[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 16: Hôn

Trước con đường lớn ở khu phố đi bộ, Hoàng Kỳ Lâm đứng tựa lưng vào tường, mắt kính đen che lấp hơn nửa gương mặt thanh tú. Một người bán bánh nướng bên cạnh ngó ngó cậu nhóc, nhịn không được hỏi:

"Tiểu Kỳ, cậu nếu muốn đi xe VIP tôi cũng có thể tìm cho cậu, sao cứ nhất định là cái xe kia nha?"

"Lần trước tôi đi xe đó bỏ quên một cái ví, giấy tờ trong ví rất quan trọng." Hoàng Kỳ Lâm nói như đúng rồi: "Hy vọng tài xế kia không có tật táy máy."

"Cậu nói Tiểu Dật sao? Yên tâm, nhóc đó nhân phẩm rất tốt, không cần lo lắng."

"A? Tốt như thế nào?"

"Kính già yêu trẻ giúp đỡ mọi người quá thường đi? Tôi nói cậu biết, Tiểu Dật học vấn rất cao, thường xuyên dạy học miễn phí cho mấy người trong khu ổ chuột."

Hoàng Kỳ Lâm hiếu kỳ còn muốn hỏi thêm, chiếc taxi màu vàng đã tấp vào lề đường. Nó cười cười mở cửa leo lên xe, nói muốn đi tới quảng trường hoa.

Đây chính là chiếc taxi đã đưa Vương Nguyên về hôm trước. Hoàng Kỳ Lâm mất nửa ngày để tìm ra được đồng chí tài xế ngày nọ, lại giả vờ gọi điện cho công ty taxi, bí mật nói muốn hẹn tài xế ra có việc riêng.

Tài xế này ngụy trang cũng quá dở rồi, có người đàn ông trung niên nào mà da dẻ hồng hào, bắp tay bắp chân đều căng tràn sức sống như thế không? Ừ, thân thể có chút gầy yếu, hơn nữa giống người làm việc trong bóng tối nhiều hơn. Hoàng Kỳ Lâm ngồi ở ghế sau, điện thoại giơ lên âm thầm ghi hình tài xế kia, đồng thời lấy chiếc ví Vương Nguyên bị đám trẻ lần trước trộm đi xoay xoay trên tay.

"Ấy, ai lại bỏ quên bóp tiền trên xe thế này?"

Nó cố ý cao giọng, mở bóp ra muốn gây chú ý. Từ dạo đυ.ng độ bọn côn đồ đến nay vẫn để ở chỗ chị bán vé, lại phải kì kèo năn nỉ một hồi mới lấy được lại, suýt nữa thì muộn giờ hẹn. Hoàng Kỳ Lâm không hề biết trong ví có gì, vì thế vừa mở ra, thấy tấm ảnh chụp hai người đứng cạnh nhau, không khỏi ngẩn người.

Một là Vương Nguyên phiên bản thiếu niên, trắng trẻo thuần khiết nhìn có phần ngây thơ. Người còn lại đáng yêu vô cùng, nụ cười rạng rỡ trên mặt nở rộ như ánh nắng sương mai.

Nét mặt này, trong ký ức của nó đã hiện lên vô số lần, ngay cả khi Hoàng Kỳ Lâm nghe nói cậu bé này đã chết, vẫn không ngăn được đầu óc nghĩ tới đối phương.

Tử Dật. . .

"Dừng xe!!"

Taxi đột ngột tấp vào lề đường, tài xế hiếu kỳ liếc nhìn người khách qua kính chiếu hậu, lập tức thấy được hình ảnh trong cái ví.

"Cái ví đó. . .là của người khách trước để lại. Anh có thể vui lòng đưa cho tôi, để tôi trả lại cho người khách kia được không?"

