Hẳn là thư tình thật, phong thư màu hoa anh đào, bên ngoài không viết cái gì, nhưng cầm lên cũng có thể cảm nhận bên trong là một lá thư thật dày. Loại thư này có bán rất nhiều ở các hàng văn phòng phẩm bên ngoài, tuy rằng không thể dùng để gửi chuyển phát như thư chính quy, nhưng kỳ thật cũng khá đắt, hầu hết con gái đều rất thích mấy kiểu thế này. Phong thư còn tản mát một hương thơm nhè nhẹ. Thẩm Húc Thần lấy giấy viết bản thảo ra rồi đóng ngăn kéo lại, không hề liếc mắt tới phong thư kia nữa.
“Mày không thấy hiếu kỳ à? Mau mở ra xem chút đi, đến cùng là ai viết?!” Quân Khải Uy hứng thú bừng bừng nói.
Thẩm Húc Thần nhìn thằng bạn một cái, lắc đầu: “Không hứng thú.”
“Không hứng thú cũng phải mở ra đọc chứ! Vạn nhất là đại mỹ nữ nào đó viết cho mày thì sao?” Quân Khải Uy tiếp tục giật dây Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần lại lắc lắc đầu: “Đại mỹ nữ cũng không hứng thú. Ta sẽ không đọc, sau này khỏi lúng túng. Bởi vì, mặc kệ là ai, tao cũng sẽ không chấp nhận.” Thẩm Húc Thần không thích ái muội, cậu cũng không muốn người khác có hi vọng gì, bởi vậy, ngay từ đầu cậu đã có thái độ vô cùng cương quyết.
“Nào có ai nhiều đạo lý như mày chứ.” Quân Khải Uy nói.
Thẩm Húc Thần cười cười: “Thiên hạ hỗn loạn, làm gì còn nhà? Tuy rằng chúng ta mới lớp 10 nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, là một học sinh trung học phổ thông, chúng ta nên vì cánh cổng đại học mà cố gắng. Cho nên, cho dù là ai viết thư tình, tao cũng sẽ không tiếp nhận đối phương. Một khi đã vậy, vì sao phải mở ra xem? Vì không muốn tổn thương tình nghĩa của người ta mà tao cũng khẳng định sẽ không đáp lại, như vậy, không để chuyện này phát sinh mới là phương thức xử lý ổn thỏa nhất.”
“Có yêu đương cũng không việc gì đi…” Quân Khải Uy than thở. Cậu có bạn gái. Bạn gái cậu đang học ở một trường cấp ba khác, hai người từ hồi cấp 2 đã ở bên nhau, cũng từng có thời gian trục trặc cãi nhau, nhưng vẫn không hề chia tay. Cô bé kia không thi đậu Trọng Cao, nên chỉ có thể học ở trường cấp 3 bình thường. Cho nên hai người bọn họ ngày ngày khổ bức giống như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ có thể nghỉ đông hoặc nghỉ hè mới có thể gặp mặt. Mà tình cảm của Quân Khải Uy và bạn gái phi thường tốt, bọn họ thường xuyên nhắn tin trò chuyện đôi khi cũng sẽ viết thư cho nhau.
Thẩm Húc Thần lắc lắc đầu: “Dù sao tao cũng không định yêu sớm, tuyệt đối không.” Cậu không định treo tính hướng mình ở cửa miệng nên tự ép chính mình không được yêu sớm. Tính hướng là chuyện cá nhân của cậu, không thể treo trước cửa miệng, cũng không có nghĩa là cậu muốn lừa dối người khác. Cậu không muốn vì che giấu tính hướng của mình mà chậm trễ con gái nhà người ta. Cho nên lúc này cậu mới có thể kiên quyết như vậy, không nên để con gái nhà người ta treo người trên cành cong cậu.
