Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta

Chương 30: Chia tay thôi

Dương chưa từng nghĩ cái trò đính hôn từ bé này sẽ ám trúng mình, cậu liên tục hít thở sâu để tìm lại chút bình tĩnh. Giữa lúc mọi người vui vẻ trò chuyện và bàn bạc về vấn đề này, cậu không thể bất cẩn được, chỉ cần nói sai làm phật lòng bà ngoại, vậy thì xem như xong luôn.

Anna vừa nhìn đã biết con trai đang có suy nghĩ gì, hai vợ chồng bà cùng con trai đều ngồi im thin thít, ai nói gì nghe đó.

Lúc Dương trở về phòng, mẹ cậu cũng vào theo, bà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào cậu.

“Mẹ, con không hiểu, thời đại nào rồi còn có chuyện ép cưới này?”

“Dù biết con rất sốc nhưng trước cứ im lặng đã, mẹ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bà ngoại.”

Dương nhăn mày, vừa bực mình vừa bất lực.

“Cũng đã có người thừa kế cái khối tài sản kếch xù của nhà ngoại rồi mà, kéo con về làm gì, lại còn hôn với chả ước.”

Anna cảm thấy đắng chát trong miệng, bà ho một tiếng sau đó nói là mệt, chúc con trai ngủ ngon xong liền rời đi. Thời điểm này không thích hợp để tâm sự.

Dương mệt mỏi nhắm mắt lại, hai bên thái dương đau như búa bổ khiến cậu không thể ngủ nổi.

Ting ting.

Giờ này rồi còn ai gọi nhỉ? Cậu thật sự chẳng buồn đυ.ng đến thứ gì nữa, nhưng mà linh cảm mách bảo, phải bắt máy.

Ồ xem này, ra là cô nàng nào đó gọi video cho cậu.

“Gọi làm gì? Tưởng chết ở xó xỉnh nào rồi chứ?”

Khuôn mặt bầu bĩnh của cái Giang hiện lên trên màn hình điện thoại, cậu đưa ngón tay sờ lên má cô nàng, nhớ quá.

[Trông mày buồn thế? Tao mới tắm xong là gọi cho mày liền nè. Hồi chiều bận quá nên tao không cầm điện thoại. Xin lỗi nhiều nhiều nha.]

“Ai buồn gì? Tại tao chưa quen thời tiết bên này nên hơi mệt thôi. Lần sau tao gọi, có bận cũng trả lời một tiếng.”

[Ừ biết rồi. Nếu có gì thì đừng giấu tao nha.]

“Ê Giang, tao phải nói câu này mới đúng ấy. Mày ở nhà léng phéng thì chết với ông.”

Giang không nói gì mà cười toe toét, được nhìn thấy mặt cậu ấy thì còn gì bằng. Vẫn đẹp trai như thường, nhưng mà nhìn thảm dữ thần luôn. Nó không dám nói vụ của thằng Thiên cho cậu biết. Sợ lắm. Lỡ như bị giận thì làm sao?

Nói thêm vài ba câu thăm hỏi và chúc ngủ ngon xong, nó lập tức tắt máy. Lúc này nó đâu nghĩ tới việc có đứa chơi mất dạy, chụp lén nó với thằng Thiên rồi đăng lên facebook chứ.

Đến tận trưa hôm sau nó mới phát hiện ra, caption của bài viết đó là “Ủa tưởng thương yêu gì thằng Dương lắm, mới đây có bồ khác rồi, ghê chưa nè.”

Nó sốc đến không thở được, người nóng hừng hực như có lửa. Sáng đến giờ nó không nhận được tin nhắn nào, chẳng lẽ thằng Dương thấy rồi sao? Con Ngọc quá đáng kinh khủng!

Đây là bôi nhọ danh dự người khác còn gì? Tuy cũng có nhiều người bênh, nhưng đa phần là hóng hớt và chửi rủa nó. Nó không quan tâm người ta nghĩ gì hết, chỉ cần Dương tin nó thôi.

Giang vừa mếu vừa nhắn tin cho Dương.

[Mày đọc bài viết của Ngọc rồi à?]

