Nhìn từ xa, đúng là không thể tìm được đặc điểm nào chứng minh ngôi nhà này có sự sống.
Tòa nhà không có cổng, diện tích rộng cỡ villa cao cấp của tài phiệt Tây phương, xung quanh bao bọc một lớp tường gạch cũ rích rêu phong, tảo và dương xỉ thoái hóa trải rộng khắp mặt bằng, thực sự là làm cho người ta liên tưởng đến tòa thành bỏ hoang thời Chiến quốc.
Vương Nguyên nhìn lên cao, tầm mắt vừa chạm trúng hoa văn cổ điển khắc trên tường. Mỗi loại hoa văn có một ý nghĩa riêng của nó, đại diện cho thế lực đặc thù, cũng hàm chứa một bí mật hoặc bí ẩn hoặc chết chóc, giống như cái mà cậu đang thấy, là lời nguyền.
Nét vẽ tỉ mỉ khắc họa một con mắt chìm dưới đống rêu xanh của bức tường, con mắt khép hờ, đồng từ chắp vá từ hàng ngàn ký tự chi chít trộn lẫn như chú văn lễ tế, lông mi và vành mắt rất lớn, nhìn từ xa có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác. Vương Nguyên cau mày, nhìn thế nào hoa văn này cũng rất tà ác, trông như bất cứ lúc nào nó cũng có thể mở to ra, vô vàn bóng đen từ trong đồng tử chui ra ngoài nhiễu loạn khắp nơi. Máu đổ, người chết, nhiễm đỏ cả mặt đất. . .
"Vương Nguyên!!!"
Cậu giật mình hoàn hồn, nửa con mắt dị dạng kia vẫn im lặng nằm đó, không có máu đỏ. . .
Vương Tuấn Khải áp ngón tay lành lạnh xoa dịu thái dương cậu, giải thích: "Cái thứ đó có tác dụng ám thị rất cao, vừa rồi cậu suýt chút nữa bị nó lừa. . ."
Vương Nguyên khó chịu: "Chỉ một hoa văn đã có thể khống chế con người sao?"
"Đâu cần hoa văn." Psychiatrist chà xát hai tay, Dịch Thừa Vũ lập tức tiến tới khoác lên người ông một cái áo lông ấm áp: "Nhiều khi chỉ là một cái búng tay, một tiếng cười, hoặc một cái liếc mắt. . .Cũng đủ khiến con lung lạc nhân tâm." Sau đó quay sang nói với A Đạt đang hiếu kỳ nhìn mình: "Đó là "Mắt quỷ"."
"Oa, đáng sợ!!"
"Không đáng sợ tí nào, chỉ cần rào chắn tâm lý của con người đủ vững mạnh, khả năng sàng lọc và phân tích thông tin rõ ràng thì không ai có thể thôi miên được." Psychiatrist nhìn Vương Nguyên mỉm cười, lại lừ mắt trừng người mặt than vẫn luôn đứng bên cạnh mình: "Bởi thế nên lúc chữa trị cho kẻ nào đó rất vất vả, cũng may là anh buông lỏng phòng ngự, nếu không thì chẳng biết đến khi nào mới có thể thôi miên anh."
Vương Nguyên sửng sốt, ông nội là đang gián tiếp nói tâm lý cậu không vững vàng? Hơi xấu hổ cười gượng nhìn ông, Vương Nguyên cúi đầu thở dài.
"Ông nội chỉ nói vậy thôi, trước giờ có mấy người thoát khỏi chiêu trò của ổng đâu." Vương Tuấn Khải vạch trần chân tướng, bĩu môi: "Ngày xưa ông nội thích nhất là thôi miên lấy mất ký ức của tôi sau đó nhồi nhét vài thứ không thú vị ép tôi học hết. . ."
"Thằng nhóc chân ngoài dài hơn chân trong!" Psychiatrist cầm phất trần gõ đầu cháu trai, quay đầu nhìn chằm chằm căn nhà như thể muốn đào khoét moi móc thủng mấy lỗ, ngạo kiều phất tay: "Lên!"
Nhìn tường rào cao bốn năm thước lại không có điểm tựa trèo leo, A Đạt nhìn trái ngó phải lẩm bẩm: "Lúc trước làm gì có cái này nha. . ."
Vương Tuấn Khải thoăn thoắt trèo lên cây sát rìa mép bức tường, giơ tay ra hiệu ý nói từ đây có thể vào được căn nhà. Vương Nguyên định nói hắn cẩn thận một chút, kết quả không biết hắn nhìn thấy cái gì mà hai mắt híp lại, vụt một phát nhảy luôn vào trong sân. Vương Nguyên kinh hãi vội làm theo hắn, vừa lên tới vị trí Vương Tuấn Khải đứng ban nãy, cậu trợn mắt hiểu ra hành động của hắn.
