Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 26

Edit: Thủy Lưu Ly

Warner chờ cơ hội đơn độc tiếp xúc này không biết đã bao lâu, thấy sắc mặt Mạc Vấn không vui trở về, trong lòng căng thẳng, vội vã chạy đuổi theo.

“Mạc, em nghe tôi nói, trước đừng đi.”

Warner nghe Pohl thường thường thân mật gọi Mạc Vấn như thế, dưới tình thế cấp bách cũng bật thốt tên gọi mà bản thân đã niệm trong lòng rất nhiều lần ra.

Mạc Vấn bị Warner kéo lại lần nữa, trong lòng bình tĩnh, Mạc Vấn quả quyết từ chối: “Anh không cần nói nữa, tôi hiểu, xin lỗi, tôi chưa từng nảy sinh tình cảm ngoài tình bạn với anh.”

Nhìn thấy bi thương trong mắt Warner, Mạc Vấn cũng không thể không nói hết câu: “Nếu trước đây tôi có chỗ nào để anh hiểu lầm vậy tôi xin lỗi anh, đó cũng không phải là ý muốn của tôi.”

Sau khi nói xong, Mạc Vấn tiếp tục nâng bước trở về chỗ mấy người Pohl đang đứng.

Nếu không có ý đồ gì đặc biệt với người ta, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, không nên mập mờ với đối phương, nếu không đó mới thật sự là hành động rất thiếu đạo đức.

Đàn ông đều coi trọng tự tôn, chưa nói đến người có địa vị như Warner, hẳn anh chưa bao giờ bị ai làm mất mặt, tuy vậy lần này Mạc Vấn vẫn quyết định nói chuyện tàn nhẫn như thế, mục đích chủ yếu là muốn Warner biết khó mà lui.

Sắc mặt Warner hơi trắng bệch, bàn tay nắm chặt tay áo của Mạc Vấn, đôi môi giật giật, cổ họng nghèn nghẹn: “Tôi thật sự rất thích em, từ sau khi được em cứu đã thích em.”

Anh dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn Mạc Vấn, chết sống không chịu thả đối phương, Warner biết, một khi anh thả ra, Mạc Vấn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.

Muốn tránh một người rất đơn giản, xin chuyển ký túc xá, xin chuyển trường, lấy thành tích của Mạc Vấn, chỉ cần cậu đưa ra yêu cầu, có học viện nào sẽ không đồng ý đây.

Cho dù cha của anh ta là lãnh tụ quốc gia, nhưng anh ta cũng không thể can thiệp vào chuyện bên trong học viện.

Mạc Vấn nhìn đôi mắt xanh không tha của anh, phản cảm lạnh lùng liếc qua, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ cầu xin này của Warner, giống như nếu cậu không đồng ý thì đôi phương sẽ lập tức khóc ra vậy.

Trong lòng cậu thở dài một hơi, Mạc Vấn đưa tay sờ sờ tóc ngắn của Warner, mà Warner cũng ngoan ngoãn cúi đầu chủ động đến gần để cậu sờ.

Thuần phục như chó hoang, dùng thân thể qua lại làm phiền chủ nhân.

“Anh có nghĩ tới không, đây chỉ là cảm giác cảm nắng nhất thời của anh mà thôi hơn nữa sau này anh nhất định phải tham chính hoặc tòng quân, vì vậy nếu có một người bạn trai là người bình thường thì điều đó sẽ trở thành khuyết điểm trí mạng.”

Suy nghĩ một chút, Mạc Vấn quyết định dùng nhược điểm của bản thân khiến Warner nảy sinh ý nghĩ lui bước. Mỗi người đều có dã tâm, nếu sau này tình cảm nhạt bớt, khi nhớ lại khoảnh khắc này, Warner sẽ thật sự không hối hận sao?

Vì thế Mạc Vấn dùng ngôn ngữ mộc mạc nhất chậm rãi phác họa câu chuyện bi kịch khi Warner kết hợp với người bình thường.

Kể một hồi, đến mức Mạc Vấn cũng sắp bị câu chuyện của mình làm cảm động, cậu quay đầu nhìn Warner, lại phát hiện đối phương vẫn dùng ánh mắt nồng nhiệt và chấp nhất nhìn cậu.

“…”

Tui CMN nói đạo lý với anh ta làm gì, rõ ràng tên này là một con thiêu thân đang lao đầu vào ngọn lửa tình yêu mà làm cách nào cũng không thể kéo lại.

Lúc này Mạc Vấn mới bắt đầu nhớ tới Warner không chỉ có địa vi cao mà anh ta còn có cha mẹ nữa, chắc cha mẹ anh ta sẽ không để con trai họ kết hôn với người bình thường, sau đó trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích cả đời, nhẹ một chút là bị chế nhạo, nghiêm trọng hơn thì có lẽ cả đời này cũng không thể trở thành thướng quân hoặc là thủ lĩnh đâu nhỉ.