[Mới thấy hồi nãy.]

[Mày tin tao không?]

[Hôm qua mày nói chị chủ tiệm dạy mày pha chế gì mà nhỉ? Sao trong hình đứng gần sát thằng Thiên vậy? Bắt cá hai tay vui lắm à?]

Hồi hộp nhìn tin nhắn, đọc xong, nó liền muốn khóc. Ừ đấy, xem cậu ta kia, chẳng thèm hỏi nó gì hết mà còn châm chọc nó. Bộ nó giống mấy đứa mê trai đến mức đó hả? Nó tức giận gửi thư thoại cho Dương, không kiềm được hét lên:

[Chơi với nhau hơn chục năm mà mày còn không tin tao thì đừng có nói tới chuyện thích tao! Mày ở bên đó cũng có gái bu đầy nên kiếm chuyện chứ gì? Tao rõ quá mà! Dù tao nói xạo mày việc được chị chủ tiệm dạy pha chế nhưng tao không có gì với thằng Thiên hết. Đồ… hức… chó!!!!”

Những câu cuối nó gần như vừa nói vừa khóc, ức đến mức không kiểm soát được lời nói. Giờ… gửi xong muốn xóa cũng chẳng được nữa. Cũng lâu lắm rồi từ lần cuối hai đứa cãi nhau.

Nó sai vì không thành thật, nhưng Dương cũng đâu cần chửi nó bắt cá hai tay chứ? Hồi nào tới giờ chỉ có cậu ta được nhiều con gái bu quanh, bây giờ nó mới có được một người bạn nam thôi đã hoạch sách nó rồi. Công bằng ở đâu?

Ở bên kia, Dương ngồi trong phòng vò đầu bứt tóc. Bảo cậu không ghen sao được? Nếu chẳng có gì thì sao phải nói dối! Hôm nay lại còn bị bà ngoại ép đi chơi với Lela, về nhà mở điện thoại lên liền thấy hình của Giang với Thiên. Nãy nghe giọng nhỏ như sắp khóc đến nơi làm cậu có chút tự trách. Thật là, lúc đó nhắn tin chả suy nghĩ gì hết, giờ phải làm sao đây?

Bởi vì ai cũng ngại nhắn tin làm hòa nên chiến tranh lạnh bắt đầu từ đây. Dù cả nó và Dương đều như ngồi trên đống lửa dẫm trên đống than, nhưnv không ai chịu mở lời hết. Chính nó cũng cảm nhận được, dường như kết thúc đang đến gần…

Ba ngày.

Ba ngày rồi chưa được nghe giọng Giang, cậu sắp phát điên lên. Cách duy nhất là mở ghi âm lên để bớt nhớ, nhưng mấy câu nói như cứa vào da thịt kia lại khiến cậu càng sôi máu. Dám chửi cậu là chó cơ!

[Ít ra chó còn trung thành với chủ.]

Giang đang pha đồ uống thì nghe chuông tin nhắn, nó cài chuông riêng cho thằng Dương nên vội làm xong là mở lên. Cuối cùng cũng chịu thua rồi chứ gì?

Ặc? Khoan, ba ngày rồi mới trả lời một câu vớ vẩn như vầy? Ý nói nó không chung thủy hả? Bực chết!

[Muốn gì nói mẹ đi.]

“Mấy bữa nay em cứ nhăn nhó là sao vậy Giang?” Chị Hằng hiếm khi có mặt ở tiệm lại đột nhiên xuất hiện, quan tâm hỏi nó.

Thiên cũng tò mò quay sang nhìn, nó lắc đầu rồi xem như không có gì mà trở lại làm việc.

Thỉnh thoảng cả hai lại gửi tin nhắn cho nhau, vậy nhưng mọi chuyện ngày càng tệ đi thì phải...

Dương: [Mày muốn tao tin thì nghỉ làm ở đó đi.]

Giang: [Không thích. T hứa với chị Hằng rồi.]

Dương: [Hứa với thằng Thiên thì nói đại đi.]

Giang: [Mày quá đáng vừa thôi. Ngọc nó cũng xóa bài post đó rồi, mày vẫn tin nó chứ không tin tao à?]

