Edit: Thủy Lưu Ly
Mạc Vấn đứng trong một bụi cỏ, nghe tiếng chim hót từ rừng cây đằng xa truyền đến, trong lòng cậu thật sự cảm thấy muốn hỏng mất. Nếu ông trời cho cậu có thêm một cơ hội để lựa chọn, cậu nhất định sẽ mang theo một con chó dẫn đường.
Thật ra trước đây Mạc Vấn không quan tâm võng du hay yêu thích chơi game giống em gái cậu gì lắm, mà thường thường cố gắng nai lưng mà quản lý công ty, nuôi sống gia đình. Hơn nữa trong nhà chỉ có mình cậu làm việc cho nên nếu cậu mê game, thì cả nhà nhất định phải đi uống gió Tây Bắc mà sống rồi.
Mẹ của hai anh em Mạc Tri, Mạc Vấn là một người tùy tiện, không đáng tin cậy, lúc bà ấy mang thai hai anh em họ, khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm sẽ xem ít tiểu phẩm để giải buồn, mà lúc đó vừa hay lại có một chương trình hỏi đáp hài, diễn viên lúc mở đầu có một đoạn thế này:
“Bạn tên gì?”
“Không biết.”
“Hắc! Đến tên tuổi mình mà bạn cũng không biết sao? Bạn đúng là rất ngốc!”
“Tôi nói tên của tôi là Bặc Chi Đạo!!!”*
(* tên đó có cách phát âm tương tự như không biết nên người dẫn chương trình mới nghe nhầm)
Lúc đó mẹ Mạc Vấn lập tức cười thở không ra hơi, lại nhớ ra chồng mình họ Mạc, ý tưởng chợt lóe, tên hai anh em Mạc Vấn cứ như vậy bị định ra.
Nếu nói đến cơ duyên Mạc Vấn chơi game thì đúng là rất đúng dịp. Game Kiếm Tam mới cho ra một nhân vật mới tên là Trường Ca, tổng cộng có hai bộ tâm pháp, một cái là Mạc Vấn, một cái là Tương Tri.
Em gái của Mạc Vấn nói nhân vật này có duyên với anh em bọn họ, cho nên Mạc Tri bỏ qua tài khoản Thất Tú đã cày từ trước mà tạo hai tài khoản Trường Ca khác, nhân vật nữ là của Mạc Tri còn nhân vật nam là tạo cho Mạc Vấn.
Có thể nói, Mạc Vấn là bị em gái uy hϊếp, lợi dụ kéo chơi game. Bởi vì là em gái ruột, còn bị cô mè nheo, làm nũng các loại, cho nên những lúc không làm việc, Mạc Vấn đều vào game cùng cô thi đấu hay làm mấy nhiệm vụ gì đó.
Mà trong một lần làm nhiệm vụ, khi Mạc Vấn còn chưa kịp sử dụng kỹ năm giảm lực sát thương cho bọn họ, đã bất ngờ bị trúng tên mà ôm hận chết.
“Gì vậy! Anh hai, anh chết quá nhanh rồi! Em chỉ vừa rời mắt một chút là anh đã bị treo
(chết)
rồi sao?”
Liếc mắt nhìn cô em gái đang chột dạ bên cạnh, Mạc Vấn bình tĩnh chỉ huy: “Bây giờ em kéo anh thì vẫn kịp.”
【 Cơ Di Phong 】* sử dụng kỹ năng chữa trị tại chỗ với bạn, yes or no?
(*tên tài khoản của em gái Mạc Vấn)
Mạc Vấn cũng không thèm nhìn tới, lập tức lựa chọn 【 yes 】, lúc này không trở lại điểm hồi sinh thì tốt hơn, nhưng mà…
Đây là cái quỷ gì!!!!
Bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, chỉ là cây cối đặc biệt cao, cách đó không xa còn có một con thỏ phiên bản khổng lồ đang vừa nhìn cậu vừa ăn cỏ.
Mạc Vấn sửng sốt, lòng vòng tại chỗ một lúc, rốt cục chấp nhận hiện thực. Nhân vật của cậu bị đưa đến đây, mà càng tệ hơn là chân thân của cậu ngoài hiện thực cũng bị kéo vào.
Nhấc ống tay áo lên, tay áo thật dài đón gió bay phất phơ, lại nhìn đàn cổ mình ôm trong ngực, Mạc Vấn không khỏi trầm mặc.
Bỗng nhiên, Mạc Vấn cau mày, nhẹ nhàng gảy gảy dây đàn một chút, dựa theo suy nghĩ trong lòng, một khúc Bình Sa Lạc Nhạn* hoàn chỉnh bắn ra ngoài.
