Editor: Mê Mê
Giang Diệu vừa đến, Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt
đã
nhanh chân chạy đến lôi kéo ống tay áo của nàng, hưng phấn
nói: “ Diệu Diệu, chúng ta
đi
chơi
đi!”.
Giang Diệu cũng muốn
đi
ra ngoài sân hoạt động
một
chút nên liền gật đầu đồng ý. Nhưng nhớ đến Lương Thanh Huyên vẫn còn đứng bên cạnh
thì
quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút mong chờ: “ Huyên biểu tỷ
đi
không?”.
“ Các muội cứ
đi
đi.” Lương Thanh Huyên cười cười, gương mặt
hiện
lên nét ước ao nhưng lại mở miệng từ chối. Nàng từ
nhỏđã
được mẫu thân dạy dỗ sau này phải trở thành
một
nữ nhân đoan trang hiền thục, tính cách phải dịu dàng yểu điệu nên tất nhiên chưa bao giờ được cho phép cùng nhau chơi đùa như các tiểu
cô
nương cùng tuổi. Nếu có những buổi gặp mặt như thế này
thì
cũng chỉ có thể cùng ngồi
nói
chuyện với những vị thiểu thư lớn tuổi hơn như Hoắc Vi mà thôi.
Tay của Giang Diệu bị Hoắc Tuyền và Tiết Kim Nguyệt nắm. Nghe Lương Thanh Huyên trả lời như vậy
thì
Hoắc Tuyền nghich ngợm ghé vào tai của Giang Diệu thầm
thì: “Mẫu thân của Lương Thanh Huyên quản giáo rất nghiêm,
không
cho tỷ ấy chơi đùa như chúng ta đâu, nếu như có lần sau
thì
muội đừng gọi tỷ ấy nữa”.Hoắc Tuyền là
một
tiểu
cô
nương nhiệt tình, lúc trước cũng
đã
từng kết giao qua với Lương Thanh Huyên, nhưng mọi khi mời nàng ấy
đi
chơi hay những gì tương tự
thì
đều bị từ chối. Cứ vài lần như thế, Hoắc Tuyền cũng
không
muốn mời nàng chơi cùng nữa.
Hoắc Tuyền
nói
xong mới nhớ rằng Lương Thanh Huyên là biểu tỷ của Giang Diệu, cảm thấy bản thân lắm mồm
thì
vươn tay gãi đầu, cười ngượng.
Trong sương phòng phía sau tiền sảnh của Linh Lan viện, bởi vì bị Vệ Bảo Linh
không
nhiệt tình nên Lục Linh Lung rất buồn chán, nằm úp sấp trong l*иg ngực của ca ca mà khóc lóc ỉ ôi. Lục Linh Lung được nuông chiều từ bé, nhưng danh phận lại chỉ là con thứ nên thường bị người khác gièm pha khinh bỉ. Những vị tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc đều thích kết thân cùng những người có thân phận hiển hách nên Lục Linh Lung dĩ nhiên
sẽ
bị đẩy ra ngoài,
không
ai thèm
nói
chuyện.
Lục Hành Chu hôm nay mặc
một
bộ cẩm bào màu xanh ngọc, dáng dấp tuấn tú, nhìn muội muội
đang
khóc đành an ủi: “ Hôm nay khách đến nhiều, Vệ tiểu thư tất nhiên
sẽ
không
có thời gian nhiều để quan tâm tất cả, muội đừng suy nghĩ nhiều”.
Lục Linh Lung ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, lo lắng hỏi: “ Có
thật
không?”
Lục Hành Chu chỉ có
một
muội muội ruột thịt duy nhất nên rất
yêu
thương chiều chuộng.
hắn
vươn tay lau
đi
nước mắt
trênmặt Lục Linh Lung,
nhẹ
nhàng
nói: “ Tất nhiên là
thật
rồi. Cõ lẽ Vệ tiểu thư nghĩ muội là bạn tốt của nàng nên mới
khôngthân thiết như mọi khi, nghĩ muội có thể hiểu được. Muội lại hiểu nhầm tấm lòng của người ta, nếu tức giận như vậy
thì
có chút hẹp hòi”.
Lục Linh Lung nhíu đôi lông mày, lại trầm tư suy nghĩ chốc lát, cảm thấy ca ca
nói
rất đúng. Chắc hẳn vì mình cùng Vệ Bảo Linh có quan hệ tốt nên nàng ấy mới
không
bắt chuyện, dành thời gian để chào hỏi cùng những vị tiểu thư khác. Có lẽ nàng ấy rất coi trọng mình!