Nhìn Pohl từ từ lại gần từ đằng xa, vừa đi còn ra dấu tay, có lẽ tiệc sinh nhật sắp chính thức bắt đầu, nhưng bên này Warner rõ ràng còn không chịu đi qua nè.

Mạc Vấn thật sự rất muốn nhấc chân đá văng con cún to xác trước mặt ra, nhưng mà không được, con trai thủ lĩnh mà, đá xong chỉ thoải mái nhất thời, sau đó sẽ bị tống vào tù đấy.

Mạc Vấn lập tức nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, vậy thì cứ để cha mẹ Warner tự mình dạy dỗ con trai họ đi, để Warner hiểu rõ tình cảm và lợi ích là không thể cùng chiếm được, chờ đến khi anh ta bị đuổi khỏi nhà, không thể tiếp tục làm vương tử, thì có lẽ đến khi đó cậu nhóc này sẽ thành thật hơn.

Nghĩ tới đây, biểu cảm trên mặt Mạc Vấn dần thả lỏng.

“Anh thả tôi ra trước đi, tôi có một yêu cầu muốn nói, nếu như anh làm được thì tôi sẽ cho anh một cơ hội, còn nếu như anh không làm được, tôi cũng không trách anh, sau đó chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè.”

Warner thả tay áo Mạc Vấn ra, chân thành nhìn vào mắt Mạc Vấn, mở miệng hỏi: “Yêu cầu gì, em nói đi, chỉ cần không phải chuyện phải lập tức làm thủ lĩnh gì đó thì tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”

Mạc Vấn cười khẽ với Warner, nói ra yêu cầu của mình: “Chỉ cần anh thuyết phục được cha mẹ để anh kết giao và thành hôn với người bình thường như tôi, tôi sẽ cho anh một cơ hội.”

Mạc Vấn có tự tin, một khi Warner đồng ý yêu càu này, hai người sẽ tự nhiên mà không có gì sau đó nữa.

Nhớ năm đó con trai của một vị lão tổng là đồng tính luyến ái, rõ ràng không thể ‘giơ’ với phụ nữ, lại bị buộc kết hôn, đến mức phải tự sát nhiều lần mà người trong nhà lại không hé miệng một tiếng, có thể thấy vấn đề này có ảnh hưởng rất lớn đối với những người có quyền thế như vậy.

Sau khi nghe xong yêu đề của Mạc Vấn, Warner nhìn đối phương thật sâu. Mạc Vấn nói ra vấn đề này không chỉ vì muốn chặt đứt suy nghĩ của anh mà còn muốn cha mẹ anh trở thành lá chắn tự nhiên.

“Tôi sẽ hoàn thành yêu cầu của em, em chờ tôi, đến lúc đó cho dù em có muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa đâu.” Warner nhìn thẳng Mạc Vấn chậm rãi nhếch khóe miệng, nói rõ từng câu từng chữ: “Mà dù em có muốn đổi ý thì tôi cũng có cách để em thực hiện những lời em đã nói.”

Chỉ mất thời gian một giây, chó hoang đã biết thành sói hoang.

Mạc Vấn còn chưa thoát khỏi tư thế của người chủ đạo đã thấy tên nhóc ngụy trang thành cún to xác trước mặt lộ ra răng nanh của mình.

Một khi Warner xác định chính mình có cơ hội, Mạc Vấn nháy mắt cảm thấy vị trí hai người đã nhanh chóng bị đảo ngược. Ngượng ngùng gì, đau thương gì trước đó đều là giả cả! Trước nay chưa từng xuất hiện!

Ngồi trên cỏ mạnh mẽ ực một ngụm rượu, trong lòng Mạc Vấn cười gằn, không phải anh cho rằng sau khi cho anh cơ hội thì chứng tỏ mọi chuyện đã thành chứ, chờ xem đi.

Nghĩ như thế, Mạc Vấn đi vào trong phòng.

Tiệc sinh nhật của Amber đương nhiên mọi người không thể chỉ cơm nước xong rồi uống chút rượu là được, nơi này có bể bơi, mấy chai bia cũng được đặt bên cạnh bể bơi, một đám người mặc quần bơi nhảy vào đùa giỡn.

“Mạc, nhanh xuống đây đi!” Pohl ghé người vào thành bể, bắt chuyện với Mạc Vấn.

Khi Pohl mặc quần áo nhìn qua rất nhỏ gầy, sau khi cởi ra cũng không khác tưởng tượng là mấy, nguyên một cậu nhóc nho nhỏ xinh xinh.

Mọi người đều đang hưng phấn điên cuồng, bản thân cũng không thể quét sạch hưng trí của cả đám người, sau khi đáp lại Pohl, Mạc Vấn chậm rãi vào phòng thay quần bơi bốn góc.

Hơi níu níu số vải vóc hiếm hoi còn xót lại trên người, Mạc Vấn nghĩ, đã lâu không mặc quần bơi, cảm thấy một chút cảm giác an toàn cũng không có.

