Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 15

“Phong!” Thần từ trong lúc ngủ mơ mà giật mình tỉnh giấc! Tỉnh lại mới phát hiện chỉ là giấc mộng mà thôi...

“Nguyên lai là mộng...” Thần tự nói rồi từ trên giường bước xuống, nhìn thương thế chính mình ngày càng chuyển, y minh bạch, ngày cách huynh đệ bọn họ xa nhau không còn xa nữa!

Đi tới trước bàn rót chén nước trà, lơ đãng liếc qua chiếc tủ được khóa chặt ở giữa phòng.

Thần chòng chọc vào nó một lát, cuối cùng từ dưới gối đầu của mình lấy ra chiếc chìa khóa, đi tới gần chiếc tủ... rồi mở ra, bên trong rất sạch sẽ, chỉ vẻn vẹn có hai cây sáo. Một bạch ngọc địch, một hắc diệu địch (địch = ống sáo), đây là quà sinh nhật cha tặng cho song bào thai bọn hắn, trên thế gian chỉ có hai cây sáo này, trên giang hồ đối với chúng cũng có không ít truyền thuyết thuật lại, cha có nói qua thế nhưng y đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Nhẹ nhàng vuốt phẳng bạch ngọc địch, khuôn mặt Thần lộ ra một tia an tâm cùng nhu tình. Đương sơ cha tặng bạch ngọc địch cho Phong, tặng cho y hắc diệu địch, kết quả là vào ban đêm, hai người bọn họ trốn mọi người, tự mình trao đổi cây sáo, Phong nói hai người bọn họ lễ vật nào cũng sẽ đưa cho đối phương, trao đổi cây sáo cho nhau có thể thay cho tín vật đính ước, như vậy tương lai sẽ thành thân...

Nghĩ tới đây, khóe miệng đang nhếch lên của Thần bỗng nhiên cứng lại, “Thành thân”? Mộng đẹp này không bao giờ … có khả năng thực hiện nữa, hai ngườu bọn họ đều có nhiều vướng bận không thể vứt bỏ, kiếp này coi như đã bỏ lỡ rồi...

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm tiểu cung nữ: “Nhị điện hạ, Lâm tiểu thư cầu kiến!”

“Phượng Nhi? Nàng đến làm gì?” Thần nhíu mày, “Ta đã biết, nói nàng tại ngoại điện chờ, ta lập tức ra ngay!”

“Tuân mệnh!”

Thần đứng dậy thay y phục... Không rõ vì sao, y cảm thấy từ khi Phong trở về, nàng đã thay đổi! Thay đổi chỗ nào y cũng không thể chỉ rõ. Trong bốn năm Phong ly khai, Thần thực sự rất thích cùng nàng cùng một chỗ, mỗi lần nhìn thấy nàng, đều đặc biệt thoải mái. Thế nhưng sau khi Phong, tất cả cảm giác này đều coi như mây khói mà tiêu thất mất không còn chút nào, thậm chí có đôi khi nghĩ nàng căn bản là dư thừa!

Dư thừa? Tay Thần đang buộc nút áo liền dừng lại, chính mình sao lại có suy nghĩ như vậy? Bọn họ qua vài ngày nữa sẽ thành thân, hắn dĩ nhiên lại nghĩ ân nương tử của mình là người thừa? Này... thật bất khả tư nghị (không tưởng tượng được)... Y từ bao giờ trở nên vô tình vô nghĩa như vậy? Đối diện với cái gương, Thần hung hăng cho chính mình một cái tát, còn tự nói chuyện với cái gương: “Tễ Vũ Thần, ngươi là tên điên! Không nên suy nghĩ đến chuyện tình không có khả năng này nữa! Hiện tại, thời gian tới... đều là cùng với nàng vượt qua!”

Sau một phen tự nhủ với lòng, thần hít một hơi thật sâu, hướng phía ngoài điện đi tới...

“Thần!” Thấy Thần tới, Lâm Duẫn Phượng lộ ra dáng tươi cười, “Thân thể của ngươi thế nào?”

“Hoàn hảo!” Sao chính mình lại có ảo giác này? Phượng Nhi trước đây có loại mỉm cười kiều mị này? “Ngươi ngày hôm nay sao lại tới?”

Lâm Duẫn Phượng có chút e lệ, “Chính là... là... Hôn sự vài ngày nữa...”

Thần ghét nhất là nhìn thấy cái dạng xoay tay nũng nịu này, Phượng Nhi trước đây là như vậy sao? Hắn kiềm chế chính mình hỏi: “Hôn sự xảy ra chuyện gì?”

“Thần?” Lâm Duẫn Phượng thấy phản ứng của y ngày hôm nay rất không bình thường, “Ngươi xảy ra chuyện gì sao? Ngày hôm nay hình như có điểm kỳ quái...”

“Có sao? Không có đâu!” Thần dùng dáng tươi cười che giấu chính mình, “Ngươi còn chưa nói a, hôn sự xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Duẫn Phượng bị y nói dối thành công, liền khôi phục hình dạng vừa rồi, nũng nịu nói: “Ngày hôm nay trong cung đưa tới lễ phục, cho nên ta muốn mặc cho ngươi xem...”

