Tiểu hài tử xưa nay
không
thể ngồi yên
một
chỗ, sau khi thỉnh an lão Vương phi, ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng liền lôi kéo muội muội ra ngoài chơi. Trước khi
đi
Kiều thị đặc biệt đưa cho nữ nhi
một
miếng bánh điểm tâm ngọt làm từ hạt dẻ. Bánh hạt dẻ vàng óng mềm dẻo bên
trên
còn rắc thêm hạt thông, nhưng so với điểm tâm ngày thường của Giang Diệu cũng
không
tính là mỹ vị gì. Giang Diệu có ý nghĩ đem chính mình nuôi thành trắng trẻo mập mạp, nên khẩu vị cũng
không
kén chọn lắm vì thế
không
từ chối bỏ vào miệng.
Lão Vương phi nhìn bóng lưng bốn hài tử
đang
chạy ra ngoài, rồi nhìn về phía Kiều thị chân thành
nói: "Có thể sinh được mấy hài tử như vậy
thật
có phúc khí"
Kiều thị tươi cười khiêm tốn
nói
chỉ là mấy hài tử nghịch ngợm thôi. Mẫu thân nào trong lòng cũng đều thích nghe người khác khen hài tử của mình, nên Kiều thị nghe lão Vương phi
nói
vậy tất nhiên là vui sướиɠ.
Kiều thị đưa mắt nhìn thiếu niên đứng bên cạnh lão Vương phi.
Thế tử của Tuyên Vương phủ Lục Lưu, dung mạo tuấn mỹ, hình dáng so với thiếu niên bình thường
thì
cao hơn lại gầy hơn
một
chút, rất có phong phạm của con cháu Hoàng tộc.
Kiều thị nhìn vài lần thầm đánh giá trong lòng, lúc trước nàng thấy Lục Lưu tuấn tú, sinh ra có thân phận tôn quý, sau lại biết được
hắn
cứu nữ nhi bảo bối của mình nên càng nhìn càng thấy thích.
(đây có phải "mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích" trong truyền thuyết???)
Kiều thị nhân dịp khen
hắn
vài câu. Lão Vương phi nghe xong rất vừa ý.
Ngồi bên cạnh lão Vương phĩ có
một
phu nhân tóc búi cao mặc y phục màu đỏ in hoa văn hình chùm nho chính là vợ kế của Tuyên vương gia - Tống Vân Giao.
Tống Vân Dao là muội muội ruột của Tuyên Vương phi, sau khi tỷ tỷ chết nàng liền được gả vào. Tuyên vương gia đối với vương phi sủng ái mọi mặt, chỉ có điều nàng thành thân
đã
lâu mà vẫn chưa mang thai, vì thế Tuyên vương dần lạnh nhạt với nàng quay sang sủng ái trắc phi Vưu thị. Trắc phi ôn nhu lại giỏi ăn
nói
so với vương phi đoan trang lúc nào cũng giữ lễ
thì
được lòng vương gia hơn. Khi ấy Vưu thị sinh liền hai nhi tử cho nên địa vị trong phủ cũng được nâng cao. Vương phi là người có tâm nhãn nên
không
tìm Vưu thị so đo, chỉ là nàng dẫn muội muội vừa tới tuổi cập kê vào trong phủ
nói
là để giải buồn.
Vương phi là mỹ nhân nổi tiếng trong thành, nếu
không
Tuyên vương vốn phong lưu cũng
không
tìm mọi biện pháp xin cưới nàng. Nhưng mà nam nhân chính là có mới nới cũ, Tống Vân Giao nhan sắc so với tỷ tỷ
thì
kém xa nhưng lại là
cô
nương tuổi mới lớn, dáng điệu thướt tha, đôi môi dày đỏ mọng,
trên
mặt vẫn còn giữ nét trẻ con khiến cho nam nhân bình thường đều nảy sinh ý nghĩ muốn chinh phục đem nàng ôm vào lòng mà
yêu
chiều chứ đừng
nói
gì tới người như Tuyên vương.