Nói thật, ở trong hoàn cảnh hiện tại, tự dưng chạy ra giữa đường hô to một tiếng tôi là đồng tính luyến ái, sảng khoái thì có sảng khoái nhưng rất nhanh sẽ đi tìm chết. Thẩm Húc Thần lại là một người vô cùng thực tế, nên sẽ không có chuyện đó.
Còn chuyện yêu sớm, Thẩm Húc Thần không phản đối cũng không ủng hộ.
Trong suy nghĩ của cậu, nếu như chỉ muốn cảm thụ bầu không khí yêu đương manh manh đát, muốn lưu lại cho mình một hồi ức ngọt ngào hoặc ngây ngô, muốn oanh oanh liệt liệt không để mình hối hận, không phải nghĩ tới tương lai, cũng không mong đợi một kết cục hoàn mỹ, vậy thì các bạn nên thử yêu đương trong thời kì trưởng thành đi. Nhưng bản thân Thẩm Húc Thần luôn rất nghiêm túc đối với chuyện yêu đương và hôn nhân. Cậu chung quy bị ông Thẩm Bình Trung ảnh hưởng, ông nội đã dùng ngôn từ và cách thức của mình để dạy hai chị em cậu cái gì gọi là trung trinh bất hối. Cho nên cậu không hề ôm suy nghĩ chơi đùa trong chuyện yêu đương.
Nếu muốn yêu đương, được, không thành vấn đề, nhưng trước đó phải học được có trách nhiệm với chính bản thân mình sau đó mới có thể chịu trách nhiệm với đối phương.
Không qua bao lâu, lớp trưởng bắt đầu điểm danh, tuy rằng còn chưa tới giờ tự học tối nhưng trong phòng học đã dần yên lặng. Nghĩ tới chuyện ban ngày, Thẩm Húc Thần liền bắt tay vào viết kế hoạch cho các gameshow giải trí.
Thẩm Húc Thần bấy giờ mới đột nhiên nhận ra…
Cả buổi chiều đều ở cùng với Trình Dĩ Hoa, tuy rằng lúc đó bị tài sản của Trình Dĩ Hoa kính bạo giật mình nhưng Thẩm Húc Thần rất nhanh liền trấn định.
Hiện tại cùng Trình Dĩ Hoa tách ra, khϊếp sợ trong lòng Thẩm Húc Thần lại chậm rãi khuếch tán.
Kiếp trước, Trình Dĩ Hoa học được một học kỳ hồi lớp 10 bỗng dưng xin bảo lưu (cụ thể là lúc nào, Thẩm Húc Thần không nhớ rõ, nhưng lúc ấy cậu và Trình Dĩ Hoa thực sự không quen biết nhau). Tuy là bảo lưu nhưng đợi sau khi Trình Dĩ Hoa đi học lại, cậu ta không lựa chọn lưu ban mà lựa chọn thi đại học cùng đợt với bọn Thẩm Húc Thần. Chỉ là từ khi xin bảo lưu, Trình Dĩ Hoa không hề tới trường, liệu có phải từ khi đó cậu ta đã bắt đầu tự xây dựng sự nghiệp cho mình rồi không?
Người với người không thể so sánh, rất nhiều nhà học giả đều phê phán ngành giáo dục thi cử của Hoa quốc. Nhưng là trẻ con nông thôn, Thẩm Húc Thần biết rõ, có tham gia học hành thi cử bọn họ mới có thể đổi đời.
Đối với những đứa trẻ có bậc cha chú là thiên chi kiêu tử mà nói, có lẽ thành tích không thể hiện điều gì, dù sao đến lúc ra trường vẫn có công ăn việc làm, nói không chừng còn có thể trực tiếp đảm nhiệm vai trò CEO của công ty gia đình rồi cưới bạch phú mỹ. Nhưng đối với đại đa số học sinh ở huyện Di Tương mà nói, nếu bọn họ không cố gắng học tập thì cả đời không thể thoát khỏi nơi bần cùng bảo thủ này, cả đời chỉ có thể làm cu ly. Bọn họ không được sự giúp đỡ từ bậc cha chú trong gia đình, bọn họ chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân.
