Editor: Mê Mê
Tiểu nữ oa mặc
một
thân áo đỏ thêu hoa sen mùa xuân cứ thế đứng bên cạnh thiếu niên cao gầy.
Nàng thoáng ngẩng đầu,
một
đôi mắt to tròn tĩnh lặng như nước hồ mùa thu chăm chú nhìn vị thiếu niên ấy.
Giang Diệu có vóc dáng bé
nhỏ
hơn rất nhiều so với những bé
gái
cùng tuổi còn Lục Lưu lại là chàng thiếu niên
đang
tuổi phát triển nên thân hình vô cùng cao. Lúc này, Giang Diệu ngẩng đầu
nhỏ, miễn cưỡng có thể đến được bắp đùi của Lục Lưu mà thôi. Ba ca ca của nàng cũng được coi là vạm vỡ, Giang Diệu vẫn nhớ rằng ba ca ca sau này trưởng thành cũng cao hơn rất nhiều so với những nam tử hán cùng tuổi, nhưng chân của Lục Lưu này so với ba ca ca của nàng vẫn tương đối dài hơn
một
chút.
Gương mặt góc cạnh, đường nét cương trực, đó là miêu tả về dung mạo của Lục Lưu.
Giang Diệu thấy Lục Lưu
đang
chăm chú chọn chủy thủ
thì
chỉ đứng yên
một
bên, lặng lặng nhìn
hắn. Qua
một
lúc lâu,
hắn
đưa cho nàng
một
thanh chủy thủ có vỏ màu hổ phách, cũng được nạm ruby. Chủy thủ dài chừng bảy tám thốn, tuy
không
tinh mỹ như chủy thủ mà Giang Diệu
đã
chọn khi nãy nhưng cũng được xem là
một
binh khí được chạm trỗ khéo léo và cẩn thẩn, rất thích hợp để cho các tiểu thư khuê các dùng làm vật phòng thân.
Lục Lưu cúi đầu nhìn nàng, vẫn
không
lên tiếng.
Giang Diệu đưa tay tiếp nhận thanh chủy thủ mà
hắn
đã
chọn.
đang
lúc nàng muốn rút vỏ ra để xem lưỡi dao bên trong như thế nào
thì
Giang Thừa Ngạn
không
biết từ đâu chạy đến.
hắn
giật thanh chủy thủ từ tay nàng, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm trọng: “ Diệu Diệu, thứ này rất nguy hiểm,
không
phải là đồ chơi của muội đâu!”. Binh khí lợi hại lại sắc bén như vậy, làm sao có thể để cho muội muội mảnh mai chạm vào được? Vừa dứt lời
thì
Giang Thừa Ngạn quay đầu lại nhìn Lục Lưu vẫn còn đứng bên cạnh,
hắn
nhíu chặt đôi lông mày, lên tiếng chất vấn: “ Diệu Diệu mới có sáu tuổi, ngươi làm sao có thể để cho muội ấy chơi những thứ đồ nguy hiểm như vậy hả?”.
Ngữ khí của Giang Thừa Ngạn
không
hề che dấu
sự
đối địch. Lần trước đến chúc thọ Tuyên lão vương phi, vị Thế tử này
không
nói
không
rằng
đã
bắt cóc muội muội bảo bối mang
đi, lúc ấy Giang Thừa Ngạn
đã
cảm thấy có gì đó
không
đúng, bây giờ nhìn
hắn
còn muốn tiếp cận muội muội như vậy, Giang Thừa Ngạn càng nhìn càng ghét. Nếu như
không
phải thân phận cao quý của Lục Lưu
thì
Giang Thừa Ngạn chắc chắc
sẽ
nhảy dựng lên mà mắng
hắn
là kẻ xấu xa muốn giở trò với Giang Diệu rồi.
