Bầu trời cao vυ't khiến cho bóng đêm yên tĩnh bỗng chốc lại sối trào, tiếng người hỗn loạn, hoảng hốt chạy khỏi thế lực hung ác Chúc Dung, không ai phát hiện sẽ bị ngọn lửa tiêu diệt ở một nơi hẻo lánh, đó là đại diện cho việc bị nguyền rủa của Hắc Bách Hợp, tĩnh lặng, trong vũng máu đó dần dần được mở rộng ra, lộ ra một đoạn cánh tay bên ngoài tấm rèm cửa sổ, thi thể vẫn chưa cứng ngắc.
“Lệnh Cai.” Người phụ nữ hét đến khản cả giọng, mọi người đều đang cố gắng chạy trốn, chỉ riêng người phụ nữ kia như thể không muốn sống nữa mà chạy thẳng về phía đám lửa mà xông vào trong đó.
Một người đàn ông cao lớn liền ngăn cản cô, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn cô liền cầm lấy cổ tay người đó, gạt nhanh ra, người đàn ông không còn cách nào khác đành dùng một lực thật mạnh, cô gái liền bất tỉnh.
Bị lửa lớn đốt cháy trong một đêm, Sơn Trang khổng lồ trở thành phế tích trong một đêm.
Từ đó trở đi, Lam Úy sơn trang đã trở thành một câu chuyện ma quái đầy đen tối và bí ẩn, như một truyền thuyết đi cùng sương khói lượn lờ không bao giờ dứt, mọi người nhao nhao suy đoán, nhất định là trong trận lửa thiêu năm đó của Sơn Trang, âm hồn của chủ nhân của sơn trang và đứa con đã không thể tiêu tan, bởi vì có tin đồn rằng khi đi qua sơn trang thì mơ hồ nhìn thấy những bóng đen, không những thế còn cây hoa hồng cháy đen trong vườn còn lắc lư lắc lư, thậm chí còn nghe thấy bên trong giáo đường có một chiếc đàn phong cầm đang tự khảy một đoạn nhạc buồn đầy lạnh lẽo và oán hận...
Vì thế dần dà, rốt cuộc không còn ai dám tiếp cận Sơn Trang đó nửa bước.
“Tôi muốn có được em.”
Người đàn ông tuấn mỹ lắm tiền tuyên cáo như thế ở trước mặt mọi người, người qua đường không hiểu gì cũng nhốn nháo lên bàn luận, nhưng gương mặt của npn trước mặt vẫn như một nữ vương cô độc, lạnh lùng không chút thay đổi.
Cũng đúng, nếu như phản ứng quá bình thường, quá màu mè, như vậy thì bọn đàn ông sao có thể có hứng thú mà nhiệt tình theo đuổi? Đó là suy nghĩ chung của nhiều người.
Thư Ngọc Nùng chỉ trầm mặc nhìn anh: “Anh cố ý chặn tôi lại chỉ để nói những lời này?”
Người đàn ông cho rằng cô đang giả vờ, không để tâm. Phụ nữ luôn cần thận trọng.
“Tôi chỉ tuyên bố, không cần em đồng ý.” Anh là người đàn ông đã thuận lợi trên cả thương trường lẫn tình trường từ lúc mới sinh ra, anh nhìn da đầu của cô đang khẽ run lên, liền lãnh khốc nở nụ cười.
“Nếu như vậy thì những gì anh nói tôi cũng đã nghe rồi, hẹn gặp lại.” Thư Ngọc Nùng vòng qua anh, nhanh chóng rời khỏi.
Người đàn ông bước nhanh đuổi theo: “Em phải về nhà sao? Tôi đưa em về.”
“Tôi tự có xe.” Cô đáp.
Người đàn ông đột nhiên giữ chặt bả vai cô: “Em muốn cự tuyệt tôi?”
Thư Ngọc Nùng nhìn hành động đang giữ lấy tay mình của người đàn ông, vẻ mặt như cười như không, nhìn khuôn mặt đang hốt hoảng của anh, sau đó cô dơ tay lên, khéo léo nhanh nhẹn nhanh dùng chiêu thức lên bàn tay của anh ta. Người đi đường vỗ tay ào ào hoan hô, còn người đàn ông thì ngạc nhiên vì tình huống đi theo hướng ngoài tầm kiểm soát, Thư Ngọc Nùng đã thoát khỏi sự kiềm chế bá đạo của anh.