Đội Trưởng Đội Cảnh Sát Hình Sự

Chương 14: Cùng chú cảnh sát xem mắt

Chương 14: Anh Trai Biếи ŧɦái Dùng Qυầи ɭóŧ Cô Tự An Ủi. Cùng Chú Cảnh Sát Xem Mắt

TUYỂN DỊCH CÓ LƯƠNG + INBOX MAIL: [email protected]

Chu Dã đang chuẩn bị mặc quần áo thì di động của cô vang lên.

"Ngươi suốt nửa năm không có về nhà. Nếu không phải lão cha đây gọi điện thoại cho ngươi. Thì ngươi cũng không gọi điện thoại có phải hay không?"

Giọng nói tức giận của Chu An Quốc làm lỗ tai Chu Dã thiếu chút nữa bị chấn đau.

"Cha không phải nói mặc kệ con sao? Con ở bên ngoài sống chết cùng cha không có quan hệ. Dù sao cha còn cảm thấy con nói dối cha. Con cũng không nghĩ sẽ trở về."

Đôi tay Chu Dã chuẩn bị đem điện thoại tắt.

"Trước đó không lâu ta có đi bệnh viện kiểm tra. Cơ tim có vấn đề nghiêm trọng."

Chu Quốc An không có tiếp tục dây dưa cùng Chu Dã, mà chỉ đơn giản nói những lời này.

Chu Dã bĩu môi, "Con trở về là được chứ gì. Nói với cha trước, con không muốn nhìn thấy tên khốn lưu manh kia. Cha kêu hắn cút ra xa một chút."

Sau khi tắt di động Chu Dã chuẩn bị mặc quần áo. Kết quả sau khi cô mặc qυầи ɭóŧ xong thế nhưng lại xuất hiện một cái quần mùa thu!

Cô ôm đầu hoàn toàn phục. Đầu năm nay thế nhưng lại còn muốn mặc quần mùa thu!

Trình Mục Dương quả thực xem cô như một đứa trẻ!

Nhưng mà cũng xem như chú cảnh sát còn có quan tâm đến cô. Chiếu cố phụ nữ cũng coi như thân thiết, không hổ là người đàn ông cô xem trọng.

Sau khi Chu Dã mặc quần mùa thu lại mặc thêm một cái quần dài, cuối cùng mặc thêm một áo khoác lông mao cùng với một cái quàng cổ len sợi.

". . ."

Chu Dã không nhớ rõ đã bao lâu mình không có mặc nhiều quần áo như vậy. Quả thực độ dày này làm cho Chu Dã dở khóc dở cười. Nhưng mà chất lượng quần áo cùng kiểu dáng đều rất hợp thời, thẩm mỹ về thời trang của chú cảnh sát này xem như miễn cưỡng.

Sau khi Chu Dã gọi xe rất nhanh liền về đến cửa nhà.

Biệt thự của Chu Dã được tu sửa ở giữa một sườn núi. Biệt thự khi được sửa sang xong diện tích chiếm vài trăm mẫu đất, nếu nói là biệt thự không bằng gọi nó là một tòa lâu đài cổ. Đừng nói toàn bộ bên trong đều có công viên, bể bơi, bãi bóng đủ loại hình dạng phương tiện giải trí. Sau khi xe taxi đi vào cổng, còn phải mất mười phút mới tới nơi ở chính của tòa lâu đài.

"A, thật ngại quá. Tôi hình như quên đem theo di động cùng ví tiền rồi. Chờ tôi vào trong lấy một chút."

Lúc này Chu Dã mới nhớ tới di động cùng ví tiền của mình còn ở bên trong Tần Vương phủ.

"Tiểu thư, cô không thể chơi xấu nha. Cô kêu tôi từ trung tâm thành phố mất hai giờ để đến nơi này. Ít nhất phải hai trăm. Nếu không hôm nay cô không thể xuống xe!"

Tài xế bắt lấy quần áo Chu Dã.

Lúc này có mấy tờ tiền màu đỏ xuất hiện trước mặt tài xế, " Cảm ơn vị đại ca này đã đưa em gái tôi về nhà. Đây là tiền xe của anh."

Nghe thấy tiếng Chu Dã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang màu xám mang một bộ mắt kính gọng mạ vàng trên mặt mang theo một nụ cười ôn nhu, nhìn giống như một thiên sứ trong sáng tốt bụng.

"Đều là người chợ phía tây, không cần khách sáo."

Tài xế cười lấy một xấp tiền gần một vạn để trước ánh sáng nhìn thoáng qua, xác định là tiền thật mới vội vàng đem cất vào trong túi.

Lúc tài xế chuẩn bị rời đi, thì lại nghe nói: "Vừa rồi là tiền xe tài xế. Nhưng lúc nãy anh nắm lấy quần áo em gái tôi, làm tâm tình em ấy không vui anh cũng nên bồi thường."

Tài xế kia cười ha hả nhìn về phía Chu Dã nói : "Tiểu cô nương, vừa rồi là chú không đúng. Chú xin lỗi cháu."

Sau khi có tiền, người vừa rồi còn hung dữ lập tức biến thành một bộ dạng nô tài giỏi ăn nói.

Nhưng mà người kia lại cười nói: " Ngoài miệng xin lỗi nhưng không so được với hành động. Anh vừa rồi chính là dùng "tay" kéo quần áo em ấy. Như vậy đi, vì thành ý của anh. Liền đem cánh tay của để lại nơi này đi."

