Editor: Mê Mê
Kiều thị vừa đau lòng chuyện của nhi tử, lại vừa tức giận vì
sự
gia trưởng của Giang Chính Mậu nên năm ngày liền nàng đều ngủ ở Cẩm Tú viện cùng với Giang Diệu, bỏ mặc trượng phu
một
mình. Giang Chính Mậu sủng thê như mạng tất nhiên
sẽ
không
chịu được
sự
lạnh nhạt của nương tử, mỗi ngày đều mặt dày chạy đến Cẩm Tú viện nhưng mỗi lần nghênh đón
hắn
đều là
một
khuôn mặt lạnh tanh
không
thèm quan tâm. Giang Diệu bị kẹp ở giữa hai người cũng chẳng biết phải làm sao cho phải. Nàng
không
muốn nương tức giận với phụ thân nhưng chính bản thân lại
không
muốn thuyết phục mẫu thân quay về, đừng
nói
đến nương, quyết định đó của cha cũng làm nàng tức giận vô cùng.
Vào
một
buổi sáng, lúc Giang Diệu
đang
tập trung luyện chữ
thì
Giang Chính Mậu lại
đi
đến Cẩm Tú viện dụ dỗ kiều thê trở về. Nàng nhìn phụ thân
một
thân trường bào màu xanh nhưng lại thiếu
đi
mất vài phần
anh
khí như ngày thường, hẳn là do việc bị nương lạnh nhạt mấy hôm nay mà chỉ biết ngẩn ngơ nhìn.
Giang Chính Mậu có
một
thân hình vạm vỡ to lớn, lại quanh năm tập võ nên
trên
người có
một
luồng khí cường tráng tự nhiên,
không
giận mà uy. Nhưng gương mặt là kiểu thư sinh nho nhã ôn hòa, trái ngược hẳn với thân hình cao to của
hắn.
Giang Diệu nhìn phụ thân như vậy cũng rất đau lòng, đành hướng về phía
hắn
mà
nhỏ
nhẹ: “ Phụ thân, nương
đã
đi
đến chỗ tam thẩm trò chuyện rồi ạ”. Nhưng thái độ lại
không
hề thân thiết như trước.
Giang Chính Mậu nhìn nữ nhi duy nhất
đang
ngồi trước bàn, thân hình nho
nhỏ
dường như bị che khuất bởi những nghiên mực ống bút
thì
cảm thấy thương vô cùng, vầng trán
anh
dũng lộ ra
sự
ôn nhu hiếm thấy.
hắn
bước chậm đến bên cạnh nàng, đưa tay vuốt tóc nữ nhi rồi dắt nàng ra ngoài ngắm cảnh.
Hai cha con,
một
cao
một
thấp,
một
lớn
một
nhỏ
cùng
đi
giữa vườn hoa trong phủ.
Giang Chính Mậu nhìn con
gái
hỏi: “ Diệu Diệu cũng tức giận với cha phải
không?”.
“ Vâng…!”. Giang Diệu gật đầu thừa nhận.
Tính cách của nàng cũng tương tự như Kiều thị, là
một
người thẳng thắn
không
quanh co, tức giận chính là tức giận
không
có gì vài lấp liếʍ hay do dự. Nàng giận là vì cha
không
chịu suy nghĩ kĩ càng mà
đã
định hôn cho tam ca với Trần Ngưng Chỉ, lại trốn tránh trách nhiệm bảo là do tam ca làm bậy. Mà nàng lại còn biết được tam tẩu sau này của mình là ai, ngẫu nhiên cho rằng cha
đã
phá hư
một
đoạn nhân duyên tốt của huynh ruột. Vu tiểu thư – thê tử của tam ca chính là
một
vị
cô
nương tốt, nếu như lọt vào
một
Trần Ngưng Chỉ, vậy chẳng phải uy khuất cho cả hai người. Chuyện này
không
phải là
không
có biện pháp giải quyết mà cha lại chọn cách này lại có hơi…
Giang Diệu ngước khuôn mặt
nhỏ
bé: “ Nhưng tam ca còn khó chịu hơn nhiều đấy ạ!”. Tam ca này của nàng, tuy thường ngày hay nghịch ngợm, là
một
thằng nhóc
không
dễ quản nhưng hôn nhân là chuyện lớn của cả
một
đời người lại bị phụ thân quyết định hời hợt như vậy, là ai cũng
sẽ
cảm thấy bất mãn chứ
không
riêng mình
hắn.
