Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 22: Cô độc

Moon không hề để lộ cảm xúc ra bên

ngoài, trông em vẫn bình tĩnh như các bạn khác. Có lẽ từ chính nỗi đau,

khiến con người mạnh mẽ hơn.

Chỉ còn 15 phút, em định nộp bài văn này sao? Chẳng có một kỉ niệm cụ

thể nào, chẳng có chủ ngữ, và là vô thực tế với những con người hiện

thực kia.

Moon không định vo viên, em cất bài văn đó đi, và lôi một tờ khác ra viết, trong vòng 15 phút.

Ngày thông báo điểm, có lẽ chẳng thú vị chút nào.

Mấy môn kia em đều dừng lại ở mức 80%, riêng môn văn, em làm đầy đủ 100% luôn.

Cô Hana bước vào lớp cùng tờ báo điểm.

- Lớp ta nhìn chung là khá tốt, chỉ có một vài bạn cần phải xem xét lại- Rồi cô phát danh sách điểm cả lớp cho từng bạn, cũng vừa để cả lớp tự

đánh giá học lực và bố trí kế hoạch học tập thêm.

Cô Hana đưa tờ điểm cho Moon, cô có vẻ không hài lòng:

- Giờ ra chơi em gặp cô!

- Vâng- Moon nhìn vào bảng điểm. Lớp này toàn những bạn điểm cao, không

như Moon nghĩ chút nào. Cao nhất là 57/60. Và thấp nhất là 49/60, riêng

em thấp tệ 42/60.

Em cứ nghĩ là lớp văn họ không khoái mấy môn tự nhiên, vậy mà. Có lẽ em chưa biết nhiều về thế giới này rồi.

- Bà chạy chân trọng à?- Cô bạn ngồi trên quay xuống.

- Là sao?- Moon không hiểu mấy từ ẩn dụ lắm. Ở Devils mọi người luôn nói thẳng vào chủ đề chính luôn.

- Học văn mà cái đó không hiểu hay cố tình không biết thế?- Rõ ràng cô bạn ngồi trên không hề hiền lành chút nào.

- Ý nói là “bạn” đút tiền để được vào lớp ấy, không ngờ lớp mình cũng có thành phần như thế- Một cô bạn ngồi cùng hàng với người bạn kia lên

tiếng.

- ...- Moon không nói gì. Đúng là em vào đây theo lệnh “Sếp” mà.

- Không biết nói gì à, xem nào, điểm văn của cậu có 3 thôi à. Kém thế, cho mình mượn bài văn đi- Giọng cô bạn đó kiêu căng.

- ...- Moon vẫn không nói. Em giữ khư khư lấy bài văn dù hai người kia giằng xé.

- Ồn ào quá, trật tự đi- Yun chen ngang, cậu không thích tính mấy bạn nữ trong lớp hay so đo, rồi bắt nạt người mới vào- Nó thích cho xem thì

cho, không cho thì thôi, quay lên đi.- giọng cậu không quá to để hai cô

bạn kia còn biết ý quay lên.

- Ông được 6 chứ mấy mà hét to thế- Cô gái ngồi trên Yun quay lại.

- Kệ tui

- ...- Moon thở dài. Hai cô bạn này chẳng khác mấy người ở cô nhi viện năm đó.

- Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông ra chơi cất lên, cả lớp đứng dậy chào

cô rồi bàn tán đủ thứ chuyện, riêng Moon em vẫn chưa có bạn.

Moon theo cô Hana vào văn phòng.

- Cô không hài lòng về bài văn của em. 150 phút mà em viết quá ngắn, chưa hết một mặt giấy, em bị ốm hay em không tập trung vậy?

- Dạ, em ...- Moon ấp úng

- Mà cô không thể ngờ được, chữ em thật tệ, giống như mấy bạn học lớp

chọn 1 học theo chương trình trắc nghiệm vậy, tờ giấy thi mà viết chẳng

khác gì giấy nháp. Em về làm lại bài khác rồi nộp cô.

- Dạ, em xin phép- Moon cúi ngằm đầu, rồi lủi thủi bước đi, trông em

thật tội nghiệp, chẳng ai không chạnh lòng. Cô Hana nhìn theo bóng em.

- Cô à, em làm đề khác được không? Bất kì đề gì cũng được- Moon quay

lại, bạo dạn lên tiếng. Cái đề đó có được làm ở nhà thì cũng chẳng hơn,

em biết điều đó.

- Nhưng là đề chung của toàn trường, người chấm đâu chỉ mình cô- Cô

Hana nhìn em, vẫn là cái khuôn mặt ngốc nghếch ấy, em đã làm Ken thay

đổi, thì sao cô Hana lại không- Thôi thì em làm đề khác vậy!- Cô đang

tìm một đề thay thế.

Moon mong rằng không phải là viết về gia đình hay bạn bè, em không có những thứ xa xỉ ấy.

- Được rồi, nghị luận xã hội về hiện tượng bạo lực trong cuộc sống. Đề

này hơi rộng, em phải phân tích cả gia đình, nhà trường, và xã hội.- Thế nhé, đây là đề dự trữ, không thay đổi nữa được đâu, nếu vẫn muốn làm đề cũ thì cũng được.

- Dạ- Moon bước đi.

Cô Hana trông con bé thật tội nghiệp.

Cả ngôi trường rộng lớn này, biết bao nhiêu người mà em chỉ có một

mình,... Lớp em ở góc trái, thế mà dãy hành lang này cứ như vô tận. Chữ em xấu, đúng thế, vì có ai nắn cho em, mà ở Devils, họ không mấy khi

dùng giấy.Còn bạo hành à, em chính là nạn nhân đây,...

Đúng là ông trời ghét em rồi!