Ngày cuối cùng Thẩm Húc Thần làm cán sự kỷ luật, đã xảy ra chuyện lớn.
Bình thường, sau khi kí túc xá tắt đèn, trong vòng nửa tiếng sau đó sẽ có cán sự kỉ luật đi tuần tra, hai mươi đến bốn mươi phút sau các nhóm cán sự kỷ luật sẽ hoàn thành công việc mà trở về phòng ngủ. Kế tiếp, chỉ còn các thầy cô trực ban đi tuần. Số lượng thầy cô trực ban cũng ít nên có đôi khi sẽ không quản hết được tất cả mọi chuyện. Bởi vậy quy luật đi tuần đều bị bọn học sinh nắm được, nếu như muốn làm chuyện trái nội quy gì đó, tốt nhất nên làm sau khi tắt đèn khoảng nửa tiếng.
Thế nhưng, hôm nay, một phòng ngủ trong kí túc xá nữ khối 12 đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có một nữ sinh sau khi tắt đèn đột nhiên bị bệnh nặng. Sau khi nữ cán sự kỉ luật kiểm tra tình huống xong, khẩn cấp liên lạc với nhóm Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần đành phải tự mình chạy tới kí túc xá nữ, sau đó cõng nữ sinh bị bệnh chạy tới phòng y tế.
Cũng may thể lực hiện tại của Thẩm Húc Thần khá tốt, cõng một nữ sinh nặng khoảng 50kg chạy xuống 4 tầng lầu, phi tới phòng y tế, cũng không cảm thấy quá mệt. Nữ sinh kia dường như bị viêm ruột thừa cấp tính. Cô phụ trách phòng y tế đảm đương không nổi, nên mọi người nhanh chóng liên lạc với chủ nhiệm lớp của nhỏ đưa nhỏ tới bệnh viện.
Đợi tới khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, đã là 1 tiếng sau khi tắt đèn. Đám Thẩm Húc Thần hoàn thành trọng trách cán sự kỉ luật quay về phòng nghỉ ngơi. Thực trùng hợp, khi đi ngang qua kí túc xá nam khối 10 yên tĩnh, có 3 nam sinh buộc dây thừng ở thắt lưng lén lút từ ban công lầu hai thi nhau nhảy ra ngoài.
Cả nhóm Thẩm Húc Thần đứng dưới lầu 1, trơ mắt nhìn mấy thằng nhóc ngu ngốc lục tục nhảy ra ngoài hàng rào qua lan can, từng đứa từng đứa một.
Ha ha, đám nhóc này vì chơi game mà không cần mạng nữa rồi! Từ trên ban công nhảy xuống rất nguy hiểm! Thẩm Húc Thần dùng bộ đàm thông báo với thầy Chu, cuối cùng đám nhóc liều mạng này bị thầy Chu xách lên văn phòng tâm sự đêm khuya.
“Bọn này to gan thật.” hai nữ cán sự nhỏ giọng nói.
Từ Chinh Đông liếc hai nhỏ một cái, thấp giọng nói: “Này có là gì! Ngay cả khối chúng ta cũng có đầy thằng nửa đêm chuồn ra ngoài chơi game, chẳng qua không bị các thầy cô bắt thôi.”
“Thật á? Bọn con trai mấy ông thật quá to gan lớn mật!”
Từ Chinh Đông cười cười, nói: “Nhưng mà, mấy đứa khối 10 này bị bắt… khẳng định cũng sẽ khai ra mấy thằng khối 11, về sau tụi nó muốn nửa đêm leo tường ra ngoài chơi game thực sự khó hơn lên trời. Cũng là do đám nhóc này không có kinh nghiệm, mới tắt đèn không bao lâu đã liều mình trèo ra. Nếu đợi tới nửa đêm hành động, chắc gì đã bị tóm.”
