Hầu hết nam nữ trên thế gian này đều đến với nhau vì ái tình, sau đó chấm
dứt quan hệ cũng vì tình đã tan, còn Ninh Nhiễm Thanh lại cảm thấy
nguyên nhân khiến cô và Tần Hữu Sinh chia tay – chỉ bắt nguồn từ sự bất
nghĩa của anh.
Mãi mà chưa thấy xe bus tới, Vương Trân có hai tấm voucher của cửa tiệm đồ uống lạnh ở đối diện, hỏi cô có muốn sang đó
ngồi một lúc không.
Ninh Nhiễm Thanh biết Vương Trân đang muốn
tám chuyện, chợt nhớ đến một câu danh ngôn cực kỳ chí lý: “Chỉ có sẻ
chia bí mật mới khiến tình bạn của phụ nữ càng bền chặt hơn.” Thế là bèn gật đầu đồng ý.
Tiệm đồ uống lạnh ở đối diện tầng hai trung tâm
thương mại, ngoài hai cốc đồ uống lạnh thì 25 tệ còn được tặng thêm một
đĩa salad hoa quả.
Ninh Nhiễm thấy như vậy khá lợi, bèn mua ngay hai voucher: “Lần sau để tớ mời cậu.”
Tình bạn phải luôn được vun vén duy trì, có qua có lại thì tốt hơn.
“Được rồi, giờ cậu có thể nói về quan hệ trước đây giữa cậu và luật sư Tần
không?” Điều mà Vương Trân quan tâm khác với cô, cô nàng tỏ vẻ chăm chú
lắng nghe.
Ninh Nhiễm Thanh chống cằm khuấy cốc sữa lạnh trên
bàn, nói: “Tớ và anh ấy quen nhau trong một chuyến du lịch, khi ấy tớ
không biết anh ấy lại là một luật sư nổi tiếng như vậy, cũng không biết
anh ấy là giảng viên thính giảng của khoa luật. Cậu không biết anh ấy dụ dỗ con gái giỏi đến mức nào đâu, chỉ nói một câu cũng có thể khiến con
gái nhà người ta ngẩn ngơ choáng váng, anh ấy nói anh ấy thích tớ, muốn
tớ đồng ý làm bạn gái của anh ấy, vậy là tớ liền đồng ý.”
Vương Trân tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao.”
“Sau đó trở lại thành phố A, tự nhiên anh ấy biến thành giảng viên của tớ,
mà khi đó chúng tớ đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, chắc chắn
không thể chia tay được rồi. Thế là anh ấy đề nghị yêu bí mật, nói tới
khi tớ tốt nghiệp thì mới công khai quan hệ của tớ và anh ấy.”
“Thái độ của cậu ra sao?” Chuyện tới nước này Vương Trân cũng hiểu nỗi khổ
tâm của luật sư Tần, hẳn là yêu bí mật cũng vì muốn tốt cho Ninh Nhiễm
Thanh mà thôi.”
“Sao tớ có thể đồng ý được, dựa vào đâu mà yêu
đương còn phải lén la lén lút, nên tớ mới hỏi có phải anh ấy có bạn gái
khác nữa không, anh ấy nói không có, thế là tớ cho anh ấy hai lựa chọn,
một là chia tay, hai là anh ấy phải đi nói với thầy Hiệu trưởng – Tôi
thích Ninh Nhiễm Thanh của trường các anh.”
Vương Trân: “… Anh ấy làm vậy thật à?”
Nhớ tới chuyện này Ninh Nhiễm Thanh không khỏi mỉm cười, dù một cuộc tình
có tồi tệ đến đâu thì vẫn luôn có những hồi ức ngọt ngào, tuy chuyện
tình của cô và Tần Hữu Sinh không có một cái kết đẹp, cơ mà không thể
nói là tồi tệ được.
Đó là thời điểm hai người mới yêu nhau, tiết
dạy của Tần Hữu Sinh luôn là tiết cuối của buổi sáng, khi hết tiết thì
cô đã đói lả, tựa nửa người vào anh để tới phòng ăn, giữa đường gặp thầy Trưởng khoa.
“Thầy Tần đúng là được sinh viên yêu quý, hết giờ
học còn có học trò tìm thầy hỏi bài.” Thầy Trưởng khoa không biết đầu
đuôi mọi chuyện, cứ tưởng là học trò quấn lấy anh để hỏi bài.
