn, làm gì mà lại vô tình tìm tới mình chứ!
“Chống đối chưa đủ sao? Tiểu bảo bối, nhìn miệng ngươi nói bậy như vậy, nhất định là do bổn vương yêu thương không đủ rồi, để tối nay bổn vương hảo hảo chăm sóc ngươi, cho ngươi đau đến mức phải há mồm cầu xin tha thứ.”
Trên mặt Vân Phi Nhật lộ ra một nụ cười nhưng trong mắt lại ánh lên tia gian ác, y mở hộp ngọc, lấy ra một chuỗi ngọc. Chuỗi ngọc nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nó không nhỏ như vòng tay, nhưng cũng không lớn như vòng cổ. Kiều Nghênh Phong sửng sốt, thanh ngọc vốn đã lạnh lại đặt ngay chỗ nam tính của hắn, hắn dùng lực nhúc nhích thân thể mềm nhũn, nhìn xuống, Vân Phi Nhật rốt cục lại mang ngọc kia bọc lấy nơi nam tính của hắn.
“Ngươi làm gì?”
Sắc mặt hắn đen lại, nơi nam tính của mình lại bị Vân Phi Nhật đùa bỡn, không ngừng cứng lên, ngọc hoàn nhỏ vững vàng phong tỏa, khiến hắn thật khó chịu.
“Làm gì? Chân ngươi mở như thế, cũng không phải lần đầu tiên, như thế nào mà không biết ta đang làm gì?
Vân Phi Nhật háo sắc đáp lại, tóm lấy mông hắn khiến hắn cắn răng mà khẽ rên một tiếng, nhục bổng vừa đủ lớn hung ác tiến vào bên trong hắn, tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh. Bên trong hắn lại ấm nóng mà nghênh đón, hận không thể gắt gao cuốn lấy không tha.
Oa a! Trong lòng hắn thảm thiết kêu lên, thân thể hắn như thế nào lại biến thành như vậy?
“Ngô a! Ta van ngươi, không nên vào nữa!”
Hắn cắn răn đau khổ cầu xin, Vân Phi Nhật có tai như điếc, thắt lưng đẩy một cái, tiến thẳng vào sâu bên
trong.Tay
chân hắn như nhũn ra, nước cũng ép ra khóe mắt, thần trí thoải mái mà sắp rã rời, thiếu điều không cầu xin Vân Phi Nhật làm thêm mấy lần.
“Nga nga, dễ chịu quá, cái động của ngươi thật đẹp, vừa mềm vừa trơn, bên trong hút chặt muốn chết, còn hoàn hảo hơn nữ nhân nữa.”
Vân Phi Nhật hít mạnh, dương v*t của y co giật muốn lêи đỉиɦ, hắn cũng không muốn tiết sớm, không nhịn được ép sát người của Kiều Nghênh Phong.
“Ngươi là cố ý ăn chặt như vậy sao? Ngươi thật hư hỏng, bổn vương có tha cũng không tha được ngươi!”
Y cắn mạnh đầu nhũ của hắn khiến eo Kiều Nghênh Phong một trận rung động. Mồ hôi trên mặt Vân Phi Nhật chảy ròng ròng. Trong hoan ái, tại đôi môi phấn nộn của Kiều Nghênh Phong, y cắn một ngụm, mãnh liệt mà hút lấy, thắt lưng lại càng điên cuồng đẩy, muốn chỉnh tên nô tài này đến chết mà.
“A a! Bỏ ngọc hoàn ra!”
Mỗi lần lêи đỉиɦ, dương cương phía trước sẽ đạt cao trào, chỉ là bị ngọc hoàn chế trụ, khó chịu khiến hắn thét lên chói tai, hai tay lay động, liều mạng muốn duỗi đến trước người, nhưng lại bị trói, đương nhiên không với tới được nơi muốn cởi bỏ.
“Nói
“Vương gia ngài không ghê tởm chút nào”, ta sẽ cởi.” Tiểu nô tài miệng hay nói bậy này muốn thoải mái thì tất nhiên phải có điều kiện.
Kiều Nghênh Phong đã bị thống khoái làm cho mất đi thần trí, huyệt nội ẩm ướt nóng ran, chảy ra theo dịch thể dương cương của Vân Phi Nhật vừa dung hợp, sảng khoái hét chói tai lần nữa.
