Một tuần học tập mệt mỏi nhanh chóng trôi qua, mọi người cũng dần quen với sự hiện diện của Ngọc trong lớp. Ấn tượng đầu tiên mà cô gái này đem đến cho lớp 9A1 chính là sự dịu dàng và sự thông minh vượt bậc. Có lẽ một hoặc hai tháng nữa, thành tích của cô bạn này sẽ bắt kịp lớp phó học tập Phi Dương thôi. Tất nhiên, nếu được thì nó sẽ tận dụng cơ hội tốt đó để xin cô chuyển về chỗ cũ. Cứ để Ngọc ngồi gần Dương thế này thì thật sự rất nguy hiểm, giống như câu nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” hay “hai cực Bắc và Nam của nam châm luôn luôn hút nhau” ấy. Nam và nữ tiếp xúc với nhau lâu sẽ rất dễ nảy sinh những thứ tình cảm khác thường. Bởi vậy nó phải ra sức ngăn cản họ, à không, tiêu diệt luôn mầm mống tình yêu của họ mới đúng.
Vạch ra kế hoạch tác chiến xong, nó bắt đầu triển khai từng bước một. Thứ nhất, tuyệt đối không để Ngọc và Dương ở riêng với nhau. Dưới sự quấy phá không ngừng của nó, Ngọc ngày càng khó chịu ra mặt. Được rồi, nó cũng chỉ lẽo đẽo theo sau Dương thôi mà, có làm cái gì quá đáng đâu? Ngược lại với Ngọc, thằng Dương có vẻ thích thú lắm, mặt lúc nào cũng tươi rói như hoa mùa xuân ấy. Nhiều khi nó nghĩ, thằng này có bệnh mà giấu nó chăng?
Bước thứ hai, tấn công mạnh mẽ. Tất nhiên không phải nhảy vào đánh đấm cào xé gì nhỏ Ngọc, mà là cố gắng theo đuổi Dương. Ví dụ như lúc cậu chơi bóng rổ xong, nó sẽ mang nước tới cho cậu uống. Hay lúc lao động cậu chỉ cần than nóng, nó sẵn sàng đứng bên cầm quạt, ra sức quạt. Giờ thì gần như cả lớp đứa nào cũng biết nó và Ngọc đối đầu nhau. Thời buổi hiện đại, có thích anh đẹp trai nào là phải “hốt” liền. Không để bất kì ai phỏng tay trên!
Buổi chiều, đúng giờ ra chơi, Giang vừa bước chân ra khỏi nhà vệ sinh thì bốn đứa lớp bên kéo cổ áo nó, lôi nó một mạch ra sân bóng của trường. Nơi này nằm ở phía sau dãy phòng học, là góc khuất ít người đến, kiểu này thì có gì đó không ổn rồi!
“Mày là cái đứa nhắn tin tỏ tình với Thế Huy đúng không?”
Chưa kịp định hình, người đối diện đã hỏi nó một câu vô cùng ngớ ngẩn.
“Tao có bao giờ tiếp xúc với Thế Huy đâu? Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có kéo áo.” Nó vừa nói vừa bực mình giữ chặt cổ áo.
Trước đây nó từng học võ, chuẩn bị thi lên đai đen karate thì nghỉ. Tuy mấy động tác ngày xưa nó học muốn áp dụng vào thực tế không ổn cho lắm, nhưng nếu mấy đứa này bạo gan xé áo nó, nó sẽ liều mạng.
Huyền là chị đại trong trường, đã từng bị nêu tên mấy lần vào giờ chào cờ nên nó cũng biết chút chút. Gương mặt tuy xinh xắn nhưng nổi tiếng bạo lực, quậy phá, nghe đám bạn học đồn cô nàng là bạn gái cũ của Thế Huy.
“Mày qua mặt tao à? Có đứa nói với tao mày đeo bám Thế Huy còn gì? Bỏ cái tay của mày ra, mau. Tao quay phim tung lên mạng cho mày bỏ thói ve vãn trai!”
“Dừng lại! Mày không có bằng chứng đã xồn lên vậy à?”
“Tao không có bằng chứng nhưng tao thích thì tao đánh thôi!”
Nó run run nắm chặt cổ áo, tóc bị kéo đến phát đau nhưng nó tuyệt nhiên không phát ra bất kì âm thanh nào. Cánh tay nhỏ túm lấy tóc của Huyền, mẹ đã dặn nó, nếu có ai dám đánh nó thì không được chịu đựng, phải phản kháng. Karate hay gì gì đó nó đều quên hết sạch, trong đầu của nó hiện giờ chỉ có một thứ duy nhất, là gương mặt hả hê của Huyền.
