Trong thạch thất mộc mạc cổ xưa, người ngồi xếp bằng tựa như bạch ngọc mở to mắt, trong mắt tinh quang đại thịnh, một lát sau tinh quang thu lại, trong con ngươi đen nhánh chỉ còn lại một mảnh ôn nhuận.
Dung Diễn bấm pháp quyết triệt tụ linh trận cùng phòng ngự trận trong phòng, phất tay nâng lên cửa đá nặng nề.
Các đồ tôn, môn chủ ta rốt cuộc đi ra, chiến một trận với hàng xóm, không bao giờ sợ yêu thú Cửu Hoang chạy đến tát một phát chết ta nữa?
Mấy bạch y nhân thoạt nhìn cao lớn vây quanh khắp núi đồi bên ngoài.
Xảy, xảy ra chuyện gì?
Chớ sợ, chớ sợ, môn chủ ta hiện tại là Độ kiếp kỳ, tuy nói không tính toán phi thăng, đối phó nhiều Kim đan kỳ như vậy, môn chủ ta cũng có thể trốn khụ khụ khụ…..
Làm cái gì a! Bế quan một lần, môn phái của yêm đã bị người phá rồi sao? Lão tử cần báo thù không? Hay chạy trối chết quan trọng hơn….
Dung Diễn đề khí, bay nhanh ra bên ngoài.
“Cung nghênh tôn tổ xuất quan!!”
Dung Diễn thiếu chút nữa đau sốc hông ngã xuống, vội vàng ổn định thân hình đứng giữa không trung.
Một đại thúc Hóa thần kì đẹp trai mặc áo trắng viền vàng thêu chữ triện tiến lên nhìn Dung Diễn, cất cao giọng nói: “Cung nghênh sư thúc tổ xuất quan.”
Ế ế? Hắn trước khi xuất quan chỉ là một thái sư thúc thôi, bây giờ sao trực tiếp biến thành sư thúc tổ vậy?
Dung Diễn cao lãnh —- trên thực tế là chưa phản ứng kịp mà đứng giữa không trung, “Ngươi là thế hệ môn hạ của vị trưởng lão chữ Dung?”
“Hồi sư thúc tổ, Liên Dận là môn hạ đệ tử đời thứ năm của Dung Thiện trưởng lão, đương nhiệm môn chủ của Hồng Lô môn ………. Nếu sư thúc tổ nghĩ muốn đảm nhiệm môn chủ, Liên Dận tự nhiên chắp tay nhường lại.” Liên Dận khiêm nhượng.
“Không cần, ngươi đã làm tốt, vậy tiếp tục đi, không cần băn khoăn ta.” Dung Diễn đáp. Muốn hắn đến quản lý môn phái phải làm xã giao kinh doanh lập mưu kế gì đó, hắn làm không được.
Dung Diễn rốt cục cảm thấy cúi đầu quá khó khăn, nhẹ nhàng hạ xuống.
“Vâng, sư thúc tổ.” Sau khi Liên Dận nhìn thấy hình dáng Dung Diễn một bộ kích động kiểu tộc truy tinh
(hâm mộ idol), thấy Dung Diễn có phần không nói gì, “Sư, sư thúc tổ, thỉnh, mời theo Liên Dận, môn nội đã an bài chỗ ở.”
Dung Diễn từ chối cho ý kiến gật đầu, cùng Liên Dận bay về phía sơn môn của phái Hồng Lô.
Dung Diễn bay qua một mảnh kiến trúc, nội tâm cảm khái, hắn bế quan một lần, mấy đỉnh núi này đột nhiên xuất hiện nhiều kiến trúc to lớn như vậy, này đó là của môn phái nào, mấy môn phái đó có quan hệ tốt với phái Hồng Lô không?
Cuối cùng hai người dừng lại dưới một miếu thờ, a bậy, cửa đá với hoành phi thanh khiết cao năm mươi thước.
Dung Diễn sờ sờ cây cột. Không ngẩng đầu thật đúng là không biết phía trên còn có một tấm biển, còn tưởng rằng đây chỉ có hai cái cột vươn tận trời chứ.