“Không ghê tởm, Vương gia ngài không ghê tởm chút nào.”
Nói y long tâm đại duyệt, tên nô tài miệng không nói bậy thì lại ngọt ngào như mật, thế nhưng thế này còn chưa đủ.
“Nói hay lắm, còn nữa
” Vương gia, ta muốn uống nước trong miệng ngài.””
Kiều Nghênh Phong nhăn mặt cau mày, hắn không muốn nói, cái mông bị thao đã đủ xui xẻo rồi, vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo. Thế nhưng Vân Phi Nhật ác liệt cắm sâu vào bên trong của hắn, bị vòng dây bao quanh khiến hắn tập tức khóc lên nói.
“Ta muốn uống mật dịch của ngài!” Hắn thảm thiết kêu, nếu không giải phóng hắn sẽ điên mất.
Vân Phi Nhật nhếch môi một cái, cuồng liệt mà hôn hắn. Hắn nuốt xuống một lượng lớn khẩu dịch, đầu lưỡi ma sát nhau, kɧoáı ©ảʍ lại càng dâng lên trùng trùng, khiến cho Vân Phi Nhật phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, hình như cũng không nhịn được kɧoáı ©ảʍ mà ra lệnh: “Còn phải nói
“Vương gia, cầu ngài đi sâu vào một chút”.”
“Mau cởi ra! Mau cởi ra!”
Kiều Nghênh Phong căn bản là không nghe y nói cái gì, thân thể giãy dụa, hắn sắp chịu không nổi nữa, sắp điên rồi, bên trong huyệt mềm bị chọc nóng quá, rất thoải mái, càng thoải mái, phía trước lại ngạnh lớn hơn, thế nhưng lại bị ngọc hoàn ràng buộc lại, vừa khó chịu vừa khổ sở, hắn muốn bắn ra, rất muốn, rất muốn.
“Nói! Ngô ân, chết tiệt, người đừng xoay nữa, tên tiểu da^ʍ phụ này!”
Vân Phi Nhật bất mãn hét lớn một tiếng, dịch thể nóng bỏng bắn vào sâu bên trong hắn, nhuyễn huyệt bên trong liền thống khoái, liều mạng nhu động, như hút lấy dịch thể của Vân Phi Nhật. Vân Phi Nhật gở ngọc hoàn xuống khiến hắn thoải mái bắn ra, mắt hoa đi vì đạt được cao trào mà hắn chưa bao giờ có.
“Chết tiệt, thật là chết tiệt.”
Bản thân chơi đùa qua trên trăm gần ngàn nam nữ như vậy, thế nào lại không làm gì được? Y hung ác nhìn vẻ mặt mắt hoa của tên nô tài miệng bậy kia, rốt cục lại làm cho mình như thế, y muốn cực hình tra tấn hắn một trận.
“Ngô… Ân…”
Kiều Nghênh Phong hoa mắt chóng mặt dần tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, đôi môi ướŧ áŧ của hắn nhẹ giọng rêи ɾỉ. Dục hỏa của Vân Phi Nhật lập tức lại dâng lên, y trướng ngạnh lên, hơn nữa bên trong Kiều Nghênh Phong vẫn còn mềm mại bao lấy y.
“A a… Bên trong… Bên trong…”
Kiều Nghênh Phong khó có thể chịu được khi dễ, bên trong vừa chống đỡ một trận, hắn thế nào lại chịu được thêm lần nữa.
Khi Vân Phi Nhật rút ra, hắn thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng lúc Vân Phi Nhật nhìn thấy nộn thịt của hắn vừa trải qua kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt, màu sắc trở nên diễm hồng mỹ lệ, vẫn còn một lớp mỏng dịch trơn bóng như muốn nam nhân đùa bỡn thêm lần nữa. Thấy vậy, hai tròng mắt Vân Phi Nhật đỏ lên, ý niệm độc hình tra tấn cái gì trong đầu sớm đã bay về phía chân trời xa.
“Tên tiểu da^ʍ phụ ngươi, là do ngươi tự tìm đến.”
Y vừa định không vào, lại rất nhanh mà cắm mạnh, khiến Kiều Nghênh Phong không chịu nổi mà kêu thảm một tiếng, nhiệt tình một đêm, hắn thật sự không dậy nổi a.