Thẩm Húc Thần có chút suy nghĩ nhìn Từ Chinh Đông một cái. Nhưng cũng gần tới phòng ngủ của mình, cậu cũng không nói gì thêm, vẫy tay tạm biệt mọi người, xoay người đi lên lầu. Sau khi tắt đèn sân trường tĩnh mịch tối om, Thẩm Húc Thần tay chân rón rén mở cửa, đám bạn cùng phòng đều đã ngủ hết.
Trình Dĩ Hoa còn chưa ngủ, khi Thẩm Húc Thần đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, Trình Dĩ Hoa liền xuống giường, đi theo sau cậu. Đầu xuân vẫn còn se se lạnh, Trình Dĩ Hoa cố ý mặc thêm một cái áo khoác. Vì không muốn đánh thức những người khác trong phòng, hai người nhanh chóng đóng cửa phòng vệ sinh lại, cũng coi như ngăn cách không gây ra tiếng ồn.
Buồng vệ sinh nhỏ hẹp, hai thằng con trai chen chúc ở bên trong, Thẩm Húc Thần cảm thấy có chút khó xoay người. Trình Dĩ Hoa đành phải ngồi lên nắp bồn cầu, Thẩm Húc Thần dùng khăn mặt bọc vòi nước lại rồi mới vặn vòi, nhằm giảm bớt tiếng nước phát ra.
Trình Dĩ Hoa nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay về muộn vậy?”
“Có một nữ sinh khối 12 bị bệnh nặng, bọn tớ đưa chị ấy tới phòng y tế…trên đường về lại gặp mấy thằng nhóc không cần mạng, trực tiếp từ lầu 2 nhảy xuống, phỏng chừng muốn ra tiệm net chơi game. Giằng co cho tới bây giờ. Sao cậu còn chưa ngủ? không phải đã bảo cậu không được thức đêm nữa rồi cơ mà? Mau đi ngủ đi!” Thẩm Húc Thần nói.
Trình Dĩ Hoa không hề gì nhún vai: “Chờ cậu về rồi ngủ, đúng rồi, hôm nay tớ cố ý nghe thử chương trình ‘nói riêng mình em’, lại nghe thấy tên cậu.”
Thẩm Húc Thần đang đánh răng, nghe vậy dừng tay, miệng đầy bọt nói: “Sao lại nhắc tới tên tớ nữa? học sinh trường chúng ta nhàm chán vậy?”
“Lần này là một nữ sinh họ Ngô trực tiếp gửi tin nhắn tới, nói là sinh nhật của mình sắp tới, lấy danh nghĩa của Thẩm Húc Thần tự chúc mừng sinh nhật cho mình, còn cảm khái, thầm mến thực tốt đẹp.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Giống ngày hôm qua có người dùng danh nghĩa của cậu viết thư… tớ cảm thấy, chuyện này về sau sẽ trở thành một trào lưu, nói không chừng về sau những nữ sinh thầm mến cậu đều sẽ viết thư, gửi tin nhắn về chuyên mục ‘nói riêng mình em’ cũng nên.”
“Không phải chứ?! Chẳng lẽ tên tớ chơi thú vị vậy sao?” Thẩm Húc Thần cảm thấy hàng ngàn con thảo nê mã rầm rập chạy qua trước mắt mình, tất cả dường như sắp bạo phát rồi.
Trình Dĩ Hoa mang theo ý châm biếm nói: “Chúc mừng cậu sắp trở thành người nổi tiếng. Không, phải nói là, cậu đã nổi tiếng.”
Thẩm Húc Thần ha ha cười hai tiếng, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Thứ hai, mấy nam sinh khối 10 nửa đêm chuồn ra ngoài đã bị phê bình trước toàn trường, nghe nói còn bị mời phụ huynh. Từ hôm đó trở đi, nhà trường liền bỏ tiền thuê một đội ngũ bảo vệ chuyên nghiệp. Cũng từ hôm đó, đội ngũ bảo vệ thực hiện tuần tra 24/24, không còn cách nào khác, nhà trường nhất định phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của các học sinh khi ở trường.
