Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 8: Hà Tây thụ giáng

Sau khi trở lại Trường An, Lưu Triệt mừng rỡ như điên.

Bệnh nhi của hắn hoàn toàn xứng là một chiến thần.

Bốn vị tướng quân, ngoại trừ Hoắc Khứ Bệnh, toàn bộ không công quay về. Trương Khiên, Công Tôn Ngao không đạt được kỳ vọng đáng chém đầu, nhưng cho phép giao tiền chuộc tội, biếm làm thứ nhân. Lý Quảng công tội ngang nhau, cuối cùng cũng bảo vệ được chức danh tướng quân.

"Tướng quân Đại Hán chỉ cần một mình Hoắc Khứ Bệnh là đủ". Lưu Triệt không kìm nén được cảm khái như vậy.

Nhưng điều khiến Lưu Triệt không hiểu được là, ngoại sanh chiến công hiển hách này của hắn, giống như cũng không thật sự vui vẻ.

Sở dĩ Hoắc Khứ Bệnh không vui là bởi vì khúc mắc mang tên Đổng Nhập Khanh.

Từ sau trận chiến Kỳ Liên Sơn, mặc dù Hoắc Khứ Bệnh nổi danh tứ hải, nhưng Đổng tiểu thư lại không có hấp ta hấp tấp tới tìm chàng chơi đùa như trước đây.

Chàng biết, bị Hung Nô khi dễ là bóng ma vẫn còn khắc sâu quấy nhiễu Đổng tiểu thư.

Cho dù vô tâm vô phế như Đổng Nhập Khanh, cũng có một số chuyện không thể động vào.

Lúc Hoắc Khứ Bệnh đến Đổng phủ tìm Đổng tiểu thư, Đổng Trọng Thư vô cùng vui vẻ tiếp đãi chàng.

Đương nhiên là Đổng Trọng Thư vui vẻ, bởi cái đứa hài tử sinh ra từ nô ɭệ, lại lớn lên trong nhung lụa này, không có trở thành một hoàn khố (con nhà giàu) căm ghét thế tục, đã là cảm tạ trời đất, huống hồ bây giờ lại là chiến thần Đại Hán hoàn toàn xứng đáng.

Bỗng nhiên Đổng Trọng Thư nhớ tới ngự yến kia của hoàng đế mấy năm trước, khi đó lúc Đông Phương Sóc và Cấp Ảm thảo luận về người thiếu niên này, kỳ thực Đổng Trọng Thư không hề cảm thấy những lời nói của Đông Phương Sóc có thể trở thành sự thật. Bởi vì khi đó, trong mắt lão, hài tử này chẳng qua chỉ là một phú gia công tử suốt ngày cùng Đổng Nhập Khanh cãi nhau ầm ĩ mà thôi.

Nhưng mà, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, thiếu niên này đã thực sự trở thành chiến thần danh chấn thiên hạ.

Đột nhiên Đổng Trọng Thư cảm thấy Đông Phương Sóc quả thực là một kẻ đáng sợ.

Lúc Đổng Trọng Thư đưa Hoắc Khứ Bệnh đi tìm Đổng Nhập Khanh, Đổng Nhập Khanh vẫn còn nằm ở trên giường ngủ.

Đổng Trọng Thư bất đắc dĩ thở dài, có nữ nhi như vậy, lão còn mặt mũi nào đi bàn chuyện tề gia trị quốc bình thiên hạ.

Càng khiến Đổng Trọng Thư buồn bực là, hoàng đế nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh đang ở đây, cũng từ Vị Ương cung chạy đến Đổng phủ.

Lúc Lưu Triệt đại giá quang lâm đến Đổng phủ, Đổng tiểu thư đang đầu tóc rối bù, còn chưa tỉnh ngủ sai khiến Hoắc Khứ Bệnh chải đầu rửa mặt cho mình.

Không chỉ có Lưu Triệt, ngay cả Đổng Trọng Thư cũng kinh hãi.