“Vì sao a?”
Tiếng kêu thảm thiết của hắn một lần nữa lại vυ't thẳng lên trời. Thượng một lần chỉ có một đêm, thế nhưng lần này hôm sau, Vương gia vẫn chưa có bắt khảo cụ, phân phó hạ nhân giúp hắn lau. Hắn giãy giụa bằng mọi cách, nhưng thân thể lại bị một đống nữ tỳ lau chùi, hơn nữa các nàng còn giúp hắn lau sạch bộ vị bị Vương gia bắn đầy dịch vào.
Bị nữ nhân lau chùi cái nơi mất mặt này, lại còn chảy ra dịch thể chết người, thực sự là nỗi nhục lớn nhất đời hắn, khiến hắn khóc rống, nhưng không ai thèm để ý tới.
Chờ cho lau hết, lão đầu răng vàng bôi cho hắn cái loại mỡ chết người, tại thông đạo của hắn nhét dược hoàn vào, chờ buổi tối Vương gia trở về phòng.
Trải qua hai đêm bị Vương gia chà đạp, còn được thoa mỡ, có dược hoàn trợ giúp, thân hình hắn đã sớm rõ ràng kɧoáı ©ảʍ lúc giao hoan, khi nhìn thấy Vân Phi Nhật, từ sáng đến tối thân thể nhiệt hồng lại càng nóng, hận không thể để hạ vật của nam nhân lập tức tiến vào thông đạo khô nóng đáng thẹn của mình, mặc tiến vào ra bên trong, làm cho hắn kɧoáı ©ảʍ đến mờ mắt.
Mà khi Vân Phi Nhật đóng cửa lại, ánh mắt cũng lập tức phát sáng, cởϊ qυầи áo rồi lên giường, lần nữa hưởng thụ thời gian sung sướиɠ bên cạnh tên tiểu nô tài ăn nói bậy bạ này.
“A..a…” Thanh âm hắn khàn khàn quyến rũ,
kèm theo những âm thanh hỗn tạp thở dốc ngắn ngủi.
“Nói
“Vương gia ta còn muốn mật dịch của ngài”.”
“Ta, ta còn muốn… mật dịch của Vương gia ngài…”
Hắn hiện tại cái gì cũng nói ra miệng, nhiệt vật nam nhân tại mật huyệt hắn cường ngạnh thế nào thì đầu lưỡi Vân Phi Nhật cũng chiếm hết bên trong miệng hắn.
Kɧoáı ©ảʍ chạy khắp toàn thân, chân hắn tại thắt lưng của nam nhân tuấn nhã như tiên, ánh mắt lại như quỷ mỵ mà kẹp lại, giãy giụa thân thể, hận không thể để y xuyên vào sâu một chút, mạnh một chút.
“Nói
“Vương gia, thỉnh ngài tiến vào lỗ nhỏ ẩm ướt của ta”.”
Miệng hắn méo đi một chút, Vân Phi Nhật lập tức rút ra. Bên trong hắn thật sự nóng bức, y vừa kéo ra, cảm giác trống rỗng lập tức khiến hắn thét chói tai.
Hắn khổ sở khàn khàn nói: “Thỉnh Vương gia tiến vào lỗ nhỏ của ta.”
“Ướt nhỉ?”
Vân Phi Nhật dùng ngón tay đi vào bên trong mật huyệt của hắn. Bên trong truyền đến tiếng vang cục cục thu cục cục thu (*) của dịch ẩm ướt, bên trong thật sự rất ẩm ướt, có dịch của chính hắn, dược thì đã hoàn toàn thành nước, còn có cả ái dịch của Vân Phi Nhật.
Hắn ngửa người ra, chỉ là ngón tay mà đã khiến hắn chịu không nổi. Hai mắt hắn nhìn xuống phía dưới, là bộ vị tráng kiện của Vân Phi Nhật. Trong cổ một trận phập phồng, trong miệng tràn đầy khẩu dịch, nhưng muốn hắn từ miệng nói ra những câu dâʍ ɖu͙© như vậy, hắn thật sự không nói được.
Vì vậy hắn không kẹp thắt lưng nữa, cổ họng phát ra vài tiếng “buông tha” khàn khàn. Hắn biết Vân Phi Nhật bản tính ác liệt, hắn mà không nói trước, sợ rằng sẽ như vậy qua một đêm.