“Cái này không cần đâu!” Nguyên lai là bởi vì … chuyện này sao? Thần không thể tránh được thở dài, “Nếu là lễ phục, lúc thành thân ta có thể thấy được, không cần ngươi mặc trước cho ta xem!” Y là người rất sợ phiền phức!

“Di? Thế nhưng...” Lâm Duẫn Phượng ngây ngốc nhìn Thần, vẻ mặt ủy khuất, cô nương nào lại mong muốn trước khi thành thân nghe được những lời này của trượng phu?

“Ai...” Thần không muốn thấy bộ dáng ủ rũ của nàng, thế là lại nói, “Ngươi đều đem lễ phục đến rồi? Vậy cứ mặc vào xem! Ta sẽ nhìn!”

“Ân!” Nghe vậy, dáng tươi cười lại xuất hiện trên mặt Lâm Duẫn Phượng, nàng lập tức xuống phía dưới thay y phục...

“Phiền phức!” Chờ nàng đi, Thần liền lạnh lùng nói ra hai chữ, cùng tha so sánh, Phong tốt hơn nhiều... Di? Vừa rồi hình như có gì đó từ trong đầu mới nhoáng lên một chút...

Thần đứng lên, một loại cảm giác kỳ quái lan tỏa qua toàn thân, làm y da đầu tê dại, tóc gáy dựng thẳng đứng! Lời Tiểu Tứ nói qua cũng bất chợt hiện lên trong đầu, “Nhị ca, thật sự nếu không phát giác, ngươi nhất định sẽ hối hận!”, là chính mình không phát giác ra chuyện gì? Chính mình thực sự sẽ hối hận sao...

“Thần!” Lâm Duẫn Phượng phủ một thân hồng y chạy đến, “Ngươi xem,

đẹp không?”

“A?” Trán Thần có chút đổ mồ hôi, nhìn Lâm Duẫn Phượng như con bướm lửa đảo qua trước mặt mình, Thần bị dọa sợ, “Phượng Nhi!”

“Ân?” Lâm Duẫn Phượng đi tới trước mặt Thần, thấy y chảy mồ hôi, liền xuất ra khăn tay vì y chà lau.

Thế nhưng...”Đừng đυ.ng vào ta!”

“!” Nàng cũng bị dọa cho sợ, tay cứ như vậy dừng ở giữa không trung.

“Xin... Xin lỗi... Ta là sợ, sợ dơ y phục của ngươi...” Thần giải thích.

“...” Lâm Duẫn Phượng vô thanh vô tức buông tay, đứng im nhìn về phía Thần.

Thần chính mình lau lau mồ hôi, rồi thuận miệng nói: “Đẹp lắm, được rồi, lễ phục của ta đâu?”

“Lo lắng thân thể của ngươi, cho nên đã kêu Phong thay ngươi thử...” Lâm Duẫn Phượng hình như rất thương tâm.

“Sao?” Đáng tiếc Thần không có chú ý, “Các ngươi tìm hắn?”

Lâm Duẫn Phượng không cam lòng phản bác: “Hắn cùng ngươi có vóc người rất giống nhau, cho nên... Thần, ngươi muốn đi đâu?”

“Đi tìm Phong!” Thần vừa chạy vừa đáp, “Ngươi về trước đi! Trước khi thành thân không nên đến đây nữa, không phù hợp với lễ nghi...”

Thần từ từ đi xa, lưu lại một mình Lâm Duẫn Phượng, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt, vẻ mặt phẫn hận đố kị, “Tễ Tường Phong!!!”

── Vị Ương cung ──

“Phong, ngươi có ở trong hay không?” Thần mở cửa phòng gọi, liếc mắt liền gặp được Phong đang mặc hồng bào đứng ở trước giường, “Quả nhiên ở đây!”

“Thần?” Nhãn thần của Phong như đang mọng nước, giang ra hai tay nói, “Đẹp không? Đây là lễ phục của ngươi!”

“...” Thần đi tới bên người hắn, “Đẹp lắm... Ngươi...”

“Phải không? Đẹp...” Phong không có cho y tiếp tục, “Này thật tốt quá...”

“Phong? Ngươi không sao chứ?” Thần giúp hắn tháo nút buộc ở cổ áo ra, “Đến đây, cởi y phục! Thử như vậy được rồi...”

Phong nghe lời bỏ đi lễ phục, bên trong vẫn đang mặc một kiện y phục bạch sắc.

Thần ôm tia hy vọng cuối cùng mà hỏi: “Phong, việc đã đến nước này, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Phong nhàn nhạt liếc Thần nói: “Có!”

“Là cái gì?” Thần có điểm hưng phấn hỏi.

“Thần... Chúc ngươi tân hôn vui vẻ...”

“...” Đây là lời ngươi muốn nói sao? Phong!

“Được rồi, ta đã giúp mặc thử rồi, ta đi đây, Thần...” Nói rồi Phong lướt qua người Thần ly khai.

Thần cầm lấy lễ phục, ngơ ngác nhìn Phong rời đi nhưng không có dũng khí kéo hắn lại... Tân hôn vui vẻ... Đây là nguyện vọng của ngươi sao?? Phong!!! Xoay người quay đầu lại, Phong đã không còn hình bóng, chỉ có cánh cửa phòng đang nửa mở nửa khép thoáng rung động...