Trong tháng Ba này, Thẩm Húc Thần đếm ngón tay tính tính ngày. Cậu không nhớ rõ cha Vạn Bảo Châu qua đời ngày bao nhiêu, chỉ mơ hồ đoán là cuối tháng ba. Thẩm Húc Thần mỗi ngày đều cố ý vô tình nhắc nhớ Vạn Bảo Châu quan tâm tới ba mình hơn một chút, phải thường xuyên gọi điện cho cha mẹ, thuận tiện nhắc nhở chú Vạn bảo trọng thân thể.
Vạn Bảo Châu không thích nói về chuyện gia đình ở trên lớp, xuất phát từ lòng tự trọng, cho dù bị các bạn học nghĩ là mình thất tình mới hồn bay phách lạc, Vạn Bảo Châu cũng không muốn giải thích thật ra là do ba mẹ mình ly hôn. Dưới tình huống này, Thẩm Húc Thần đương nhiên sẽ giữ bí mật cho nhỏ. Vì thế, cho dù Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa có quan hệ tốt thế nào, Thẩm Húc Thần cũng không nói rõ chân tướng cho Trình Dĩ Hoa biết. Vạn Bảo Châu ngược lại vô cùng cảm kích Thẩm Húc Thần.
Cuối cùng tháng ba cũng đã trôi qua, tin dữ của chú Vạn không truyền tới, xem ra vận mệnh tai nạn giao thông của chú Vạn rốt cuộc đã thay đổi. Thẩm Húc Thần thở phào một hơi. Kết quả, cả lớp lại truyền ra tin đồn về Thẩm Húc Thần và Vạn Bảo Châu.
Trước đây, Thẩm Húc Thần luôn rất cao lãnh khi đối mặt với nữ sinh, nhưng mấy hôm nay, cậu lại đột nhiên quan tâm đến Vạn Bảo Châu khiến người ta cảm thấy cậu đối với Vạn Bảo Châu không bình thường. Tình cảm nam nữ đều bắt đầu từ chỗ không bình thường mà ra, hơn nữa đối với đám học sinh tuổi này chuyện yêu đương gì đó vô cùng được để ý, vì thế đừng nói đám bạn học trên lớp mà ngay cả đám bạn cùng phòng cũng đều ám chỉ cho rằng, Thẩm Húc Thần thật sự coi trọng Vạn Bảo Châu.
Đối mặt với tình huống này, Thẩm Húc Thần nhịn không được chỉ biết cười khổ, cho dù cậu có phủ nhận cũng không hữu dụng, bởi vì càng phủ nhận càng khiến người khác ồn ào trêu chọc. Hơn nữa, hiện tại Vạn Bảo Châu còn chưa lên tiếng nói gì, nếu Thẩm Húc Thần vội vã phủ nhận, vậy thì rất không có phong độ, đến lúc đó sẽ khiến Vạn Bảo Châu khó xử.
Thẩm Húc Thần chỉ có thể ngầm nói không có chuyện này, sau đó bề ngoài cách xa Vạn Bảo Châu một chút, cuối cùng hy vọng thời gian qua đi sẽ xóa tan lời đồn. Phỏng chừng Vạn Bảo Châu cũng nghĩ như vậy. Quả nhiên, hai người bọn họ ăn ý không nhắc gì tới nhau, tin đồn giữa hai người bọn họ cũng dần tiêu tan, không còn ai nhắc tới nữa.
Thời gian qua nhanh, khi Thái Cực kiếm của Thẩm Húc Thần xuất sư, cậu lại lựa chọn 『 Loại hình vận động – Street dance 』
làm nhiệm vụ cưỡng chế hằng ngày của mình. Bất cứ trạch nam nào cũng có một phần tính cách nghịch ngợm điên cuồng. Hiện tại tố chất của Thẩm Húc Thần vô cùng tốt, học street dance cũng không tốn sức, hơn nữa, còn có phòng tối hỗ trợ, Thẩm Húc Thần cảm thấy học rất vui vẻ.