"Đổng khanh, bọn họ sớm đã có loại quan hệ này rồi sao?" Lưu Triệt nhỏ giọng hỏi Đổng Trọng Thư.

"Cái này, thần cũng không biết". Đổng Trọng Thư hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Tuy đương sự không hề có coi trọng lần gặp mặt này, thế nhưng Lưu Triệt lại nhớ thật kỹ.

Trò tạp kỹ nguyệt lão se duyên trình diễn thành công trong đầu Lưu Triệt.

Song lúc Lưu Triệt tràn đầy phấn khởi tính toán tác thành cho cặp anh hùng mỹ nhân này, anh hùng lại kiên quyết cự tuyệt.

Nhưng chuyện này nói sau. Trước tiên hiện tại chúng ta sẽ nói một chút về một đại sự khiến Lưu Triệt vui vẻ nhưng cũng vô cùng phiền lòng.

Từ sau khi Hoắc Khứ Bệnh càn quét gần như toàn bộ Hà Tây Hung Nô, cánh người Hà Tây còn lại bị Hoắc Khứ Bệnh dọa nơm lớp lo sợ, dâng thư cho Lưu Triệt nói rằng mười vạn người muốn đầu hàng Đại Hán.

Lưu Triệt vô cùng mâu thuẫn. Đây đâu chỉ là mấy trăm người muốn xin hàng, đây chính là mười vạn, mười vạn người đấy! Nếu như thực sự đầu hàng, như vậy không thể nghi ngờ đây chính là chuyện vô cùng tốt. Nhưng vạn nhất là trá hàng! Làm không tốt, thành Trường An sẽ bị bọn chúng đoạt mất.

Lúc nhóm tam công cửu khanh thương nghị việc này, lão thừa tướng Công Tôn Hoằng đề nghị phái Hoắc Khứ Bệnh đi tiếp thư hàng. Lý do là nếu họ thật sự hàng, thì cũng không vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ trá hàng, vậy để Hoắc Khứ Bệnh lang nhập bầy dê, gϊếŧ chó gà không tha.

Đề nghị này vừa vặn đúng với ý muốn của Lưu Triệt, trong lòng Lưu Triệt không khỏi nghĩ, lão đầu này đã gần đất xa trời rồi nhưng vẫn thận trọng như vậy, làm việc không lưu lại nửa con đường sống. Quả là đa mưu túc trí.

Kỳ thực Công Tôn Hoằng đề nghị như vậy cũng là có một nguyên nhân, nguyên nhân mà không một ai biết, đó là lão chán ghét Đổng Trọng Thư và Cấp Ảm.

Đối với sự kiện lần này, Đổng Trọng Thư và Cấp Ảm đều kiên trì cho là trá hàng, kiên quyết cho rằng hoàng đế không nên chấp nhận những người Hung Nô này.

Các ngươi nói là trá hàng, Công Tôn Hoằng ta sẽ khiến các ngươi nhìn thấy bọn họ hàng thật.

Bởi vì Công Tôn Hoằng kết luận, bất luận là hàng thật hay trá hàng, chỉ cần Hoắc Khứ Bệnh ra tay, đều biến thành hàng thật.

Đương nhiên Hoắc Khứ Bệnh không biết đám cáo già này đang có những tính toán nhỏ nhặt như vậy, chàng chỉ cần thật vui vẻ đi nghênh đón mười vạn hàng binh này là tốt rồi.

Trước khi Hoắc Khứ Bệnh vượt qua Hoàng Hà, hàng binh Hung Nô bên kia xảy ra vấn đề không nhỏ. Chuyện vốn là Hồn Tà vương cùng Hưu Đồ vương dẫn bộ hạ của mình tới đầu hàng, nhưng nửa đường Hưu Đồ vương hối hận, định khởi binh đánh Đại Hán.

Sau khi Hồn Tà vương biết được, trực tiếp gϊếŧ chết Hưu Đồ vương. Sau đó nhập đội quân của Hưu Đồ vương vào trong đội quân của mình, tiếp tục tới Đại Hán đầu hàng.

