Một đám người dưới ánh trăng ít ỏi của đêm khuya quần ẩu loạn đấu, kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai bên đều ăn không ít khổ.
Tận mắt chứng kiến quá trình ‘biến hình’ của súng bắn tỉa huynh đài, kẻ tiếp xúc cùng công nghệ tế bào như Vương Tuấn Khải hiển nhiên nhìn ra gã ta đang dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường độ cao, trong thời gian ngắn có thể kích phát tiềm lực ẩn trong cơ thể, trở nên khổng lồ hóa. Hắn không biết gã ta dùng bao nhiêu lượng thuốc, đành tìm cách tránh né xung lực mạnh như dã thú, bản thân treo trên không trung hết nâng lên lại hạ xuống, đung đưa ngang dọc như Spiderman múa may quay cuồng.
Đối thủ gầm nhẹ, cánh tay nặng như chì mang theo lực đạo cực mạnh bổ xuống sàn nhà, ầm một tiếng phá vỡ kết cấu tầng hai. Juggler đối với cái tên tứ chi phát triển này vô cùng cáu kỉnh, vừa đánh Vương Nguyên vừa tức giận ném ánh mắt đao quang lòe lòe về phía súng bắn tỉa.
Cầu thang chông chênh dần nứt ra, cát đá bụi mù ào ào sụp xuống, cắt đứt mối liên hệ với tầng hai.
Vương Nguyên vốn dĩ đang nghĩ cách thoát ly tình trạng bế tắc, thấy tên to con kia nhào tới mình liền giậm chân dựng ngón giữa. Vương Tuấn Khải biến sắc nhìn chằm chằm thỏ con chật vật lăn lộn giữa khung cảnh bụi mù tung bay, nghiến răng ‘bay’ vèo lên tầng hai, miệng chua loét, dám lấy đông địch yếu ức hϊếp thỏ nhà hắn! Thừa cơ ăn đậu hủ! Lôi ra ngoài xử chém năm phút!
Spiderman giữa lúc chiến loạn tiêu sái nhảy vào vòng chiến như thiên tiên giáng trần, mấy bận ôm người chạy tới chạy lui chọc cho quân địch tức điên lên. Cũng vì hắn có dây thép tự do co rút khoảng cách nên vênh váo hơn người, lúc bay lên không trung còn cố ý đạp chằn tinh Sherk ngã chổng vó, đắc ý nhếch miệng cười trào phúng, quả thật chẳng khác gì đại hiệp khinh công thâm hậu, một bụng toàn ý xấu.
Juggler ngưng đấu, âm thầm chờ sơ hở ra tay. Vương Nguyên tinh mắt vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của y, sớm đã đoán được ý đồ, liền vỗ Vương Tuấn Khải để hắn thả hai người xuống tầng trệt, chạy ra phía cửa.
“Mi cam tâm để ông nội mi ở lại đơn thân độc chiến sao?!?” Juggler gào lớn: “Đại Trương!”
Chỉ nghe rầm một tiếng, Đại Trương quỷ mị xuất hiện phía sau Juggler, vẫn không thấy bóng dáng Dịch Thừa Vũ và Psychiatrist đâu. Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải khựng lại, đăm đăm nhìn hành vi có phần điên cuồng của Juggler.
Mùi chất đốt ngày càng nồng.
“Đồ không nằm trong tay tôi, đòi cũng vô dụng.” Vương Tuấn Khải bình thản nói, buông tay trống không: “Nếu muốn đồng quy vu tận, thỉnh tìm người khác.”
“Nếu ta nói, ta biết bí mật có liên quan đến vụ mất vàng ngày xưa thì sao?” Juggler cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chắc hẳn tụi bây cũng muốn biết lắm hả? Thực ra Nathaniel và bọn vòi bạch tuột cũng đang truy lùng chân tướng sự thật đó đây.”
“Chú sẽ không nói ra chứ?”
“Nếu mi đưa ta cái chìa khóa.”
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn Juggler, đột nhiên lắc đầu: “Tôi có cách để chú không thể nói ra.”
