Nhìn thấy sâu trong đôi mắt Diệp Cốc Thanh là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lúc này Hồng Hề Việt mới bỗng nhiên ý thức được, người trước mắt này cũng không phải đám người bại hoại mà bình thường y hay đùa giỡn. Mặc dù đối phương là bạn chơi chung khi còn bé, nhưng trước mặt đã là nam nhân so với mình còn muốn cao hơn hai tấc, thật sự không cách nào có thể đánh đồng với đứa nhỏ của hơn mười năm trước được. Giờ khắc này, Hồng Hề Việt càng không thể không thừa nhận, chính là đứa nhỏ của năm đó đã trưởng thành.
“Ta tắm xong, đi, đi lên trước đây.” Hồng Hề Việt xoay người muốn chạy, lại bị Diệp Cốc Thanh ở phía sau ôm chặt lấy eo giam cầm trong l*иg ngực.
Cảm thấy cái thứ cưng cứng phía sau đang không ngừng đυ.ng vào hông của mình, Hồng Hề Việt miễn cưỡng đè xuống cảm giác bối rối đang cuồn cuộn trong lòng, cái gì mà tự rước họa vào thân nha, vào lúc này Hồng Hề Việt lại càng cảm nhận được sâu sắc. Nghiêng đầu thoáng nhìn qua Diệp Cốc Thanh. Nge thấy tiếng thở dồn dập của đối phương, Hồng Hề Việt chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng.
“A, A Ly, ngươi, ngươi không thoải mái hả? Thả ta ra trước có được không, ta sẽ không đi.”
Diệp Cốc Thanh nghe thấy giọng nói luống cuống của Hồng Hề Việt, rõ ràng bản thân mình đang thất thố. Nhắm mắt lại nhịn xuống xúc động trong cơ thể, buông tay rời khỏi cơ thể cứng ngắc của Hồng Hề Việt.
“Thật xin lỗi, vừa rồi là ta thất thố.” Diệp Cốc Thanh đưa tay lau lau mặt, quay người đi về phía sau vài bước kéo dài khoảng cách với Hồng Hề Việt.
Nhìn động tác cùng giọng nói trầm thấp của Diệp Cốc Thanh, trái tim Hồng Hề Việt không khỏi mềm nhũn. Diệp Cốc Thanh đã đến tuổi này rồi, có du͙© vọиɠ thật sự là chuyện bình thường, hơn nữa hắn còn không có một người thị thϊếp nào, một lần xung hỉ cũng bị đổi thành mình….
“Nếu không, ta giúp ngươi?” Nói xong, Hồng Hề Việt rất muốn dùng một chưởng đánh chết mình. Nhưng mà thấy đối phương không có quay lại vẫy tay với mình, trái tim Hồng Hề Việt liền thả lỏng, vội vàng ra khỏi dòng nước, ôm quần áo trở lại xe ngựa.
Nghe thấy âm thanh Hồng Hề Việt đã rời khỏi đây, Diệp Cốc Thanh không khỏi thở dài một cái. Cấm dục lâu ngày, hôm nay ngẫu nhiên bị người kia vén lên du͙© vọиɠ, có trời mới biết hắn có bao nhiêu khó chịu. Nếu là ở hiện đại, ra ngoài vung ít tiền tìm người giải quyết một chút là được. Nhưng mà ở chỗ này, hắn chưa ra ngoài bao giờ, bên cạnh là tiểu nha hoàn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi. Ra tay với một đứa bé, nhất định bị báo ứng!
Hôm nay ra ngoài lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh, nếu như đi đến loại địa phương đó, không nói đến đối phương có phản ứng gì nha, chính là mình cũng cảm thấy không tiện. Cúi đầu nhìn nhìn vào nơi vẫn còn nhô lên, Diệp Cốc Thanh thở dài một cái đành phải nhờ vào cô em năm ngón.