Song khi Hồn Tà vương nhìn cái người nghênh tiếp bọn họ đầu hàng, bỗng nhiên sợ hãi ngã từ trên ngựa xuống.

Tiếp hàng phái ai chẳng được, hết lần này đến lần khác hoàng đế Đại Hán lại phái cái tai tinh này tới.

Người Hung Nô bọn họ ai cũng công nhận đây là tướng quân đáng sợ nhất Hán triều, đánh, đánh không lại, trốn, trốn không thoát.

Mấy vạn người Hung Nô cũng giống như Hồn Tà vương của bọn họ, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh giống như chuột thấy mèo, đã sớm quên mất chuyện đầu hàng, tại nơi cách đội quân của Hoắc Khứ Bệnh năm dặm có thừa, tự hỗn loạn, cuống quít chạy trốn.

Hán quân trông coi mấy vạn người này bỗng nhiên thấy họ bất an chạy trốn, đều nghi hoặc không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hoắc Khứ Bệnh chăm chú nhìn mấy vạn người này, bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó mang theo mấy chục người trực tiếp xông vào trong mấy vạn người quân địch.

Chính bản thân Hoắc Khứ Bệnh cũng không nghĩ tới, trong mấy vạn loạn quân, chàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thức Tranh.

Thức Tranh im lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt mang theo nụ cười giễu cợt, tựa như một con mèo thờ ơ nhìn đàn chuột chạy nạn.

Thức Tranh không thể không cảm thấy nực cười, mấy vạn người từ nghìn dặm xa xôi đến xin hàng đã là chuyện quá mức nực cười, bây giờ thì tốt rồi, còn chưa chính thức đầu hàng, đã bắt đầu cuống quít chạy trối chết.

Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa như bay đến bên Thức Tranh, cúi người ôm lấy Thức Tranh đặt lên ngựa của mình.

Thức Tranh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hoắc Khứ Bệnh đã đến sát gần Hồn Tà vương.

Hoắc Khứ Bệnh một kiếm chém đứt chân trước tọa kỵ của Hồn Tà vương, sau đó gắt gao đặt kiếm lên cổ Hồn Tà vương.

Sắc bén, quyết tuyệt.

Trường kiếm sinh uy.

Ngân giáp tỏa ra khí lạnh.

"Hồn Tà vương, rốt cuộc ngươi đang đùa giỡn phải không?" Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh hỏi Hồn Tà vương, kẻ đã sớm quỳ xuống trước mặt chàng.

"Hoắc đại tướng quân, chuyện này không liên quan tới ta. Bây giờ chỉ cần là người Hung Nô, người nào người nấy nhìn thấy tướng quân ngài, mà không chạy trối chết đâu"

"Hồn Tà vương, ngài vượt qua Hoàng Hà thỉnh an hoàng đế của chúng ta trước. Còn mấy vạn đào binh, ta sẽ đưa về Trường An sau", Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nói với Hồn Tà vương.

Mà bây giờ đối với Hồn Tà vương, đây là nụ cười khủng khϊếp nhất thiên hạ.

Hoắc Khứ Bệnh giơ trường kiếm lên, hạ lệnh: "Kẻ nào chạy ngược lại với Hoàng Hà, sát bất luận tội"

Hán quân nghe được mệnh lệnh của tướng quân, tứ phía xuất kích, bắt đầu bao vây chặn đánh đào binh Hung Nô.

Sau khi trảm thủ mấy ngàn người, rốt cuộc Hung Nô cũng yên ổn trở lại, ngoan ngoãn vội vàng vượt qua Hoàng Hà.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Khứ Bệnh đều ôm chặt Thức Tranh, để cho nàng nhìn thấy chàng vung trường kiếm, chém gϊếŧ hàng binh đang chạy trốn bốn phía.

Trường kiếm tắm máu.

Mã đạp Hung Nô.

Thức Tranh biết, Hoắc Khứ Bệnh đang trừng phạt nàng.

Trừng phạt nàng vì những gì nàng đã làm với Đổng Nhập Khanh.