Phong Hoa Kỷ

Chương 2: Rơi xuống biển

Khu số 8 phía Đông Bắc Kinh, điểm 18 giờ đúng, trên du thuyền Hoàng Gia tại bến cảng nổi tiếng thế giới Victoria ở Hồng Kông, một bóng người bất chợt xuất hiện chỗ mui thuyền rồi rơi thẳng xuống phía dưới, sóng lớn nhấn chìm âm thanh như có như không của người đó.

Người đó vừa hay lại là Thẩm Trác Di.

Thẩm Trác Di đó kì thực là nhân vật nào vậy? Phó tổng biên tập tạp chí M- một tạp chí nội địa nhỏ đang tìm kiếm tác giả của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, Sincerely.

Có thể nói, vị tác giả Sincerely này không ai là không biết. Nhưng cô ấy lại từ chối các phương tiện truyền thông, được biết đến như “ người lạ quen thuộc nhất”, không ai có thể biết rõ chính xác cô là ai. Cũng có cơ số người hỏi, chẳng nhẽ nhà xuất bản lại không biết chút ít thông tin nào sao???, mà Thẩm Trác Di lúc này đang chìm trong nước biển lạnh như băng, vươn tay lên trên - Không thể nào!

Cô vất vả mới nghe lén được cuộc điện thoại của nhà xuất bản, nghe nói đối phương sẽ tập trung ở Hồng Kông. Qua nhiều lần thăm dò, tìm hiểu, sau đó nhờ đổi quần áo với nhân viên phục vụ, cô đã dễ dàng đi vào trong du thuyền. Vào trong phòng rồi sau đó thay quần áo ra.

Căn phòng này hiển nhiên là nơi tụ họp nhân tài ở Địa Trung Hải.

Thẩm Trác Di thấy có chút hoảng hốt, cô vừa vào cửa liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, cô tốt xấu gì cũng biết mùi hương ấy, trong yến tiệc thấy có người cầm chai nước hoa Chanel no.5 này. Căn phòng lấy gam màu trắng và đen làm chủ đạo, mang cho người ta cảm giác sạch sẽ. Tấm thảm trải trên mặt đất cũng không có bất kỳ vết ố nào, có thể thấy chủ nhân của căn phòng yêu cầu rất cao về những chi tiết nhỏ nhặt ấy.

Chiếc giường lớn gọn gàng và sạch sẽ được đặt ở phòng trong, Thẩm Trác Di không thể tìm thấy chi tiết được yêu thích của chủ nhân căn phòng này, theo bản năng mệt mỏi ngồi mép giường lôi điện thoại ra bấm.

Điện thoại liên tiếp hiện có kết nối, Thẩm Trác Di thấp thỏm chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên. Nếu như có, vậy đây chính là nơi ở của Sincerely, cũng tức là chứng tỏ cô đã không tìm nhầm phòng. Cần lập tức trốn đi. Đây không phải là nơi có thể lưu lại dấu vân tay, lỡ mà có lưu lại, thì nửa cuộc đời sau của cô sẽ là những đoạn hội thoại trong nhà giam cùng với cảnh sát.

“Reng...reng...” không ngoài dự đoán, màn hình điện thoại trên giá để đồ sáng lên, đồng thời cũng làm tâm lý của Thẩm Trác Di rối lên không ít. Nơi này quả nhiên là chỗ ở của Sincerely.

Bỗng bên ngoài gian phòng kêu một tiếng răng rắc, Thẩm Trác Di giật mình, đôi tai nhỏ chú ý nghe tiếng tay cầm ở cửa vặn mở, cô gấp rút tìm cách thoát thân, quyết định này đến ngay cả bản thân cô cũng không thể tin nổi, có điều nó đã giúp cô gặp được người quan trọng nhất của cuộc đời mình, quyết định đó chính là........... tìm chỗ trốn vào.

Con người chính là loài động vật phi thường kỳ quái, xây dựng và phát triển trên Trái Đất hàng trăm năm, điều duy nhất không thay đổi đó là dù bạn có đem bản thân vào một căn phòng đóng kín đi chăng nữa cũng không có cảm giác an toàn nhưng lại cho rằng như vậy là an toàn nhất.Được rồi, đây không phải là lời ngụy biện. Lấy ví dụ, nhà của bạn có phải là khép kín không? Ví dụ nhỏ nữa, phòng của bạn cũng là khép kín chứ?Nơi thuận lợi nhất tại cho con người ta cảm giác an toàn hoặc là tủ quần áo, hoặc là gầm giường. Căn phòng trên Địa Trung Hải này không có tủ quần áo, cũng không có phòng xép tử tế, vậy nên quyết định của Thẩm Trác Di chính là gầm giường cao 1m. Đừng nói là nữ nhi, ngay cả một con lợn cái cũng có thể nhét lọt.

