"Lẽ ra không tính tìm anh làm gì, nhưng tôi thật sự có lời muốn nói."
"Bớt lời đi, có cái gì cứ nói thẳng."
"Thả lỏng một chút, tôi không thích ép buộc người khác."
Nằm trên giường bệnh, người đàn ông hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên một cung độ giễu cợt. Gã trừng trừng nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt đều là hận ý nồng đậm.
Vương Tuấn Khải không quan tâm kéo cái ghế ngồi xuống, chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thích hợp rồi giương mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn gã. Trên người Eagle bây giờ chỉ có một tấm chăn, tay chân còng cứng ngắc dính vào giường. Hơn hai tuần nay gã không thể đứng dậy, tứ chi mỏi nhừ cả người đau nhức. Ban đầu gã còn im lặng cam chịu, về sau càng lúc càng đau, liền mắng chửi người khác.
"Anh có quan hệ gì với Ellie Lee?"
Sắc mặt Eagle thoáng chốc biến đổi: "Cô ta đến tìm mày?"
Vương Tuấn Khải từ chối trả lời.
"Trước kia cô ta là tình nhân của tao."
"Tôi cũng đoán được một nửa."
"Thì sao?"
"Cô ta muốn anh xuất hiện."
Eagle cười lạnh: "Con đàn bà đó chẳng qua chỉ sợ đám người bên tình báo điều tra ra vụ vơ vét kim cương máu ở Tây Phi, nên muốn tìm tao đem ra làm lá chắn. Đáng tiếc toàn bộ chứng cứ đều hủy sạch, tao đổi thân phận, quay về Đại Lục. Bọn người da trắng trước giờ vẫn nghi ngờ kính sợ những đế quốc phương Đông thần bí, không ngờ cũng có gan đến tìm mày. . ."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, dính đến kim cương máu hắn liền nhớ đến cái chết của vài bậc tiền bối trong Cửu Mệnh Miêu. Kim cương máu là tên gọi của Liên Hợp Quốc đặt ra cho những loại đá quý có xuất xứ từ những vùng đất dựa trên sự bóc lộ sức lao động của tổ chức phạm pháp hoặc không được chính phủ bảo hộ, dùng vào mục đích quân sự hoặc vận chuyển trái phép. Kim cương máu cũng được sử dụng bởi các tổ chức khủng bố để mua vũ khí phục vụ cho mục đích quân sự và chiến tranh. Năm đó hắn mười tuổi, tham gia một vụ trộm kim cương máu ở Monte Carlo, kim cương được vận chuyển từ Sahara lên Monte Carlo phải qua ba tầng kiểm soát. Các trưởng lão lợi dụng sơ hở này để thừa cơ đánh tráo kim cương, không ngờ lại bị vướng vào nội chiến của quân tự do và quân phản động. Ký ức về lần thảm bại đó in rất sâu trong đầu Vương Tuấn Khải, chỉ cần nhắc lại hắn sẽ lập tức nhớ đến trận hỗn chiến gió tanh mưu máu. . .
Bây giờ lần thứ hai, người hắn quen biết lại dính vào kim cương máu.
"Anh nói, Ellie sợ cục tình báo quốc tế?"
"Có thể không sợ sao? Ả là gian thương, còn cấu kết với thế lực ngầm ở Canada, sớm đã không vừa mắt chính phủ rồi."
Như vậy, khả năng Vương Nguyên là tình báo đã được giải trừ. Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, lại khó hiểu nhìn chính mình.
Hắn ngồi lại trêu tức Eagle một lúc, đến khi gã thực sự phát điên mới bỏ ra ngoài. Nơi này là tầng ngầm dưới tòa khách sạn của Cửu Mệnh Miêu, người xung quanh thấy hắn đều tự giác cúi chào. Vương Tuấn Khải trong mắt bọn họ luôn luôn ôn hòa thân thiện, hiện giờ có phần mệt mỏi.