“Sư thúc tổ mời vào trong. Mặt sau này chính là giới bi của phái Hồng Lô chúng ta. Ghi lại môn quy của phái Hồng Lô chúng ta.”
Dung Diễn tùy ý nhìn xem gật đầu, “Không tệ.”
“Phía trước là đại điện Hồng Lô, đãi khách nghị sự đều ở chỗ này.”
“Ngọn núi sau đại điện kia là thiền viện, bên trái là Hành Nho các, các tu sĩ cao giai ở đây đọc sách trao đổi tìm hiểu. Bên phải là Dục Trác các, các đệ tử đê giai ở đây đọc sách tụ tập thỉnh giảng. Trung gian là Luyện kiếm bình, binh khí tu tập kiếm thuật đều tại chỗ này.”
Dung Diễn nhìn đại điện nghẹn ứ không nói gì. Móa nó, cả một đỉnh núi đã bị các ngươi dùng làm một cái đại điện, “Các ngươi nghị sự chẳng lẽ là người cả phái cùng nhau sao?”
“Sư thúc tổ sở liệu không sai. Tảng sáng các đệ tử đều phải tập trung trước đại điện, dựa theo cao đê giai diễn tập kiếm pháp kiếm trận. Môn chủ cùng các trưởng lão không có việc phải tự thân đến quan sát, sau khi diễn tập, có việc thì gọi, không việc thì tan, sư thúc tổ có tu vi địa vị tôn kính, tự nhiên không cần tuân theo lễ này.”
Dung Diễn: ………… sao lại như lãnh đạo phát biểu trong ngày hội thể thao của trường học vậy.
“Phía sau nữa của ngọn núi kia là Cẩm Thư các, tất cả tàng thư của môn phái đều ở chỗ này, đệ tử môn phái nếu có chút lòng xuất môn tìm học ghi lại cũng sao chép một phần phân theo cao đê giai đặt tại nơi này……..”
Dung Diễn đứng cạnh cửa một bên nghe một bên đánh giá, tại tiểu lâm viên bên cạnh cửa lớn nhìn thấy một tượng đá màu đen có sừng mang vảy nằm trong bụi cỏ, không, không phải tượng đá, là vật sống.
Lực chú ý của Liên Dận cũng tại nơi này, liền cười giải thích: “Đó là Kỳ Lân chúng đệ tử bắt được từ Cửu Hoang. Kỳ Lân là thú của điềm lành, ít đả thương người, thích hợp với không khí phái ta, lại là một trong các yêu thú cường đại nhất, liền giam giữ nó để bảo hộ phái chúng ta, cũng cung cấp cho nó một chỗ có thể tu luyện tốt.” Lại than, “Từ một kiếp ngàn năm trước, bộ tộc yêu thú đã xuống dốc, thần lực giảm đi, ngay cả tu luyện cũng khó hơn bình thường gấp trăm lần, lại thêm những hạng người cứ thấy cái mình thích lại không từ thủ đoạn đánh gϊếŧ lấy tài liệu, nay đã không còn một phần…….”
Đầu óc Dung Diễn ông một tiếng, “Từ từ…….ngươi nói, ngàn năm?”
“Đúng vậy, sư thúc tổ, từ ngài bế quan đến nay đã có ngàn năm.”
Dung Diễn ngây ngây dại dại được Liên Dận lĩnh đến viện đã an bài cho hắn.
Hắn đây là……tiết tấu người trong núi sâu không hề hay biết, thế gian đã trải ngàn năm a. Trong lúc hắn bế quan đã bỏ lở ngàn năm kịch biến, Cửu Hoang đại nạn, yêu thú xuống dốc, môn phái từ từ quật khởi, nhảy một cái liền trở thành tôn tổ của đệ nhất môn phái, một chút đều không có cảm giác chân thật được không? Này thật sự không thể trách năng lực tiếp nhận của hắn quá kém!
Mới vừa quen thuộc một chút thế giới này, lập tức phải lật đổ tam quan tức khắc trùng kiến…………..ha hả.
Dung Diễn buồn bực quyết định ngủ một giấc trấn an một chút tâm linh không quá kiên cường của bản thân.
Hôm sau.
Dung Diễn làm bữa sáng, lúc mở cửa ra nghênh đón nắng sớm.