Bên trong vô vàn bức tường đá vuông vức dựng lên sừng sững, sắp xếp theo quy luật trường tồn nhất định, nhìn từ trên xuống rất có cảm giác của một loạt bi mộ khổng lồ với quy mô cực kỳ lớn. Vương Tuấn Khải nấp sau một tường đá, phía trước là một bóng đen mặc quần áo bó sát đang lén lút tiếp cận căn nhà. Mà người kia hình như nghe được động tĩnh bên này, quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt Vương Nguyên.
Quen thuộc!
Người kia có vẻ hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy, mà Vương Tuấn Khải phía sau hiển nhiên không bỏ qua cho y, trực tiếp đuổi theo. Hai người ở trong sân lớn của ngôi nhà rượt đuổi không ngừng, đến khi Vương Tuấn Khải có cơ hội túm gáy y thì ánh sáng đỏ đặc trưng lóe lên, hắn không thể không tránh xa.
Đoàng.
Tiếng súng chói tai vang lên, viên đạn xoáy tròn đâm sâu vào mặt đất, Vương Nguyên nhíu mày nhân lúc này gia nhập cuộc chiến, thân thủ như con sóc thoắt ẩn thoắt hiện lợi dụng góc khuất địa hình làm vật chặn, lăn đến chỗ Vương Tuấn Khải.
"Có phát hiện vị trí bắn không?"
"Đương nhiên, mấy tên này gà mờ phải biết." Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười, móc ra một lưỡi dao như làm ảo thuật: "Trước mặt một kẻ không có kiến thức như tôi dám ra tay không nói đi, cư nhiên dưới mí mắt lão luyện múa rìu qua mắt thợ."
"Hả?" Vương Nguyên khó hiểu nhìn hắn, lại nghe bên hông có tiếng xé gió vυ't tới, theo bản năng túm đầu Vương Tuấn Khải kéo thụp xuống, nhưng mà cũng không có cái gì bay qua: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Nhìn bên đó." Vương Tuấn Khải xoay đầu cậu lại, để cậu nhìn thấy hình ảnh trăm năm khó gặp, độ khó so với nhắm mắt giải phẫu tử thi không kém là mấy: Một loạt lá thép mỏng như giấy chỉnh tề quy củ găm dính trên tường, độ sâu 0.5 centimet, ánh sáng sắc ngọt phản quang từ nó lập lòe như thể phi tiêu trong phim chưởng kiếm hiệp, có muốn bỏ qua cũng không được. Vương Nguyên tròn mắt cảm khái, hóa ra tuyệt chiêu ám khí là có thiệt a, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải với ánh mắt sáng rực --- Cầu chân tướng!
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười chỉ chỉ lên bờ tường --- Giải quyết tên kia trước đã!
Vương Nguyên kiên quyết không từ bỏ --- Sau đó cầu chân tướng!
Vương Tuấn Khải thở dài --- Được rồi!
Bên kia bờ tường, tay súng bắn tỉa cũng kinh hãi không kém, may mà hắn nhanh trí nấp sau bức tường, nếu không kẻ bị ghim thành cái sàng nhất định là hắn. Cúi đầu cố nghĩ xem là thần thánh phương nào ra tay thủ ác, hắn không biết phía sau có người tiếp cận. Dịch Thừa Vũ chân gắn đệm thịt mèo bước đi không tiếng động, quỷ mị như lăng ba vi bộ chụp tay lên vai đối phương, thuần thục tháo khớp vai, tháo luôn khớp hàm khiến người đàn ông chỉ kịp trợn mắt khϊếp sợ, sau đó như gà con bị xách đến bên cạnh Psychiatrist.
Cách đó không xa, Vương Nguyên dồn một người vào chân tường, linh hoạt tránh né đòn tấn công mềm như cọng bún của đối phương, đột nhiên nghe Vương Tuấn Khải nhắc nhở: "Thỏ con, khống chế thôi, đừng đả thương người!"
Vương Nguyên không kịp hỏi chuyện, vừa vặn thấy đối phương chuẩn bị đào thoát, nắm đấm hữu lực dội thẳng lên ngực người kia, sau đó. . .sửng sốt.
"Chậc. . ." Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên cứng đờ về phía mình, phóng dao gấp kề sát vành tai người kia không cho y chạy,cũng không biết lấy đâu ra bình thuốc mê xịt một phát, người nọ té xuống ngất xỉu.
Vương Nguyên há hốc miệng, lăng lăng mở to mắt.
Mèo đạo tặc ở bên cạnh thú vị nhìn cậu, ngồi xổm xuống lột lớp mũ nón khẩu trang gì đó vứt ra đất, mái tóc dài mềm mại đổ xuống, đối phương lộ nguyên hình là một "cô gái" chưa quá ba mươi tuổi, diện mạo tiêu chuẩn mỹ nữ phương Đông, trên đuôi mắt còn có nốt ruồi lệ.
"Anh. . .sớm đã biết người này là nữ?"
