“…” Phong thoát khỏi ràng buộc của Thần, cái gì cũng không nói, chỉ là nhặt lên chiếc l*иg hấp ở dưới đất, rồi ngồi xổm xuống đem xíu mại rơi lả tả dưới đất bỏ lại vào l*иg.
Tiểu Tứ tiến lên hỗ trợ, “Tam ca, ta giúp ngươi nhặt!”
Thần vọt tới trước mặt hai người bọn họ, thấy Phong như vậy không khỏi xót xa, y cũng ngồi xổm trước mặt Phong, dùng ngữ điệu cầu xin mà nói: “Phong… Không nên cứ thế này nữa! Ta không có cùng người khác thành thân, ta không có lừa ngươi a!”
“…” Phong nghe thấy được, thế nhưng cũng chỉ
ngừng tay trong chốc lát, rồi lại tiếp tục nhặt xíu mại, thẳng đến khi xíu mại toàn bộ đã ở trong l*иg hấp hắn mới mở miệng, “Tinh Nhi thích nhất ăn xíu mại ta làm… Mỗi lần dùng nó đều có thể tìm được Tinh Nhi!”
“Phong!” Thần ôm hắn vào ngực, hai tay siết lấy hắn, “Không nên còn muốn Tinh Nhi nữa! Hắn đã không còn tồn tại … Ta biết ngươi thích hắn, thế nhưng không nên vì hắn mà vứt bỏ chính mình có được hay không!”
Phong tại trong lòng Thần, đưa từng câu từng chữ y nói đều nghe vào đầu, com mắt hắn đã không còn tiêu cự, nước mắt không biết từ lúc nào đã ứa ra, “Vì sao … Vì sao ngươi lại tàn khốc như vậy … Vì sao ngươi nhất định phải bắt ta thừa nhận Tinh Nhi đã không còn??”
“Phong, không nên thương tâm… Nếu thích, sau này còn có thể có hài tử a!” Thần tận lực trấn an hắn.
“Hài tử? Sẽ không có nữa … Tinh Nhi là độc nhất vô nhị! Đã không có hắn… Ta cũng không còn gì nữa…” Hai hàng nước mắt thanh lệ xẹt qua trong đôi mắt Phong, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
“Phong còn có ta a! Còn có đại ca, Tiểu Tứ, cha cùng ba ba… Tất cả mọi người sẽ cùng ngươi một chỗ cả đời!” Thần vì hắn lau đi nước mắt, nhưng lệ này dường như vĩnh viễn không thể lau hết được …
Phong mệt mỏi, ngã vào trong lòng Thần thì thào tự nói: “Ta phạm tội … Đó là tội mà không một ai có thể tha thứ được… Ta biết chính mình sẽ có báo ứng… Thế nhưng, vì sao lão thiên gia lại báo ứng trên người Tinh Nhi? Này quá không công bằng …”
“Tội nghiệt?” Thần nghe có điểm kỳ quái.
“Thần!” Phong bỗng nhiên cố sức nắm lấy hai cánh tay Thần, “Thần!”
“Ta ở chỗ này!” Thần đáp lại hắn, không biết Phong đã xảy ra chuyện gì.
“Ta biết chính mình lừa ngươi là sai! Ngươi cùng lão Thiên nói một chút a… Nói ngươi tha thứ cho ta! Để hắn đem Tinh Nhi trả lại cho ta… Van cầu ngươi, đem Tinh Nhi trả lại cho ta a…” Phong gần như đã phát cuồng mà năn nỉ.
“Phong?” Thần thực sự không rõ hắn đang nói cái gì.
“Ba!” Tiểu Tứ nhân cơ hội điểm huyệt ngủ của Phong, để cho hắn ngủ đi một chút…”Tam ca mệt mỏi, chúng ta trở về đi! Nhị ca!”
“Tiểu Tứ? Ngươi có biết hay không hàm nghĩa của lời Phong nói?” Thần ôm lấy Phong, dự định đưa về gian phòng của chính mình.
Tiểu Tứ đi ở phía trước, “Ta biết… Nhưng là chuyện này tam ca không muốn cho các ngươi biết… Hơn nữa…” Nếu biết thì kết quả của chuyện này là rất nghiêm trọng!
““hơn nữa” cái gì!” Thần tức giận, “Phong đã như vậy! Ngươi còn thay hắn giấu diếm cái gì? Chúng ta nếu biết, nói không chừng còn có thể hỗ trợ, ta van ngươi hãy nói ra đi!”
Chuyện này ai cũng không giúp được, Tiểu Tứ tinh tường biết, “Được rồi… Nếu muốn biết như vậy, chúng ta trở về phòng rồi sẽ nói cho ngươi!”
Trở lại gian phòng của Thần, bọn họ phát hiện Hồng Lẫm đã ngồi ở bên trong, có vẻ đợi đã lâu!
“Đại ca? Ngươi sao tới đây? Nhã ca ca đâu?” Tiểu Tứ hỏi, còn Thần đang đem Phong an trí chu đáo ở trên giường.
“Tới tìm các ngươi thương lượng chuyện đại hỏa đêm hôm qua, Tiểu Nhã không tiện đến đây … Phong xảy ra chuyện gì?” Hồng Lẫm cũng đi tới bên giường nhẹ giọng hỏi.