(*là Tâm Pháp Mạc Vấn có thể khiến các kĩ năng tăng mạnh, phạm vi gây sát thương 20 thước. 1 thước = 0,23 m)
Vừa mới bắt đầu giai điệu hơi đứt quãng, giống như người mới học đánh đàn, vẫn còn chưa quen, nhưng sau một lát, tiếng đàn càng lúc càng rõ ràng, trôi chảy, càng nghe càng êm tai.
Đệ tử Trường Ca rất ít khi dùng đàn giải trí, so với việc dùng đàn biểu diễn làm người khác vui vẻ, thì bọn họ càng muốn dùng nó làm vật môi giới trong lúc công kích, lấy nội lực biểu diễn âm luật, làm sóng âm rung động tâm mạch kẻ địch, để bọn họ rơi vào sự khống chế của Trường Ca mà không thể phản kháng được.
Con thỏ mập mạp bên cạnh cũng không để Mạc Vấn vào trong mắt, lúc này nó nhìn cậu chẳng qua là muốn biết vì sao nhân loại này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nó. Có điều, nhìn thân thể nhân loại này không quá cao to, nghĩ không thể điều khiển được cơ giáp gì đó, hơn nữa, đừng nói nhân loại này là người bình thường, cho dù hắn là phụ trợ sư cho cơ giáp, thì trong tình huống không có cơ giáp ở bên, phụ trợ sư cũng trở nên vô dụng mà thôi!
Nhưng mà, tình trạng thảnh thơi suy nghĩ của thỏ mập chỉ duy trì trong vòng mười phút khi Mạc Vấn còn chưa hiểu được tình hình, giây phút tiếng đàn vang lên, thỏ mập như chìm vào mộng cảnh…
Nó phát hiện nó dừng ăn cỏ, trong miệng rõ ràng còn ngậm lấy xác cỏ còn chưa nhai nát nhưng miệng lại cứ mím chặt, làm cách nào cũng không thể há mồm ra được.
Càng làm nó thấy hốt hoảng chính là thân thể nó như bị khống chế mà chạy lại gần nhân loại kia!!! Không! Được! Chạy! Qua! Đó!!!
Dừng lại! Mau dừng lại! Điên rồi sao!
Lý trí thỏ mập không ngừng gào lớn trong đầu nó, nhưng mà thân thể nó lại hoàn toàn không nghe theo chỉ huy.
Vì vậy trong lúc nó tuyệt vọng, khi Mạc Vấn giữ chặt hai lỗ tai nó, nó chỉ có thể im lặng… Không động đậy.
Con thỏ này quá lớn, quá béo tốt, kích thước cỡ một con dê nhỏ. Sau khi chứng thực suy nghĩ của mình, Mạc Vấn lại thấy đói bụng, vì vậy lượm chút cành cây, lá cây khô, linh hoạt nhóm lửa, nướng con thỏ bất cẩn này ăn lót bụng. Số thịt còn lại, Mạc Vấn sờ soạng toàn thân cũng không phát hiện có túi tiện lợi nào, ngay cả ba lô trong game cũng không có, cho nên không thể làm gì khác là đặt số thịt còn lại tại chỗ, đứng dậy rời đi.
Muốn ra khỏi nơi này cũng được, dù sao cứ đi theo hướng mặt trời, thì sớm muộn cũng có thể đi đến điểm cuối, có điều, chỗ khó ở đây là phải đi đến khi nào mới thoát được đây.
Đi tầm nửa tiếng, mặt trời đã có xu hướng muốn lặn xuống, Mạc Vấn vẫn như con ruồi không đầu, chưa tìm được đường ra.
Không thể ở lại đây vào ban đêm! Mạc Vấn nhìn cây cối chằng chịt, rậm rạp xung quanh, cảm giác giống như vô tận, không có giới hạn, ngay cả tiếng chim hót cũng dừng lại, không gian yên tĩnh vô cùng.
Lúc này mới hoàng hôn, khu rừng lập tức lộ ra một mặt hắc ám, dữ tợn.
Vì muốn nhanh chóng ra khỏi nơi quỷ quái này, Mạc Vấn không thể không cố gắng sử dụng hình thức khinh công trong game.
Mạc Vấn là người cẩn thận, sau khi cậu thí nghiệm chiêu thức Trường Ca môn đều có thể sử dụng, cũng không trực tiếp dùng khinh công vội vàng lên đường, bởi vì cậu muốn biết nơi này là thế giới nào, nếu như có con thỏ to bằng dê nhỏ vậy còn những cái khác thì sao?
Dọc theo đường đi, cậu gặp được không ít con báo lớn bằng con beo*, táo lớn bằng quả bóng, thậm chí có vô số loại động vật cậu không biết tên nữa. Mạc Vấn chỉ vừa liếc mắt nhìn, thì đã bị đôi mắt lớn bằng tách trà núp sau thân cây dọa hết hồn.