Đặt cây đàn một bên, Mạc Vấn thả tóc sau đầu rồi đến bể bơi.

Người trong hồ đều nháo muốn điên rồi, bia cũng bị phun tung tóe, Mạc Vấn vừa xuống nước, đã bị Amber không cẩn thận trực tiếp nhấn vào bể.

Giời ạ.

Mạc Vấn không phòng bị trực tiếp uống hai ngụm nước, sau đó được Warner vẫn luôn quan tâm cậu, vớt lên.

“Cảm ơn.” Mạc Vấn ngước đầu vuốt mặt một cái, quay đầu nói cảm ơn với Warner.

Warner nhìn Mạc Vấn chăm chú, thấy cậu lộ ra cổ và đầu vai tuyết trắng, cổ họng giật giật, lập tức xoay người, trầm giọng đáp lời: “Không cần.”

Mạc Vấn lên bờ cầm một ly rượu, trên người đột nhiên được phủ thêm một chiếc khăn tắm màu trắng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên lại là Warner.

Mạc Vấn cau mày muốn vứt nó sang một bên, bị Warner đúng lúc đè lại, chỉ thấy Warner ghé miệng lại gần Mạc Vấn, nhẹ giọng nói: “Thân thể em xinh đẹp như vậy, hơn nữa nơi này còn có bốn con sói háo sắc.”

Đệt!

Cho dù Mạc Vấn khá dễ tính, giờ khắc này cũng nhịn không được muốn mắng một câu thô tục, đây là lời nên nói với nam giới sao? Thật sao?

Có điều khi nhìn thấy ánh mắt như sói đói của Warner bên cạnh, tia sáng xanh lam lập lòe khiến lòng người hoảng hốt, Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là dùng khăn tắm trên người bọc quanh mình, đồng thời cũng kéo dài khoảng cách với Warner.

Pohl dùng tư thế bơi chó bơi lại chỗ Mạc Vấn, nhìn thấy Mạc Vấn như mỹ nữ sợ người nhìn sạch, trên mặt lộ vẻ chế nào, đưa tay kéo khăn tắm trên người cậu ra, một bên còn ha ha cười lớn: “Để tớ vạch trần bí mật của cậu dưới khăn tắm.”

Muốn giỡn với tôi à? Mạc Vấn dốc cạn ly rượu trong tay, cũng không quên né tránh bàn tay tội ác đang vươn tới của Pohl.

Trên mặt Pohl hơi đỏ ửng, có lẽ là đã ngà ngà say, chai bia trong tay cậu ta cũng chỉ còn một nửa, khi phát hiện ly rượu của Mạc Vấn trống không, lại loạng choạng rót đầy cho cậu.

Trước đây tửu lượng của Mạc Vấn không tồi, huống chi đây chỉ là bia, vì thế Mạc Vấn hồn nhiên uống hết mà không hề lo lắng.

Thế nhưng thân thể này có lẽ chưa hề uống rượu, sau khi uống hai chai ngoài vườn, lại uống thêm ba chai trong bể bơi, Mạc Vấn cảm thấy trước mắt hơi mơ hồ.

Cậu nghĩ mình nên ngừng lại, không thể uống tiếp, nhưng luôn có đồng đội heo thúc cậu uống rượu.

“Không được, cậu đừng rót nữa, nếu không tôi sẽ ngã mất.” Mạc Vấn đứt quãng nói chuyện, nhưng vẫn có thể biểu đạt đầy đủ ý tứ.

Pohl cũng loạng chà loạng choạng, sau khi cậu ta cố chấp rót đầy ly Mạc Vấn, mồm miệng không rõ đảm bảo: “Cậu uống đi, tớ bảo đảm, bảo đảm đây là ly cuối cùng.”

Mạc Vấn ngửa đầu uống hết ly, Pohl bên cạnh vừa thấy cậu uống hết, lại nghiêng chai đổ đầy.

Mạc Vấn ngẩn người, nhìn cái ly trong tay lại nhìn Pohl, có chút ngơ ngác hỏi: “Không, không phải tôi nói không rót nữa sao?”

Pohl mở miệng đứt quãng đáp: “Tớ, tớ bảo đảm, đây là lần cuối cùng, uống, uống hết.”

Amber trừng lớn mắt nhìn cảnh tượng không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, em trai say rượu đang trịnh trọng lừa người, đột nhiên cảm thấy không bao giờ có thể nhìn thẳng vào em trai ngây thơ lương thiện của mình nữa.

Cuối cùng vẫn là Warner không nhìn nổi nữa, thấy người yêu bị lừa quá thảm, mới lại gần giải thoát cho cậu.

Mãi đến khuya khi về phòng nghỉ ngơi, lúc Mạc Vấn bị người nửa ôm nửa kéo lên lầu, trong miệng vẫn còn không ngừng từ chối: “Không uống nữa, một chén cuối cùng cũng không uống.”