Hoàng Kỳ Lâm đeo kính đen không rõ sắc mặt, thân người cứng đờ, một lúc sau mới chậm rãi đưa ví qua. Khoảnh khắc khi tài xế đưa tay nhận ví, Hoàng Kỳ Lâm nhanh như chớp kéo bàn tay kia lại, hấp tấp vạch tay áo đồng phục màu vàng ra. Một vết sẹo đã mờ nằm trên cổ tay, dường như là do người ta bấu quá chặt, bấu đến tứa máu.

Tài xế bị hành động của khách hàng làm giật mình, vội vàng dùng sức muốn rút tay về. Ai ngờ người khách kia đột nhiên chồm đến, động tác gấp gáp lột phăng mũ lưỡi trai vài râu quai nón ngụy trang của cậu ra. Tài xế điếng người, người này biết cậu?!!

Hoàng Kỳ Lâm nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, khóe miệng run nhè nhẹ không thốt nên lời. Ngao Tử Dật hoảng sợ muốn tông cửa xe chạy ra ngoài, nhưng cố gắng mãi cũng không thoát khỏi vị khách kỳ quặc kia. Hoàng Kỳ Lâm lúc này mới hoàn hồn, kéo người kia ôm vào lòng, gỡ kính đen xuống.

"Em, em không chết, em rốt cuộc cũng trở về rồi, em còn sống. . .Bọn họ là lũ chết tiệt, dám nói dối, Tử Dật, Tử Dật. . ."

. . .

"Chó má, dám nói mọi người đều chết, báo lá cải đúng là không thể tin được."

Vương Nguyên liếc cái đầu xù quằn quại phong cách, yếu ớt cười nhìn tên bạn cùng lớp trước kia chạy đến ăn chực. Fujuwara vừa sáng sớm ra đã ào ào chạy vào nhà nói cái gì du thuyền bị chìm a người chết thật nhiều a, mấy ngày nay cảnh sát bị phái đến Hong Kong trở về đều phát cáu. Đây căn bản là tư thù cá nhân nên thủ tiêu không dấu vết, có điều tra cũng sẽ điều tra ra kẻ đứng đằng sau là một đám người quyền cao thế lớn, không thể xử lí theo luật pháp bình thường được. Fujuwara bị đuổi đến Hong Kong cũng chỉ làm thủ tục nhận xác người có quốc tịch Đại Lục mang về cho thân nhân an táng, không thể tự mình truy tìm hung thủ. Việc này đối với một cảnh sát mới vào nghề, hiếu thắng lỗ mãng như cậu ta, còn không phải là tra tấn lòng nhẫn nại sao? Cho nên Fujuwara mang tâm trạng bất mãn đi tới đi lui suốt buổi sáng, vừa đi vừa ca thán, khiến đầu Vương Nguyên cũng muốn nứt ra luôn.

Fujuwara thân thể như cây sào, hồi đại học đã bị trêu là chim se sẻ. Giờ ngẫm lại mới thấy thâm thúy, có khi nào cậu ta nói nhiều quá nên mới mập không nổi không?

Vương Tuấn Khải ngồi chơi máy tính ở phòng ngủ nghiến răng dựng ngón giữa. Lần nào tên này đến cũng phá hoại không khí riêng tư của hắn và thỏ con, còn quấn lấy thỏ con đòi ăn bữa sáng! Chết bầm! Vệ sĩ là của hắn, bữa sáng có thể tùy tiện đem cho người khác ăn sao? Vương Tuấn Khải hắn trước giờ không có bố thí! Miễn thiếu!

Vương Tuấn Khải ánh mắt bất thiện nhìn Fujuwara, suy nghĩ có nên bảo Thiên Tỉ tiêm cho cậu ta một mũi methcathinone (*) cho cậu ta tức đến chết luôn hay không. Quá là lắm chuyện!

"Tớ thật sự không hiểu nổi, chết nhiều người như vậy mà tận hai tuần sau mới bị phát hiện, chính quyền có móc nối gì với cái đám sát nhân đó không." Cảnh quan Fuju vỗ bàn, ly nước rung nhẹ. Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Chắc là tổ chức nào nguy hiểm nên bọn họ. . ."