Sắc mặt của Giang Chính Mậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cũng
không
đáp lại câu
nói
của Giang Diệu.
Giang Diệu lại tiếp tục: “ Cha, ngày mai con có thể đến Trần gia với tam ca
không
ạ?”
Giang Chính Mậu xưa nay chưa từng từ chối
yêu
cầu nào của con
gái
bảo bối nên nghe nàng hỏi như
thì
vươn bàn tày to lớn xoa
nhẹ
đầu nàng, rồi cũng như mọi khi mà nhanh chóng đáp ứng: “ Được”.
------------------------------Ta là đường phân cách lão cha bị cả nhà hắt hủi ----------------------------------------
Qua ngày hôm sau, Giang Diệu cùng với Giang Thừa Ngạn
đi
đến Trần gia để xin lỗi.
Giang Thừa Ngạn bị ủy khuất, mấy hôm nay đều phờ phạc
không
còn vẻ láu cá như lúc trước. Thời điểm
hắn
thấy Giang Chính Mậu
thì
chỉ nhàn nhạt gọi
một
tiếng “ Cha”, sau đó cũng bày ra
một
vẻ mặt vô cùng khó chịu đối với phụ thân. Nếu như
không
có chuyện định thân này, Giang Chính Mậu thấy nhi tử
không
biết lớn
nhỏ
như vậy tất nhiên
sẽ
nổi giận rồi tiện thể giáo huấn tên tiểu tử này vài câu. Nhưng kể từ hôm đó đến giờ,
hắn
bị cả nhà
cô
lập, bị vợ cùng con
gái
lạnh lùng nên cũng
không
dám phát hỏa, chỉ liếc mắt nhìn Giang Thừa Ngạn
một
cái rồi bỏ
đi.
Giang Diệu được đại ca Giang Thừa Nhượng ôm lên xe ngựa ngồi
trên
đệm mềm cùng với Giang Thừa Ngạn.
Nàng khép hờ mí mắt, nhìn từng đĩa bánh ngọt tinh xảo được đặt
trên
bàn, lại còn có thêm
một
đĩa hạt dẻ thơm lừng.
Giang Diệu biết tam ca của nàng thích ăn hạt dẻ, biết
hắn
mấy ngày nay
không
vui
thì
liền bốc lên
một
nắm, tự mình bóc vỏ hạt.
Giang Thừa Ngạn tuy rằng khó chịu nhưng dù sao chuyện cũng qua vài ngày, tâm tình
không
vui cũng
đã
tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt nhăn nhó
hắntrưng ra sáng nay kỳ thực là muốn diễn cho phụ thân xem. Nhưng
hắn
không
biết rằng vẻ mặt đó cũng lừa luôn cả Giang Diệu nên nàng mới định lấy hạt dẻ để an ủi
hắn. Lúc nhìn thấy muội muội bảo bối tự mình bóc vỏ hạt dẻ
thì
hắn
nhanh chóng đoạt lấy, lại dịu dàng: “ Diệu Diệu muốn ăn hạt dẻ sao? Để tam ca bóc vỏ cho muội ăn!”.
Thiếu niên mặc dù tuổi còn
nhỏ
nhưng lại
yêu
thương tiểu muội vô cùng,
nói
xong liền nghiêm túc cúi đầu, cẩn thận bóc từng bỏ hạt dẻ rồi đưa đến bên miệng muội muội.
Giang Diệu lại lấy hạt dẻ từ tay Giang Thừa Ngạn, sau đó đưa đến môi của
hắn,
nhẹ
giọng: “ Tam ca ăn
đi”.
Hóa ra là muội ấy bóc vỏ cho
hắn.
Giang Thừa Ngạn nhìn hành động của muội muội
thì
vô cùng cảm động, vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, khóe mắt như có nước: “ Diệu Diệu của ca vẫn là tốt nhất, tam ca thương muội nhất”.
hắn
không
đành lòng nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu muội, liền há mồm ngậm lấy hạt dẻ thơm nồng.