Ngồi bệt xuống tảng đá bên cạnh bờ sông, Diệp Cốc Thanh tuột tiết khố của mình đến đùi, bàn tay cầm chặt lấy thứ căng cứng kia rồi dần dần lên xuống. Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc từ vị trí trung tâm lan đến từng bộ phận trên cơ thể, hô hấp cũng ngày càng trở nên dồn dập…
Khoảnh khắc thứ kia bắn ra, trong đầu Diệp Cốc Thanh hiện lên một ý nghĩ, hắn là nên tìm bạn tình rồi.
Phía sau bụi cỏ, Hồng Hề Việt đang sững sờ nhìn gương mặt ửng đỏ của Diệp Cốc Thanh dưới ánh trăng, trong lúc bất tri bất giác thân thể dần dần nóng lên, bốc nhiệt, giống như có nhiều thứ đang rục rịch phá kén đi ra. Chờ đến khi Hồng Hề Việt nhìn thấy vẻ mặt Diệp Cốc Thanh đã trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện cái thứ dưới hạ thân mình đang phấn chấn ngẩng cao đầu. Thầm nghĩ tự gây nghiệt không thể sống, Hồng Hề Việt liền vận công nhịn xuống du͙© vọиɠ bên trong, chờ đến khi dục hỏa trong thân thể trở lại bình thường mới sửa sang lại quần áo cho tốt rồi quay lại xe ngựa.
Lúc này, Diệp Cốc Thanh đã lên bờ, Hồng Hề Việt vén rèm xe lên vừa vặn đối diện với tấm lưng trần trụi của Diệp Cốc Thanh. Tay đang vén rèm ngừng lại, Hồng Hề Việt định qua bên đó chờ Diệp Cốc Thanh mặc đồ xong, nhưng thấy đối phương quay đầu lại, Hồng Hề Việt liền xấu hổ không dám qua.
Chờ đến khi Diệp Cốc Thanh mặc xong tiết y tiết khố, khoác thêm một cái áo choàng mới dám bước xuống khỏi xe.
“Quần áo ngươi đâu? Bây giờ giặt một chút buổi sáng ngày mai là khô rồi.”
“A, được.” Nói xong, Hồng Hề Việt đưa tay nhận lấy quần áo trong tay Diệp Cốc Thanh, từ trong xe ngựa lấy ra bồ kết rồi đi về phía bờ sông.
Diệp Cốc Thanh nhìn thấy động tác của Hồng Hề Việt, không khỏi bật cười. Hắn định tự mình đi giặt, thuận tiện giặt cho Hồng Hề Việt luôn. Không nghĩ tới đối phương vậy mà cho là mình muốn y giặt giúp, không nói nhiều lời liền nhận lấy. Hôm nay Hồng Hề Việt dường như có chút dễ bảo, chẳng lẽ chuyện vừa rồi đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ y?
Nhìn bộ dạng Hồng Hề Việt một ngón tay không dính nước xuân
(*Ý nói người được nuông chiều, k phải làm việc gì, gia đình có điều kiện tốt.), Diệp Cốc Thanh sợ đối phương dùng lực tay quá mạnh khiến quần áo hỏng mất, vội vàng đi theo y đến bờ sông. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy động tác thuần thục của đối phương thì liền yên tâm. Nghĩ mới nhớ, Hồng Hề Việt từ nhỏ đã cùng sư tôn sống trên núi, mấy việc nấu cơm giặt quần áo đoán chừng có thể tự mình làm được, Diệp Cốc Thanh sâu sắc cảm thấy rằng, mình không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Quần áo mùa hè thì mỏng hơn, chỉ cần vò một chút là đã bay hết mùi mồ hôi, hai người một thì giặt quần áo, một thì phơi nắng. Không đến một khắc
(*phút)
quần áo đã giặt xong rồi. Bởi vì xe ngựa chỉ có một, mặc dù trong lòng hai người đều có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không thể không cùng nhau nghỉ ngơi bên trong xe ngựa.
