Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 10

“Tinh Nhi, đừng cử động! Nắm chặt, đại bá kéo ngươi lên!” Hồng Lẫm chạy đến vách núi, là người thứ nhất có phản ứng.

“Chờ một chút!” Diệu Ngạn ngăn cản y, “Lẫm ca ca, vách núi này khối thổ địa rất lỏng, căn bản là không chịu nổi trọng lượng của một người lớn với một hài tử đâu!”

“Nên dùng cành cây!” Tiểu Tứ đi chung quanh tìm kiếm cây mây, dự định đem chúng ném xuống Tinh Nhi.

“Tinh Nhi!” Phong nghe tiếng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, nhất thời kinh động mà ra một thân mồ hôi lạnh!

Tinh Nhi chẳng biết vì sao, dĩ nhiên lại rớt xuống vách núi, lúc này đang dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy một cành cây nhô ra khỏi vách núi, dĩ cầu tự bảo vệ mình… Hài tử cắn chặt răng, trên đầu đầy mồ hôi hột, y’ nguyện được sống chưa bao giờ cường liệt đến vậy!!

Nhìn thấy bảo bối của mình đang rơi vào cảnh nguy nan, làm cha đích sao có thể vô tư đứng nhìn? Phong hối hả chạy tới.

“Tam ca, không nên qua đây, nguy hiểm!” Tiểu Tứ cuống quít ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.

Phong không để ý lời khuyên can, chính mình khinh thân rơi xuống vách núi, đồng dạng khéo léo một tay kéo cành cây, một tay ôm lấy Tinh Nhi… Thế nhưng vào lúc này, cành cây nhô ra khỏi vách núi kia đang bắt đầu buông lỏng dần …

“Cha!” Tinh Nhi không có chú ý tới sự biến chuyển, lập tức chôn sâu vào lòng cha.

Nhưng Phong võ công cao cường, rất nhanh đã phát hiện ra! Cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ nhất định sẽ cùng nhau rớt xuống, không thể để như vậy! Chí ít hắn còn muốn cứu Tinh Nhi…”Đại ca! Ta đếm đến ba, rồi phóng Tinh Nhi lên… Ngươi hãy tiếp hắn!”

“Không có vấn đề!” Thanh âm của Hồng Lẫm từ phía trên theo vách núi truyền xuống.

“Một, hai, ba!!!” Đếm tới ba, Phong không để ý bản thân, đem hết sức lực đẩy Tinh Nhi lên!

“Cha!” Tinh Nhi cũng phát giác không ổn, tại lúc bị đẩy ra xa, hắn theo phản xạ muốn kéo lấy Phong, thế nhưng Phong không có cho hắn một cơ hội nào…

Sau khi Tinh Nhi được đẩy lên, vách núi bắt đầu nứt ra, mà cành cây Phong đang bám lấy cũng không trụ được nữa, “Ba” một tiếng gãy ra!

Hồng Lẫm không phụ sở vọng của Phong, đem được Tinh Nhi lên ôm vào lòng. Nhưng cùng lúc y cũng nghe được thanh âm sơn thổ vỡ nứt! “Phong!”

“Thần!” Đột nhiên từ mặt sau vang lên thanh âm của Lâm Duẫn Phượng.

Theo tiếng kêu sợ hãi, Hồng Lẫm chỉ thấy một bóng đen lướt qua mình, rồi theo vách núi nhảy xuống, biến mất cùng Phong …

Phong mất đi cành cây để níu kéo, cả người trực tiếp rơi xuống, bên tai cũng chỉ có thể nghe được tiếng gió “Vù vù”.

Kỳ quái, ngã xuống như vậy không phải sẽ chết sao? Vi cái gì chính mình một điểm thống khổ cũng không có? Thậm chí có chút thoải mái, hắn cuối cùng cũng có thể không cần lo lắng bất kỳ sự tình nào, không có bi ai của chia lìa, không có ràng buộc huyết nùng vu thủy (quan hệ máu mủ), cũng không có sợ hãi khi lời nói dối bị vạch trần, chỉ là có điểm tiếc nuối cùng không muốn, bởi vì không thể tận mắt thấy Tinh Nhi trưởng thành… Phong cứ miên man suy nghĩ, hai mắt dần dần nhắm lại, suy nghĩ cũng bắt đầu tán loạn.

Trong lúc mơ mơ màng màng…”Phong!” Một đôi tay vươn ra bắt được Phong, rồi áp hắn vào lòng, đem cả người hắn vây trụ.

Ôm ấp này rất ấm áp, Phong không hề bài xích bị ôm như vậy! Từ nhỏ đến lớn, hắn chính là như thế này cùng Thần ôm ấp vài chục năm. Bọn họ thích tại ban trưa cùng nhau ngủ ở hoa viên, ôm nhau mà ngủ, tách ra đều không được! Vị đạo của Thần làm cho hắn an tâm, mỗi lần Phong bị ôm như vậy, đều sẽ nói một câu…

“Thần, ta rất thích ngươi!” Vị đạo quen thuộc làm Phong không khỏi thốt ra.

Cũng đang chìm đắm trong hoài niệm, nghe được câu nói đó Thần liền hôn nhẹ lên đôi môi đệ đệ song sinh đang yên ổn trong lòng, rồi đáp lại: “A… Ta cũng rất thích ngươi!”