Lục Linh Lung vươn tay xoa mắt, lại bởi vì suy nghĩ của mình mà mỉm cười đắc ý. Ít ra, so với La An quận chúa
thì
Vệ Bảo Linh đối xử với mình
đã
rất tốt, La An quận chúa chỉ biết sai khiến coi mình cứ như la người hầu.
Lục Linh Lung nhớ đến những chuyện mà La An quận chúa
đã
làm, trong lòng liền nổi lửa, chỉ là sau này nếu như Ngụy Vương trở thành hoàng thượng
thì
chắc chắn La An quận chúa
sẽ
thành công chúa, nên nàng mới cố gắng nhẫn nhịn mặc La An quận chúa sai bảo.
Lục Linh Lung khóc xong, sau đó
nói
Lục Hành Chu đưa nàng trở lại tiền sảnh.
Lục Hành Chu tất nhiên đau lòng cho muội muội nên lập tức đồng ý.
Lục Linh Lung nở nụ cười rạng rỡ, nhìn ca ca của mình, nũng nịu: “ Ca ca
thật
tốt!”
Khi hai người vừa
đi
đến tiền sảnh Linh Lan viện
thì
vừa vặn gặp Giang Diệu, Tiết Kim Nguyệt và Hoắc Tuyền
đang
định ra ngoài chơi, còn La An quận chúa và những tiểu thư khác
thì
tụ thành từng nhóm
nhỏ
trò chuyện vui vẻ.
Lục Linh Lung quay mặt nhìn sang ca ca đứng bên cạnh, thấy
hắn
đang
chăm chú ngắm nhìn Giang Diệu
thì
bất mãn,
nhỏgiọng hỏi: “ Ca ca
đang
nhìn ai vậy?”
Ở kiếp trước, Giang Diệu tuy có gia thế hiển hách nhưng lại có đến ba vị ca ca, lại còn sống với thuốc thang quanh năm nên Lục Linh Lung
không
thèm để ý. Nhưng bây giờ, nhìn thấy Giang Diệu dần dần khỏe mạnh hơn, dáng vẻ tinh xảo đáng
yêu
lại càng khiến Lục Linh Lung càng thêm ganh tỵ.
Lục Hành Chu nghe muội muội hỏi như vậy
thì
sững sờ trong giây lát, sau đó lại lắc đầu tỏ vẻ
không
có gì.
Lục Linh Lung tất nhiên
không
bỏ qua, gương mặt nhăn nhó
nói: “ Muội biết ca
đang
nhìn Giang Diệu. Ca ca muốn Giang Diệu trở thành nương tử của ca đúng
không?”
Lục Hành Chu
không
ngờ rằng muội muội lại
nói
toạc ra như thế, gương mặt tuấn tú bới vì ngại ngùng mà đỏ ửng.
hắn
khôngtự chủ lại nhìn đến tiểu
cô
nương
đang
ở đằng xa, nàng lúc trước mang
một
bộ dáng yếu ớt chẳng mấy khi thích ra ngoài, nhưng hôm nay lại trở nên hoạt bát vui vẻ, gương mặt mũm mĩmđáng
yêu
như tiểu linh đồng
không
khỏi làm
hắn
có chút xao động. Trước đây mẫu thân
đã
từng
nói, muốn
hắn
cùng ba huynh đệ của Trấn Quốc công phủ kết giao, lại càng phải quan tâm chăm sóc cho Giang Diệu, sau này mới mong nàng
sẽ
gả cho
hắn.
Lục Linh Lung nhìn đến bộ dáng “
đã
bị đoán đúng” của Lục Hành Chu
thì
cảm thấy buồn cười, sau đó lại nhanh chóng chạy vào nhập hội cùng các tiểu thư ở bên trong.
Lục Hành Chu vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn Giang Diệu đnag chơi đùa, nhìn thấy nàng cười rực rỡ,
không
hiểu sao từ đáy lòng của
hắn
lại cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
Lục Hành Chu đứng nhìn tiểu nữ hài phấn điêu ngọc mài, bất giác
trên
khóe miệng lại treo
một
nụ cười vui vẻ.
Sau
một
lúc lâu, Lục Hành Chu mỉm cười lắc đầu, vừa định sau người rời
đi
thì
đã
ánh mắt lại dừng
trên
một
vị thiếu niên khác.
hắn
thu lại nụ cười, nghiêm túc cúi đầu hành lễ, cung kính
nói: Tam thúc”.
Linh Lan viện.
Tuy
nói
hôm nay mọi người tập trung ở đây là để dự tiệc sinh nhật của Vệ Bảo Linh nhưng đa số đến là do gia thế hiển hách của nàng ta nên
trên
gương mặt mỗi người đều
hiện
lên
sự
khách khí. Vệ Bảo Linh sau khi gặp Cửu công chúa cùng Thập Nhất hoàng tử
thì
ôm về
một
hộp gỗ to,
nói
là món quà quý giá mà biểu ca cùng biểu tỷ của nàng tặng.