Cái lũ người không biết lí lẽ này, chưa tìm hiểu rõ ràng đã lôi nó ra làm bao tải trút giận rồi! Từ nhỏ đến giờ, đánh nhau thì nó không biết, có điều cắn người thì nó rất giỏi.
Giang một tay giữ cổ áo, một tay nắm đầu Huyền giật mạnh xuống, mặc kệ mấy cái tát trên đầu mình. Hé miệng, nó nhằm hướng tay cô ta cắn mạnh, răng nghiến chặt không buông, mãi cho đến khi Huyền hét lên thật to, mãi cho đến khi miệng nó tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng. Ba đứa bạn đi cùng không biết phải làm sao, cố đẩy nó ra nhưng động tác này lại càng làm Huyền đau hơn, vết thương rách thành một đường dài.
“Bỏ ra! Mày bỏ ra coi!”
“Aaaa! Con điên!”
Huyền tát liền vào má nó hai cái nhưng nó cũng không thả ra. Sau khi cảm thấy cắn đủ, nó mới lùi lại rồi phun nước bọt ra đất. Đầu tóc cả hai bây giờ đều rối bù, nó bị tát sưng cả khóe môi nhưng lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Ba đứa nhìn thấy tay Huyền chảy máu lại còn có dấu răng gớm ghiếc nên đều thụt lùi, không dám nhảy lên đánh nó nữa. Chẳng ai tình nguyện bị nó cắn.
“Hu hu…”
Huyền bắt đầu khóc rống lên, chân tay nó thì run như cầy sấy. Lần đầu tiên nó đánh nhau với người ta như vậy, không sợ mới là lạ. Trái tim nó đập vội, cứ nhảy lên từng hồi như muốn phá vỡ l*иg ngực.
Đúng lúc này, có mấy tên con trai chạy lại đây. Là Thế Huy. Cậu ta thuộc dạng thư sinh, da mặt rất trắng, mũi cao thon gọn, đúng chuẩn đẹp trai cô nào cũng mê, nhưng nó chẳng ưa nổi.
Vừa thấy Thế Huy đi về phía này, Huyền lập tức khóc to hơn, nước mắt giàn giụa.
Cậu ta cũng bất ngờ vì một màn trước mắt, vội bảo cả bọn dẫn Huyền vào phòng y tế, sau đó quay sang gắt gỏng với nó và xô nó một cái thật mạnh trước khi bỏ đi:
“Nhỏ này, mày điên à? Nghĩ gì lại cắn người khác như thế?”
Nó bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, tay chống xuống muốn đỡ cả người nhưng lại vô tình bị đá vụn đâm vào. Xui xẻo thật… tay nó đau, hai chân cũng cứng đờ rồi, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. Tự nhiên nó thấy oan ức quá, mắt bắt đầu nhòe lệ khi thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía này.
Dương vừa chạy nhanh, không kịp dừng lại điều hòa hơi thở đã ngồi xuống trước mặt nó. Thầy thể dục nói động tác này rất nguy hiểm, cậu nghĩ gì mà lại quên mất vậy chứ?
“Đau ở đâu?”
Chàng trai đỡ nó ngồi dậy, nhẹ nhàng cầm tay nó lên xem xét. Thấy bên môi nó chảy máu, mặt cậu trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
“Đi được không?”
Nó chẳng nói câu nào, sụt sịt lắc đầu. Lúc nãy đánh nhau thì hùng hổ lắm, giờ mới biết sợ là gì.
Dương dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc rối trước trán nó, nhỏ giọng nói xin lỗi. Cậu xoay lưng về phía này và rồi kéo tay nó choàng qua cổ mình.
“Lên đi. Vào phòng y tế trước rồi tính.”
Nó nghe lời để Dương cõng rồi len lén vùi khuôn mặt mang vết xanh tím vào lưng áo cậu. Không hiểu sao ngửi được mùi dầu gội nhè nhẹ từ người con trai này khiến nó cảm thấy rất yên bình, rất dễ chịu.
“Xin lỗi.”
Dương lại lần nữa cất giọng, có vẻ như cậu đang day dứt vì vừa rồi đến trễ.
Nó khịt mũi: “Ừ. Ít nhất mày chưa bỏ rơi tao.”