Giang Thừa Ngạn đặt hai cây chủy thủ lên lại quầy hàng, sau khi thị uy xong với Lục Lưu
thì
liền dắt tay tiểu muội rời khỏi cửa hàng, vừa
đi
vừa cằn nhằn: “
không
phải nương
đã
dạy muội
không
được
nói
chuyện với người xa lạ hay sao? Diệu Diệu, huynh
nói
cho muội biết, Vọng thành có rất nhiều kẻ xấu,
không
phải chỉ người dân binh thường mà người có thân phận cao quý cũng rất có khả năng là người xấu, sau này muội phải ngoan ngoãn
một
chút, có biết
không?”.
Giang Diệu nghe tam ca lải nhải
thì
ngẩng đầu trừng mắt nhìn
hắn. Nàng biết được Giang Thừa Ngạn cố ý
nói
cho Lục Lưu nghe nên
không
nhịn được liền quay đầu nhìn sắc mặt của Lục Lưu
đang
còn đứng ở phía sau. Nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của
hắn
không
có
một
chút nào tỏ vẻ quan tâm đến những lời châm chọc của Giang Thừa Ngạn
thì
không
biết
hắn
có tức giận
thật
không, hay chỉ là
đang
cố
ẩn
nhẫn. Thực tình Giang Diệu
không
muốn trêu chọc đến vị Tuyên vương Thế Tử này chút nào, nhớ đến
một
Lục Lưu thù dai, gϊếŧ người
không
ngóe mà nàng từng biết đến ở kiếp trước
thì
lại càng
không
muốn có
một
chút nào dây dưa với
hắn. Nếu
không
may chọc phải vị ma vương này nổi giận, ai biết được đời nàng
sẽ
đi
về đâu, Giang Diệu suy nghĩ như vậy
thì
chỉ thấy sống lưng ớn lạnh.
Giang Diệu vội nắm tay ca ca, chuyển sang đề tài khác,
không
muốn tam ca nàng lại
nói
thêm lời nào xúc phạm đến vị Thế tử này nữa: “ Tam ca
đãchọn kiếm xong rồi sao?”
Giang Thừa Ngạn lắc đầu, khuôn mặt có chút
không
vui: “
không
chọn nữa, chúng ta nên về nhà sớm thôi”.
“ Được”. Giang Diệu đáp lời.
Về nhà cũng được, chỉ cần tránh khỏi tầm mắt của Lục Lưu là tốt rồi.
Lục Hà vẫn
đi
theo sát Thế tử của mình, sau khi nhìn Tam công tử của Trấn Quốc Công phủ rời
đi, còn
nói
Thế tử là người xấu giả dạng
thì
gương mặt có chút co rút, vị công tử này
thật
vui tính. Nhưng mà Thế tử hôm nay lại có chút lạ lùng, hiếm thấy khi nào ngài ấy tỏ ra nhiệt tình như vậy, lại còn vui vẻ chọn giúp chủy thủ cho
một
tiểu
cô
nương mới sáu tuổi.
Lục Hà nhìn Lục Lưu, vội hỏi: “ Thế tử, người xem thuộc hạ chọn lễ vật cho sinh nhật của Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử như thế
đã
được chưa?”.
nói
xong, Lục Hà hai tay dâng lên
một
cây búa
nhỏ
và
một
cung tên
nhỏ
cho Lục Lưu.
Búa
nhỏ
là tặng cho Cửu công chúa Lục Dục Tú, vị công chúa này rất thích chạm khắc hoa văn
trên
gỗ và đá, còn cung tên
nhỏ
là quà chuẩn bị cho Thập Nhất hoàng tử Lục Tử Hằng.
Lục Lưu
không
tiếp nhận hai món binh khí mà chỉ đứng đó xoa cằm, với những chuyện chọn lễ vật như thế này
hắn
vốn
không
mấy hứng thú. Nhưng Lục Hà thân là cận vệ thϊếp thân
thì
lại rất
rõ
ràng, quan hệ của Thế tử và tỷ đệ Cửu công chúa
không
bình thường nên
hắn
đã
thay mặt chủ nhận chọn lễ vật
một
cách cẩn thận.
hắn
biết rằng Thế tử đối xử với Cửu công chúa và Thập Nhất hoàng tử tốt hơn rất nhiều so với hai thứ huynh ở trong nhà kia.