(* con beo lớn hơn con báo nhiều nhé, mọi chi tiết xin liên hệ gu gồ ca ca)
“Sơ Ảnh Hoành Tà*!”
(*Kỹ năng phân thân trong 15s, hồi phục tối đa 15% nội lực bản thân.)
Sáu người giống Mạc Vấn như đúc xuất hiện, nhìn qua không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Sinh vật không rõ sợ ngây người, nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó thân thể từ từ lùi vào trong đêm tối.
Chuyện này làm Mạc Vấn nghĩ đến một topic mà Mạc Tri đã cho cậu nhìn lúc trước, là về một Trường Ca làm nhiệm vụ, bởi vì là người mới nên không có bao nhiêu trang bị, để ngừa có người ẩn thân PK, nên lúc tới giao nhiệm vụ cũng thả một cái bóng rồi chạy mất.
Dọc theo đường đi tuy không biết có ai theo dõi không nhưng vị Trường Ca kia chứ một lúc lại thả một cái bóng. Lúc này, một vị Minh Giáo không thể nhịn được nữa mới hiện thân, nhưng anh ta cũng không đi qua PK*, bởi vì không nhận rõ thật giả, sợ PK không thành công lại bị phản đòn, vì vậy Minh Giáo tức giận, mắng vị Trường ca kia một trận: “CMN, mày mau đi đi, đừng ở chỗ này phá chuyện làm ăn của ông nữa.”
(*PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online)
Nội dung topic này thu hút sự chú ý của không ít người, có một lần còn được đính lên đầu trang, mà bây giờ Mạc Vấn cũng coi như đã bắt chước thủ đoạn của chủ topic Trường Ca kia, thành công dọa lui kẻ địch.
So với đi bộ thì khinh công thật sự nhanh hơn nhiều, mà điều làm Mạc Vấn tương đối hài lòng chính là khi sử dụng khinh công không có hiệu ứng phát sáng dễ bị phát hiện như trong game. Dừng lại trên một thân cây cao, Mạc Vấn rất dễ dàng quan sát toàn cảnh khu rừng này, cũng nhìn thấy phương hướng thoát ra.
Nếu như nói ở trong rừng rậm có thể nhìn ra nơi này không phải thế kỷ hai mươi mốt thì sau khi ra ngoài, lại càng chứng thực linh cảm của Mạc Vấn là không sai.
Vừa nhìn thấy kiến trúc nơi này, Mạc Vấn lập tức tự giác ngừng lại, đứng im tại chỗ sửa sang tóc dài bị gió làm rối, ôm đàn bước vào trấn nhỏ trước mặt.
Nói là trấn nhỏ, thật ra thì kiến trúc nơi này cũng không cũ nát, chỉ là số người ở đây ít hơn nhiều so với các thành phố lớn mà thôi, điều này chỉ cần vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra.
Tóc của bọn họ có màu cà phê, có màu vàng, cũng có màu đen, tướng mạo có châu Âu cũng có châu Á. Bề ngoài nhìn qua vô cùng, vô cùng bình thường, quần áo cũng không có thay đổi gì đặc biệt.
Nếu Mạc Vấn không dùng thân phận Trường Ca mà tới đây thì có lẽ sẽ không ai nhận ra cậu là người từ bên ngoài tới, nhưng cố tình bản thân cậu bây giờ lại có một đầu tóc dài, còn mặc đồ viễn cổ nữa.
Vì vậy lúc đi giữa đám người, Mạc Vấn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của bọn họ: “Vì cosplay mà cậu ta dám liều như vậy, tóc dài rất bất tiện, hơn nữa lúc làm sẽ dễ dàng bị kéo đau.”
Quái! Nói tóc dài không dễ gội sạch có thể nhận, nhưng sao mấy người có thể từ tóc dài liên tưởng đến chuyện trên giường hả! Hơn nữa cũng không phải nằm dười thì kéo cái gì mà kéo!
(=))))
Mạc Vấn quay đầu, yên lặng nhìn đối phương liếc mắt một cái, thành công làm đối phương ngậm miệng lại, mới quay người quẹo vào một tòa nhà nhìn qua đặc biệt nhộn nhịp.
Thật ra Mạc Vấn cũng không biết chỗ này làm cái gì, nhưng nhìn những cửa hàng khác đều tiêu điều, vắng tanh, chỉ có toà nhà này là dòng người tấp nập, nối liền không dứt, cho nên muốn vào xem thử một chút thôi.
Vừa vào cửa, Mạc Vấn đã bị một trận ác ý đến từ Trái Đất dán đầy mặt.
“Chào mừng đến trấn Barry, trung tâm giao tiếp nhiệm vụ, bây giờ là lịch Newlin, lúc 17 giờ 10 phút, ngày mùng 2 tháng 2 năm 3516.”