Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 53: Bái tế Diệp phu nhân

Đi từ Tuế Giang thành đến Khúc Dương thành cũng không quá hai ngày đường thủy, Diệp Cốc Thanh muốn vội về Khúc Dương thành để kịp chịu tang, đó là chuyện mà ai cũng biết. Cho nên trong suốt quá trình đi, đội chèo thuyền luân phiên đổi ca cho nhau, rốt cuộc chỉ mới một ngày rưỡi thuyền đã cập bờ Khúc Dương thành. Vì không muốn tốn quá nhiều thời gian, Diệp Cốc Thanh để Lưu quản gia chỉ huy con thuyền còn lại quay về Tuyên thành, trong lúc đó, mình và Hồng Hề Việt, còn có Liêu Khải Vân chọn một chỗ ở ven bờ Khúc Dương thành để đậu thuyền.

Thời điểm thuyền lớn hạ neo không ngoài ý muốn gây nên một trận náo động, Diệp Cốc Thanh biết rõ chút nữa thôi sẽ có quan phủ đến hỏi, vì vậy liền để lại bức thư của Tư Mã Thái thú Tuế Giang thành cho một người coi như là có trách nhiệm lớn nhất ở trên thuyền, còn mình thì cùng với Hồng Hề Việt, Liêu Khải Vân đi đến chùa Hồng Vân ở Khúc Dương thành.

Chờ đến khi ba người đi đến chân núi, xa xa đã nghe thấy tiếng tụng kinh từ trên cao vọng xuống. Ba người đi khoảng mười bậc thang. Rốt cuộc ở chỗ lưng chừng núi đã thấy được một ngôi nhà tranh.

Lúc này, bên ngoài nhà tranh, mấy hòa thượng mặc tăng bào màu vàng đang ngồi xếp bằng. Bọn họ đều chắp tay trước ngực, hai mắt khép hờ, trong miệng không ngừng niệm một loại kinh gì đó mà Diệp Cốc Thanh nghe không hiểu lắm. Mà Diệp lão gia thì vẻ mặt tiều tụy đứng ở một bên.

Cảm thấy có người ngoài, Diệp lão gia quay đầu nhìn về phía Diệp Cốc Thanh, thời điểm nhìn rõ đối phương là ai, hai mắt đỏ bừng vội bước nhanh qua đón. Diệp Cốc Thanh nhìn Diệp lão già gầy đi không ít, trong lòng không rõ là tư vị gì, cũng tiến lên vài bước, vung vạt áo quỳ xuống trước mặt Diệp lão gia.

“Phụ thân, hài nhi bất hiếu, đã tới chậm.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh dập đầu với Diệp lão gia.

Diệp lão gia run rẩy nâng Diệp Cốc Thanh dậy, nghẹn ngào nói: “Con ngoan, con đây là đang làm cái gì a, mau đứng lên.”

Diệp Cốc Thanh đứng dậy, đi vào cùng Diệp lão gia, đứng trước bài vị của Diệp phu nhân, cầm lên ba nén hương để trên ngọn nến ở phía trước, sau đó biểu lộ kính cẩn quỳ gối trước linh vị, nâng hương lêи đỉиɦ đầu sau đó lạy ba lạy rồi cắm vào lư hương.

Sau khi bái xong, Diệp lão gia nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của ba người, liền vội vàng dẫn bọn họ vào gian phòng sát vách để nghỉ ngơi.

“Cha vốn là muốn con gửi thư hồi âm về là được rồi, không nghĩ tới con lại đến đây.” Diệp lão gia rót trà cho ba người, ngồi xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh nói.

“Con vốn đang cùng Hồng Hề Việt và Lưu quản gia làm việc ở Tuế Giang thành, nhận được thư liền lập tức chạy đến. Lại nói đến thân thể của mẫu thân, lúc trước cũng không tệ lắm mà, sao mới được nửa năm lại đột nhiên ra đi?”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Diệp lão gia nhịn không được thở dài, sau đó liền đem những chuyện đã xảy ra trong nửa năm này kể hết một lượt cho Diệp Cốc Thanh nghe.

Sau khi DIệp lão gia và Diệp phu nhân rời khỏi Tuyên thành liền đi tới Khúc Dương thành, bởi vì trong chùa không nhận nữ nhân, Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân được sự đồng ý của phương trượng, dựng hai gian nhà lá ở sườn núi. Mỗi ngày khi mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Bình thường, mùng một hay mười lăm, khách hành hương lên núi đều sẽ cung cấp một số vật dụng cần thiết, ngày trôi qua cũng coi như vui vẻ, nút thắt trong lòng phu nhân cũng chậm rãi gỡ bỏ.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, thân thể Diệp phu nhân bắt đầu có sự thay đổi, Diệp lão gia đã mời không ít đại phu cho bà, nhưng mà đều không đạt được kết quả khả quan. Diệp phu nhân gắng gượng hai tháng rốt cuộc vẫn không vượt qua nổi.