Hắn giương mắt giễu cợt, ánh nhìn bễ nghễ đầy châm biếm: “Người chết giữ bí mật tốt nhất.”
“Ta không có được chìa khóa, bọn mi cũng đừng hòng thoát ra khỏi chỗ này.” Juggler mặt hơi tái xanh, nhưng vô cùng ngoan cố, y chộp lấy Đại Trương, khởi động chốt bom. Đại Trương vẻ mặt cam chịu đứng một bên, ánh mắt quật cường trên dung mạo bị hủy hoại le lói một tia không yên lòng, rất nhanh sau đó lụi tàn.
Lúc Dịch Thừa Vũ đưa Psychiatrist ra khỏi sân nhà, bên trong phát ra xung động cực lớn, đánh văng hai người ra xa. Dịch Thừa Vũ ôm Psychiatrist lăn một vòng tránh dư chấn vụ nổ, nhìn về phía biển lửa ngun ngút.
“Nó thực sự cho nổ. . .” Psychiatrist thì thào, trong đôi mắt dấy lên ngọn lửa rực rỡ, sắc vàng cam nhảy nhót giữa đêm tối mịt mù phá lệ chói lóa. Psychiatrist siết chặt người trong lòng, vòng kim loại trên cổ tay lóe ánh sáng xanh.
“Thế nào?”
[Không có việc gì.] Giọng Vương Tuấn Khải đứt quãng truyền ra: [Đã xuống tầng hầm.]
Âm thanh ngắn ngủi tắt hẳn, trước mắt Dịch Thừa Vũ chỉ còn ngôi nhà sáng rực.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đứng dưới màn lửa dữ dội, khói xộc vào khoang miệng khiến hắn ho sặc sụa, hồi lâu mới nghe cậu rầu rĩ nói: “Họ. . .đều chết cả rồi?”
“Cậu nghĩ sao?”
“. . .”
“Mấy tên đó đều ranh ma như thế, tất nhiên dự tính con đường lui cho mình. Ngược lại là Đại Trương, bí mật phía sau hình dạng kỳ quái kia của anh ta vẫn chưa khai thác được.”
Vương Nguyên rõ ràng lặng đi một chút, có lẽ cậu cảm thấy việc bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích của Juggler quá tàn nhẫn, cũng giống như đám người thủ tiêu YR08 ngày xưa, vô số sinh linh trong tay cũng không bằng một mỏ vàng. Mãi sau Vương Tuấn Khải mới nghe cậu lẩm bẩm: “Cái chìa khóa. . .”
“Chẳng có cái chìa khóa nào ở đó đâu.” Hắn đẩy Vương Nguyên vào sâu trong tầng hầm, thấy ánh mắt hiếu kỳ của cậu liền giải thích: “Ông nội nói cho tôi biết.”
Phía trên lửa đỏ nóng rực, bên dưới lạnh lẽo âm u, mảng đối lập quá lớn này khiến Vương Nguyên rùng mình, chà xát hai tay quan sát xung quanh. Tầng hầm này so với cái nhà lớn ở trên còn giống chỗ người ở hơn, có bàn ghế, có tủ gỗ, có giường, còn có một cái máy tính kiểu mới ở trên bàn.
“Loại máy tính này đầu năm nay mới sản xuất.” Vương Tuấn Khải gập nó lại cầm lên, nguồn điện đã bị cắt, hắn cũng không dám manh nha, chỉ sợ vừa khởi động máy tính thì cái chương trình bẫy rập chết bầm nào đó sẽ phát động. Hắn da dày thịt béo thì không hề hấn gì, nhưng vệ sĩ nhỏ nhà hắn mà xảy ra chuyện thì cái tổ chức cha nội kia chờ bị san bằng luôn đi.
“Tức là trong này vẫn luôn có một người sống sao?” Vương Nguyên không biết suy nghĩ của hắn, nhíu mày: “Đại Trương?”
“Tôi lại nghĩ là người khác.”
“. . .A Đạt?” Cậu nói xong cũng có chút giật mình: “Chắc không phải chứ?”