Hắn cúi đầu bóp trán, vừa đi vừa thả lỏng tâm tình. Kết quả đi tới khúc ngoặt suýt chút đυ.ng phải một người. Vương Tuấn Khải thân thủ nhanh nhẹn tránh đi, liếc mắt liền thấy người kia chính là cậu nhóc đã chặn đường mình ở chỗ Tương Dương.
Hắn phăm phăm một đường đi thẳng, xoa đôi mắt che kín tơ máu. Thể lực của hắn rất tốt, chẳng qua thức trắng mấy đêm liền trở thành con mèo chết. Vương Tuấn Khải nhận khăn sạch từ nhân viên phục vụ khách sạn, mỉm cười nói cảm ơn khiến cô bé cứ hồng hồng hai má, thẹn thùng lách đi.
"Người kia. . .là ai vậy?" Phương Tịnh tò mò hỏi cô bé phục vụ, nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Tuấn Khải rời đi, cảm thấy rất quen thuộc. Cô bé này và cậu ta có quen biết, nghe vậy liền híp mắt bất mãn: "Là Karry lão đại đó."
"Hả?"
"Lão đại của chúng ta. . .không phải là Angel sao?"
"Karry là tiền nhiệm, tiền nhiệm!" Cô bé nhấn mạnh: "Một giai thoại anh hùng nha."
Phương Tịnh chớp mắt nhìn theo, có điều suy tính.
. . .
Gió thổi l*иg lộng, mành cửa giật vù vù, trong căn phòng tối đen chỉ có tiếng đồng hồ tít tít trên tường, bật thứ ánh sáng đỏ chói âm u quang lỏa khắp nơi.
Ngoài trời âm u hầm hập, có vẻ sắp đổ mưa lớn.
"Bánh xe lộc cộc lăn trên sàn nhà, tiếng kim loại sắc nhọn ma sát với sàn hoa cương lạnh ngắt phát ra âm thanh chói tai. Vị bác sĩ run rẩy đẩy xe chứa những túi máu đỏ tươi đi giữa hành lang, sau lưng phảng phất những ánh nhìn thèm khát. . ."
"Ngay sau đó, một đốt tay đầy máu bò ra, in trên lưng áo bác sĩ những dấu tay đỏ chói, cuối cùng, nhắm ngay tiểu não mà đâm vào. Bác sĩ hét lên một tiếng, lảo đảo té xuống sàn, cả người bị lôi vào góc tối. Không đầy năm phút sau, một cái đầu máu me lăn ra, trên mặt đều là vẻ kinh hoàng khϊếp đảm. . ."
"Hàm răng trắng hếu lập cập đánh vào nhau, u u uất uất phát ta tiếng khóc tức tưởi. . .Hắn nói, trả bánh lại cho ta a a a_____!!!"
"A a a______________!!!"
Angel hết hồn bật đèn lên, nhìn cục dính chùm Vương Nguyên – Hoàng Kỳ Lâm – Trần Tư Lâm co ro một góc, co quắp khóe miệng. Vệ sĩ sợ ma, đạo tặc sợ ma, này cũng quá khó tin rồi. . .
Phan Phan mặt không đổi sắc, nhét nốt cái bánh trôi vào miệng: "Không trả."
Chương trình đêm xuân kể chuyện ma chính thức kết thúc, bộ ba hài hước vội tách nhau ra, đồng loạt cầm bánh lên miệng ăn. Phan Phan bình thường mặt than không đổi, ai biết được khả năng kể chuyện ma lại ghê rợn như thế. Hoàng Kỳ Lâm chắc mẩm cậu ta tiếp xúc với xác chết nhiều quá, đâm ra rối loạn mất rồi.
Phan Phan không nói gì, lui cui đem đồ nghề ra thay băng trên tay cho Vương Nguyên một lần. Trên bắp tay trắng nõn có một vết sẹo nhỏ bằng hai lón tay hình bán nguyệt, dấu vết không rõ ràng lắm. Hoàng Kỳ Lâm hiếu kỳ gãi cằm: "Nguyên ca, đây là sao?"
