Bố Y Thiên Kim

Chương 10: Ngày ngày ăn chay

Đông Sinh nói được thì làm được, một ngày ba bữa đều vo gạo nấu cháo hoa để cho hắn và Tần Châu Ngọc ăn.

Tần Châu Ngọc bởi vì biết chính mình đã làm sai chuyện, lần đầu tiên

biết đến cảm giác lo lắng, bồn chồn mà chính nàng cũng không biết vì sao lại phát sinh ra cảm giác ấy.

Ăn liền hai ngày đều toàn là cháo, hai mắt của nàng đã trở nên mơ màng

không có sinh khí, mỗi lần cùng ăn cơm với Đông Sinh, nàng ấy luôn dùng

ánh mắt u oán phóng thích nhìn về phía hắn. Nhưng không ngờ, Đông Sinh

lúc này đã hoàn toàn phát huy triệt để tư thế thong dong, bình tĩnh của

người đọc sách, rồi làm ra dáng vẻ không cho chuyện gì xảy ra, chậm rãi

dùng cơm, giống như là việc ăn cháo mỗi ngày cũng không ảnh hưởng gì

nhiều đến hắn.

Tần Châu Ngọc quả thực hoài nghi hắn có phải là hòa thượng đầu thai hay

không, hoà thượng người ta cũng chưa chắc có thể chịu đựng sống sót qua

ngày bằng hai bữa cháo hoa như hắn.

Bất quá, mỗi khi Đông Sinh bắt gặp cái nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Tần Châu Ngọc, hắn đều làm ra bộ dáng lặng lẽ thở

dài, sau đó thì lại rầu rĩ, lầm bầm nói: “Năm lượng bạc của tôi, từng ấy tiền có thể mua được biết bao nhiêu là thịt, còn hai mươi mấy ngày nữa mới có tiền lương của tháng sau. Lúc này, trong nhà gạo cũng sắp hết

rồi, chỉ sợ qua thêm vài ngày nữa tôi phải sang nhà Tam thẩm mượn một

chút ít gạo.”

Kỳ thật Đông Sinh cũng chịu không nỗi mỗi ngày uống cháo loãng cầm hơi,

tuy rằng mỗi ngày không có thịt ăn cũng không sao, nhưng dù sao vẫn phải có vài món rau xào thay đổi khẩu vị, hắn cũng đâu phải là người tu

hành. Bất quá vì muốn cảnh cáo Tần Châu Ngọc, hắn phải cố gắng kiên trì

vài ngày.

Cứ như vậy liên tục đến ngày thứ ba, sau khi hết giờ dạy giữa trưa, bụng Đông Sinh đã đói đến nỗi kêu lên ùng ục. Đi ra khỏi học đường, hắn vụиɠ ŧяộʍ xem xét phương hướng nhìn về phía trong nhà, không thấy bóng dáng

Tần Châu Ngọc, hắn vội chạy nhanh đi đến tiệm bán bánh bao trên đường

mua liền hai cái bánh bao thịt, hắn vội vã nhét qua loa vào miệng, nhai

bánh một cách vội vàng rồi nuốt xuống bụng. Sau khi ăn xong, lại nhanh

chóng lau nhanh vài cái xung quanh miệng rồi mới đi trở về nhà.

Đông Sinh biết rằng trong hai ngày vừa qua, Tần Châu Ngọc đều lặng lẽ

lục lọi tìm tòi trong ngăn tủ đựng tiền của hắn, nàng ấy muốn tìm xem

hắn còn giấu bạc ở nơi nào hay không. Bất quá đã trải qua một lần kinh

nghiệm xương máu, hắn cũng không thể để cho cái người đàn bà phá sản kia đem tất cả gia sản của hắn mà tiêu xài hết, nên đương nhiên toàn bộ bạc đều lúc nào cũng được dấu ở trên người. Nha đầu chết tiệt kia phỏng

chừng thực sự nghĩ rằng hắn đến nửa phân tiền đều không có, cho nên mới

không dám yêu cầu ăn cái này ăn cái kia.

Về giữa nhà, quả nhiên, Tần Châu Ngọc giống như quỷ chết đói ngồi phịch ở trên ghế, chờ đồ ăn của nàng. Theo Đông Sinh biết, bởi vì phải ăn cháo

trong hai ngày qua nên làm cho toàn thân trên dưới khắp người nàng ấy

đều không có khí lực. Hắn cũng không thấy nàng ấy rời khỏi nhà, hai mắt

không có chút sinh khi mà ngồi giữa nhà nhìn qua ngó lại.

Vùa thấy Đông Sinh trở về, Tần Châu Ngọc thật vất vả mới lấy lại sức lực mà chạy đến trước mặt níu lấy hắn để nói: “Tôi sắp chết đói rồi, anh

mau nhanh đi nhóm lửa để nấu cơm cho tôi ăn đi!”