Nhớ tới cảnh tượng trong mộng, Diệp phu nhân đứng bên giường mình thở dài, trái tim Diệp Cốc Thanh không khỏi căng lên. Sắc mặt cũng dần dần trở nên khó coi. Hồng Hề Việt bên cạnh nhìn thấy, đưa tay nắm chặt bàn tay của hắn.

Biết rõ Hồng Hề Việt là đang an ủi hắn, Diệp Cốc Thanh quay đầu qua nhìn y không nói gì chỉ nở nụ cười, rồi lại quay đầu nghe Diệp lão gia kể tiếp những chuyện xảy ra. Sau đó Diệp lão gia giống như nhớ tới chuyện của Diệp Cốc Thanh khi ở Tuế Giang thành vào năm ngoái, lúc này mới hỏi ngọn nguồn.

“Con bán mấy cửa hàng ở Tuyên thành, góp vốn mua hai con thuyền, tính toán chạy sông buôn bán ở trên sông Kính Thành.” Diệp Cốc Thanh thành thật trả lời.

“Sông Kính Thành? Không phải là phải có quan phủ phê chuẩn sao? Thái thú đại nhân đã đồng ý?”

“Thời điểm ở Kỳ Dương thành có gặp được Thành vương gia, con và Hồng Hề Việt giúp y một lần, vì muốn trả nhân tình cho bọn con, y đã viết cho con một bức thư, nói là nếu như lúc làm ăn gặp phải chuyện phiền toái thì lấy ra.”

Diệp lão gia đã dấn thân vào thương trường mấy chục năm, nghe Diệp Cốc Thanh nói liền biết rõ chuyện trong đó không có đơn giản như Diệp Cốc Thanh nói. Nhưng mà nhìn bộ dạng Diệp Cốc Thanh là có ý định che giấu ông, Diệp lão gia chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện mong cho hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chạng vạng tối, phương trượng Hồng Diệp Tử bỗng nhiên đến thăm. Diệp lão gia vội vàng ra ngoài nghênh đón, mọi người mới đến Khúc Dương thành vẫn chưa có gì bỏ bụng, Liêu Khải Vân và Hồng Hề Việt đã đói đến không chịu nổi, liền tự mình xuống phòng bếp làm chút đồ ăn. Đợi đến khi ba người chuẩn bị bưng ra ngoài, phương trượng cũng đã đi rồi.

“Cha, phương trượng đại sư đến đây có việc sao?” Diệp Cốc Thanh cầm đũa hỏi.

“Không có gì, ngày mai là bắt đầu đưa thi thể của mẹ con hồi hương rồi, phương trượng tới là để hỏi một chút chuyện đã chuẩn bị xong tới đâu rồi?”

Nghe Diệp lão gia nói, ba người im lặng dừng đũa nhìn về phía Diệp lão gia.

Diệp Cốc Thanh nhớ rõ tập tục của quê nhà Diệp lão gia là phải đem người mất về nhà an táng, để cho lá rụng về cội. Nếu như Diệp thiếu gia còn sống, như vậy chuyện hộ tống quan tài vốn là do hắn phụ trách, hôm nay Diệp thiếu gia không còn ở đây, Diệp Cốc Thanh trên danh nghĩa vẫn là con trưởng của Diệp gia, cũng phải có nghĩa vụ này, chỉ là đối phương không có ý định nói cho hắn biết, nếu hiểu sâu xa bên trong, Diệp lão gia chính là căn bản không thừa nhận Diệp Cốc Thanh là người của Diệp gia.

Diệp Cốc Thanh không ngốc dĩ nhiên là hiểu rõ điều này, nhưng mà hắn biết Diệp lão gia an bài như thế này là có dụng ý của ông, cho nên cũng không để trong lòng. Ngược lại Hồng Hề Việt lại tỏ vẻ không cam lòng.

“Kỳ thật ta chỉ định viết thư nói cho con biết vậy là xong, không nghĩ tới con sẽ chạy tới đây. Tập tục quê ta là sau khi đưa quan tài trở về còn phải ở đó giữ đạo hiếu một năm. Nhưng mà ta nhìn con chỉ vừa mới phát triển sự nghiệp, để ta đưa mẹ con trở về là tốt rồi. Sau này nếu có thời gian đến thắp một nén hương là được.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh sao có thể không đồng ý, mọi người hàn huyên với nhau vài câu, thấy Diệp lão gia có vẻ mệt mỏi, Diệp Cốc Thanh liền bảo ông vào nghỉ ngơi. Diệp Cốc Thanh cũng vào phòng lấy ra hai tấm khăn trải giường cùng chăn màn, phủ lên mặt đất để cho Hồng Hề Việt và Liêu Khải Vân nghỉ ngơi, còn mình thì đến trước linh vị Diệp phu nhân.

Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng trên núi vẫn còn chút lạnh, cũng may trước lúc đi Hồng Hề Việt có cầm cho hắn một cái áo khoác, lúc này cũng không cảm thấy lạnh mấy. Im lặng nhìn bài vị Diệp phu nhân, Diệp Cốc Thanh nhớ lại từng tiếp xúc của mình với bà khi còn ở nhà, trong lòng cảm thấy người đàn bà này thật sự tội nghiệp. Mặc dù chuyện năm đó đều là nút thắt trong lòng mỗi người, chỉ là nếu như có thể đối mặt theo một cách khác, nhất định cuộc sống của bà sẽ không như vậy, mà tính mạng của bà cũng

sẽ không phải kết thúc ở chỗ này.

Nhưng mà Hồng Hề Việt đã từng nói với hắn một câu, người ắt có mệnh. Tuy rằng hắn hiểu, nhưng lại vô lực cải biến.

Sắc trời dần sáng, Diệp lão gia liền tỉnh. Vừa mới rửa mặt xong, ngay sau đó trước nhà liền xuất hiện một hán tử quần áo vải thô. Nhìn thấy Diệp lão gia thì cúi chào.

“Diệp tiên sinh, xe đã dừng ở chân núi rồi, ông xem khiêng quan tài xuống lúc nào thì tốt?”

“Một chút nữa Đại sư Tuệ Viễn sẽ gọi đệ tử đến để giúp ta đưa xuống, cảm ơn Trương huynh đệ.”

Diệp Cốc Thanh đứng bên cạnh cửa nghe được lời hai người nói, quay đầu nhìn thấy Hồng Hề Việt từ trong nhà đi ra, liền lấy cho y một mảnh khăn tang thắt ở bên hông. Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt, im lặng gật đầu.

Một lúc sau, phương trượng Tuệ Viễn dẫn theo tám đệ tử đi đến nhà tranh. Diệp lão gia nói lời cảm ơn với phương trượng Tuệ Viễn, liền để cho đệ tử dùng côn gỗ cố định quan tài, chuẩn bị khiêng xuống núi.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh đưa tay ngăn cản Diệp lão gia, trước ánh mắt nghi hoặc của ông nói: “Cha, con không thể trở về canh mộ cho mẫu thân, như vậy quan tài để cho con khiêng đi.”

Nhìn ánh mắt Diệp Cốc Thanh, Diệp lão gia do dự một lúc rồi gật đầu. Diệp Cốc Thanh chọn một bên, mà Hồng Hề Việt thấy hắn như vậy, cũng chọn một bên. Liêu Khải Vân cũng không nhiều lời chiếm lấy một góc. Thấy bọn họ như vậy, Diệp lão gia không khỏi cảm động, nhưng mà lo lắng đến thân thể Diệp Cốc Thanh, Diệp lão gia để cho bọn họ bỏ thêm một côn gỗ, sáu người

khiêng quan tài dọc theo bậc thang uốn lượng từng bước xuống núi….

Dọc đường đi Diệp Cốc Thanh không đổi tay với ai, tuy rằng cơ thể đã đến cực hạn nhưng vẫn cắn răng đuổi kịp mọi người.

Sau khi đám người Diệp Cốc Thanh nâng quan tài đặt lên xe, Hồng Hề Việt ở phía sau Diệp Cốc Thanh lập tức bước lên đỡ Diệp Cốc Thanh. Giơ tay lau mồ hôi trên trán cho hắn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia đau lòng.

“Cảm ơn phương trượng Tuệ Viên cùng mấy vị tiểu hòa thượng đã giúp đỡ, khi nào Diệp mỗ đã an bài ổn thỏa sẽ quay lại chùa Hồng Vân tự gửi lời cảm ơn.”

“A di đà phật, thiện tai thiện tai. Thí chủ thượng lộ bình an.” Dứt lời, phương trượng Tuệ Viên liền dẫn đám đệ tử rời đi.

Thấy thế, Diệp lão gia chậm rãi quay người nhìn về phía Diệp Cốc Thanh, ánh mắt hạnh phúc vỗ vỗ bả vai hắn: “Tử Khâm, ta không nhìn lầm con, con là đứa trẻ ngoan. Sau này chắc chắc sẽ nổi danh. Nhưng mà, có câu này ta muốn nói cho con nghe.”

“Phụ thân cứ nói.”

“Làm người phải học cách buông tha, hợp tác cùng hoàng thất càng phải nhớ kỹ điều này. Tử Khâm a, con phải biết rằng tiền tài đều không thể quan trọng bằng tính mạng. Được rồi, ta phải đi đây, các con phải nhớ bảo trọng.”

Dứt lời, Diệp lão gia xoay người ngôi lên xe ngựa, sau khi phân phó người đánh xe cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nhìn xe ngựa từng chút từng chút rời khỏi tầm mắt, cả người Diệp Cốc Thanh mềm nhũn dựa vào Hồng Hề Việt. Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, liền cùng Hồng Hề Việt, Liêu Khải Vân đi vào Khúc Dương thành.