“Đau không?”
“Đau chứ. Nhưng may mà bọn nó không quay được gì.”
Dương nghe đến đó đột nhiên dừng bước. Nó khó hiểu nghiêng đầu, nhưng rất nhanh, cậu lại bước đi tiếp khiến câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng thì nó phải nuốt ngược vào.
Lúc đến gần phòng y tế, nó mới sực nhớ một chuyện hết sức quan trọng:
“Dương, stop, trong đó có con Huyền! Mày cõng tao vào, chẳng lẽ định đánh nhau nữa à?”
Dương dừng bước, nghĩ thế nào lại hướng đến ghế đá gần phòng y tế rồi cẩn thận đỡ nó ngồi xuống.
“Chờ chút.”
Dương chạy vội đi như thể sợ nó đợi lâu vậy, hoặc có thể do cậu lo lắng vết thương của nó sẽ nhiễm trùng chăng? Mặc kệ lí do là gì thì nó đều cảm động hết.
Lúc chàng trai ấm áp ấy quay lại với băng gạc và dụng cụ y tế trên tay, nó suýt chút nữa không kiềm được mà rơi nước mắt. Con người nó là như thế, luôn tự huyễn hoặc bản thân, rằng mình mạnh mẽ như thế nào, sức chịu đựng của mình tốt ra sao. Nó không bao giờ muốn để lộ mặt yếu đuối của mình trước người khác. Nhưng khi đối diện với Dương, nó luôn vụng về và mít ướt một cách kì lạ.
Cậu thật cẩn thận khử trùng vết thương cho nó, vừa làm vừa hỏi xem nó có đau không. Mỗi lúc gần bên cậu thế này, nó chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút, một chút thôi cũng được…
“Dương này…”
“Ừ?” Ai đó đang băng vết thương chợt ngẩng đầu nhìn nó.
“Thật ra… tao có điều muốn nói…”
“Cứ nói đi.”
Dương cười nhẹ, thật ra cậu cũng có phần hồi hộp, hai mắt nhìn thẳng vào nó như đang chờ mong.
Nó cắn cắn môi, cố gắng điều chỉnh cho giọng mình bình tĩnh nhất:
“Tao…”
Nó cứ ấp a ấp úng mãi, một lúc sau mới nhỏ giọng:
“Tay tao đau quá.”
“...”
Dương ngẩn người, chợt nhận ra tay mình đã siết chặt cổ tay nhỏ Giang từ lúc nào. Lúc nãy cậu cứ nghĩ nó sẽ tỏ tình chứ! Thật là… Suýt chút nữa cậu để lộ vẻ mặt hạnh phúc rồi.
Hai đứa cứ thế ngượng ngùng quay trở lại lớp, cả bọn đều rất lo lắng cho nó, vừa sờ vừa hỏi xem có đau chỗ nào không. Nó đưa bàn tay bị băng thành một cục lên, cười cười:
“Nói chung cũng không đau mấy.”
“Tao nghe nói mày cắn nhỏ Huyền bay cả thịt luôn à? Phải không?”
“À thì… làm theo bản năng thôi.”
“Dữ quá! Nhưng mà tao thích, hi hi. Mà sao nó kiếm chuyện với mày vậy?”
Nó thở dài, cứ thấy bứt rứt khó chịu trong người.
“Ai biết đâu. Tự nhiên bảo tao gạ gẫm thằng Thế Huy rồi nhào vào đánh hội đồng. Mà tụi bây, tao bị kéo đi sao không giúp gì hết vậy?”
Một đứa đưa tay vỗ mạnh vào đầu nó, hét ầm lên:
“Ai bảo đi vệ sinh một mình không rủ bọn tao? Vừa hay tin là tụi tao đi báo thằng Dương liền còn gì! Mà công nhận lũ A3 này mất dạy thật...”
“Để tao cho con đó một bài học!”
“Thôi thôi đừng có lanh chanh nữa! Cỡ mày thì chúng nó tát cho một cái là má nhận không ra rồi.”
Thấy đám bạn trêu nhau vui vẻ như thế, tâm trạng của nó cũng ổn hơn nhiều. Việc lần này mà vào tai giáo viên chủ nhiệm thì nó sẽ bị mắng té tát cho xem. Quan trọng hơn là, làm sao đối mặt với “mẫu thân đại nhân” ở nhà đây? Mặt mũi không có chỗ nào lành lặn hết, trời ạ...