Dương: [Ừ, có thằng Thiên không quá đáng đấy. Đi mà chơi với nó.]

Giang: [Vậy đi. Đừng nói chuyện với tao nữa. Tao mệt lắm rồi.]

Tại sao… mọi việc lại đi quá xa như vậy? Chẳng phải nó đã giải thích sao? Nó chỉ muốn được tin tưởng, vậy mà…

Giang cũng không hiểu, bản thân sao lại đứng giữa tiệm cà phê mà khóc như một con ngốc thế này. Mặt mũi thì tèm lem thấy gớm.

“Khăn giấy nè.”

Thiên cũng biết sơ sơ tình hình của Giang, cậu thật không ngờ mình ích kỉ và xấu xa đến mức im lặng và không giải thích giúp nhỏ. Việc hai người họ chia tay lại khiến cậu mong chờ. Có đúng không khi nghĩ như vậy?

Lau qua loa nước mắt, nó gọi cho Trinh khóc lóc kể lể một hồi dài. Coi bộ bạn thân của nó chuyên nghiệp trong mấy vụ này cũng bó tay.

Thiên không muốn nhìn người mình thích buồn như này, cậu thở dài, quả nhiên cậu không có đóng vai ác được mà.

“Giang này, thật ra tui thấy bà nên gọi rồi nói chuyện thẳng với thằng Dương đi. Yêu xa khổ lắm, quan trọng là phải tin tưởng nhau mà.”

Giang xì mũi: “Nó có tin tui đâu.”

“Bà muốn Dương tin bà, thì bà phải thành thật trước.”

Hôm ấy cậu có nghe Giang nói chuyện với Dương, giấu việc tiếp xúc với cậu làm gì? Để ra nông nỗi này? Mà cũng do nhỏ Ngọc vô duyên kia hết.

Nghe Thiên nói một hồi cũng có lí đó chứ? Lẽ ra nó nên xin lỗi hẳn hoi… thiệt tình, dạo này hai đứa có vẻ nhạy cảm quá rồi.

“Làm liền đi. Có gì tui giải thích phụ cho.” Thiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Nó ngẫm nghĩ một hồi lâu, sắp xếp câu từ thật gọn gàng, sau đó mới lấy hết can đảm ra giải quyết việc cãi nhau.

[Hi, Lela đây.]

Giọng này… Giang ấp úng một lúc, rồi mở loa lớn cho cả Thiên nghe.

“Hello. Tui muốn nói chuyện với Dương.”

[Ohhh, cậu ấy mệt quá nên ngủ rồi. Sẵn đây, tôi mới đính hôn với cậu ấy, nên đừng gọi nữa nha. Dạo này bạn cũng có người mới rồi mà, chia tay luôn thôi. Mai mốt Raiden cũng đâu có về Việt Nam nữa đâu.”

Vì Lela nói tiếng Anh nên nó không nghe được hết, chỉ nghe được câu “cũng có người mới”. Hoặc là, do nó quá chú ý đến câu này nên không nghe được gì khác.

Nó có cảm giác hụt hẫng hơn bao giờ hết, mới mấy ngày thôi mà...

Thiên nghe rõ cả đoạn hội thoại, vốn tính sub giùm, ai ngờ Giang lại không nói gì hết mà tắt điện thoại cái rụp. Thà… thà nhỏ nổi cáu la hét còn hơn cái kiểu im im nguy hiểm này.

“Sao rồi? Hay để mai gọi lại nha.”

“Thôi khỏi đi. Chắc thằng Dương cũng chẳng muốn nói chuyện nên mới để người ta bắt máy.”

Lúc này nó bình tĩnh đến đáng sợ, còn dư cả sức nhắn tin cho Dương.

[Cảm ơn mày vì thời gian qua, chắc tao với hơi cao rồi. Chúng mình hợp nhau đến vậy nhưng chẳng phải là yêu.]

Dạo này nghe bài hát, bị nghiện câu ấy. Dù có chia tay, dù nó có buồn cũng phải làm sao cho thật ngầu!