Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 8: Cưỡng ép ăn

Kiếp trước, Giang Diệu

đã

mười sáu tuổi mà nam nhân nàng gần gũi nhất ngoài phụ thân và các ca ca cũng chỉ có thanh mai trúc mã Lục Hành Châu.

Lục Hành Châu từ

nhỏ

đã

đọc sách thánh hiền nên khiêm tốn

thật

thà, lớn lên lại hòa nhã lễ độ. Dù nàng và

hắn

đã

định sẵn hôn

sự

nhưng

hắn

đối với nàng lúc nào cũng giữ chừng mực, cầm tay cũng chưa từng chứ đừng

nói

gì đến tiếp xúc thân mật như vậy.

hiện

nay, mông Giang Diệu

đang

đặt

trên

tay Lục Lưu, gương mặt nàng xấu hổ đỏ bừng lên.

Bây giờ nàng mới chỉ sáu tuổi, động tác của Lục Lưu cũng

không

tính là mạo phạm nhưng Giang Diệu cảm thấy

không

thoải mái. Nàng trước mặt phụ mẫu có thể giống tiểu hài tử mà làm nũng, nhưng linh hồn bên trong lại

không

phải, nàng vẫn chưa quen việc mình mới chỉ là đứa bé sáu tuổi.

Giang Diệu biết Lục Lưu

không

thích cách xưng hô này, đem thiếu niên như

hắn

gọi thành già như vậy. Nhưng ai bảo

hắn

lại có bối phận cao, sao có thể trách nàng được.

Giang Diệu

đang

định mở miệng đổi thành gọi ca ca

thì

bỗng thấy

một

thiếu niên mặc trường bào cổ tròn màu xanh

đang

đi

tới.

Thiếu niên áo xanh được gọi là Lục Hà, là hộ vệ bên cạnh Lục Lưu, lớn hơn

hắn

một

tuổi, có võ công rất cao.

Lục Hà tuy rằng là người học võ nhưng lại có dáng vẻ mảnh khảnh của thư sinh.

Lục Lưu vẫn

không

bỏ Giang Diệu xuống, gương mặt lãnh đạm, đôi mắt phượng nhìn về phía Lục Hà: "Có chuyện gì?"

Lục Hà nhìn tiểu



nương trong tay Lục Lưu cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng

không

nhiều chuyện, chỉ đoàng hoàng chắp tay hành lễ

nói: "Lão vương phi thấy sáng nay Thế tử ăn

không

được nhiều nên liền sai đầu bếp tới tận viện chuẩn bị riêng ít đồ ăn. Lão vương phi bảo ngài phải ăn hết...." Lục Hà hơi ngẩng đầu nhìn Lục Lưu

một

cái rồi mới

nói

tiếp: "...không

cho phép thuộc hạ ăn hộ"

Lục Lưu hơi hơi cau mày.

Giang Diệu mở đôi mắt to mà nhìn thiếu niên trước mặt.

Chuyện của Tuyên vương phủ nàng cũng biết

một

chút. Lục Lưu

thật

là đáng thương, vương phủ rộng lớn nhiều người như vậy mà lại chỉ có duy nhất lão vương phi thương

yêu

hắn

thật

lòng.

Nếu nàng nhớ

không

lầm

thì

lần mừng thọ lão vương phi năm nay cũng là lần cuối cùng rồi.

Bộ dạng suy nghĩ nhíu mày của Giang Diệu rơi vào tầm mắt của Lục Lưu.

Lục Lưu ôm trực tiếp tiểu



nương

đang

ở trong lòng trở về Ngọc Bàn viện của mình.

Trong phòng có bốn nha hoàn

đang

yên lặng đứng

một

bên, còn

một

người mặc y phục đẹp đẽ nổi bật hơn bốn nha hoàn kia là Lý mama - mama hầu hạ bên cạnh lão vương phi. Lý mama thấy Lục Lưu

đi

vào liền quỳ gối hành lễ, nhìn thấy trong tay

hắn

đang

ôm

một

tiểu



nương xinh xắn,

trên

mặt liền

hiện

lên vẻ kinh ngạc, trong lòng có nghi vấn "Sao thế tử lại ôm Giang



nương tới đây?". Nhưng cũng

không

dám hỏi, chỉ đem lời lão vương phi

đã

dặn dò truyền lại cho Lục Lưu

không

sai

một

chữ.

Lục Lưu gật đầu

nói: "Ta

đã

biết. Làm phiền lý mama rồi"

Chờ Lý mama

đi

khỏi Lục Lưu liền đuổi tất cả nha hoàn trong phòng ra ngoài, đem Giang Diệu trong ngực đặt xuống ghế trước bàn ăn.

Giang Diệu tuổi

nhỏ, ghế lại cao nên hai chân đạp đạp vào khoảng

không

mấy cái rồi mới ngồi yên.

Giang Diệu

không

biết tính tình vị Thế tử này thế nào nên cũng

không

dám nhiều lời. Mặc dù sau này

hắn

quyền cao chức trọng nhưng nàng cũng là cháu

gái

độc nhất của Trấn quốc công,

không

cần thiết phải nịnh bợ

hắn. Lúc này nàng im lặng

không

nói

là bởi vì đối với nàng,

hắn

từng có ân cứu mạng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Lưu, gọi thử

"...Ca ca???"