“Ta… Ta nói không được.”
Ý tứ buông tha của hắn hàm xúc nồng hậu, thế nhưng du͙© vọиɠ của hắn lại khiến hai mắt hồng nhuận, nhũ tiêm bị đùa bỡn trở nên hồng hào, cùng với mùi thơm ngọt ngào từ trong động truyền đến, khắp nơi đều khiến Vân Phi Nhật tâm dương không ngớt, khiến y căm phẫn nói: “Tiểu da^ʍ phụ nhà ngươi, lại câu dẫn ta.”
“A a… Không được, không được…”
Y xuyên vào trong cơ thể hắn, dục tiên dục tử kɧoáı ©ảʍ làm cho Vân Phi Nhật phát ra vài tiếng thở dốc nặng nề.
“Thoải mái, thật là thoải mái, Nghênh Phong, ngươi làm cho ta thật thoải mái.”
Mà Kiều Nghênh Phong thần trí từ lâu đã rã rời, hắn bắn ra tinh hoa, còn bắn một chút lên khuôn mặt tuấn tú của Vân Phi Nhật, đêm nay so với với đêm qua còn mê người hơn, khiến hắn nhanh chóng đạt cao trào.
Đêm thứ ba, đêm thứ tư, đêm thứ năm, Kiều Nghênh Phong bị giam ở chỗ này sáu ngày rồi, suốt ở phòng Vương gia bị khảo trụ hành hạ năm đêm, Vương gia có giận cỡ nào cũng tiêu tan rồi.
Nhưng Vương gia chưa từng đề cập qua muốn cho hắn rời khỏi phòng này, cuối cùng chỉ hắn chỉ có thể cầu y đừng gọi nữ nhân đến lau người, hắn thật sự không muốn mất mặt với nữ nhân nơi này.
Vân Phi nhật lại hào phóng đáp ứng chuyện này. Những người trong đoàn người hầu xinh đẹp đến lau chùi thân thể hắn mỗi người mặt mang sát khí. Nhất là trên người hắn đầy hồng ngân do Vân Phi Nhật để lại, lại còn có chút tím, hơn nữa tẩy trừ hậu huyệt hắn lại chảy ra khá nhiều dịch khiến cho những người này càng nghiến răng nghiến lợi.
Những thứ này chứng tỏ hắn không chỉ được Vân Phi Nhật hảo hảo sủng qua một lần, ít nhất cũng hai ba lần. Vương gia luôn chỉ để bọn họ hầu hạ một lần, chán rồi đuổi, tên thịt lợn chết này lại khiến Vương gia lưu luyến không quên.
“Tên thịt lợn chết này, biết Vương gia chơi đùa như thường rồi, cố gắng mà chơi cái loại khảo trụ này đi, nói cho ngươi, ngươi chơi, chúng ta cũng sẽ.”
Kiều Nghênh Phong cả người mệt mỏi, liên tục năm đêm cái mông bị làm cho nở hoa, lại nghe cái này, thực sự tức giận đến mặt trắng bệch. Bọn họ tưởng chính hắn chủ động trói lại, muốn cho tên Vương gia biếи ŧɦái tìиɧ ɖu͙© nhào đến người hắn sao? Hắn cũng không phải loại bọn họ thầm nghĩ, dưới thân nam nhân mà đong đưa cái mông.
Mới nghĩ tới đây, xấu hổ mà má đỏ hồng, lúm đồng tiền xuất hiện trên gò má. Đêm qua, chính hắn ngay dưới Vân Phi Nhật mà kịch liệt đong đưa cái mông, hiện tại cũng không thể nói người ta, bất quá chỉ có thể an ủi chính mình là do dược tính phát tác, cũng không phải chính hắn chủ động nguyện ý.
“Nếu không đổi lại các ngươi bị trói ở chỗ này, ta tình nguyện đi đình viện quét dọn.” Hắn ai oán mà nói.
Đoàn người hầu xinh đẹp vừa nghe phản hồi, lập tức ai nấy xanh mặt lên.
“Hừ, ngươi chính là được sủng ái, cho nên thị uy với bọn ta sao? Cái mông ngươi có gì tốt, rốt cục như thế nào mà câu dẫn được Vương gia, như thế nào mà Vương gia ngày đêm đều sủng ngươi?”