Giang Diệu đặt hai tay bé
nhỏ
lên đầu gối, cách ngồi đúng chuẩn của
một
tiểu thư nhà gia giáo, nghe tam ca
nói
như vậy
thì
cũng cười vui vẻ, nàng chỉ bóc vỏ hạt dẻ thôi mà, đâu có gì là to tát. Nếu so với việc của tam ca vì nàng mà phải định thân với Trần Ngưng Chỉ, chuyện lột hạt dẻ lại càng
không
đáng
nói.
Hai huynh muội trò chuyện trong chốc lát
thì
xe ngựa cũng
đã
đến trước cổng Trần phủ.
Thái thị ở trong viện nghe hạ nhân báo cáo có tiểu thư và tam công tử của phủ Trần Quốc Công đến chơi
thì
lập tức sai người dọn dẹp
một
phen, sau đó lại nhanh chóng ra cửa đón tiếp.
Từ xa nhìn thấy hai thân ảnh
đang
ngồi ở sảnh đường tiểu viện, trong đó có
một
thiếu niên tuấn lãng vẫn còn vương vài nét trẻ con mặc
một
thân trường bào xanh sẫm, mười phần
anh
khí
thì
Thái thị liền biết đó là ai. Trấn Quốc Công phủ đích tôn ba huynh đệ đều có khuôn mặt cùng dáng người y đúc nhau, riêng chỉ có tam công tử Giang Thừa Ngạn là thích nhất màu xanh lục nên quần áo thường ngày của
hắn
chỉ có duy nhất
một
mình màu này. Cũng bởi vì
đã
xác định được vị tam công tử này là con rể tương lai nên Thái thị
đã
cho người thu thập thông tin, bây giờ nhìn kỹ
thì
lại càng
yêuthích, đúng là cha mẹ chồng xem mặt con rể, càng xem càng mến.
Còn vị tiểu
cô
nương
đang
ngồi bên cạnh
thì
dáng vóc có hơi gầy, nàng chải
một
kiểu tóc song thùy kế tinh xảo, mặc
một
chiếc áo màu đỏ thêu hoa sen mùa xuân cùng quần lụa màu trắng có hình những bông hoa rơi,
trên
cổ còn đeo
một
trường mệnh khóa Phúc Thọ, khuôn mặt
nhỏ
nhắn trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
Thái thị liền biết ngay đó chính là cháu
gái
duy nhất của phu thê Trấn Quốc công, là bảo bối quý giá của cả Trần Quốc công phủ.
Mọi
sự
sủng ái đều đặt lên người vị tiểu thư này khó trách khỏi tính tình
sẽ
có chút kiêu căng, Thái thị suy nghĩ như vậy
thì
liền cảm thấy hơi lo lắng cho nữ nhi của mình. Tiểu
cô
điêu ngoa làm khó, Chỉ Nhi nếu vô tình làm nàng
không
vừa lòng
thì
cuộc sống sau này chẳng phải
sẽ
rất khổ sở hay sao. Thái thị lo âu thất thần
một
lúc lâu, cho đến khi ma ma thϊếp thân bên người
nhẹ
giọng nhắc nhở
thì
mới hồi phục tinh thần, mỉm cười bước vào sảnh.
Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu thấy trưởng bối
đi
đến
thì
liền đứng dậy chảo hỏi, chỉ là sắc mặt của Giang Thừa Ngạn lại
không
tốt lắm. Có ai
đigặp nhạc mẫu tương lai mà trưng ra vẻ mặt đen thui chẳng khác gì đáy nồi bao giờ.
Thái thị trước đây rất vừa lòng với vị con rể tương lai nhưng bây giờ nhìn lại thái độ của
hắn
với mình như vậy, mặt cũng lạnh
đi
vài phần,
không
còn tỏ vẻ niềm nở như lúc đầu.
Giang Diệu vội lên tiếng: “ Bá mẫu, Trần tỷ tỷ hôm nay có nhà hay
không?”.
Thân hình tiểu
cô
nương nho
nhỏ, khi nàng mở to đôi mắt trong veo hỏi chuyện Thái thị
thì
đều làm cho tâm của những người hầu có mặt tại sảnh đường cũng mềm nhũn theo. Thái thị thoáng cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng cũng mỉm cười, đáp: “ A Chỉ hôm nay ở nhà,
đang
ở đình bên chơi cùng với Hoắc tiểu
cô
nương”.