“Éc!” Dung Diễn hoảng sợ nhìn sinh vật màu đen ghé vào trước bụi trúc trong viện kia.
Không một chút phòng bị, cũng không một chút chú ý, ngươi cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của ta, khiến ta kinh hách…..
“Tôn thượng mạnh khỏe, Liên Hàm vấn an sư thúc tổ.” Thanh niên áo trắng hoa văn bạc không hề có cảm giác tồn tại vái chào Dung Diễn.
Dung Diễn khụ một cái, nói với thanh niên tất cung tất kính trước cửa: “Kỳ Lân này sao lại ở trong viện của ta?”
“Sư huynh thấy sư thúc tổ có chút hứng thú đối với con thú này liền bảo ta sáng sớm đưa đến.” Liên Hàm đáp.
“Liên Dận?” Dung Diễn nhíu mày, đang muốn bảo Liên Hàm mang con yêu thú này đi, ngẫm lại cảm thấy có chút tịch mịch, hắn không cần người hầu hạ, đỡ phải có người kinh sợ do trong chớp mắt được giao cho hầu hạ một tôn tổ cao cao tại thượng không thể chạm như vậy, chỉ là trong viện không ai cũng quá quạnh quẽ, yêu thú này mặc dù thoạt nhìn có chút đáng sợ, bị trận liên
(dây xích có khắc pháp trận)
xuyên qua cũng không thể đả thương người, lưu lại cũng không sao.
“Vâng, đúng là y.” Liên Hàm đáp lời.
Dung Diễn khoát tay, “Thay ta cám ơn y, cũng vất vả ngươi.”
Liên Hàm nhất thời kích động nói: “Không dám. Sư thúc tổ nếu có gì phân phó cứ nói cho ta biết.”
Dung Diễn nghĩ nghĩ, không có gì đặc biệt muốn phân phó, liền cho y đi, “Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”
“Vâng, Liên Hàm cáo lui.”
Dung Diễn nhìn Liên Hàm ra sân hóa thành một đạo lưu quang, sau đó đối diện với Kỳ Lân đang nhắm mắt quỳ rạp trên mặt đất, cùng một động tác như lúc mới gặp cũng không biết nói gì cho phải. Thật không biết khi nó lại đây là cái dạng gì, cũng là như vậy sao? Dung Diễn có chút buồn cười.
Dung Diễn ăn điểm tâm, từ trên giá sách lấy ra một quyển 《Niên đại lịch sử tu tiên của đại lục》xem.
Bên trong có chút tối, Dung Diễn nhìn một chút liền dời đến hành lang ngoài cửa dựa vào cây cột xem.
Đình viện kiểu Nhật, trúc tùng, hồng phong, oa thạch
(đá hình ếch), dụng cụ truyền nước bằng trúc, dòng suối nhỏ với đá cuội thoạt nhìn phong phú lại tĩnh lặng. Chắc sợ quấy rầy sự yên lặng của hắn, dưới ống trúc có chèn thêm vải, lúc ống trúc đầy hạ xuống không có một tiếng “cạch” thanh thúy.
Dung Diễn cảm thấy thập phần im lặng, im lặng tựa hồ cả thế giới chỉ còn lại hắn. Lấy lại tinh thần nhìn Kỳ Lân tu luyện không ngừng trong viện, đã là Hợp thể kì, tu vi cũng không kém Hóa thần kì, trong lòng cảm thán cảnh còn người mất. Lúc trước một con yêu thú Kim đan kỳ đủ để tiêu diệt mười bảy mười tám tu sĩ nhân loại cùng cấp, yêu thú Hợp thể kì trừ phi là tiên nhân, nếu không không ai động được, hiện giờ…..
Đệ tử nội môn từng rất kinh hoàng bất an e sợ trời giáng tai họa bất ngờ biểu tình buộc chặt như còn tại hôm qua, hiện nay không còn một gương mặt quen thuộc.
Thật sự bỏ lỡ rất nhiều. Bỏ lỡ đến nỗi hắn cảm thấy chính mình đứng ở nơi này là một sai lầm.
Dung Diễn nghĩ nghĩ, không ngờ ngủ mất.