Kiếp trước, Thẩm Húc Thần đã dựa vào sự cố gắng của bản thân, thiếu chút nữa trở thành nhân sinh thắng lợi.
Vì ông Thẩm Bình Trung mất đột ngột, nên điều này đã khiến Thẩm Húc Thần có chấp niệm. Cho nên, sau khi thi đại học, Thẩm Húc Thần đã lựa chọn học y, bảy năm học trong trường cộng thêm mấy năm xuất ngoại du học, từ cảm thấy ghê tởm đối với chuyện giải phẫu đã tiến hóa thành có thể bình tĩnh ăn mì gói cạnh thi thể. Thẩm Húc Thần đã tốn bao tâm huyết, cố gắng trở thành một bác sỹ ngoại khoa ưu tú.
Thiếu chút nữa bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh, nhưng cuối cùng cậu lại bị một âm mưu tấn công có tính toán từ trước đột kích mà khiến tay phải của Thẩm Húc Thần bị dập nát tới gãy xương.
Bởi vì cữu chữa kịp thời mà tay Thẩm Húc Thần khôi phục tương đối tốt, hoạt động sinh hoạt bình thường không ảnh hưởng gì nhưng cậu không bao giờ có thể cầm dao giải phẫu được nữa. Chuyện này có nghĩa là, Thẩm Húc Thần không bao giờ có thể trở thành một bác sỹ ngoại khoa nổi tiếng. Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng ác nhân cũng đã bị trừng phạt đúng tội, độc thủ chủ mưu đằng sau đã bị tống vào ngục giam, Thẩm Húc Thần nhận được số tiền bồi thường vô cùng lớn. Cậu có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, lại là một người độc thân, đơn giản liền trở thành một trạch nam.
Chỉ là có đôi khi nằm mơ, Thẩm Húc Thần vẫn cảm thấy cuộc sống của mình thực thất bại.
Tiếc nuối ông nội mất sớm, tiếc nuối Cố Vọng Thư bị tống giam, tiếc nuối sự nghiệp vừa khỏi sắc đã bị phá hủy, tiếc nuối còn chưa từng có người yêu… Đương nhiên, Thẩm Húc Thần ngẫu nhiên cảm thấy, mình có loại suy nghĩ này thật sự khác thường, cậu không đói, không nghèo, không lạnh, mỗi ngày trôi qua cũng không tệ.
Sống lại một đời, bây giờ nhìn thấy Tá Hữu võng của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần nhịn không được nhớ lại cuộc sống kiếp trước của mình một lần. Có lẽ, cậu nên hảo hảo lên kế hoạch cho cuộc sống kiếp này, đã sống lại thì không thể để giống đời trước, tuy rằng cơm áo vô lo nhưng chuyện gì cũng không thành?!
Kinh doanh? Thẩm Húc Thần rất rõ ràng mình không có năng khiếu kinh doanh. Cho dù sống lại biết rất nhiều cơ hội kinh doanh, nhưng tính cách cậu không thích hợp khai thác cái mới mà càng thích hợp giữ gìn cái đã có.
Chính trị? Đời trước trong vài năm khi Thẩm Húc Thần trạch trong nhà, đúng lúc giới chính trị rung chuyển, một số lượng lớn tham quan ô lại đều bị tống giam, lúc đó cũng có rất nhiều quan viên tự sát, khiến nhân tâm hoảng sợ. Loại địa phương bất ổn như quan trường không phải là nơi loại người như cậu có thể xoay chuyển đi?
Tiếp tục học y? Đời này sức khỏe ông nội đã tốt hơn rất nhiều, có thể sống lâu trăm tuổi, hơn nữa đời trước bị đồng nghiệp hãm hại, cho nên Thẩm Húc Thần đã không còn hứng thú với việc học y như trước. Hơn nữa, mối quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân cũng là một vấn đề lớn, Thẩm Húc Thần là người ích kỷ như vậy, đời này cậu chỉ mong muốn được sống thoải mái một chút.