Tuy nói là hè, nhưng ngủ ngoài trời vẫn có chút lạnh. May mắn tiểu nha hoàn tương đối cẩn thận, trước khi đi còn biết chuẩn bị cho bọn họ một cái nệm và một cái chăn mỏng, cho nên đêm này cũng không bị đông lạnh. Chính là không gian trong xe tương đối nhỏ, hai người ngủ cùng nhau không thể tránh khỏi việc dán cùng một chỗ.
Bởi vì xe ngựa không thể so sánh với giường êm, một đêm này Diệp Cốc Thanh ngủ cũng không tốt, chờ đến khi hắn tỉnh lại, Hồng Hề Việt đang một tay khoác ở eo hắn, một chân vắt qua đùi hắn ngủ say sưa. Diệp Cốc Thanh biết rõ ban ngày Hồng Hề Việt còn phải đánh xe, cái đó đối với y là khá vất vả, cho nên không muốn kinh động đến y, chỉ có thể nằm trên xe tùy ý Hồng Hề Việt dùng tám chân bạch tuộc quấn lấy mình.
Không biết đã qua bao lâu, Hồng Hề Việt mơ mơ màng màng mở to mắt. Ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh phía dưới, cho là mình đang nằm mơ, đưa tay xoa xoa gò má đối phương kêu một tiếng ‘A Ly’, sau đó trở mình tiếp tục ngủ. Nhưng chờ đến khi y trở mình được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới việc bọn họ đã ra ngoài liền lập tức tỉnh lại, hai tay chống xuống dưới nâng người dậy.
“Có chuyện gì sao?” Động tác đột ngột của Hồng Hề Việt, khiến Diệp Cốc Thanh không rõ lắm mà nghi hoặc hỏi.
“Không, không có gì nha?” Hồng Hề Việt trả lời. Ngước mắt nhìn xuống biểu lộ bình thản của Diệp Cốc Thanh, hỏi: “Ngươi tỉnh bao lâu rồi? Sao không gọi ta dậy?”
“Ta thấy trời còn sớm, cho nên không gọi ngươi, hiện tại ngươi đã tỉnh, chúng ta liền dậy thôi.”
Hồng Hề Việt đáp một tiếng rồi mặc quần áo vào, chờ sau khi Diệp Cốc Thanh xuống xe mới xếp lại chăn, tìm ra đồ để rửa mặt đi đến bờ sông lau sạch sẽ rồi bắt đầu đi làm bữa sáng.
Chờ y làm xong đồ ăn, Diệp Cốc Thanh đã xếp quần áo gọn gàng cất vào trong bao. Thấy Hồng Hề Việt vẫy tay với hắn, biết là cơm đã làm xong, liền đi tới. Hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn bánh bao và thịt khô, bỗng nhiên có cảm giác như đôi vợ chồng nhỏ.
Hôm nay ánh mặt trời tương đối khốc liệt, may mà trên xe có mang theo ô, Hồng Hề Việt vung ô lên che cũng không có làm chậm trễ hành trình. Bởi vì nắng quá gay gắt, hai người cũng không nghỉ ngơi, thẳng đến chạng vạng tối mới tìm được một thị trấn nhỏ để dừng chân.
Hồng Hề Việt đánh xe tới một khách điếm khá lớn trong thị trấn, sau khi giao xe ngựa cho tiểu nhị, liền mang theo bọc đồ của mình đi vào trong.
Khách điếm có hai tầng, phía dưới là sảnh để ăn cơm, trên lầu là các gian phòng ở. Sau khi Diệp Cốc Thanh thuê hai gian, lại nói tiểu nhị mang hai thùng nước tắm vào phòng. Một ngày rong ruổi trên xe, dù là võ công cao cường đến đâu thì Hồng Hề Việt cũng cảm giác được hai cánh tay đau buốt, ở trong phòng khởi động tay chân một chút, chờ tiểu nhị mang nước tắm tới.
Ngâm mình trong thùng tắm, Hồng Hề Việt thoái mái thở ra một hơi dài. Nhắm mắt xoa xoa cánh tay còn hơi cứng ngắc, trong đầu không tự chủ nhớ đến gò má đỏ bừng của Diệp Cốc Thanh đêm hôm qua.