"Không biết nữa, từ lúc nhỏ đã thấy." Vương Nguyên mờ mịt nói: "Chắc là sẹo bẩm sinh đi."
"Anh đừng lo." Đồng chí Hoàng Kỳ Lâm rất đồng cảm vỗ vai Vương Nguyên, chân thành nói: "Sẹo là chiến tích của một người đàn ông."
"Em cũng có nữa." Angel hí hửng kéo ống quần, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường dài từ dưới đầu gối tới tận mắt cá chân: "Năm em mười ba tuổi."
"Em cũng có em cũng có!!" Trần Tư Lâm nói xong muốn đứng lên cởi, đồng bọn xung quanh nhất loạt đè xuống. Vương Nguyên khó hiểu nhìn Angel nhét bánh vào miệng cậu nhóc, tròn to hai mắt. Hoàng Kỳ Lâm nhỏ giọng bất lực: "Sẹo của cậu ta ở dưới mông."
Vương Nguyên: ". . ."
"Đúng rồi, mấy đứa tính cho anh ở đây tới chừng nào đây? Anh muốn ra ngoài." Vương Nguyên vỗ quần áo, còn chưa kịp làm gì thì cả bốn đứa kia vèo một phát nhảy tới túm cậu lại, trong mắt là tha thiết cùng van xin: "Nguyên đại nhân, anh cho tụi em một con đường sống đi."
"Hử?"
"Lão đại đã dặn, tụi em phải chăm sóc anh cho thật cẩn thận. Bây giờ đám người kia hành tung chưa rõ, ai biết được bọn chúng lại làm chuyện gì nữa." Hoàng Kỳ Lâm phân tích: "Hơn nữa trị an ở Hong Kong không giống Đại Lục, không thể cái gì cũng nhờ pháp luật ra tay."
"Nhưng Vương Tuấn Khải đã đi được bốn ngày. . ."
"Đừng nói là bốn ngày, cho dù bốn tuần, bốn tháng, bốn năm, lời của lão đại vĩnh viễn có hiệu lực."
Vương Nguyên chớp mắt, thở dài. Biết mình không thể lay chuyển gì được, bèn rầu rĩ ngồi ăn bánh trôi. Đám nhóc con thấy chị dâu không có tinh thần, cũng buồn bực tìm cách.
"Không bằng anh đến chỗ Hoàng Vũ Hàng đi, chúng ta cùng đi chơi một chuyến." Angel đập tay: "Đi chợ đêm!"
Vì thế ba giờ sau, Hoàng Vũ Hàng đại thiếu gia cùng với bốn người không rõ lai lịch và vệ sĩ nhỏ bắt đầu dạo vòng chợ đêm. Cái gọi là chợ đêm ở Hong Kong, chính là con phố bán hàng loạt đồ ăn nhanh và trò chơi giải trí. So với chợ đêm ở Đài Loan và Macau có hơi khác một chút, các chủ quán ở Hong Kong vào chủ nhật đầu tiên mỗi tháng đều sẽ tổ chức thi bắn súng sơn miễn phí cho người chơi.
Hoàng Vũ Hàng ngơ ngác nhìn Angel ném đổ hết mấy chồng ly giấy, vô thức vỗ tay tán thưởng.
Angel đắc ý, tiếp tục dắt hắn đi chơi.
"Phan Phan, tới đây chơi đập thú đi!!"
"Đây là trò chơi cho trẻ dưới mười tuổi."
"Được rồi, vậy thì chơi tàu lượn siêu tốc. . .A? Phan Phan? Sao mặt cậu xanh mét vậy?"
". . .Cút."
"Chị gái xinh đẹp, bán vé tàu lửa mini cho em đi." Hoàng Kỳ Lâm đá mi mắt, cười sáng lạn: "Mười vé."