Hoắc Tuyền chính là cháu ruột nữ của Bình Tân Hầu phủ, thân phân đương nhiên cao quý nên Thái thị rất hoan nghênh nàng đến chơi cùng với Chỉ Nhi. Bây giờ bọn trẻ tuổi còn
nhỏ
sẽ
không
có bất cứ cấm kì hay tính toán gì nên Thái thị rất muốn nữ nhi thân thiết với nàng, sau này còn có thể dựa vào phần chân tình tỷ muội tốt mà nhờ vả.
Thái thị lại vội vàng dắt hai huynh muội Giang gia đến đình bên.
Phu thê Trần Ngũ gia sống tại Thúy Bình cư, Trần Ngưng Chỉ mới bảy tuổi nên cũng
sẽ
ở cùng với cha mẹ. Dù sao nàng ta vẫn
không
được cưng chiều như Giang Diệu, tiểu
cô
nương mới có sáu tuổi
đã
được ở riêng
một
viện lớn, cho dù có là tiểu thư của
một
gia đình quý tộc
thì
đến năm mười
mộtmười hai tuổi mới có thể được phép ở riêng. Như vậy mới thấy được, Giang Diệu được cha mẹ cùng ông bà sủng ái đến mức nào!
Thái thị cũng được xem là
một
vị phu nhân có bản lĩnh,
một
tay lo liệu cả Thái Bình cư từ
trên
xuống dưới, từng nhóm ma ma nha hoàn đều được nàng dạy đỗ và quản lý chặt chẽ, lễ nghi phép tắc của từng người đều vô cùng chuẩn xác,
không
thể tìm được
một
lỗi để bắt bẻ.
Ở Tự Hoa đình, Trần Ngưng Chỉ
đang
chơi nhảy dây cùng với Hoắc Tuyền.
Hai nha hoàn áo xanh nắm hai đầu sợi dây, ở giữa
thì
Trần Ngưng Chỉ và Hoắc Tuyền thay phiên nhau nhảy,
trên
khuôn mặt
nhỏ
nhắn lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ,
sự
phấn khích của hai tiểu
cô
nương làm những người gần đó ngỡ rằng trò chơi nhảy dây trước đây vô cùng nhàm chán sao lại tự dưng trở nên thú vị đến thế.
Người đầu tiên trông thấy Thái thị cùng hai huynh muội Giang Diệu là Hoắc Tuyền, nàng liền nhanh chóng dừng động tác. Trần Ngưng Chỉ hướng mắt nhìn theo Hoắc Tuyền
thì
liền thấy mẫu thân, khuôn mặt bánh bao mũm mĩm liền nở nụ cười, tiểu
cô
nương bị thiếu mất cái răng cửa nhưng có điều tuổi vẫn còn
nhỏ
nên
không
hề thấy xấu xí chút nào, ngược lại càng nhìn lại càng thấy đáng
yêu. Đột nhiên trông thấy Giang Thừa Ngạn đứng bên cạnh mẫu thân, Trần Ngưng Chỉ liền tắt nụ cười, khuôn mặt
nhỏ
có chút
không
vui.
Giang thừa Ngạn cũng vậy, đứng từ đằng xa trông thấy Trần Ngưng Chỉ
thì
bước chân của
hắn
cũng như dính
trên
nền đất,
không
cách nào nhúc nhích được.
Giang Diệu nhìn
hắn
đứng yên như trời trồng
thì
không
thể làm gì khác hơn là tự mình
đi
theo Thái thị đến chỗ Trần Ngưng Chỉ.
Hoắc Tuyền tuy rằng biết được chuyện Giang Thừa Ngạn xô ngã Trần Ngưng Chỉ, nhưng nàng vốn là
một
tiểu
cô
nương thông minh, mới còn
nhỏnhưng
đã
biết phân biệt đúng sai phải trái, cũng
không
có vì chuyện của Giang Thừa Ngạn mà xa cách Giang Diệu. Vào lúc nhìn thấy
cô
nương bé
nhỏđi
theo Thái thị đến
thì
liền nhiệt tình gọi.