“Không phải đâu Trưởng khoa Trần.” Trần Hữu Sinh kéo cô tới trước mặt mình, “Em ấy là bạn gái của tôi.”
“Sau đó sao lại chia tay?” Vương Trân không kìm lòng được, hỏi cô.
“Là tớ bỏ anh ấy.” Ninh Nhiễm Thanh trả lời.
“Sao cậu có thể bỏ anh ấy được?” Vương Trân không thể hiểu nổi.
“Chuyện này đâu phải nỗi cảu tớ.” Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt
đau thấu tâm can, “Năm thứ tư tớ còn phải thi lại một lần chính là nhờ
ơn của anh ấy đấy, anh ấy là bạn trai của tớ, tớ học môn anh ấy dạy mà
anh ấy lại cho tớ trượt. Ngày thi ấy tớ bị “đến tháng” nên cả người mệt
mỏi rã rời, đương nhiên làm bài thi không tốt…”
Dứt lời, Ninh Nhiễm Thanh ủ rủ nằm nhoài lên bàn.
Vương Trân thực sự không ngờ hai người lại chia tay như thế, nghĩ ngợi một
lúc rồi hỏi: “Vì cậu làm bài thi không tốt nên luật sư Tần muốn chia tay với cậu?”
“Tớ đã nói rồi còn gì… Khi có kết quả thi, tớ xin anh
ấy sửa điểm cho tớ, anh ấy không những không đồng ý mà hôm ấy còn như
uống nhầm thuốc, xấu tính y hệt “đến tháng”, giận dữ lên án tất cả biểu
hiện xấu của tớ khi yêu. Bộ dạng đó chỉ hận không thể kiện tớ ra toà,
sau đó định tội rồi phán tù chung thân ngay tắp lự.”
“Hay là có hiểu lầm gì đó?”
“Nào có hiểu lầm gì đâu, chắc yêu lâu rồi nên thấy chán tớ thôi.” Ninh Nhiễm Thanh càng nói càng căm giận bất bình, “Cuối cùng tớ cũng biết luật sư
quở trách người khác thì ghê gớm tới mức nào, cậu không tưởng tượng nổi
đâu, đúng là hùng hổ lưu loát, từ đầu tới chân rồi tới từng đầu ngón
chân, tớ không có một điểm nào khiến anh ấy hài lòng, thế mà tớ còn
tưởng anh ấy yêu tớ lắm cơ, hóa ra đã bất mãn với tớ từ lâu rồi, nếu đã
bất mãn như thế thì chia tay luôn cho xong.”
Dứt lời, Ninh Nhiễm
Thanh uống một ngụm sữa lạnh, rồi mím chặt môi, tâm trạng phẫn uất khi
phải thi lại vào năm thứ tư lại xuất hiện, khuôn mặt nho nhỏ phụng phịu
tức tối.
Còn trong mắt Vương Trân bấy giờ, ánh đèn ngoài cửa kính hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Nhiễm Thanh, những tia sáng rất
tinh quái, lấp lóe như đang bay múa trên khuôn mặt cô, càng làm nổi bật
làn da rạng rỡ tỏa sáng, má hồng tóc đen, da trắng như sứ, mắt sáng tựa
sao.
Người đẹp tức giận, cũng vẫn đẹp đến nao lòng.
Vương
Trân nhìn mà ngẩn ngơ, xã hội này luôn cực ưu ái người đẹp, chỉ cần đẹp
thôi thì sẽ thường xuyên nhận được lợi ích vượt trội trên mọi phương
diện.
Về Ninh Nhiễm Thanh, đẹp thì đẹp thật đấy tuy nhiên là một
cô gái đã bị chiều hư, ngày trước nhất định là dù có phạm sai lầm gì thì cũng không ai trách mắng, mà còn có người xử lý hậu quả thay cô ấy.
Hâm mộ thì có hâm mộ, có điều đây không phải cuộc sống mà Vương Trân mong muốn.
“Nhiễm Thanh, tớ thấy chuyện của cậu và luật sư Tần chỉ là do hiểu lầm thôi,
cậu nên tìm anh ấy nói chuyện, lần cuối nói lời chia tay mà hai người
còn cãi nhau thì không ổn chút nào. Bởi vậy hai người nên bình tĩnh trò
chuyện với nhau, cho dù có quyết định chia tay thì cũng phải để lại ấn
tượng tốt đẹp trong lòng người kia, cậu có biết cao thủ tình trường lợi
hại nhất là như thế nào không?”