Nhìn thấy vẻ mặt ước áo của mọi người trong tiền sảnh, Vệ Bảo Linh liền nở nụ cười đắc ý.
Các
cô
nương đều ồn ào muốn xem lễ vật, Vệ Bảo Linh liền thoải mái mà mở ra cho mọi người cùng xem.
trong toàn là những đồ trang sức quý giá, được chạm khắc tỉ mỉ và tinh tế, vừa nhìn
thì
đã
biết có giá trị.
Đều là bé
gái
nên rất thích chưng diện, tuy rằng mọi người đều xuất thân từ danh môn quý tộc, vật tốt nào cũng
đã
từng thấy qua, nhưng khi nhìn thấy những trang sức mà Vệ Bảo Linh được tặng, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Cho dù Giang Diệu
không
thiếu những món trang sức đắt tiền, nhưng khi trông thấy những lễ vật này
thì
cũng
không
khỏi trầm trồ khen ngợi.
hiện
giờ Thập Nhất hoàng tử cùng Vệ Bảo Linh đều là những đứa trẻ, tặng những món đồ dắt tiền tất nhiên
sẽ
không
có gì, nhưng sau này khi
đã
trưởng thành, đây chính là điều cấm kỵ.
Giang Diệu nhớ đến kiếp trước, Thập Nhất hoàng tử đăng cơ, Hoắc Tuyền trở thành hoàng hậu, Vệ Bảo Linh là phi tần. Địa vị của Vệ Bảo Linh tuy
không
bằng Hoắc Tuyền nhưng
sự
sủng ái mà hoàng đế dành cho nàng lại đứng đầu cả hậu cung,
khôngai có thể sánh được. Nếu như
không
phải vị Hoắc gia có công lớn trong việc giúp Thập Nhất hoàng tử đăng cơ
thì
ngôi vị hoàng hậu chắc chắn
sẽ
rơi vào tay Vệ Bảo Linh.
Giang Diệu liếc mắt nhìn Hoắc Tuyền
đang
hâm mộ những món trang sức của Vệ Bảo Linh, trong đầu vô tình
hiện
lên dáng vẻ của
một
Hoắc Tuyền khác. Đó khi Hoắc Tuyền
đã
trở thành hoàng hậu, đầu đội mũ phượng, đoan trang quý phái, làm gì có dáng vẻ của
một
tiểu hài tử đáng
yêu
nghịch ngơm như bây giờ.
Vệ Bảo Linh sung sướиɠ hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đối với mình. Nàng cầm lên những chiếc trâm cài làm bằng trân châu, chợt nhớ đến những lời mà mẫu thân
đã
từng
nói
nếu như Thập nhất hoàng tử trở thành hoàng đế
thì
nàng nhất định trở thành hoàng hậu. Đến lúc ấy, những món đồ này còn đáng gì so với những trang sức quý giá mà hoàng hậu có. Vệ Bảo Linh cùng
đã
từng tiến cung, cùng từng nhìn thấy hoàng hậu cao cao tại thượng, nhìn chiếc mũ phượng cùng những bộ trang phục lộng lẫy mà hoàng hậu mang lúc đó
thì
liền ước ao. Vệ Bảo Linh
yêu
thích chiếc mũ phượng quý giá ấy liền mè nheo với mẫu thân, Tô thị cùng bởi vì
sự
ồn ào của nàng nên mới
nói
ra những lời đó.
Lễ vật của những người có thân phận cao quý như Thập nhất hoàng tử tất nhiên mọi người
không
phải ai cũng có thể tặng được. Nhưng những vị tiểu thư có quan hệ tốt với Vệ Bảo Linh
thì
cũng tốn
không
ít tâm tư để chuẩn bị những món quà quý giá. Mà lễ vật của Giang Diệu chỉ đơn giản là
một
cái túi thơm đơn bạc được chính tay Kiều thị tự mình làm.
Túi thơm được thêu nhưng đóa hoa mai vàng
trên
nên vải tím, hoa văn tinh xảo phức tạp, phía dưới còn treo
một
cái chuông hình hồ lô. Tuy rằng lễ vật này
không
đắt tiền nhất trong tất cả các lễ vật, nhưng
sự
độc đáo của nó lại có
một
không
hai. Vệ Bảo Linh sau khi nhìn thấy túi thơm liền đặt trước mũi ngửi, cảm thấy mùi hương nhè
nhẹ
bên trong rất dễ chịu
thì
liền
yêuthích
không
thôi, bộ dáng rất vui vẻ.