Sau khi Vương phi chết Tuyên vương cưới Tống Vân Giao vào cửa làm kế thất cũng chính là Vương phi
hiện
tại của Tuyên vương phủ. Tuyên vương tuy bề ngoài là
nói
vì quá
yêu
thương thê tử
đã
chết nên mới cưới muội muội của nàng, nhưng cái loại chuyện dơ bẩn
anh
rể em vợ này mọi người ai cũng đều hiểu
rõ.
Tống thị nghe Kiều thị khen Lục Lưu tuy
trên
mặt tươi cười nhưng trong lòng lại
không
thoải mái.
Nàng bưng chén trà lên đưa cho lão vương phi mà lão vương phi lại làm như
không
thấy, quay đầu sang
nói
với tôn tử: "Ngươi
không
cần phải
đi
theo ta, cũng ra bên ngoài chơi
đi"
Nụ cười
trên
mặt Tống thị liền cứng đờ, tay cũng bất động.
Có nhiều người ở đây như vậy mà lão vương phi cũng
không
để cho con dâu chút mặt mũi nào có thể thấy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu
không
hề tốt.
Lục Lưu vẻ mặt lạnh nhạt,
hắn
khẽ gật đầu rồi
đi
ra ngoài.
____________________________
Trong sân Tuyên vương phủ trồng đủ loại hoa cỏ nhưng phần lớn đều là hoa mẫu đơn
Mẫu đơn nở rộ mùi hương tỏa ra khắp nơi. Bên cạnh bụi hoa là mấy tiểu
cô
nương xinh xắn y phục đẹp đẽ
đang
tâng tú cầu*.
*Tú cầu giống loại tú cầu mà trong phim mấy
cô
gái
hay ném để chọn chồng ấy nhưng
nhỏ
hơn với nhiều màu hơn.
Tú cầu được làm bằng vải lụa màu sắc rực rỡ đây cũng là trò chơi mà các tiểu
cô
nương trong kinh thành thích nhất.
hiện
nay trong sân có bảy tiểu
cô
nương khoảng sáu bảy tuổi
đang
chia làm hai đội.
một
đội có ba tiểu
cô
nương đều mặc váy ngắn màu đỏ, dùng tú cầu màu đỏ, còn đội kia có bốn tiểu
cô
nương mặc váy ngắn màu xanh dùng tú cầu màu xanh.
Trò này từng người chơi
một
sau đó lấy tổng số lần người đội mình tâng được để phân thắng bại.
Tú cầu nhịp nhàng bay lên hạ xuống, nha hoàn
đang
đứng cạnh đếm vang lên
âm
thanh trong trẻo.
Giang Diệu đứng nhìn cảnh này đến xuất thần.
Những thứ này từ bé nàng chưa từng được chạm qua. Nàng biết
rõ
tình trạng thân thể mình vì
không
để phụ mẫu, ca ca lo lắng nên nàng chỉ ngoan ngoãn ở trong phủ,
không
ra ngoài. Phụ mẫu lúc đó đều cho rằng nàng thích yên tĩnh, nhưng
thật
ra là nàng rất muốn ra ngoài chơi đùa cùng mấy đứa trẻ khác.
Mấy tiểu
cô
nương đều dừng lại có vẻ như
đã
xong
một
vòng.
Vào lúc này
một
tiểu
cô
nương mặc váy đỏ,
trên
đầu búi tóc quả đào nghiêng đầu sang vừa vặn nhìn thấy Giang Diệu lập tức bước tới.
Tiểu
cô
nương này nàng nhận ra. Là tôn nữ của Bình Hầu phủ - Hoắc Toàn
Hoắc Toàn lớn hơn Giang Diệu
một
tuổi, nàng có gương mặt
nhỏ
nhắn hai má bầu bĩnh vì đùa nghịch mà ửng hồng lên trông rất đáng
yêu.
Hoắc Toàn kéo
một
tay Giang Diệu vui vẻ
nói: "Diệu Diệu có muốn chơi
không? Chúng ta
đang
thiếu
một
người?