“Như thế nào?” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu hỏi.
“Ngày xưa tớ có một cô bạn, cho dù cô ấy từng trải qua rất nhiều mối tình,
song mỗi khi nhắc tới cô ấy, anh người yêu cũ nào cũng nói cô ấy rất
tốt, quả thực chỉ có khen ngợi mà chưa từng có chê bai.”
Ninh
Nhiễm Thanh lại sờ sờ lên cái mũi hơi ngứa: “Cô ấy bao trai? Cô ấy là
người bị đá, cho nên người yêu cũ luôn áy náy với cô ấy?”
“Ngược lại.” Vương Trân mỉm cười lắc đầu.
Ninh Nhiễm Thanh sửng sốt, sau đó lại nghĩ đến một trường hợp rất khả thi: “Thế thì cô ấy nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.”
“Cũng coi như xinh đẹp, tuy nhiên chắc chắn không phải là một mỹ nhân tuyệt
thế, nếu chỉ xét về khuôn mặt thì có lẽ cậu còn đẹp hơn.”
“Thật à?” Vẻ mặt tức giận của Ninh Nhiễm Thanh lập tức bay biến, cô hớn hở ôm mặt mình, “Thế cũng là vì mẹ tớ khéo sinh.”
Vương Trân bật cười, chân thành khuyên: “Thật ra tớ thực sự cảm thấy cậu với
luật sư Tần như vậy chẳng ổn chút nào, chưa giải thích rõ mọi chuyện đã
chia tay là việc làm tệ hại nhất, vốn dĩ hình tượng trong lòng người kia sau khi chia tay vì cãi cọ rất kém rồi, giờ cậu với luật sư Tần lại làm việc trong cùng tòa nhà, cho nên có một số chuyện vẫn cần giải thích rõ ràng mới được.”
Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi, ánh mắt lảng đi nơi khác: “Tớ không tìm anh ấy nói chuyện đâu, mất mặt lắm.”
“Nhiễm Thanh, cậu từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Tiên phát chế nhân.”(*)
(*) Hành động trước, hành động chớp nhoáng để kiềm chế đối phương, khiến đối phương trở tay không kịp.
Trước khi về nhà, Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi cùng tới câu lạc bộ, buổi
tối sân quần vợt ở câu lạc bộ thể hình cũng không đông người, khi đang
chuẩn bị ra sân thì có hai cô gái tóc dài chủ động tới hỏi bọn họ có
muốn đánh đôi hay không.
“Kỹ thuật chơi tennis của hai người như thế nào?” Giang Hành Chi hỏi.
Người đẹp có dáng người mảnh mai hơn trả lời: “Cũng tàm tạm…”
Giang Hành Chi bảo người đẹp đứng ở bên kia lưới, anh ta phát một cú giao bóng thẳng đơn giản nhất về phía đối diện.
Người đẹp không đỡ được, Giang Hành Chi nâng vợt tennis: “Thôi, kỹ thuật chênh lệch quá.”
Người đẹp bị bẽ mặt bực bội kéo bạn mình đi mất, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Xí, tưởng mình là ai chứ…”
Sau khi hai cô gái bỏ đi, Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi bắt đầu một trận
đấu tràn đầy hứng khởi, gần tới cuối trận, vì do mất tập trung nên Tần
Hữu Sinh thua hai điểm.
Chơi xong, hai người đều ngồi bên sàn nhà làm bằng gỗ chống trơn của phòng bóng, ổn định lại nhịp tim.
“Mẹ tôi ưng cậu rồi, mấy hôm nay đều bắt tôi phải giới thiệu cậu cho mấy cô em ở trong nhà, cậu cô đơn thì thử làm quen xem sao.” Giang Hành Chi
chợt mở lời.
“Tần Hữu Sinh nhìn anh ta bằng ánh mắt “Cậu thật vô vị.”
“Nể mặt tôi đi.”
“Nể mặt cái gì, tôi còn đang định theo đuổi Nhiễm Thanh lần nữa.” Dứt lời,
Tần Hữu Sinh quay sang nhìn Giang Hành Chi, cười khẽ, “Nên người anh em
à, xin lỗi nhé, mặt cậu tôi không nể được.”
Giang Hành Chi thoáng sửng sốt: “Cậu gớm quá nhỉ.”