“Thần…” Phong phun ra những lời này sau khi đã mất đi tỉnh táo …

… … … … … … …

“Ân…” Chẳng qua bao lâu, đôi mắt Phong dần dần hé mở …

Nơi này là nơi nào? Phong tỉnh lại liền tự hỏi, hắn nhớ kỹ chính mình theo vách núi rớt xuống, sau đó… Như vậy chính mình hẳn là đã chết a, làm thế nào….? Bỗng nhiên hắn cảm thấy dưới thân mình có động tĩnh, thân thể đang tiếp xúc với, không phải là mặt đất băng lãnh, mà là một cơ thể ấp áp của con người… Đó là…

“Thần?” Cái kia không phải là mộng sao?”Sao lại ở chỗ này?” Lẽ nào…

“Khái!” Thần cũng bắt đầu thanh tỉnh, thế nhưng y vẻ mặt thống khổ cùng ho khan liên tục làm Phong cảm thấy bất an.

“Thần, ngươi thế nào?” Phong lập tức trượt khỏi cơ thể y, ôn nhu nâng y dậy.

May mà sơn cốc dưới vách núi có bụi cỏ vừa rậm rạp vừa dày, Thần cho dù vì Phong mà làm một cái đệm thịt, cũng không có bị tổn thương nào quá nghiêm trọng, thế nhưng trên người y có không ít vết tích lớn nhỏ vì bị những cành cây ven vách đá tinh tế vẽ lên.

“Thần, Thần!” Phong lo lắng gọi tên y, còn dùng tay áo vì y lau đi bụi bẩn trên mặt.

“Phong?” Mở mắt ra, Thần liền đảo mắt tìm kiếm Phong.

“Ở đây, ta ở chỗ này!” Phong kéo tay y, để y nhận ra sự tồn tại của chính mình.

Con mắt Thần cuối cùng cũng xác định được mục tiêu, thấy Phong vẻ mặt lo lắng, Thần khẽ vuốt gương mặt Phong hỏi: “Phong, không có việc gì chứ?”

Những lời này làm Phong thật căng thẳng, con mắt có điểm đau nhức, “Không có việc gì… Ta tốt, một điểm bị thương cũng không có…”

“Vậy là tốt rồi…” Thần thở hắt ra.

“Ngươi khá lắm!” Phong hung hăng thoát y phục của y,các vết máu theo đó mà lộ ra, đa phần là các vết xước!”Một điểm cũng không biết bảo hộ chính!”

Lời tuy như vậy, nhưng Phong tại lúc xử lý những vết thương thì phi thường cẩn thận, tỉ mỉ cùng nhu hòa… Phong đem y phục của mình kéo xuống một khối, tận dụng khe nước bên vách đá để tẩm ướt, rồi nhẹ nhàng chà lau vết thương cho Thần.

“Ân…” Vết thương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thần kêu lên một tiếng đau đớn.

“Rất đau sao! Ngu ngốc!” Khẩu khí của Phong thật không tốt, “Không có việc gì thì nhảy xuống làm gì chứ? Có bệnh a…” Thanh âm có chút khàn khàn.

“Phong, ta rất sợ…” Thần nằm trên mặt đất suy yếu trả lời, “Ta rất sợ lần thứ hai mất đi ngươi…”

“…” Phong không có đáp lại, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Thần nhưng không có lưu ý những điều này, tiếp tục nói: “Ngươi biết không? Từ khi ta lớn lên đã khóc ba lần…”

Phong dừng lại chỉ chốc lát, lại bắt đầu chà lau vết thương, “Ta… Không biết…” Hắn thực sự không biết Thần đã khóc. Thần rất giống ba ba, vô luận có chuyện gì đều suy nghĩ rất tích cực, trong ấn tượng của Phong Thần từ trước đến nay chỉ có mỉm cười mà thôi…

“Ngươi đương nhiên không biết…” Thần giơ tay che khuất hai mắt, “Lần đầu tiên là khi ta biết chính mình khi lớn lên cũng không có thể cùng ngươi thành thân …”

Phong nghe vậy, cánh tay đang chà lau bỗng tăng thêm khí lực, dẫn tới Thần hô lên một tiếng: “Ngô…”

“Xin lỗi!” Phong vội vàng áy náy nói.

“Không có việc gì…” Thần buông cánh tay, nhìn trực diện Phong, “Lần thứ hai là lúc ngươi bốn năm trước ly khai… Khoảng thời gian đó ta tại phòng của ngươi khóc thật lâu, lệ sao cũng không ngừng được…”

“…” Phong nhìn y, vết thương đã lau xong, “Còn lần thứ ba…”

Thần không có trực tiếp trả lời hắn, chỉ là hỏi: “Phong, có thể hay không cho ta gối lên chân của ngươi?”

“!” Phong vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy tia hy vọng trong mắt Thần liền cải biến chủ y’ ban đầu, “Có thể…”

Đầu Thần được Phong nâng lên, y rất thỏa mãn gối lên đùi Phong mà nói: “Lần thứ ba là khi Phong gởi thư nói cho chúng ta biết ngươi đã thành thân … Lần kia đại khái là lần khóc bi thảm nhất!”

Phong nhìn y, cắn chặt môi dưới, chỉ nói một câu: “… Xin lỗi, Thần!!”

“Không có!” Thần lắc đầu, “Sau đó ta đã nghĩ thông, chúng ta nếu không có khả năng cùng một chỗ, Phong lấy ai hay gả cho ai, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi! Hơn nữa Phượng Nhi cũng một mực ở bên ta… Ta cũng nên nắm chặt hạnh phúc của chính mình!”

“Đúng vậy… Hạnh phúc là tốt rồi…” Phong khóe miệng nhất mạt cười khổ, “Như vậy tất cả mọi người đều hạnh phúc…”