Đương nhiên, vì không muốn lãng phí các kỹ năng mình đã học được, Thẩm Húc Thần bắt đầu thử phiên dịch một số tác phẩm tiếng Đức. Đao càng mài càng sắc bén. Hiện tại, thông qua hệ thống cưỡng chế học tập cậu đã có hai kỹ năng tiếng Đức và Thái Cực kiếm. Tuy rằng trước mắt chỉ có hai kỹ năng nhưng càng về sau sẽ càng nhiều thêm. Tuy rằng không đến mức mỗi ngày đều sử dụng những kỹ năng này nhưng thi thoảng cũng phải động tới. Học xong đem dùng mới là vương đạo.
Trình Dĩ Hoa lớp 10, Thẩm Húc Thần lên kế hoạch phát triển hoàn thiện cho công ty Tá Hữu Online. Trình Dĩ Hoa minh xác tỏ vẻ công ty trò chơi hợp tác làm cùng Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần cảm thấy mình nhất định nghiêm chỉnh làm việc.
Trình Dĩ Hoa lên 11, Thẩm Húc Thần làm việc trong phòng phát triển trò chơi, trong tương lai phòng phát triển trò chơi sẽ nằm dưới danh nghĩa công ty Tá Hữu, không phải hoạt động đơn độc, nếu như chuẩn bị chu toàn, nhân tài mời chào đúng chỗ, phòng game tùy thời có thể thành lập.
Đến khi Trình Dĩ Hoa nhảy lên 12, Thẩm Húc Thần đã hoàn thiện xong dự án phát triển trò chơi.
Đến khi Thẩm Húc Thần học xong street dance, cũng đến lúc Trình Dĩ Hoa thi đại học. Mỗi sáng khi Thẩm Húc Thần rời giường việc đầu tiên làm chính là cầu phúc cho Trình Dĩ Hoa. Tuy rằng không có tác dụng gì nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của Thẩm Húc Thần. Trình Dĩ Hoa như cũ thực bình tĩnh, bình tĩnh tới độ không ai cảm thấy cậu ta sắp thi đại học. Gần đây cậu ta thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, mỗi ngày đọc xong một quyển khiến các học sinh khối 12 đang vùi đầu ôn thi vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Trước khi thi đại học phải điền bảng khảo sát các nguyện vọng thi đại học, Trình Dĩ Hoa chỉ điền đúng một nguyện vọng duy nhất, chắc là vì cậu ta thi đại học sớm một năm nên các thầy cô không coi loại hành vi cuồng ngạo này của cậu ta để vào mắt, nếu không đã bị mời lên văn phòng giáo viên uống nước trà từ lâu rồi — phỏng chừng các thầy cô đều cho rằng Trình Dĩ Hoa thi không đỗ năm nay thì còn có thể thi lại năm sau nên mới mặc kệ cậu ta.
Ngày thi đại học, khối 10 và khối 11 được nghỉ. Thẩm Húc Thần vốn muốn làm tốt vai trò bạn thân, tới tiễn Trình Dĩ Hoa vào trường thi, kết quả Trình Dĩ Hoa trợn trắng mắt nói: “Không phải chỉ thi sát hạch thôi sao… làm như tớ sắp ra chiến trường vậy. Cậu lại còn làm như vợ hiền tới tiễn tớ, rất xui xẻo!”
“Ai là vợ hiền của cậu?” Thẩm Húc Thần thiếu chút nữa thổ huyết đầy đất.
Ở trong phim, các chiến sĩ phải ra chiến trường một đi không trở lại. Trong hiện thực, thi đại học vừa xong, Trình Dĩ Hoa cũng triệt để mất tích.
Hết chương 64