Sau khi mọi người cùng nhau mở quà, các tiểu
cô
nương tuổi
nhỏ
lại tụ tập thành nhóm, chơi trò trốn tìm.
Giang Diệu mặc dù mang linh hồn của
một
cô
nương mười sáu tuổi, nhưng kiếp trước bệnh hoạn liên miên, lại chưa từng tham gia loại trò chơi này nên lúc này liền vui vẻ tham gia.
Lần này đến lượt Hoắc Tuyền
đi
tìm, mọi người
đi
trốn.
Hoắc Tuyền bịt mắt, úp mặt vào thân cây đếm. Giang Diệu nhấc váy, nhanh chóng chạy đến phía sau hòn núi giả, trông thấymột
hang đá sạch
sẽ
thì
liền bò vào, ngồi xổm xuống.
Vị trí độc đáo như vậy, chắc chắn Hoắc Tuyền
sẽ
không
tìm được. Giang Diệu suy nghĩ như vậy liền đắc ý cười thầm.
Giang Diệu chống hai tay
trên
đầu gối, vui vẻ ngâm nga giai điệu của
một
bài hát. Đột nhiên cảm giác ánh sáng
trên
đinh đầu bị thay thế bởi bóng tối, tưởng rằng Hoắc Tuyền tìm được mình nhưng lại nhớ đến vóc dáng của nàng ấy
không
cao như vậythì
liền kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn.
Cho đến khi trông thấy gương mặt tuấn tú của
một
vị thiếu niên, Giang Diệu có chút bối rối, hô lên: “ Lục…ca ca”.
Nhớ đến vị thiếu niên trầm tính
không
dễ suy đóan này, Giang Diệu
đã
tự dặn lòng là phải giữ
một
khoảng cách với vị Lục Lưu. Cho dù sau này
hắn
có bao nhiêu quyền thế nhưng nàng vẫn
không
dám dùng tính mạng bé
nhỏ
này để đặt cược
mộtmối quan hệ nào với
hắn. Nàng mặc dù có
một
Trấn Quốc Công phủ làm chỗ dựa, nhưng để đối phó với
một
Lục Lưu có vô vàng mưu kế
thì
cùng chẳng được tính là gì.
Cũng bởi vì vậy nên nàng nhất định
không
thể có
một
mối quan hệ nào với Lục Lưu.
Lục Lưu nhìn tiểu nữ oa
đang
ngồi xổm
trên
nền đá, hai tay vòng lại ôm đầu gối, gương mặt bánh bao mũm mĩm cùng đôi mắt ngây thơ trong suốt
đang
mở to
thì
trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
hắn
cố tính
không
nhìn thấy
sự
mâu thuẫn trong ánh mắt của nàng, lại trèo qua mỏm đá, ngồi xuống đối mặt với nàng. Sau đó lại vươn tay
nhẹ
nhàng sờ lên gương mặt của nàng, bộ dáng vỗ về trông chẳng khác gì
đang
vuốt ve
một
thú cưng đángyêu.
Giang Diệu lẳng lặng nhìn động tác của Lục Lưu,
không
dám lên tiếng.
Vầng trán Lục Lưu
hiện
lên nét nhu hòa cùng nụ cười ấm áp như gió xuân, trong đôi con ngươi đen láy của
hắn
trong giờ phút này chỉ có duy nhất
một
gương mặt tinh xảo của tiểu nữ oa
đang
ngồi đối diện.
Lục Lưu vốn là
một
thiếu niên xinh đẹp, mặt mày thanh tú, thường ngày đối diện với mọi người đều là
sự
lạnh nhạt chán ghétthật
sự
rất lãng phí cho khuôn mặt này. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười
trên
gương mặt của
hắn, Giang Diệu
không
khỏi sửng sốt. Cho dù nàng được sinh ra ở Trấn Quốc công phủ, mỹ nam
thì
không
thiếu nhưng nếu so với Lục Lưu
thì
cũng kém rất nhiều. Phóng mắt nhìn khắp Vọng thành,
sự
tuấn tú của Lục Lưu, có mấy ai có thể sánh bằng.
“Thiếu niên cực phẩm như vậy, cả về ngoại hình lẫn gia thế, chắc chỉ có riêng mình mới muốn cách xa.” Giang Diệu vì suy nghĩ của bản thân mà mỉm cười. Nhưng ngay tức khắc, Giang Diệu
đã
bị hành động của Lục Lưu làm cho sửng sốt,
hắn
xoa đầu
nhỏ
của nàng rồi đột nhiên ôm lấy eo nàng, phi phân rời khỏi hang đá.