-------------------------------------------- Ta là đường phân cách có kẻ
đang
tương tư ---------------------------
Giang Thừa Ngạn nắm tay muội muội ra đến cửa,
một
đường
không
thèm nhìn lại nam tử thân phận cao quý còn đứng đằng sau.
Giang Diệu chân ngắn nên chỉ có thể gắng sức chạy cho kịp bước chân của tam ca, thời điểm
đi
đến ngưỡng cửa, nàng
đang
muốn nâng chân nhảy qua
thì
đã
được Giang Thừa Ngạn khom lưng bế lên,
hắn
nói
với nàng là như vậy
thì
sẽ
đi
nhanh hơn.
Giang Diệu mỉm cười nhìn Giang Thừa Ngạn, nàng có nghe Lục Hà nhắc đến Cửu công chúa và Thập Nhất hoàng tử, bất giác lại quay đầu nhìn lại đôi chủ tớ còn đứng phía sau.
Cửu công chúa và Thập Nhất hoàng tử trong lời
nói
của Lục Hà chính là Trưởng công chúa Minh Hà cùng Cảnh Huệ đế sau này. Cửu công chúa và Thập Nhất hoàng tử là
một
đôi long phượng thai, chỉ sinh cách nhau
một
phút, dáng dấp từ
nhỏ
đến lớn vẫn y hệt nhau. Cửu công chúa sinh ra sớm hơn, bản năng làm tỷ tỷ nên từ khi còn
nhỏ
đã
chăm sóc và che chở cho đệ đệ của mình, đến sau này Thập Nhất hoàng tử đăng cơ, bên cạnh
hắn
có hai người quan trọng nhất,
một
là vị tỷ tỷ ruột thịt này, còn người thứ hai chính là Lục Lưu.
Thập Nhất hoàng tử có tâm tính vô cùng đơn giản, nếu
không
có hại vị cường nhân này che chở
thì
sợ rằng
không
có khả năng ngồi vững vàng
trênngôi vị hoàng đế.
Có điều nàng
không
hề thấy lạ là tại vì sao Lục Lưu lại thân với hai tỷ đệ Cửu công chúa đến như vậy, nếu sau này
hắn
đã
là người trợ giúp cho Thập Nhất hoàng tử đăng cơ,
thì
bây giờ có lui tới bao nhiêu cũng là
một
chuyện hết sức bình thường.
Kiều thị cùng với ba nhi tử và
một
khuê nữ mấy ngày liền đều đối xử với Giang Chính Mậu
một
cách hờ hững, với tình cảnh như thế này, hiển nhiên là nàng ấy
không
muốn tha thứ cho trượng phu.
Giang Chính Mậu thừa sức thu thập ba tên oắt con nhưng trong trận tuyến này lại có thêm kiều thê và ái nữ nên nhất thời
hắn
không
dám manh động.
Ngày hôm đó cả nhà lại quây quần bên bàn cơm nhưng hiển nhiên là
đã
thiếu
đi
sự
thân thiết và ấm cúng như bình thường, mọi người đều chăm chú ăn,
không
ai
nói
với ai lời nào,
không
khí có phần yên tĩnh hẳn
đi. Giang Chính Mậu nhìn nữ nhi
đang
nâng bát sứ
thì
liền gắp cho nàng
một
khối thịt kho tàu, ôn nhu
nói: “ Diệu Diệu ăn nhiều
một
chút”.
Giang Diệu mở to đôi mắt nhìn Kiều thị
đang
ngồi bên cạnh sau đó mới gật đầu: “ Cảm ơn cha”. Giang Diệu trước đây
không
hề thích những món ăn đầy dầu mỡ, nhưng lần trước nếm thử món thịt kho tàu này
thì
liền bị nó hấp dẫn. Món thịt kho này mặc dù có vị béo nhưng
không
ngán, thịt được nấu nhừ bỏ vào miệng lại mềm mềm rất ngon, nhưng tuyệt vời nhất vẫn là hương vị khi cắn miếng thịt kia,
một
mùi thơm nhè
nhẹ
lan tràn khắp khoang mũi,
không
biết dùng ngôn từ nào mới có thể diễn ta được mùi vị cực phẩm kia.
