Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta

Chương 25: Lời hứa

Từ ngày hai đứa bắt đầu hẹn hò, Ngọc biết tin là ít nói hơn hẳn, không còn lởn vởn theo Dương nhiều nữa. Suy cho cùng thì Ngọc cũng khá hiểu chuyện nhỉ? Thiên sụt hẳn mấy kí, sức khỏe dường như không tốt lắm, nó gạ hỏi mấy lần nhưng cứ im im.

Hẹn hò ấy. Thật ra ngoài việc hai đứa có thể công khai mặc đồ đôi và thể hiện tình cảm thì chẳng có gì thay đổi hết. À khoan, tần suất đi ăn đi chơi cũng có tăng lên chút chút…

Bố mẹ Giang trở lại từ hôm tập thể lớp đi xem phim rồi, nên nó đành ngậm ngùi cuốn gói gom đồ đạc về nhà.

Dương cũng lăn tăn ra xách đồ giúp. Dạo gần đây bà nội hay gọi điện thoại hối thúc cậu về quê chơi, bảo là hè nhất định phải về thăm bà. Nhưng nói thật, từ bé đã sống xa ông bà nội nên cậu không mong chờ lắm, vả lại, cậu luôn có dự cảm chẳng lành.

Cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại, rảnh rỗi thì xem phim, đi dạo, ăn uống, mua sắm chung với Giang. Những hoạt động thường ngày của hai đứa cứ lặp đi lặp lại như thế nhưng không buồn chán chút nào, thời gian trôi qua càng bám dính nhau hơn. Tất nhiên việc đi chơi đi quẩy tăng gấp bội như thế khá lộ liễu, bố Giang cuối cùng cũng phát hiện ra.

Thế nên, chú gửi thư mời cho cậu sang nhà, vào phòng chú, họp khẩn cấp.

Chú Tư mặt mày hầm hầm nhìn cậu:

“Giờ hai chú cháu mình nói chuyện như hai người đàn ông đi. Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”

Dương thấy chú Tư trưng bộ mặt nghiêm nghị một cách miễn cưỡng thì có chút buồn cười, ai chẳng biết chú hiền lành nhất xóm chứ? Con kiến còn chẳng nỡ gϊếŧ cơ. Cậu cúi đầu nín cười:

“Dạ. Được hơn 3 tháng rồi chú.”

“Mày có nhớ mày hứa gì với chú hông con? Giang nó học cà lơ phất phơ lắm, được như mày chú cũng không nói. Chú chỉ sợ nó thi rớt thôi.”

Dương ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc nhìn chú Tư, đôi mắt xanh long lanh như hối lỗi:

“Con xin lỗi. Nhưng mà con bảo đảm Giang nó không rớt đâu, dạo này nó học hành chăm chỉ lắm.”

“Mày tự tin dữ ha. Lỡ nó rớt rồi sao? Mày nuôi nó hay tao nuôi nó hả con?”

Dương gãi đầu ngại ngùng, mái tóc vàng mượt ôm lấy khuôn mặt trắng xinh trông càng ngây thơ: “Con nuôi cũng được mà.”

Chú Tư nghe xong vỗ lên đùi cậu cái chát, đau thấu trời xanh, đưa tay chà xát một lúc vẫn còn thấy ran rát luôn.

“Mày làm gì nuôi nổi nó? Tao nói hai đứa bây mai mốt lớn coi chừng không làm bạn được luôn đó. Không phải chú không tin mày, mà tụi bây còn bé tí, biết gì đâu.”

Đúng là hai đứa vẫn còn hơi nhỏ tuổi, nhưng còn cỡ một tháng nữa cũng thi lên cấp ba rồi. Cảm giác như mới hôm qua cậu còn tỏ tình với cái Giang, vậy mà thoáng cái đã qua mấy tháng trời. Nói ra đoạn tình cảm này cũng là bất đắc dĩ mà, hự hự, tại vì xung quanh xuất hiện tình địch, cậu đâu thể án binh bất động mãi được.

Sợ chú Tư bắt hai đứa đoạn tuyệt, Dương mạnh miệng: “Con hứa với chú con sẽ kèm Giang đậu vô trường PV với điểm siêu cao luôn.”

Chú Tư thở dài, mặt buồn rười rượi: “Con gái rượu của chú đó, chú có một mình nó hà. Mày làm sao thì làm, trường PV mà còn không đậu, chú gửi nó lên thành phố học luôn thì đừng trách sao.”

Dương gật đầu lia lịa, dù nhìn cậu có vẻ trưởng thành hơn đám bạn cùng lứa, nhưng chung quy vẫn còn nhí nhảnh lắm.