"Okay nhóc." Chị bán vé hào phóng tặng thêm nước uống, nhéo nhéo má nó: "Sao đây? Lại muốn chờ chị làm cái gì đúng không?"
Hoàng Kỳ Lâm cười cười, hất cằm về phía Vương Nguyên đang đứng giữa Phan Phan và Trần Tư Lâm.
Vương Nguyên lau mồ hôi nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, á khẩu không biết nói gì. Trần Tư Lâm liến thoắng chọn trò chơi cho Phan Phan, hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, sau gần nửa tiếng kiên trì rốt cuộc Tiểu Trần nhỏ bé cũng bắt đầu phát cáu. Phan Phan vốn rất lạnh nhạt, nhìn thấy Trần Tư Lâm nổi điên cũng không thèm quan tâm, chỉ cau mày liếc cậu ta. Hành động này dĩ nhiên đối với Trần Tư Lâm là coi thường, thằng bé hậm hực quay đầu bỏ đi luôn.
Phan Phan hừ lạnh, chính mình tìm Angel đi theo.
"Tiểu Trần, Phan Phan. . .Hai đứa, aiiiii!!!" Một mình Vương Nguyên đứng tại chỗ, vò tóc bối rối. Đột nhiên một đám trẻ nhỏ từ đâu ào tới đυ.ng vào người cậu, xoay vòng vòng đuổi bắt nhau rồi lẩn mất. Vương Nguyên từ dưới đất ngồi dậy xoa mông, nhận ra bóp tiền trong túi quần đã biến mất.
Đây là cái thể loại tình tiết cẩu huyết gì?
Cậu dở khóc dở cười nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng mấy đứa nhỏ nhà mình. Bất quá căng mắt quan sát cả nửa ngày cũng chỉ thấy toàn đầu là đầu, chợ đêm ngày một đông đúc, việc tìm kiếm nhanh chóng rơi vào bế tắc. Vương Nguyên lách người cẩn thận sợ bị động vào vết thương, đứng bên cạnh gốc cây mím môi.
Cậu không mang điện thoại, tiền cũng không còn, trên người ngoài quần áo chỉ có một khẩu súng nhỏ giấu trong áo. Đứng ở đây chờ cũng là một cách, lúc bọn nó phát hiện cậu mất tích nhất định sẽ quay về đường cũ. Nói cũng thật là kỳ quái, chợ đêm lớn không lớn nhỏ không nhỏ nhưng lại không thấy bóng dáng nào quen mắt. Vương Nguyên nhíu mày, gió lạnh từ hướng bờ sông thổi vào khiến cậu co rụt bả vai, bắp tay khẽ nổi lên cảm giác nhức nhối.
Không hiểu tên Vương Tuấn Khải kia làm gì mà cứ giấu giấu giếm giếm, một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về.
Lúc tỉnh lại nghe nói hắn không bị thương, lại chạy mất, Vương Nguyên có hơi nghẹn uất. Cậu càng ngày càng không hiểu hắn, đối với hành động của hắn lại càng mù mờ. Vương Nguyên mặc dù không phải kiểu người nhạy cảm với tâm lí đối phương, nhưng cậu mơ hồ nhận ra Vương Tuấn Khải vẫn giữ một khoảng cách với mình.
Mặc kệ, làm tốt bổn phận của mình được rồi.
Vương Nguyên ngồi xuống ghế sắt, run run vài cái rồi im lặng nhìn dòng người qua lại, cô độc.
"Này, anh Vương Nguyên. . ."
"Shhh."
Angel kéo Hoàng Vũ Hàng vào một góc, hai mắt sáng quắc chăm chú nhìn Vương Nguyên. Mí mắt Hoàng tiên sinh giật giật mấy cái, không vui chọt chọt Angel.
"Làm sao vậy?"
"Hình như mấy cậu cố tình để Vương Nguyên ở lại?"
"Đây là liệu pháp tâm lí mới của Phan Phan, được rồi, chủ nhân, anh muốn đi WC sao?"