“Ôi....” Thẩm Trác Di vừa vào đã đυ.ng phải một vật thể lạnh lẽo, cô không biết đó là thứ gì, theo bản năng liền thử lần mò.

“Đừng nhúc nhích, cô sờ soạng đủ rồi đấy” Một thanh âm hắc ám từ gầm giường vang đến, dọa Thẩm Trác Di chết sững. Lúc này mới nhớ bản thân khi chui xuống đây có né một người, vừa rồi còn sờ soạng người bàn tay mềm mềm của người đó, thật chính là nữ sắc lang.

“Tôi...” Thẩm Trác Di vừa muốn giải thích liền bị bàn tay kia bịt miệng lại. Một mùi hương tỏa ra, không phải No.5 nhưng so với No.5 cũng không hề thua kém. Nếu không phải dưới gầm giường này không có đồ bỏ đi, Thẩm Trác di căn bản cũng không nhìn ra người. Thật muốn bổ nhào tới hỏi: Chị ruột à, chị mua nước hoa ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền? Có chuyển qua bưu điện được không?

“Sh... nghe xem, có người đến” Cô gái kia nói.

Căn phòng lờ mờ bỗng bật sáng, dường như có hai người một trước một sau bước vào phòng, tiếng lạch cạch nặng nề của cánh cửa.

Một chút ánh sáng len lỏi vào gầm giường khiến Thẩm Trác Di mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ người đối diện: môi mỏng, cằm đầy đặn. Có vẻ là mỹ nhân.

“ Cô nhìn cái gì mà nhìn” cặp môi kia mấp máy, nói chuyện thực cẩn thận.

“Chúng ta lúc nào có thể rời khỏi đây” Thẩm Trác Di cũng học người kia, nhỏ giọng nói chuyện, “ Nằm sấp thật là khó chịu, dù cho có là cá mắm đi chăng nữa cũng nên xoay người lại,chân tôi tê rần rồi”

“Sh... có cơ hội liền đi”

Thẩm Trác Di muốn nói chuyện, nhưng đối phương ấn đầu cô xuống, mũi cùng thảm trải nền bằng lông dê vững vàng tiếp xúc thân mật, dẫu đau nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Nghĩ thầm đời này dù cho cô cưới ngựa cưới dê cũng nhất định không ở lại chốn này. Sau khi lực tay người kia hơi giảm một chút, Thẩm Trác Di liền nghiêng đầu hỏi:“ Cô làm gì vậy?”

“Phù...” đối phương thấy cái mũi hồng hồng của Thẩm Trác Di sau khi được “tiếp thảm” thân mật kia muốn cười, nhưng tận lực kìm lại: “ Cô xem...”

Thẩm Trác Di quay đầu, liền bao quát thấy có hai đôi chân đang dựa vào giường: một giày cao gót đối diện với một giày da nam. Hai giày đang không ngừng lắc lư, Thẩm Trác Di có thể đoán biết được chủ nhân của chúng đang làm gì.:3

Không thể nào, Sincerely thuộc tầng lớp thượng lưu chẳng nhẽ bên trong lại là gái hồng lâu hay sao? Hoặc giả làm phu nhân quyền quý cô đơn? Hoặc giả làm vị đại tiểu thư mới biết yêu???

Thẩm trác Di còn đang nghĩ vẩn vơ thì bị một bàn tay mạnh mẽ bấm một miếng thịt.

“ Đồ ngốc, cô định ở lại đây sao. Mau đi thôi.”

“ Cô tên là gì?” hai người thuận lợi chạy ra phía sau boong tàu, Thẩm Trác Di thở hồng hộc tựa vào lan can quay mặt về phía cô gái kia hỏi.

Thiếu nữ đó lớn lên quả thực xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt to tròn trong veo, môi mỏng, làn da mịn màng trắng như trứng gà bóc.

Thẩm Trác Di quan sát người đối diện đồng thời trong đầu hiện lên hai chữ: Yêu nghiệt. Vị tiểu thư này kiếp trước không phải là thần tiên thì cũng là một kiếp yêu quái, gieo vạ nhân gian, số phận vô cùng thê thảm. Cô nhắm mắt liền nghĩ đến câu chuyện diệt quốc thời xa xưa, nghĩ thầm nếu để “ Thiên Tử” nhìn thấy người con gái này, chỉ sợ không quản được giang sơn bỏ lại bách tính.