Hồng Hề Việt chỉ cảm thấy cả người nóng lên, bốc hỏa, cảm giác quen thuộc đêm qua lại dâng lên, Nhớ tới động tác của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt do dự một chút cũng đưa tay nắm lấy thứ đã căng cứng dưới hạ thân. Ngón tay khẽ di chuyển, một cảm giác tê dại rất nhanh từ giữa hai chân đánh thẳng lên đại não, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ Hồng Hề Việt không nhịn được mà than nhẹ một tiếng.
Tuy rằng Hồng Hề Việt lợi dụng bộ da của mình đi ra ngoài trêu chọc người, nhưng
việc cùng người khác thân cận da thịt ngay cả một lần cũng chưa từng xảy ra. Cũng không phải chưa từng đến hoa lâu, nhưng đối với mấy cô nương cùng công tử trong đó một chút hứng thú cũng không có. Mấy việc làm trên giường y cũng từng thấy qua không ít, chỉ là không nghĩ tới sẽ khiến cho người ta sung sướиɠ như vậy. Trách không được thánh nhân từng nói, no bụng thì nghĩ dâʍ ɖu͙©, xem ra cũng không phải là không có đạo lý.
Cảm nhận một luồng sóng kɧoáı ©ảʍ đánh thẳng vào đại não của mình, Hồng Hề Việt càng gia tăng tốc độ bàn tay. Bởi vì Diệp Cốc Thanh ở sát vách, y sợ người ta nghe được tiếng của mình, cho nên vẫn một mực đè nén.
Một lúc sau, Hồng Hề Việt ở trong tay mình đi lêи đỉиɦ. Cả người mềm nhũn nằm ngửa ở trong thùng tắm, gương mặt Diệp Cốc Thanh ở trong đầu cũng dần tiêu tán.
“Hồng Hề Việt, ngươi tắm xong chưa?”
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Cốc Thanh ngoài cửa, Hồng Hề Việt đáp lại liền vội vàng nhảy ra khỏi thùng tắm, dùng khăn vải lau qua loa, lập tức mặc tiết y tiết khố vào rồi lên tiếng để cho Diệp Cốc Thanh đi vào.
Diệp Cốc Thanh cũng vừa tắm xong, quần áo rộng rãi mặc ở trên người, l*иg ngực trắng nõn như ẩn như hiện trong vạt áo, mái tóc ướŧ áŧ buông ở phía sau, dường như có chút không giống như ngày thường.
Nhìn gò má ửng đỏ của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt lại không khống chế được mà nhớ tới Diệp Cốc Thanh ở dưới ánh trăng tối hôm qua, thân thể vừa mới phát tiết lại lần nữa nổi lên phản ứng. Hồng Hề Việt âm thầm nhíu mày, nhưng mà khi nhìn đến quần áo Diệp Cốc Thanh bị nước làm cho ướt nhẹp, liền quên ngay dục niệm trong đầu.
“Sao chưa làm khô tóc đã tới đây? Coi chừng bị cảm lạnh.” Hồng Hề Việt nói xong, kéo xuống cái khăn vắt trên bình phong, để cho Diệp Cốc Thanh ngồi xuống rồi tự mình giúp hắn lau khô tóc.
Diệp Cốc Thanh vốn định hỏi xem Hồng Hề Việt muốn ăn cái gì, lúc này thấy y giúp mình lau một đầu tóc dài này thì vô cùng hài lòng. Nghiêng đầu dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mái tóc dài trong tay Hồng Hề Việt, trong lòng âm thầm phàn nàn, cổ nhân để tóc thật sự phiền phức.
Nhưng mà Hồng Hề Việt lau tóc giùm cho Diệp Cốc Thanh, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh lộ ra cái gáy trắng nõn, vội vàng dời mắt qua chỗ khác. Nhớ tới lời nói của Thường Dương Tử, âm thầm hoài nghi mình, có phải đã thật sự sinh ra tư tưởng không nên có với Diệp Cốc Thanh.