Thần lắc đầu thở dài: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá…”
“Quả nhiên…” Hồng Lẫm thối lui đến bên cạnh bàn, “Không đưa Tiểu Nhã tới là chính xác …”
“Đại ca? Nhã ca ca có cục cưng sao?” Tiểu Tứ kinh ngạc!
“Phốc!” Hồng Lẫm đem trà trong miệng phun tới, “Khái khái… Tiểu Tứ, ngươi sao đã biết rồi?”
“Thực sự?” Thần cũng đi tới, “Này thực sự là chúc mừng ngươi! Đại ca…”
“Nhưng thời gian này có chút không thích hợp …” Hồng Lẫm cười khổ, nhìn về phía giường, “Tinh Nhi vừa mới xảy ra chuyện… Ta dự định giấu Phong việc này! Tiểu Nhã cũng đồng ý rồi… Mong các ngươi hỗ trợ…”
“Đương nhiên!” Tiểu Tứ cùng Thần cùng trả lời.
“Ha hả… Vậy đa tạ!” Hồng Lẫm vươn tay niết nhẹ gương mặt bọn họ, “Được rồi, nói chính sự! Vụ hỏa hoạn ngày hôm qua… Các ngươi thấy sao?”
“Có người ra tay! Hơn nữa mục tiêu chính là Tinh Nhi!” Tiểu Tứ khẳng định, “Phân điện này vốn để chứa quà mừng do người ta đưa tới, không có lý do gì để tự phát hỏa cả.”
“Vì sao có người lại đối với một tiểu oa nhi hạ độc thủ như vậy, mục đích của hắn là …” Thần phân tích, con mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Cả ba huynh đệ đều cho ra một kết luận duy nhất: “Là Phong!”
“Ta cũng nghĩ như thế … Cho nên ta đã đi hỏi Cũng Ưu!” Hồng Lẫm trầm tư.
“Cũng Ưu?” Thần nhìn Hồng Lẫm, “Là hắn làm?”
“Ta không biết!” Hồng Lẫm lắc đầu, “Bất quá vào hôn lễ tối hôm qua, Phong có nói cho ta biết, Cũng Ưu cũng từng ở nơi xảy ra hỏa hoạn, so với hắn quay trở lại chính điện chậm hơn… Cho nên ta có hoài nghi hắn!”
“Vậy hắn trả lời ngươi thế nào?” Tiểu Tứ hỏi.
Hồng Lẫm rót một chén nước, “Cái gì cũng không nói… Hắn hoảng loạn nói rằng cái gì cũng không biết … Rồi sau đó đòi yên tĩnh nghỉ ngơi!”
“Tên Thao Liễm nhân này, nhất định có quỷ!” Thần thiếu chút nữa bóp nát cái chén trên tay.
“Mặc kệ hắn có quỷ hay không … Xem ra việc này chỉ có chờ ba ba cùng cha trở về mới có thể định đoạt…” Hồng Lẫm tiếc hận, “Đáng tiếc a… Bọn họ không thấy được tiểu oa nhi ngày đêm hy vọng kia … Tinh Nhi thật là một cuc cưng rất khả ái!”
Lúc này, Thần đột nhiên nghĩ đến…”Tiểu Tứ, ngươi không phải muốn nói cho ta chuyện của Phong sao? Vừa lúc có đại ca ở đây, ngươi đều nói rõ ra đi!”
“Chuyện của Phong? Phong bị làm sao?” Hồng Lẫm cũng rất cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm.
Tiểu Tứ nhìn hai người bọn họ một chút, cuối cùng nói ra, “Tam ca rất thích nhị ca ngươi! Phải nói, hắn chính là yêu ngươi a…”
“Tiểu Tứ…” Hồng Lẫm tiếp lời, “Chuyện này ngoại trừ cha cùng ba ba, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng! Hiện tại Thần vì Phong đem hôn lễ hủy bỏ…, phỏng chừng cũng lừa không được bọn họ nữa! Mong muốn bọn họ có thể tha thứ… Ngươi muốn nói là việc này?”
“Còn có gì nữa? Tiểu Tứ?” Thần nghiêm mặt hỏi.
“Tam ca rất không muốn cho cha bọn họ biết chuyện của các ngươi mà khổ sở… Cho nên bốn năm trước bắt đầu cùng nhị ca ngươi giữ khoảng cách… Thế nhưng dựa theo tính cách của tam ca, hắn không buông được ngươi, kết quả hắn đã lựa chọn “đĩnh mà liều” (aka “bí quá hóa liều”)!”
“‘đĩnh mà liều’?
ý tứ gì?”
“Bốn năm trước, buổi tối trước khi tam ca ly khai, ta thấy được… thấy tam ca từ trong phòng chứa “rừng thủy tinh” đi ra, sau đó vào phòng nhị ca …” Tiểu Tứ kể ra mọi thứ mình chứng kiến trong đêm hôm đó.
Hồng Lẫm kinh ngạc nhìn Thần, “Đó chính là nói… Tinh Nhi hắn…”
Tiểu Tứ cũng hướng về phía Thần đang ngồi đờ đẫn, “Tinh Nhi chính là nhi tử của nhị ca!”