Chính là vừa mới nói xong bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp,

nàng ấy chau mày, dựa sát vào Đông Sinh, đưa mũi ra hít hơi vài cái rồi

bỗng nhiên nói: “Anh vừa mới ăn bánh bao thịt?”

Đông Sinh ngẩn ra, thầm nghĩ mũi của nàng ấy thính hơn cả mũi của cẩu

tử, tuy nhiên hắn cũng thực bình tĩnh phủ nhận: “Cô thèm ăn thịt đến

loạn trí rồi à? Tiền công một tháng làm việc của tôi đều bị cô xài hết

rồi, tôi làm gì còn có tiền mà mua bánh bao để ăn.”

Tần Châu Ngọc nhíu mi hé miệng, chậm rãi thối lui, rồi lại nhìn hắn với dáng vẻ hoài nghi.

Đông Sinh nghĩ rằng nàng đã tin tưởng lí do thoái thác của hắn thì thở

phào nhẹ nhõm. Không ngờ, Tần Châu Ngọc đem mặt của nàng đến gần mặt

hắn, còn chỉnh lại vị trí để mặt của nàng dán sát vào mặt hắn, sau đó

thì dùng cái mũi trên khuôn mặt ấy đến gần miệng hắn để đánh hơi.

Đông Sinh bất ngờ không kịp phòng bị, nên vẫn đứng yên không nhúc nhích

mà nhìn khuôn mặt đang kề gần trước mặt, đôi mắt kia đang khẽ chớp nhìn vào mặt hắn, hai hàng long mi cong vυ't cũng hiện lên rõ ràng, dưới hàng lông mi là một đôi mắt sáng long lanh. Nhìn xuống chút nữa là một đôi

môi hồng nhạt, nhẹ nhàng hé mở.

Trong phút chốc Đông Sinh cảm thấy khắp người hắn có một cỗ nhiệt khí

đang từ từ xông lên. Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt của Tần Châu Ngọc, nên đành đem tầm mắt dời xuống phía dưới. Không ngờ, nhìn xuống chút

nữa liền nhìn thấy một khối phập phòng phía dưới cổ của nàng ta.

Trừ bỏ lần trước khi cho Tần Châu Ngọc uống thuốc mà nảy sinh chút tạp

niệm, Đông Sinh chưa từng bao giờ cùng nữ nhân khác có tiếp xúc thân mật như thế này. Hắn dù sao cũng là một nam nhân chân chính, nên trong hoàn cảnh như thế này khó tránh khỏi này sinh chút phản ứng tự nhiên của cơ

thể, cả người hắn bỗng nhiên có cảm giác khô nóng khó tả.Lời dạy của

thánh nhân mà hắn đã thuộc trong đầu lúc này bỗng nhiên bay mất không

còn một chữ.

Tần Châu Ngọc ngửi một lát, rốt cục mới phát hiện tình trạng khác thường của Đông Sinh, nàng thoáng lui về phía sau, cao thấp đánh giá hắn một

phen, rồi lại lấy tay sờ lên gương mặt đỏ ửng của hắn và hỏi: “Anh bị

làm sao vậy? Bị tôi phát hiện lén lút ăn bánh bao thịt, cũng không cần

dùng bộ dạng khẩn trương như vậy chứ?”

Đông Sinh giật mình một cái, từ trong cõi u mê trở về với hiện thực, hắn bị phản ứng vừa rồi của chính mình làm cho thẹn quá giận, nên không

biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của nàng.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm ngọt ngào của nữ tử: “Tống tiên sinh!”

Điều này làm cho Đông Sinh nhẹ nhàng thở ra, hắn phá lệ nhiệt tình đáp

trả lại Thẩm Xuân Hoa khi nàng ấy tự ý đi vào: “Thẩm cô nương, có chuyện gì sao?”

Thẩm Xuân Hoa nhẹ nhàng, uyển chuyển đi vào nhà, trong tay đang bưng một cái mâm nhỏ, cười nói: “Mẹ ta hôm nay có làm nem rán, nên bảo ta đem

qua đây một ít cho Tống tiên sinh.”

”Thật là quý hoá quá, hôm trước vừa mới tặng bánh trôi, hôm nay lại đưa

tới nem rán. Tôi cũng không biết phải nói cám ơn như thế nào với Tam

thẩm nữa.”

”Tiên sinh khách sao quá, những thứ này cũng không có đáng gì. Mẹ ta kể

Tống tiên sinh là người đọc sách lại sống một mình bên ngoài, đều là

hàng xóm láng giềng nên đương nhiên phải thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau

.” Thẩm Xuân Hoa cười nói tự nhiên, hoàn toàn đem Tần Châu Ngọc đang

đứng trước mặt làm người vô hình.