"Ở đó chỉ có một đám Cửu Mệnh Miêu thôi!"

Vương Nguyên suýt cắn trúng lưỡi, Vương Tuấn Khải đang chơi game với mấy đứa nhóc Cửu Mệnh Miêu, trong khung thoại hiện một loạt: [FFFFFFFFFFFF. . .]

Tương Dương / Trần Tư Lâm / Angel: [. . .]

"Cậu. . .cậu biết Cửu Mệnh Miêu?" Vương Nguyên lén hỏi, chỉ thấy Fujuwara cười lạnh: "Biết sao không? Một nhóm người đầu trộm đuôi cướp, vừa nhìn đã thấy ngứa mắt, lại còn thậm thà thậm thụt, này thì giả vờ quy ẩn giang hồ, thực chất là phân bố địa bàn toàn cầu để câu thông của quý!"

Vương Nguyên ho khan, vô thức sờ tới viên hổ phách mà Vương Tuấn Khải l*иg vào dây chuyền đeo cho cậu: "Cái đó, thật ra cũng không phải của quý gì. . ."

"Hừ, tớ còn nghe phong phanh bọn họ vì trộm đồ bị phát hiện nên đã gϊếŧ cả nhà người ta, phóng hỏa hủy thi diệt tích, lại giễu võ giương oai, cho rằng mình là bạch liên hoa bản thân trong sạch, cái rắm! Ngụy quân tử! Tớ khinh!"

Trong phòng ngủ vang lên tiếng rầm, NPC (**) game im lặng vài giây, sau đó bùng nổ: 【 Khải Meo Meo phát cuồng rồi! Khải Meo Meo phát động công kích với Tương Lão Dương và Đại Soái Ca Là Đinh Mỹ Thụ!!! 】

【 Đại Soái Ca Là Đinh Mỹ Thụ 】: Á á á anh hai anh tấn công em làm chi!! Người ta vừa qua server mới, còn chưa có vũ trang!!

【 Tương Lão Dương 】: . . .FFF, tuột cây máu, lại bị giáng cấp. . .

Đàn em bên này kêu gào thảm thiết, Vương Tuấn Khải sắc mặt lại bình tĩnh khác thường, lia chuột như lia kiếm chém chém gϊếŧ gϊếŧ, máu me văng đầy màn hình.

Nhất quyết gọi Thiên Tỉ trực tiếp làm ung thư tuyến tiền liệt, cho tên kỳ đà kia tiệt đường con cháu!

Tiếng động trong phòng phát ra quá lớn, nạn nhân trong hư cấu - Fujuwara nhíu mày, nhấc chân muốn đi vào phòng ngủ: "Có người trong đó sao?"

"Không, không có ai hết. . ."

"Nếu tớ không lầm, đó là phòng cậu đúng không?"

"Ừ, ừ, ấy, cậu không được vào!"

"Cũng không phải phòng ông chủ cậu, có gì sợ!!"

Vương Nguyên nhìn Fujuwara hùng hùng hổ hổ, khóc không thành tiếng, vì không phải phòng Vương Tuấn Khải mới là vấn đề! Con mèo chết đó hiện giờ đang chơi game trong phòng cậu!!!

Cảnh sát Fuju với tinh thần hiệp nghĩa cao cả, anh dũng đá văng cửa phòng, khí thế ngất trời lập tức xì hơi xẹp lép. Trong phòng nhất thời yên ắng, chỉ còn nghe tiếng khí hơi phả ra từ máy lạnh đông chết người.

Vương Nguyên thấp hơn Fujuwara nửa cái đầu, hiếu kỳ không hiểu phản ứng của cậu ta, bèn chui đầu vào muốn nhìn.

Trợn tròn mắt.