Lục Lưu nghe nàng gọi thế mới giơ tay lên vỗ vỗ đầu nàng,

nói

một

câu: "Ăn

đi" rồi lại

nói

thêm: "Ăn hết rồi ta

sẽ

để ngươi

đi"

Lục Lưu vốn là người ít

nói

lại vì ép buộc

một

tiểu



nương sáu tuổi mà ngay cả lời

nói

dối trắng trợn như vậy cũng

nói

ra được.

Giang Diệu tưởng mình như nằm mơ.

Nàng nhìn

trên

mặt bàn có ba món ăn: vịt hoang hầm tuyết lê, canh bồ câu, sủi cảo nhân cá thu nên xem tham khảo trước khi đọc phân cảnh dưới

Giang Diệu nhăn mặt ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Thấy

hắn

đang

cầm

một

quyển sách tre cổ [liễu văn đoan thi tập] chỉ có

một

bản duy nhất.

Kiếp trước Giang Diệu rất thích đọc sách, Giang Chính Mậu thấy nữ nhi thân thể

không

tốt cả ngày chỉ ở trong phòng cảm thấy đau lòng, muốn bù đắp cho nàng nên tìm mua những sách cổ chỉ có

một

bản cho nàng đọc, vừa nhìn qua quyển

trên

tay Lục Lưu nàng liền nhận ra. Nhưng mà

thật

khôngngờ Thế tử như

hắn

lại thích bài thơ [Uống rượu]*

của

một

thi nhân

đã

ẩn

cư lánh đời.

*có thể tham khảo thêm

bài thơ này rất hay

Nàng đọc sách nhiều cũng hiểu được đạo lý có ân phải báo nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào trả lại ân tình cho

hắn.

Người



độc thường quý trọng tình cảm,

hắn

rất hiếu thuận với tổ mẫu nên

đã

mang nàng đến đây ăn giúp

hắn

cũng coi như

không

phụ tâm ý của lão vương phi.

Được rồi....giúp

thì

giúp!!!!!

Hình dáng nho

nhỏ

ngồi thở dài vài tiếng khiến Lục Lưu

đang

chăm chú đọc sách phải ngẩng đầu lên nhìn. Giang Diệu

một

tháng nay bồi bổ thân thể rất tốt nên gương mặt trở nên bầu bĩnh, hai mắt to đen láy lấp lánh, đôi môi chúm chím màu

anh

đào,

thật



một

tiểu



đáng

yêu. Lục Lưu dù tính tình lãnh đạm cũng phải nhìn

không

rời mắt.

Giang Diệu cầm đũa, nhìn bát vịt hoang hầm tuyết lê.

Muốn nấu Vịt hoang hầm tuyết lê đầu tiên phải cắt vịt hoang thành từng miếng ngâm với dưa muối, sau đó cho vịt vào giữa nồi, đặt tuyết lê ở xung quanh thêm gia vị vừa phải, đổ hơi ngập nước rồi mới đem

đi

hầm. Nhìn da vịt màu vàng óng trông rất ngon miệng. Nhưng Giang Diệu trước nay

không

thích đồ dầu mỡ nên

không

muốn ăn món này.

Nàng đặt đũa xuống, sau đó cầm muôi múc canh bồ câu nếm thử.

Canh có vị đậm đà vừa miệng, Giang Diệu húp liền hai ngụm thầm khen "rất ngon"

Còn sủi cảo nhân cá thu này so với sủi cảo bình thường

thì

to hơn nhiều nhìn sáu cái xếp ngay ngắn thành hai tầng trong đĩa. Giang Diệu cắn môi, to và nhiều như vậy ăn hết tất cả là điều

không

thể. Nhưng nàng

đã

cố gắng hết sức chắc Lục Lưu cũng

không

so đo với

một

đứa trẻ như nàng.

Nàng gắp

một

cái

đang

nóng hổi, môi

nhỏ

chu lên thổi phù phù rồi mới cắn

một

miếng.

Để làm vỏ sủi cảo cần phải nhào bột mì

thật

kỹ và cán

thật

mỏng nên ăn rất mềm, bên trong có nhân được làm từ cá thu tươi xay

nhỏ

sau đó đem nước sốt làm sẵn rưới lên

trên.

Giang Diệu cắn

một

thật

to nhưng miệng nàng lại

nhỏ

nên nước sốt trong sủi cảo đột nhiên bắn lên tay thiếu niên đối diện.

Lục Lưu bỗng thấy mu bàn tay nóng lên còn dính dính liền cúi đầu xuống nhìn.

Giang Diệu

đang

ngồi tập trung thưởng thức, đánh giá đồ ăn đột nhiên cảm thấy có điều gì đó

không

ổn. Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ mịt vô tội nhìn Lục Lưu. Rồi nhìn xuống bàn tay

hắn

mới phát

hiện

vừa xảy ra chuyện gì. Liền nhanh chóng cúi xuống ra vẻ

không

biết,

không

liên quan đến nàng (*╯3╰)

Lục Lưu vốn thích sạch

sẽ

nên liền lấy khăn ướt lau tay nhưng lại

không

nói

gì, sau đó lại cầm quyển sách lên đọc tiếp giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hai má Giang Diệu bỗng nóng đỏ lên, lúc này nàng chỉ muốn đem mặt vùi sâu vào trong đám sủi cảo kia...