"Căn cứ vào ngoại hình, xương chậu xương vai và khung xương căn bản mà nói thì đúng là nữ." Hắn vén mái tóc dài để lộ một đường chỉ nối, thuận tay kéo phăng mái tóc giả ra luôn: "Nhưng trên sinh lý thì vẫn là nam."
". . ." Cái gì chứ. . .: "Vậy rốt cuộc là nam hay nữ?"
Vương Tuấn Khải mỉm cười: "Tự cậu kiểm tra."
". . .Cậu ta sẽ không nói tôi sàm sỡ chứ?"
"Cái này cũng không chắc, sờ nữ mà bị đánh thì bình thường, sờ nam vẫn bị đánh. . .Trên đời có lẽ chỉ mình cậu ta."
". . ." Không kiểm tra có được không?
"Đùa cậu thôi." Vương Tuấn Khải giảo hoạt làm mặt quỷ, lật cổ tay người kia đeo vào một thiết bị điện tử, chuyển điều khiển cho Vương Nguyên: "Khi nào cậu cảm thấy cậu ta có vấn đề, cứ nhấn vào. . .te te te~ Ngoài ra công năng định vị rất tốt, trừ phi người không còn trên Trái Đất, nếu không thì đào ba thước đất cũng tìm ra."
Vương Nguyên nghiên cứu cái khóa điện, chờ Dịch Thừa Vũ và Psychiatrist mang theo tay súng bắn tỉa tới liền nhíu mày: "A Đạt đâu?"
"Từ lúc hai đứa chạy vào khuôn viên sân nhà, thằng nhóc đỏ xỉu mất tiêu rồi!" Psychiatrist chỉ chỉ cục đen thui vắt lủng lẳng trên cây, khóe miệng Vương Nguyên giật giật, sao hai người đối xử với nhi đồng như vậy a?
"Không chết được."
Vậy cũng không nên làm thế được không?! Vương Nguyên có hơi giật mình nhìn ông nội, sau đó nhìn về phía tàng cây. . .
"A Đạt biến mất rồi!!!"
Mọi người đồng loạt ngó lên, chỉ thấy vị trí kia trống hoác không có một bóng người, Vương Nguyên sốt sắng định chạy ra xem thằng bé có ngã xuống đất không, bị Vương Tuấn Khải chụp lại: "Thỏ con, đừng để bị gạt a."
"Cái gì?"
"Đi, đừng quan tâm đến nó nữa, cậu như vậy tôi sẽ ghen đó ^____^"
". . ."
Bốn người cộng thêm hai cái "thi thể" nằm lăn lóc dưới đất mắt to trừng mắt nhỏ. Tên kia đã bị tháo khớp hàm, không thể nói cũng không cắn lưỡi tự sát. Còn nhân yêu (*) bất nam bất nữ nào đó thì một mực giả chết, dường như cảm nhận được khí tràng của đám người xung quanh quá ư là mạnh mẽ. Psychiatrist thong thả ngồi xuống, đôi mắt bảo thạch lúng la lúng liếng đúng kiểu lừa đảo có bảo hiểm, vạch mí mắt của người nọ ra: "Còn không ngồi dậy là ta phân liệt mi đó nha."
Nhân yêu lập tức mở mắt, trông thấy đối phương là ai thì chớp chớp vài cái, co rúc vào một góc.
"Già rồi còn không biết dưỡng lão, chạy tới đây tác quái cái gì?!" Psychiatrist gõ đầu y một cái, nhân yêu nhếch miệng lầm bầm, ai oán nói: "Mắc mớ gì đến các người chứ. . ."
"Tưởng bọn ta rảnh quá hả, bọn ta là làm đại sự, đâu có như tên tự luyến mi chạy đông chạy tây cản trở lưu thông!"
"Mấy người tính làm gì. . .?"
"Trảm yêu trừ ma a!!!" Psychiarist vênh mặt: "Tên yêu quái nhà mi, ấn đường tối đen, dương hỏa trên vai tắt ngúm, sắp tới có huyết tinh tai ương nha, nói, mục đích mi ở đây là gì?!"
"Tìm đồ." Nhân yêu không cam tâm tình nguyện đứng dậy, thấy Dịch Thừa Vũ thì co rụt một cái, ra dấu ý bảo đưa gã nọ cho mình, nhìn sâu vào mắt hắn: "Hỏi ngươi vài câu, chỉ được phép "có" hoặc "không"."
Vương Nguyên thấy tay súng bắn tỉa vội vàng gật đầu, liền nhỏ giọng hiếu kỳ: "Tôi tưởng hai người họ cùng một phe a?"
"Không có đâu, phát đạn khi nãy là bắn cái người tôi và cậu cùng truy đuổi đấy. Chúng ta chẳng qua là rơi vào tầm ngắm mà thôi." Vương Tuấn Khải sờ sờ cằm: "Xem ra vị nhân huynh này không đơn thuần là tìm đồ đâu. . ."
HẾT CHƯƠNG 36
(*) Nhân yêu: nam giả nữ =)), tương tự "Yêu nhân" là nữ giả nam =)))))