Tần Hữu Sinh chỉ cười mà không đáp.
Giang Hành Chi nhíu mày trầm tư một lúc: “Cậu thử kể cho tôi nghe về cô gái
kia đi, kiểu như bạn gái cũ của cậu có ưu điểm gì, nói mấy điểm nổi bật
thôi, để mẹ và em họ tôi từ bỏ ý định.”
“Điểm nổi bật à…” Tần Hữu Sinh chợt nở nụ cười, không biết có phải do tinh thần thoải mái sau khi tập thể thao hay không, khóe môi anh không khỏi cong lên, “Điểm nổi bật nhất của cô ấy chính là, rõ ràng trên người cô ấy toàn khuyết điểm rất
khó chấp nhận, song tôi vẫn cứ yêu cô ấy.”
“Xem ra muốn quay lại
thật rồi…” Giang Hành Chi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, cất tiếng hỏi: “Cô ta có những khuyết điểm nào khó chấp nhận?”
Tần Hữu Sinh bỗng
muốn chửi thề, tuy nhiên kể cả khi chửi thề, khuôn mặt anh vẫn vương nét cười, ánh mắt dịu dàng như nước: “Thứ nhất, thích gì làm lấy, không
nghe lời ai bao giờ. Lúc mới yêu, vì nghĩ cho cô ấy nên tôi tạm thời
chưa muốn công khai quan hệ, vậy mà cô ấy lại không chịu, còn nghi ngờ
tôi đùa giỡn với tình cảm của cô ấy.”
“Thứ hai, thái độ học tập
không nghiêm túc, cứ đến lớp là ngủ, đến tiết của tôi mà còn ngủ được,
nói chi những tiết học khác, nhắc nhở cô ấy mấy câu, cô ấy lại thầm oán
tôi, đi học bắt đầu nói leo, còn yêu cầu nếu cô ấy và bạn học nữ mà cô
ấy ghét cùng giơ tay, tôi chỉ được gọi cô ấy phát biểu. Thứ ba, là kiểu
bạn gái ương bướng, ương bướng trong mọi chuyện, phải dỗ dành cô ấy bất
kể cô ấy có vui hay không. Có lần tôi nhắc nhở cô ấy đôi câu, cô ấy bèn
dỗi tôi suốt ba ngày liền.”
Khóe miệng Giang Hành Chi giật giật mấy cái: “Nói tiếp đi…”
Tần Hữu Sinh cười ha ha, đúng là không thể hiểu nổi một cuộc tình như vậy
có gì đáng để anh nhớ mãi không quên, cơ mà anh thực sự không thể quên
được.
“Thứ tư, bắt bẻ khó chiều, kiêu căng ngạo mạn, lúc làm việc thích sai bảo người khác. Đợt cô ấy ôn thi Tư pháp Quốc gia, tôi đúng
là thành bảo mẫu cho cô ấy. Với cái tính đó thì cô ấy đâu chịu ngồi yên
trong thư viện, lúc thực sự tập trung học thì một tiếng động cũng kêu
ồn, sau đó đành phải tới nhà tôi ôn tập, khi học thuộc một mảng kiến
thức thì bắt tôi phải khen ngợi một lần. Cô ấy học thuộc luật, học tới
mức ngứa đầu, thế là nằng nặc đòi gội đầu, còn không chịu tự gội, đương
nhiên cũng không muốn xuống cửa tiệm dưới nhà để gội. Ok, tôi gội giúp
cô ấy, sau đó tôi lỡ tay để nước lọt vào tai cô ấy, thế là cô ấy dỗi tôi cả tối, đây cũng là lần đầu tiên tôi gội đầu cho người khác mà…”
“Thứ năm, quan hệ với bạn học quá tồi tệ, hay cáu gắt, dễ nóng giận. Có lần
tôi gặp thầy Trưởng khoa của khoa cô ấy ở nhà ăn, nói chuyện một lúc,
sau đó vừa xuống tầng thì đã thấy cô ấy đang cãi nhau với một bạn nữ
cùng lớp, nếu tôi không kéo cô ấy về, có khi còn đánh nhau ấy chứ. Sau
lần đó, Trưởng khoa Trần nói mắt chọn bạn gái của tôi thật đặc biệt…”
Giang Hành Chi nhìn Tần Hữu Sinh với vẻ cảm thông: “Thật không biết làm thế nào mà cậu chịu đựng được…”
Tần Hữu Sinh thoáng ngây người.