Giọng nói vừa dứt, liền xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ đi tới. Trong đó có hai người đàn ông lôi tài xế ra, kéo thẳng đến một bụi rừng rậm rạm. Rất nhanh liền truyền đến âm thanh kêu thảm thiết của tài xế.

"Tôi nói này tên lưu manh kia, vừa rồi hắn ta chẳng qua là chạm vào quần áo của tôi một chút mà thôi. Có cần thiết đem tay của người khác chém không?"

Chu Dã không phải là thánh mẫu, chỉ cảm thấy người này thật sự có điểm quá đáng.

"Em cũng nói. Hắn ta chỉ chạm vào quần áo em. Nếu hắn dám chạm vào chỗ khác của em, tôi sẽ không đơn giản chém cánh tay hắn."

Thời Thôi sau khi đến gần bên tai Chu Dã trên người cô tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, liền híp mắt hít sâu một hơi.

Chu Dã quả thực bị người này làm cho ghê tởm đến mức cảm thấy dạ dày buồn nôn. Cô phải biếи ŧɦái, cùng với loại biếи ŧɦái này không có tiếng nói chung.

"Tôi đi xem lão cha. Anh muốn hít không khí ở đầy thì cứ việc ở chỗ này từ từ hít!"

Ba năm trước cô liền phát hiện được Thời Thôi đối với mình có ý tứ. Có một năm kia bỗng dưng qυầи ɭóŧ cô mất tích một cách bí ẩn. Lúc đầu cô còn nghĩ rằng qυầи ɭóŧ cô phơi ở ban công bị gió thổi đi. Hơn nữa vốn dĩ qυầи ɭóŧ cô có rất nhiều, mặc một lần cô lại lười mặc thêm lần nữa.

Kết quả sau khi có một lần cô tìm Thời Thôi đi ra ngoài đánh tennis. Khi đi ngang qua phòng hắn, phòng không có đóng cửa. Nàng chỉ thấy người anh trai ôn tồn lễ độ cầm qυầи ɭóŧ của cô ở dưới thân loát dươиɠ ѵậŧ.

Chu Dã bị ghê tởm không bao giờ muốn cùng hắn ta nói chuyện. Nhưng người này quỷ kế da đoan, mỗi lần đều có biện pháp làm cho cô chủ động tìm hắn nói chuyện.

Vào bên trong thư phòng của Chu Quốc An, Chu Dã ngồi vào ghế sô pha lạnh lẽo.

"Con đã nói không muốn thấy tên khốn lưu manh kia, thế nhưng cha còn kêu hắn ở nhà!" Chu Dã tức giận cái miệng nhỏ chu ra.

"Chu Dã, hắn là anh trai con. Hơn nữa còn là phụ tá đắc lực của ta. Con nên biết hắn ta vì cái nhà này mà phải trả giá không ít. Ngươi không cần lần nào cũng tìm hắn đối nghịch. Ta cũng đã nói rồi tương lai tài sản của ta khẳng định sẽ là con kế thừa. Con liền ít cùng anh trai con đấu võ mồm đi."

Giọng nói Chu Quốc An suy yếu nói.

Chu Dã nghĩ thầm mục tiêu của tên vương bát đản kia trước là đem lão cha này lừa tới tay. Kia không lẽ không muốn tài sản của Chu Gia sao?

"Được, xem ra thân thể của cha không thoải mái liền nhượng bộ không cùng cha nói chuyện của hắn nữa. Cha kêu con tới đây vì chuyện gì?"

Thời còn trẻ mẹ con có một người bạn thân sinh con trai. Năm đó vốn không muốn đính hôn từ bé. Nhưng sau này nhà trai vẫn luôn không có bạn gái. Kéo dài cho đến hiện tại đã 30 tuổi, mà con cũng đã 18 tuổi. Bạn thân mẹ con vừa báo cho ta. Ta và dì con cảm thấy điều kiện của đối phương cũng tốt, công việc cũng chính trực đáng tin cậy. Nếu như gả con qua cũng không có vấn đề gì."

"30 tuổi? Con nói này 30 tuổi vẫn không có bạn gái, không phải là thân thể tàn tật đi? Cha cùng mẹ kế muốn đem con đẩy vào hố lửa?"

Chu Dã cầm lấy quả táo cắm một ngụm.

"Đương nhiên không phải! Người ta chỉ là lo làm việc nên không có vội tìm bạn gái. Con gái muốn gả cho hắn có rất nhiều."

Chu Quốc An nói xong đem ảnh chụp ném tới Chu Dã.

Chu Dã cúi đầu nhìn thoáng qua ảnh chụp, ngay lập tức trừng lớn hai mắt.

"Tiểu tử này lớn lên cũng thật là soái đi! Hơn nữa là một cảnh sát quân nhân. Người cũng thiện lương chính trực. Không cần lo lắng tương lai đối xử với con không tốt. Thật ra ta rất yên tâm. Bối cảnh Trình Gia không tồi, cũng không cần lo lắng tương lai sẽ gả cho người đàn ông nào có lỗi với con."

"Cha, cha thật đúng là cha của con!"

Chu Dã hưng phấn cầm lấy bức ảnh chạy đến ôm chầm Chu Quốc An. Cô không chỉ vừa lòng, mà quả thực rất vừa lòng! Đối tượng của cô tiếp cận thế nhưng lại là Trình Mục Dương!

Chú cảnh sát, xem ra trời cao giúp cô!