“Vương gia là xử phạt ta, căn bản không phải sủng ta, tất cả các ngươi đều lầm rồi.”
Kiều Nghênh Phong cố gắng phân rõ phải trái, thế nhưng giống như tú tài gặp phải binh lính, có lý mà không tỏ, một người hầu khuôn mặt xinh đẹp căm hận nói: “Xử phạt ngươi không phải cho ngươi ăn roi một trận là tốt rồi, làm gì mà đêm nào cũng… Hừ!”
Hắn còn chưa nói hết, lại oán hận hừ một tiếng, thể hiện sự bất mãn.
“Ngươi bôi cái gì? Làm sao mà nơi đó có màu sắc phấn phấn tươi đẹp chứ?” Có người không chửi bới hắn, nhưng lại bắt đầu hỏi đông tây với hắn.
Kiều Nghênh Phong không nhìn thấy nơi đó của mình thì làm sao biết nó có màu gì, huống hồ chỗ kia cũng không phải để xem màu sắc hoặc bị nam nhân đùa, nhưng người hầu này điên rồi sao? Sao lại hỏi hắn vấn đề kỳ quái này?
“Ta không có bôi cái gì cả.”
Tâm tình hắn đã có chút khó chịu, bị nam nhân chơi cái mông đến nở hoa, lại bị những người hầu này cừu hận oán giận, còn phải ứng phó việc bọn họ cho rằng hắn bôi cái gì, khiến cho chỗ đó mềm mịn trắng nõn, làm cho Vương gia “hứng thú” như vậy. Hắn mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, không muốn theo chân bọn họ mà chấp nhặt nữa.
“Vương gia làm đến mấy lần? Làm sao ngươi lại có huyệt khẩu tốt đến vậy? Ngươi muốn che mắt Vương gia, như vậy Vương gia sẽ không muốn tìm người khác? Tâm cơ thật nham hiểm mà.”
Kiều Nghênh Phong tức giận run cả người, hắn cầu Vân Phi Nhật dừng tay, Vân Phi Nhật càng mãnh liệt, nói hắn cái gì chứ, hắn mới là người bị hại, được chưa?
Vì sao những người hầu này tất cả đều nghĩ hắn câu dẫn Vân Phi Nhật vạn ác đầu sỏ? Hắn mới không có câu dẫn tên Vương gia biếи ŧɦái kia.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn bị trói ở chỗ này không thể động đậy. Nếu mỗi người bên Vân Phi Nhật cũng hầu hạ tốt giống như hắn, vậy Vân Phi Nhật kia nhất định sẽ không suốt ngày tìm đến hắn gây phiền toái, hắn còn có thể khoái lạc mà trở về quét đình viện, rời xa Vân Phi Nhật biếи ŧɦái này.
“Ta có phương pháp hầu hạ Vương gia thật tốt, các ngươi muốn nghe không?”
Hắn nhất quyết chia sẻ, tuyệt đối không giữ riêng.
“Phương pháp tốt gì?”
Đoàn người hầu đứng thành một vòng, có người tuy trên mặt khinh thường nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai, có người vẻ mặt khát khao ham học hỏi, tưởng tượng được sủng ái như Kiều Nghênh Phong, có thể liên tiếp vài đêm hầu hạ. Bọn họ vốn dĩ vào phòng Vương gia không được, từ khi vào Vương phủ tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại sự tình này, làm sao lại không muốn biết được mật chiêu của hắn.
Kiều Nghênh Phong thấp giọng chân thật nói ra: “Chỉ cần giúp Vương gia niết cước, pha trà tốt, Vương gia sẽ thật cao hứng, tự nhiên sẽ thường gọi
các ngươi đến bên cạnh hầu hạ.”
Vẻ mặt đoàn người hầu từ mong chờ đến thất vọng, thậm chí có người hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nêu không bởi hắn là người Vương gia sủng hạnh nhất, hắn khó chịu sẽ nói với Vương gia một câu chia rẽ, bọn họ sẽ gặp đại nạn trước mắt, thì chỉ sợ sẽ có người cho hắn một quyền, đá hắn một cước.
“Pha trà niết cước? Ngươi cho chúng ta là người mới vào Vương phủ mà ngu ngốc sao?”