Trên chiếc giường queensize trắng toát, một chàng trai an tĩnh nằm đó, chăn đắp tới ngực, mái tóc rối loạn lòa xòa phủ trước trán, hai mắt hẹp dài nhắm nghiền bất động, hàng mi dài đổ bóng hình rẽ quạt. Gương mặt nam thần vừa hấp dẫn khác thường, khiến người ta không thể dời mắt. Nước da trắng nhìn qua có phần bệnh nhược, nhưng cái bắp tay khỏe mạnh kia tuyệt đối là hàng thật giá thật. . .

Hỏi: Tại sao Vương Nguyên lại nhìn thấy bắp tay của Vương Tuấn Khải?

Đương nhiên là vì con mèo thối nào đó không . hề . mặc . áo!!!

Fujuwara liếc nhìn áo quần hỗn độn dưới sàn, tình hình chật vật trước mắt, mở to mắt shock quá độ. Vương Nguyên ban đầu là đỏ mặt, sau đó đỏ đến giận dữ, xắn tay áo lên xách Fujuwara qua một bên, phăm phăm nhắm giường lớn nhào tới. Cậu giương vuốt bốc hỏa, xông qua bóp cổ Vương Tuấn Khải.

"Tỉnh dậy mauu________!!!!"

Vương đại thiếu gia giật mí mắt, chậm rãi tỉnh lại, vừa thấy khói trên đầu Vương Nguyên ngun ngút trào lên, không nói hai lời lập tức kéo cậu xuống hôn lên trán.

"Chào buổi sáng."

Vương Nguyên cứng ngắc luôn.

"Cái này, ờ, Vương Nguyên, ờ, gặp lại sau!!"

Fujuwara chạy biến, đóng cửa đánh rầm.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại con mèo gian manh nào đó cùng với bạn nhỏ thỏ con hóa đá cương, Vương Tuấn Khải nhoẻn miệng cười đắc ý.

Đây gọi là khẳng – định – chủ - quyền!

Cỡ nào sảng khoái chứ!

Vương Tuấn Khải đang hả hê, Vương Nguyên đối diện vùng vẫy khỏi tay hắn, giơ tay lên muốn tát cho Vương Tuấn Khải một cái. Cậu giận tới run người, ánh mắt đỏ ngầu phẫn nộ. Khi chỉ có hai người cậu còn cho rằng đây là trò đùa dai, bất quá rồi hắn cũng sẽ chán mà dừng lại. Không ngờ hôm nay trước mặt người ngoài, trò đùa của Vương Tuấn Khải đã đi quá trớn, tức thời cậu liền cảm thấy chỉ muốn đánh chết hắn.

Vương Nguyên mím môi không nói lời nào, ánh mắt giận dữ quay đầu bỏ đi.

Vương Tuấn Khải hạ mi mắt, mạnh mẽ lôi người Vương Nguyên lại, ấn xuống giường, cúi đầu hôn lên phiến môi cậu.

Hắn giữ chặt tay không cho cậu giãy giụa, đầu lưỡi trơn mềm liếʍ nhẹ môi đối phương, sau đó lập tức tiến công thần tốc, răng hổ sắc nhọn cọ mạnh vào miệng cậu. Cậu bị đau lộ sơ hở, đầu lưỡi kia liền luồn vào khoang miệng, không ngừng liếʍ láp xung quanh, không ngừng hút khí, khiến hơi thở cậu rối loạn, mặt nóng lên nhanh chóng. Hắn hừ nhẹ, lúc đầu còn chầm chậm chơi đùa, về sau càng lúc càng lớn mật, thô bạo cắn xuống cánh môi anh đào ướŧ áŧ. Cậu khó chịu điên cuồng đẩy hắn ra, nhưng hai tay bị áp chặt trên đỉnh đầu không cách nào nhúc nhích. Cậu không còn cách nào khác là dùng thân người muốn huých hắn ra, nhưng kết quả tình trạng càng tồi tệ hơn.

Vương Nguyên phát hiện ra, thân nhiệt cả hai người đều rất nóng. Cậu bị hôn choáng váng, nhưng vẫn còn ý thức chống đối Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên há miệng muốn cắn hắn, vừa kịp lúc Vương Tuấn Khải buông ra tha cậu.