“Không nói, cô đoán xem” Cô gái nhíu mày nở nụ cười sâu xa. Thấy Thẩm Trác Di tựa ở mũi tàu liền buột miệng:“ Đã từng xem qua bộ phim này chưa?”

“Titanic?”

“Ừm” cô gái đi về phía Thẩm Trác Di, chen lên trước cô, quay đầu lại mỉm cười an ủi:“ Có dám đứng trên không?” Bàn tay cô chạm nhẹ mu bàn tay của Thẩm Trác Di, người sau vì đó mà tâm chấn động.

“Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi” Thẩm Trác Di đang cố gắng kiềm chế nhịp tim và cảm xúc có phần dị dạng của mình. Bởi vì cô gái này thực sự quá mỹ lệ, đều là con gái nhưng cô cũng có phần rung động:“ Có phải vài ngày trước, cũng tại bến Victoria này, cô đã kéo đàn Cello ở đây đúng không?”

Ánh mắt cô gái lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục được sự bình tĩnh, cô xoay người tránh được cái nhìn thẩm vấn của Thấm Trác Di, dời mắt về phía ngôi sao xa xăm. Vẻ mặt khi yên lặng của cô thực sự xinh đẹp, Thẩm Trác Di suýt chút nữa là bị cuốn vào đó rồi.

“Khi đó cô cũng giống như bây giờ, trầm mặc nhìn biển lớn” Thẩm Trác Di nhấc chân, thành công đứng trên lan can, nhưng cũng bởi vì tay không dám vịn vào lan can thành ra dáng cô vô cùng quái dị. Tuy rằng cô sợ độ cao nhưng cũng không thể trước mặt cô gái kia bày ra bộ dạng như nhược được, liền liều chết học theo Jack buông tay hô to:“ I'm the King of the world”

“Buông tay” Cô gái cười nhìn cô, bây giờ hình dáng Thẩm Trác Di thực giống một con tôm, khom người anh hùng, à không, nói là cẩu hùng đi, thật sự là quá khen cho cô rồi,..., thân cao hơn mét 6 cùng dáng đứng cẩu hùng thật sự là... ( Cạn lời r:3)

“Á” Thẩm Trác Di khó khăn nhìn xuống, phía dưới là đại dương bao la nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: rơi xuống chết chắc. Dù muốn có mặt mũi tới đâu cũng không thể liều mạng tắm biển đêm như này được. Kết quả là Phó chủ biên đại nhân của chúng ta gạt bỏ lòng tự tôn của người thiếu nữ, hướng về người đằng trước xin tha: “Cái đó... tôi tới ban ngày được không? Jack và Rose cũng là ban ngày dạo chơi cùng nhau mà”

Nữ nhân phía trước bật cười, tiến lên ngoắc ngoắc ngón tay.

Thẩm Trác Di tưởng cô có gì muốn nói, tiến lại gần. Không nghĩ tới một âm thanh vang lên:“ Đùng”, nữ nhân nhanh chóng ở trên mặt cô hôn một cái.

“Thưởng cho cô” Cô gái nở nụ cười thần bí.

Thẩm Trác Đi là lần đầu tiên rơi vào trạng thái như vậy, cô ngây ngốc đưa tay lên sờ sờ mặt mình.

“ Bye, bye~” Cô gái thấy Thẩm Trác Di nới lòng tay liền tặng cho cô một nụ cười an ủi, ánh mắt giảo huyệt, tiện đà đem Thẩm Trác Di đẩy về phía trước.

“Cứu mạng! Hoa Hi Mạt rơi xuống nước rồi, cứu mạng”

Đó là câu cuối cùng Thẩm Trác DI nghe thấy sau khi rơi xuống biển, khoảnh khắc khi cô ngoi lên khỏi mặt nước, thấy nữ nhân đứng đó nở nụ cười bí ẩn rồi rời đi.

“Thù này không báo, ta mỗi ngày đều chính là bò”

(Bạn editor kì thực là một nhân vật rất lười a~~ tuy nhiên đã đào hố r tớ nhất định sẽ lấp đàng hoàng... mong các b cho con Lười này chút thời gian để hoàn thành bộ tr nhazz ♡.♡~~)

~ Cảm ơn vì đã chờ đợi chương truyện:** ~