Có người tức giận đến bộc phát, ánh mắt tàn bạo như muốn đem hắn thiên đao vạn quả, nói thứ ngu ngốc này cũng chạm đến chút tự ái của bọn họ.
“Đúng vậy, ngươi đem chúng ta so với ngu ngốc còn kém hơn, chúng ta không thể là những đứa ngu như vậy!” Có người nói tiếp, cũng là tức giận đến xanh mặt.
“Loại này hạ lưu ghê tởm mà nói dối, hắn nhất định sợ sủng hạnh của Vương gia bị chúng ta cướp đi, cho nên mới cố ý nói dối, muốn cho Vương gia đem chúng ta đuổi khỏi đoàn người hầu, thật sự là tâm cơ ác độc.”
“Đúng! Ác độc, hạ lưu!” Đây là kết luận cuối cùng của mọi người.
Mỗi người hầu tỏa ra một ánh mắt gϊếŧ người kinh khủng, trừng trừng hướng nhìn Kiều Nghênh Phong vừa mới nói thật xong, chỉ tiếc hắn nói mà không ai tin, lại tưởng rằng hắn vì bảo toàn sự sủng hạnh của chính mình mà nói dối.
“Ngươi hãy nói thật đi! Ngươi rốt cuộc là trên giường có kỹ thuật quyến rũ gì mà chúng ta không có hả? Ngoại trừ tự trói mình, bảo dưỡng nhan sắc mỹ lệ của mật huyệt, nhất định còn có cái gì đặc biệt nữa, có thể khiến Vương gia sủng ngươi nhiều ngày như vậy. Mấy ngày nay Vương gia vừa vào Vương phủ là vào ngay phòng ngủ, rồi không bao giờ… chịu đi ra, kỹ thuật mị người của ngươi thật là lợi hại.”
“Thật sự chỉ cần hảo hảo pha trà niết cước…”
Kiều Nghênh Phong chưa từ bỏ ý định, còn muốn nhiều lời vài câu, có một đêm mà mọi người tiến tới, hắn căm hờn nói ra mọi người chẳng biết chuyện thực, sự thật đã bị che lấp mất, lập tức khiến nhiều người tức giận.
“Tên thịt lợn chết này tâm cơ thật thâm trầm, hắn sợ bị chúng ta thấy mật chiêu phụng dưỡng Vương gia của hắn, vừa thấy chúng ta tiến đến đã đau đớn bảo Vương gia kêu chúng ta ra ngoài, làm cho chúng ta ngay cả học cũng không học được.”
“Thật ghê tởm, ngươi đừng tưởng rằng Vương gia sẽ sủng ái ngươi cả một đời, y qua vài ngày lại chán thôi, chỉ là ngươi may mắn, so với người khác được sủng lâu hơn mà thôi.”
Hắn hoài nghi Vân Phi Nhật căn bản ngay cả cả một đời cũng sẽ không viết, hắn cũng không ngu đến mức tưởng rằng hứng thú của Vân Phi Nhật dành cho hắn có thể duy trì lâu như vậy.
“Ta chính là nói thật.”
Thở dài nặng nề, Kiều Nghênh Phong biết bọn họ thế nào cũng sẽ không tin lời hắn nói, chỉ có thể chờ Vương gia chán ghét hắn rồi, bọn họ sẽ không đối với hắn chua ngoa như thế nữa.
Đã từng là người hầu, hắn cũng không phải không biết ít nhiều tâm lực của bọn họ, muốn làm Vương gia chú ý bọn họ một chút, bọn họ hao hết tâm lực, cũng không trách được lúc này lại phản kháng mạnh như vậy.
“Quên đi, dù thế nào hắn cũng không nói thật đâu.”
Mấy người theo hầu dằn vặt hắn, còn cố ý chà mạnh thân thể hắn, mặc dù có chút đau nhức, thế nhưng hắn thật sự rất mệt. Mấy ngày đều lau chùi và xoa dược, khiến cho cả người khô nóng, không có cách nào ngủ được, đến đêm Vân Phi Nhật trở về, căn bản là không thể ngủ nữa.
Chú thích:
–
điềm thang: cũng giống giống mật dịch, nước ngọt:”>~
–
Cục cục thu cục cục thu: âm thanh thôi =))