“Không chỉ có một mình nó đâu.” Vương Tuấn Khải mở ngăn tủ phía dưới bàn máy tính ra, cầm một miếng da dê có phần quen thuộc, chính là bản đồ gốc dẫn tới ngôi nhà này, phía sau còn có một sơ đồ khá hoàn chỉnh của nội thất trong nhà.
“Chúng ta hiện đang đứng ở điểm H.” Hắn vạch sơ con đường, tổng cộng có tám vị trí được đánh dấu số trùng khớp với tám căn phòng lớn trong nhà, nơi đầu tiên là tầng cao nhất, nơi cuối cùng cũng là chỗ bọn họ đang đứng. Từ địa điểm này có thể lần ra cánh cửa thoát hiểm khác, phía trên cháy quá lớn, hiện giờ xông lên đó chỉ hít khói mà thôi. Vương Tuấn Khải tần ngần nhìn bản đồ một lúc, đưa máy tính cho Vương Nguyên ôm.
“Làm sao thế?”
Hắn do dự, hạ thấp giọng: “Lối thoát hiểm có cơ quan.”
Chính là cái loại ám khí bay vèo vèo, bàn chông gai nhọn như trong phim đạo mộ đó ư? Vương Nguyên chớp chớp mắt, hỏi: “Anh giải được không?”
“Đương nhiên là không.”
“. . .” Đừng có dùng cái vẻ mặt vênh váo đó nói câu này!
Vương Tuấn Khải vui vẻ sáp qua: “Cậu lo cho tôi sao, thiệt cảm động~”
“. . .” Giờ là lúc đùa sao? Vương Nguyên mặt không cảm xúc đẩy hắn ra, một tay ôm máy tính, một tay dùng điện thoại chiếu sáng tiến vào đường hầm. Giữa lúc cậu muốn hỏi hắn rốt cuộc cơ quan ở nơi nào thì tên kia thình lình kéo cậu lại, hôn lên trán.
“. . .” Lão hổ không phát uy thì anh tưởng là Hello Kitty à?!
Vương Tuấn Khải vuốt vuốt con thỏ xù lông, cười nói: “Cậu hăng hái như vậy tôi rất thích, như vầy đi, tôi ở đây chỉ điểm cho cậu ra khỏi nơi này, sau khi thoát được cậu quay lại đón tôi.”
Vương Nguyên nghiêng đầu khó hiểu: “Không đi cùng được sao?”
Hắn lắc lắc, chỉ chỉ bản đồ: “Có một vài cơ quan cần phải chạm trúng thì mới giải được. Cậu phản xạ nhanh, việc dò đường này trăm sự nhờ cậu rồi.” Nói xong gỡ một nấc trên vòng kim loại đeo lên tay Vương Nguyên, dặn dò: “Nhất cử nhất động phải chính xác, cẩn thận là trên hết, cơ quan không khó xử lí, quan trọng là cậu có bình tĩnh hay không.”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên pha chút ý cười của hắn, không hiểu sao Vương Nguyên có cảm giác cậu sắp gặp chuyện gì đó không tốt. Cái bẫy mà con mèo Cửu Mệnh Miêu Vương Tuấn Khải tạo ra so với cơ quan trong lối thoát hiểm còn đáng gờm hơn gấp bội, mà lần nào cậu cũng vô pháp chống cự. Vương Nguyên ngoài mặt đồng ý kế hoạch của hắn, bên trong xuất hiện tia lo lắng. Cậu không sợ mình nửa đường đυ.ng cơ quan, mà sợ sau khi ra khỏi nơi này rồi quay lại, hắn sẽ không còn ở đây nữa.
Vương Nguyên bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, cậu xoa huyệt thái dương, chậm rãi bước vào bóng tối.
[Vương Tuấn Khải?]