Tần Châu Ngọc nghe nàng ta nói như vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, không chút che giấu mà hừ lên một tiếng. Trên thực tế, nàng đối

với vị con gái của Tam thẩm này nhìn từ trên xuống dưới cũng không có

chổ nào vừa mắt. Thư sinh mặt trắng ngốc nghếch ấy cái gì cũng không

biết, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ rành rành trước mắt. Vị đại muội tử

kia mỗi lần nhìn thấy thư ngốc liền giống như sói đói nhìn thấy cừu,

nàng ta còn hận không thể lập tức đem thư ngốc kia nuốt vào trong bụng

nữa kìa.

Bất quá ngẫm nghĩ lại, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển qua

trên mặt Đông Sinh, nụ cười như gió xuân kia, anh mắt nhu tình kia.

Nàng bỗng nhiên run lên, chẳng lẽ là... thư sinh mặt trắng cũng có tình ý đối với Thẩm Xuân Hoa.

Ý tưởng ấy vừa mới phát sinh đã bị Tần Châu Ngọc mạnh mẽ áp chế bác bỏ.

Thư sinh mặt trắng cùng con gái Tam thẩm nhìn như thế nào cũng đều không hợp với nhau. Ít nhất ở trong mắt nàng chính là như thế, còn về phần

lí do vì sao nàng nhìn thấy không thuận mắt thì chính nàng cũng không

thể giải thích được cảm giác ấy.

Dù sao nàng cũng không thích Thẩm Xuân Hoa, nên đương nhiên cũng không cho phép thư sinh mặt trắng thích nàng ta.

Thẩm Xuân Hoa cùng Đông Sinh nói chuyện hàn huyên vài câu, không biết có phải là vì không thể chịu được ánh mắt ngoan cố liên tục đảo qua đảo

lại của Tần Châu Ngọc mà vì ngại có mặt Đông Sinh nên nàng ấy không tiện đáp trả nên chỉ có thể đành phải tạm thời cáo lui ra về.

Tần Châu Ngọc vừa nhìn thấy Thẩm Xuân Hoa rời đi, sắc mặt hiện lên một

tia đắc ý. Đông Sinh thật ra cũng không chú ý tới biểu tình của nàng,

hắn cũng không phát giác hai nữ nhân vừa mới có cuộc chiến ngầm với

nhau. Hắn bưng nem rán đi đến trước mặt Tần Châu Ngọc, rồi lấy một cái

bỏ vào miệng để ăn: “Không phải là cô chịu không nổi cháo hoa sao? Vừa

vặn dùng này cải thiện bữa ăn.”

Mùi thơm của nem rán từ từ toả đến hướng chóp mũi của Tần Châu Ngọc,

nhưng rồi bỗng nhiên nhớ đến đó là do Thẩm Xuân Hoa đưa tới nên nàng

liền xem thường bĩu môi, rất có khí phách nói: “Quân tử không ăn đồ bố

thí.”

Đông Sinh nhăn mặt, vừa tiếp tục ăn vừa nói: “Đây là của Tam thẩm đưa,

là tình nghĩa láng giềng có qua có lại. Cô mỗi ngày đều ăn không của

tôi, đó mới gọi của bồ thí.”

”Anh...” Tần Châu Ngọc tức giận dậm chân, hừ một tiếng rồi nói: “Anh yên tâm, chờ tôi có tiền rồi, nhất định trả lại cho anh gấp bội.”

Đông Sinh trong lòng cười một tiếng, rồi lại cố ý cầm một cái nem rán

lên bỏ vào trong miệng, sau đó thì lại cầm mâm nem rán đưa về phía Tần

Châu Ngọc: “Cô thực sự không ăn? Không ăn thì tôi ăn hết đó, cô cứ đợi ở đó mà ăn cháo hoa đi.”

Đúng lúc này, bụng Tần Châu Ngọc bỗng kêu lên hai tiếng, nàng quả thật

đang rất đói, mắt thấy nem rán trên mâm chỉ còn hai ba cái, nên vọt chạy nhanh tới đoạt lấy cái mâm, ôm vào người để bảo vệ mấy miếng nem rán

cuối cùng, rồi ngẫng đâu nói ngang ngược: “Ai nói tôi không ăn, chỉ có

kẻ ngốc mới không ăn.”

Đông Sinh thầm nghĩ, cô cái gì cũng không nhớ rõ, không phải là kẻ ngốc

thì là kẻ gì. Bất quá hắn cũng rất thức thời nên không nói ra ý nghĩ ấy.

Tần Châu Ngọc một bên hùng hổ cắn nem rán, một bên tự lẩm nhẩm nói với

bản thân nem rán này là do Tam thẩm làm chứ không phải là của Thẩm Xuân

Hoa cho nên nàng có ăn nó cũng không sao hết.