…
Cái này không được, cái kia không được, Thẩm Húc Thần cầm bút chậm rãi gạch bừa bãi trên giấy, vậy tới lúc thi đại học, cậu nên chọn học ngành nào đây?! Hay là để đến lúc đó rồi tính đi? Vẫn còn hai năm nữa, nói không chừng đến lúc đó linh quang chợt lóe lại nghĩ ra mục tiêu mới nào đó thì sao? Trước mắt vẫn nên cố gắng vì mục tiêu đỗ đại học đã.
Hiện tại, cậu đã có nick trên trang web Tá hữu võng, dù sao cũng phải viết cho xong bộ tiểu thuyết kia đã… đi bước nào chắc bước đó, có lẽ cuối cùng thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng? Thẩm Húc Thần vo vυ'n tờ giấy viết loạn thất bát tao ném luôn vào thùng rác, cậu ném rất chuẩn, một vòng cung hoàn hảo trúng sọt.
Khi lớp buổi tối tan học, Trình Dĩ Hoa lại tới tìm Thẩm Húc Thần, cậu ta đưa cho Thẩm Húc Thần một tấm thẻ, nói: “Đây là thẻ cơm tôi sao thêm, cậu có thể coi như thẻ cơm phụ của tôi. Về sau, khi cậu tới căn tin ăn cơm, cứ dùng tiền trong thẻ này.”
“!!!” Thẩm Húc Thần ngây ngốc nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa, nghi ngờ hình như mình vừa nghe nhầm cái gì đó.
Thẻ cơm của trường trung học Trọng Cao dùng một loại kỹ thuật vô cùng thấp cấu tạo thành, chỉ sử dụng một số ô vuông nhỏ được sắp xếp bất quy tắc để mã hóa, đương nhiên mỗi thẻ sẽ có số lượng và cách sắp xếp các ô vuông nhỏ khác nhau, máy móc thông qua hình thức sắp xếp các ô vuông này để xác nhận thân phận chủ thẻ. Chính vì thế mà một số nam sinh thông minh có thể tự sao chép làm cho mình một cái thẻ phụ — chỉ cần cách sắp xếp và số lượng ô vuông giống thẻ của mình là được. Mấy nam sinh đó đều đưa thẻ phụ của mình cho bạn gái dùng.
Thẩm Húc Thần thực sự rất xem thường loại nam sinh này, bởi vì sinh hoạt phí của bọn họ đều lấy từ cha mẹ mà ra. Ở huyện Di Tương, số lượng nhà giàu không nhiều, đám nam sinh kia dùng tiền của cha mẹ đi bao gái, càng khiến cha mẹ họ thêm gánh nặng, vậy mà còn tưởng mình ‘man’ lắm, thật khiến người khác hết nói nổi.
Nhưng còn lúc này, Trình Dĩ Hoa nói như vậy mà có ý gì?
Trình Dĩ Hoa thấy Thẩm Húc Thần không nhận, chủ động nhét tấm thẻ vào tay Thẩm Húc Thần nói: “Chiều nay tôi đã đáp ứng cậu, từ nay về sau tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
Tuy rằng biết Trình Dĩ Hoa kết giao người khác lòng dạ thẳng đuồn đuột, nhưng Thẩm Húc Thần vẫn cảm thấy tấm thẻ này thực phỏng tay. Cậu nhét trả lại cái thẻ cho Trình Dĩ Hoa, nói: “Chuyện… chuyện này, công ty cậu không phải còn chưa có lợi nhuận sao? Thôi, đợi sau này cậu có lợi nhuận rồi hãy nói đi.”
Trình Dĩ Hoa nhíu mày, cậu ta thầm nghĩ một lúc, lại nói: “Tiền trong thẻ cơm là đều là tiền của tôi, tôi chơi cổ phiếu ngắn hạn, cũng lời không ít.”
Hết chương 30