Giọng Dịch Thừa Vũ vang lên trong bộ đàm khiến Vương Nguyên sửng sốt, ngoài ý muốn siết chặt máy tính muốn quay lại. Cánh cửa nối liền giữa căn phòng tầng hầm và lối thoát hiểm vẫn còn đó, Vương Tuấn Khải đang lúi húi lục lọi dưới mặt đất. Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, hẳn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ôn nhu. Trong đường thoát hiểm tối đen như mực mà hắn cũng có thể chuẩn xác nhìn vào mắt Vương Nguyên, còn giơ bàn tay hôn gió vô cùng thiếu đòn.
Vương Nguyên đen mặt: “Tiền bối.”
[Là cậu?] Dịch Thừa Vũ bên kia cũng khá bất ngờ, tựa hồ không nghĩ Vương Nguyên là người trả lời: [Cậu đang ở đâu.]
“Con đứng trong lối thoát hiểm.”
[Nó bảo cậu đi một mình?]
“Dạ. . .Tiền bối, có phải ông biết cái gì không?” Vương Nguyên nghi hoặc hỏi, đầu bên kia trầm mặc một chút, nói: [Làm theo ta. Đứa nhỏ Khải Khải đó có chuyện muốn giải quyết riêng.]
Tâm trạng Vương Nguyên chùn xuống: “Anh ta gặp tình nhân cũ ạ?”
[. . .Không phải.] Dịch Thừa Vũ chém đinh chặt sắt đáp, nhân lúc Vương Nguyên còn chưa đổi ý, lập tức chỉ đạo cậu ra khỏi tầng hầm.
[Bên trái ba bước, bên phải ba bước, nhìn thấy điểm nhô ra thì ấn vào.]
Cách.
Trong đường hầm có thứ gì đó vừa bật khớp. Vương Nguyên nín thở chờ bẫy rập phát động, nhưng hồi lâu cũng không có gì xảy ra.
[Vứt gì đó ra xem nào.]
Vương Nguyên sờ trái sờ phải, lôi ra một thỏi gum ném về phía trước, lập tức có một tảng đá rơi ầm xuống đè thỏi gum bẹp dí. Cậu nghẹn trối một lúc lâu, mãi đến khi Dịch Thừa Vũ nhắc nhở mới e dè đạp lên tảng đá mà đi. Cứ như vậy vài lần, Vương Nguyên đi suốt năm phút đồng hồ.
[Phía trước là cái gì?]
Một cái hố to.
Vương Nguyên nhìn cái hố, một mùi cũ mốc ẩm ướt xộc vào mũi cậu, lẫn trong đó còn có vị hôi thối nồng nặc, kèm theo âm thanh ri ri của động vật họ cánh cứng. Sau khi ý thức được cái hố này là gì, cậu bịt kín mũi miệng, lách người nhảy qua. Ánh mắt vô thức lướt xuống đáy hố, vừa vặn nhìn thấy mấy bộ xương trắng hếu chồng lên nhau bất quy tắc, ánh đèn yếu ớt của điện thoại rọi trúng hốc mắt sâu hoắm trống rỗng, giữa khung cảnh yên ắng của đường hầm bỗng trở nên kinh dị lạ thường. Vương Nguyên hốt hoảng dời mắt đi, thầm niệm chính mình mau mau loại đi hình ảnh kinh khủng vừa rồi ra khỏi đầu.
Đi trong lòng đất chưa đến mười phút mà mồ hôi thấm ướt áo cậu, trong này kín mít bít bùng không có gió, hơi đất cùng không khí loãng khiến Vương Nguyên có hơi choáng váng. Nhớ tới lời nói của Vương Tuấn Khải trước khi tách ra, cậu im lặng mắng hắn, nhanh chóng bước về phía trước. Bỗng loáng thoáng bóng người như có như không, bước chân Vương Nguyên khựng lại một lúc, nhìn chằm chằm ‘người’ trước mặt mình.
Đối phương cao gần mét tám, dáng người mảnh khảnh, mái tóc gọn gàng ôm sát gương mặt thanh tú hơi tái, là loại hình có vứt vào đám đông cũng dễ dàng tìm thấy.
Gương mặt này, Vương Nguyên có mất trí cũng không quên nổi.
Chính là cậu.
HẾT CHƯƠNG 39