"Không, không có. . ."
"Vậy ngoan, đừng nói chuyện nữa."
Ai chủ ai tớ vậy?
Hoàng Vũ Hàng thở dài, quyết định chui vào một cửa hàng sách cũ thư giãn, bất cẩn ngủ quên mất. Đến lúc giật mình thức dậy, cửa hàng sách đã sắp đóng cửa, hắn lảo đảo xin lỗi, muốn ra ngoài hóng gió.
"Cậu trai trẻ, đừng ra ngoài vào giờ này." Chủ cửa hàng nghiêm trọng nói: "Bọn chúng đang tới!"
"Bọn chúng?" Hoàng Vũ Hàng tinh ý thấy chợ đêm đã vãn, bên ngoài một mảnh đen kịt tối tăm. Chủ cửa hàng ấn cậu xuống ghế, nhíu mày: "Chính là đám người gần đây mới xuất hiện, đang muốn chiêu nạp tân binh."
"Chú đừng nói là chúng ép buộc thanh niên quy hàng theo chúng lập bè phái nha?"
"Phải. Cậu đừng ra ngoài, để tên phó bang nhìn thấy nhất định sẽ tóm cậu đi."
Hoàng Vũ Hàng sởn gai ốc, ai đời giờ này còn có cái trò chiêu binh mãi mã theo kiểu phát xít hóa thế này? Hắn giật thót, nhớ tới mấy cảnh tà giáo giáo chủ nửa đêm ngồi trên kiệu tám người khiêng, thả tiền giấy đầy trời, xung quanh giáo chúng mặt mũi đờ đẫn như du hồn, không ngừng tung hôn vạn tuế. . .
A! Vậy bọn Angel phải làm sao?!!
Hoàng Vũ Hàng nhảy dựng lên, bất chấp lời ngăn cản của chủ cửa hàng, cắm đầu chạy thẳng về phía trước. Hắn vấp ngã mấy lần, cố sức chạy hết cái chợ đêm vẫn không tìm thấy ai. Chạy đến chiếc ghế đá Vương Nguyên ngồi, chỉ thấy một mảng máu thật lớn.
Nội tâm Hoàng Vũ Hàng hốt hoảng, luống cuống móc điện thoại ra, ngoài ý muốn nghe thấy tiếng chuông ở gần trong một con hẻm.
Điện thoại màu hồng phấn lẻ loi nằm trên đất, màn hình đã nát đến mức không nhìn ra được, chiếc móc khóa hình quả đào bể mất một nửa, giống như đã bị đạp qua.
Vệ sĩ nhỏ của hắn. . Trình Trình!!
Mà lúc này, Tiểu Trình Trình cũng chạy rất là hăng hái.
"Móa, tại sao không ai nói cho tôi biết là cái băng chó má này có súng gây mê!!!"
Cả ba đứa hộc tốc chạy, phía sau hơn chục thanh niên tích cực tung bay, khinh công thâm hậu lướt qua hàng rào cao hai mét. Hong Kong là một tụ điểm tiêu tiền có tiếng về đêm, trong quá trình trốn chạy bọn nó năm lần bảy lượt quẹo nhầm chỗ, lúc là casino lúc là kĩ viện, suýt chút nữa bị sờ mông!
Phan Phan nếu không phải đang nằm trong tình trạng nguy kịch thì đã ngừng lại phóng cho mấy con mắt thèm thuồng kia một dao giải phẫu!
"Tên Hoàng Kỳ Lâm chết tiệt đi đằng nào rồi?!" Trần Tư Lâm cắn răng móc bộ đàm ra: "Này này!!! Ê!!"
"Cậu ta không nghe đâu." Angel nhíu mày, đá văng vài con nghiện muốn xông tới cướp của, trầm giọng: "Ít nhất tôi khẳng định, Vương Nguyên bây giờ vẫn an toàn."
HẾT CHƯƠNG 14