Tròng mắt hắn đen sẫm thâm sâu, phảng phất không còn vẻ bình tĩnh vui vẻ ban ngày, mà là một sự phức tạp xen lẫn chút cuồng dã.

Vương Nguyên hoảng sợ vội đẩy Vương Tuấn Khải xuống khỏi người mình. Lần này hắn không làm gì khác, yên lặng nhặt áo dưới đất lên, mở cửa ra ngoài.

Vương Nguyên ngơ ngác, tay vô thức sờ môi, độ ấm vừa rồi vẫn còn đó. Hắn, Vương Tuấn Khải, hắn. . .

Hắn đi rồi.

Cậu cúi đầu thẫn thờ ngồi trên giường. Bỗng dưng nhận ra, cậu trước giờ không có chán ghét đυ.ng chạm với Vương Tuấn Khải, nhưng hắn lúc nãy thình lình tập kích, Vương Nguyên vẫn là chưa thích ứng nổi.

Cái kia, chính là hôn môi trong truyền thuyết sao. . .

Vương Nguyên tới bây giờ ngoại trừ mẹ ra thì chưa từng nắm tay cô gái nào, cũng chẳng có thời gian động tâm hay hồi hộp hưng phấn với tình yêu học trò gì đó, cơ bản là không có kinh nghiệm nói chuyện yêu đương. Hiện giờ không có chuẩn bị, trực tiếp bị người ta hôn luôn rồi, cậu lúng túng mếu máo, biết làm sao bây giờ?

Sau đó mắt Vương Nguyên tối sầm lại.

Sh. . .Rõ ràng là tên đó làm chuyện quá phận! Lỗi tại hắn! Đúng, chính là hắn!!

Vì thế Vương thỏ con sau vài phút tự vấn bản thân, rốt cuộc bỏ qua quá trình gây án, chạy đi tìm thủ phạm tẩn cho ngừ tử!

"Ây da tôi chỉ là không kìm được thôi mà!!!!"

"Kìm kìm cái con khỉ!! Chết tiệt nhà anh, nụ hôn đầu của lão tử!!!!"

"Tôi cũng là lần đầu tiên nha!! Chúng ta huề nhau rồi mà!!!"

"Đừng hòng!!"

Nhà lại một mảnh gà bay chó sủa.

HẾT CHƯƠNG 16

Bonus một đoạn kịch nhỏ:

Nghe nói Vương Tuấn Khải chơi game, Vương Nguyên cũng muốn chơi. Để chuộc lỗi cho vụ first kiss, Vương mèo chết tình nguyện nhường acc đáng giá hơn mười ngàn RWB cho Vương thỏ con chơi, chỉ là bạn học thỏ con chỉ biết chơi đúng một chiêu.

【 Khải Meo Meo phát cuồng rồi! Khải Meo Meo phát động công kích với Đại Soái Ca Là Đinh Mỹ Thụ và Tương Lão Dương!!! 】

【 Khải Meo Meo phát cuồng rồi! Khải Meo Meo phát động công kích với Tương Lão Dương và Đại Soái Ca Là Đinh Mỹ Thụ!!! 】

【 Khải Meo Meo phát cuồng rồi! Khải Meo Meo phát động công kích với Đại Soái Ca Là Đinh Mỹ Thụ và Tương Lão Dương!!! 】

. . .

Một tuần sau đó, nhà sản xuất game bị hack sập server, cổ phiếu xuống giá. Angel chán nản đi tìm chủ nhân trêu chọc, Tương Dương gác chân lên bàn ão não.

Lão đại bị thê nô hóa rồi, thật đáng phiền muộn. . .

(*) Methcathinone (muối tắm): là tên của các sản phẩm chứa methylen edioxyprovalerone (MDPV) hoặc mephedrone gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ ảo giác.

(**) NPC – Non Player Character: nhân vật chuyên đặt ra nhiệm vụ / chỉ dẫn / buôn bán vật phẩm trong game online.