Giang Diệu chậm rãi ăn, hôm nay nàng muốn cùng cha thương lượng
một
chút chuyện nên phải chờ sau khi dùng hết bữa ăn. Đến khi mọi người
đãrời khỏi bàn và trở về phòng, Giang Diệu vẫn yên lặng ngồi
một
bên,
không
cùng trở về Cẩm Tú viện với Kiều thị như mọi hôm.
Kiều thị cũng
không
có cách nào ngăn cản cha và con
gái
thân thiết nên cũng
không
nói
gì thêm, nàng liếc mắt nhìn trượng phu
một
cái liền rời
đi.
Giang Chính Mậu vô cùng vui mừng khi thấy khuê nữ vẫn còn lưu lại ngồi bên cạnh
hắn, nhất thời
không
kiềm được
yêu
thương liền bế nàng lên ngồi
trên
đùi, bàn tay nam nhân luyện võ có chút thô ráp xoa xoa đôi gò má non mịn trắng nõn,
hắn
cười tít mắt: “ Vẫn là Diệu Diệu thương cha nhất”.
Giang Diệu lắc đầu, khuôn mặt bé
nhỏ
nghiêm túc: “ Nữ nhi có chuyện muốn thương lượng với cha!”.
Giang Chính Mậu
không
khỏi sửng sốt khi nghe con
gái
nói, tiểu hài tử chẳng khác gì hạt đậu
nhỏ
lại có thể cũng
hắn
thương lượng, nhìn vẻ mặt của nàng cứ như chuyện nàng sắp
nói
có liên quan đến quốc gia đại
sự
không
bằng.
hắn
bất chợt nhớ lại nữ nhi dạo này hoạt bát lên rất nhiều so với trước đây, nên cứ ngỡ là nàng muốn xin ra ngoài dạo chơi nhưng thê tử
không
cho đành phải cầu xin
hắn. Giang Chính Mậu mỉm cười, vuốt tóc nàng: “ Nếu muốn ra ngoài chơi
thì
phải được nương con cho phép, xin cha cũng vô ích thôi”.
hắn
cũng
không
muốn chọc thê tử tức giận thêm đâu, từng đấy ngày bị nàng lạnh nhạt là quá đủ rồi.
Giang Diệu mãnh liệt lắc đầu
nhỏ, sau đó mới đem chủ ý của mình kể lại cho phụ thân nghe
một
cách tỉ mỉ: “ Cha, Trần tỷ tỷ cũng
không
thích tam ca. Nữ nhi
đã
nói
chuyện với tỷ ấy rồi, mọi chuyện còn lại liền giao cho người vậy”.
Giang Chính Mậu nghe khuê nữ
nói
liền ngẩn người. Trước đây đúng là do
hắn
có chút bực mình vì nhi tử trốn tránh trách nhiệm nên quyết định hôn
sự
đó có chút qua loa, những ngày này kiều thê cùng hài tử đều xa lánh,
hắn
cũng
đã
hối hận lắm rồi. Giang Chính Mậu biết
rõ
tính tình của Kiều thị,
đang
muốn tìm cách giải quyết cho êm ấm
thì
không
ngờ ái nữ của
hắn
đã
nhanh chân hơn
một
bước. Giang Chính Mậu nghe chủ ý của con
gái, mặt mày vô cùng nhu hòa, hôn lên trán nàng, đáp ứng: “ Được, mọi chuyện cứ để cha”.
Giang Diệu nghe cha
nói
vậy
thì
gương mặt xinh đẹp
không
khỏi nở nụ cười hài lòng, nàng vươn bàn tay
nhỏ
nhắn sờ lên mặt Giang Chính Mậu rồi ngẩng đầu hôn lên má
hắn
một
cái.