Đó là chịu đựng ư?
Nếu cô ấy không đòi chia tay, cho dù là chịu đựng, anh vẫn có thể chịu đựng lâu hơn nữa, thậm chí chịu đựng cả đời cũng được, vì còn gì để mất nữa
đâu.
Cho nên anh mới phản cảm với những lần cô đòi chia tay để ép buộc anh.
Hôm ấy họ đã chia tay trong tình cảnh nào?
“Tần Hữu Sinh, một là chia tay, hai là sửa điểm, anh tự quyết định đi.”
Chẳng mấy khi anh kiên quyết trước mặt cô như vậy, thế rồi hai người họ thực sự chia tay.
Đúng là một cô gái khiến người ta vừa ghét vừa giận… nhưng cũng không thể ngừng yêu cô ấy.
“Hắt xì…Hắt xì…Hắt xì…”
Hắt hơi ba tiếng liên tự, Ninh Nhiễm Thanh xoa xoa mũi, rốt cuộc là tên đê tiện nào đang nói xấu sau lưng cô thế!
Sau khi tâm sự hết với Vương Trân, Ninh Nhiễm thấy rất thoải mái, không thể phủ nhận Vương Trân đúng là một nhà phân tích tình cảm tài ba, chỉ cần
chỉ bảo một chút là đã giúp cô nhận ra nhiều điều.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ có một người bạn tri kỷ, hóa ra tìm được một người để
trút bầu tâm sự là một chuyện khiến người ta vui vẻ đến thế.
Lắng nghe khuyên bảo của Vương Trân, vướng mắc trong lòng Ninh Nhiễm Thanh
đã hoàn toàn biến mất, cho nên sáng hôm sau khi tới tòa nhà Vũ Đạt làm
việc, cô cũng không thấy lòng mình nặng nề như trước. Cô tươi cười vui
vẻ với tất cả mọi người, lúc sắp xếp hồ sơ vụ án thì còn lẩm nhẩm hát,
ánh nắng rực rỡ, tâm trạng vui tươi.
Buổi chiều, có một người phụ nữ ăn mặc giản dị nền nã tới văn phòng.
Người phụ nữ này ngồi trong phòng làm việc của Châu Yến khoảng nửa giờ rồi ra về, sau đó Châu Yến gọi cô vào phòng, bảo cô viết một bản “Thỏa thuận
ly hôn” cho người phụ nữ khi nãy.
Về cơ bản thì “Ly hôn thuận
tình” không cần tới luật sư, chỉ cần hai vợ chồng bình tĩnh nói chuyện,
ghi chép lại, thương lượng xong thì tới Cục Dân Chính (*) đóng dấu một
phát, có “Giấy chứng nhận ly hôn” thì bản “Thảo thuận ly hôn” này cũng
sẽ có hiệu lực pháp lý.
(*) Đơn vị chủ quản các hoạt động hành chính xã hội của Chính Phủ Trung Quốc. Tương tự với Ủy ban Nhân dân ở Việt Nam.
Có điều, phần lớn đàn ông và phụ nữ sắp ly hôn đều không thể bình thản ôn hòa như thế được.
Hoặc là có quá nhiều tài sản, việc phân chia cực kỳ phiền phức.
Sau đó Ninh Nhiễm Thanh gặp mặt người phụ nữ ấy, có ta mang họ Liêu, có một cái tên rất hay nhưng nghe hơi cô quạnh – Liêu Sơ Thu.
Liêu Sơ
Thu là một y tá, chồng cô ta là kiểu tự gây dựng sự nghiệp điển hình,
khi tình yêu bắt đầu thì người đàn ông ấy vẫn là một chàng trai nghèo
lang thang làm giàu ở thành phố A, chỉ có mơ ước chứ không có tiền.
Ngày hai bữa cơm, ngủ không đủ năm tiếng, cuối cùng ngã bệnh bị đưa tới bệnh viện truyền nước, thế rồi anh ta gặp được một cô y tá thực tập lấy ven
ba lần mà vẫn không được, khi y tá kia bối rối chực khóc, người đàn ông
nửa tỉnh nửa mê ấy hé mắt: “Đừng hoảng, cứ từ từ thôi...”
Y tá thực tập kia chính là Liêu Sơ Thu, còn người đàn ông nọ sau này trở thành chồng của cô ta.