Móc tay với chú Tư xong là cậu chuồn liền, vừa ra tới cửa đã thấy Giang đi qua đi lại không thôi.

“Giang.”

Nhỏ giật mình nhìn sang bên này, bay tới nắm góc áo cậu rồi lôi ra sân trước.

“Bố tao có chửi mày không?”

Giang hồi hộp nắm chặt hai tay, l*иg ngực phập phồng lên xuống vì lo lắng. Ôi vừa rồi biết bố hẹn gặp thằng Dương, nó sợ chết đi được. Nhìn cái vẻ cười cợt chợt hiện trên khuôn mặt của cậu, nó mới yên lòng:

“Không sao thì được rồi.”

“Nhưng bố mày bảo, nếu mày không đậu PV là cho mày lên thành phố học đó.”

Dương mở miệng đe dọa, tiếc là nó đã quen cái giọng đùa giỡn này của cậu rồi nên không sợ.

“Làm sao rớt được. Mà còn có một tháng nữa thôi, tao sẽ cố hết sức. À phải, thi xong tụi mình tổ chức đi biển nhaaa.”

Nghĩ tới thi xong là nghỉ hè, Dương hơi chần chừ:

“Để qua thi rồi tính.”

Cậu lo là hè này phải về quê thăm nội, chờ sắp xếp lại thời gian đã.

Giang nghe xong gật đầu, ừ một tiếng. Trường PV cũng chẳng phải trường chuyên, nhưng chất lượng giảng dạy và cơ sở vật chất thì tốt nhất nhì trong vùng nên tỉ lệ chọi cũng cao lắm. Nó đã vì cái trường gần chợ này mà chuẩn bị từ đầu năm rồi, thêm nữa gần đây chăm chỉ học hành, kiểu gì cũng đậu thôi. Môn Anh dễ nuốt nhất, vì bạn trai nó có trình độ Engrisk cao, nên khả năng nghe nói của nó tiến bộ nhanh dã man.

-*-

Dù không nói ra nhưng nó vẫn hơi lo sợ, ngộ nhỡ lên lớp 10 không được học chung lớp thì phải làm sao đây? Dương vừa đẹp trai vừa giỏi, đi đâu làm gì cũng nổi bật, cho nên nó cứ thấy bất an...

Sờ nhẹ lên tấm ảnh cũ đã sắp ố vàng trên bàn học, Giang thất thần nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt.

[Đang nghĩ gì thế?] Dương vẫy tay chào nó.

Điện thoại hiện lên tin nhắn của Dương, nó cười cười tiến về phía cửa sổ và kéo cửa ra.

“Mới xem lại tấm hình hồi bé của mày ấy mà, cái tấm bị sún răng.”

“Mày vẫn không bỏ thói dìm hàng bạn trai mình à?” Cậu trai giả vờ giận dỗi, đưa đầu ra khỏi cửa sổ.

“Làm gì đấy?” Nó cũng học theo Dương đưa đầu ra ngoài.

Gió lạnh lướt qua gò má bánh bao trắng trẻo khiến nó khẽ rùng mình, nhăn nhó.

Dương vươn tay sờ sờ mái tóc đen nhánh đã dài qua vai của nó, xúc cảm mềm mại trong tay làm cậu chạnh lòng:

“Mới một buổi chiều không gặp mà tao nhớ mày rồi. Sau này có chuyện gì mày cũng đừng ghét tao nha? Tin tưởng tao.”

Đáp trả lại Dương chỉ có sự im lặng và tiếng côn trùng rả rích, tiếng ve ồn ào nhức tai.

Thật lâu sau, Giang mới nhéo má cậu trai một cái:

“Chuyện gì là chuyện gì? Tao đã chuẩn bị tâm lí ngay từ đầu rồi, sau này mày chán tao thì cứ nói.”

“Không phải vậy…”

Dương thở dài, chạm lên mũi cô nàng rồi gõ gõ:

“Mày đừng nghĩ linh tinh. Soái ca chuẩn mực sẽ chỉ thích một người duy nhất thôi. Tao đảm bảo mày là nữ chính. Chịu không?”

“Hứa đi?”

Giang khịt mũi, đưa ngón tay út ra trước mặt.

“Ừ. Hứa.”

Trên đời này vốn không tồn tại những thứ như lời hứa. Móc ngoéo chỉ là một hình thức để nó tự trấn an bản thân mà thôi.

Nó đã đọc rất nhiều truyện mà kết thúc OE, thậm chí SE, cho nên nó tin tưởng không có gì là tuyệt đối. Cho dù nó là nữ chính trong câu chuyện này thì sao? Kết thúc đôi khi lại ngoài ý muốn.