Hoàng Vũ Hàng bị tiếng súng bên ngoài kinh động, đứng lên muốn ra xem tình hình. Angel chụp tay hắn lại, kéo ra sau lưng mình.
"Cậu. . ."
"Suỵt, để tôi."
Cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, nam nữ già trẻ chạy loạn lung tung. Angel nhíu nhíu mi, nhận được điện thoại của Vương Tuấn Khải.
"Có chuyện gì vậy. . .Um. ."
Hoàng tiên sinh hai ba bước bị vệ sĩ cao ngang bằng mình bịt kín miệng, mùi đào thơm ngọt quanh quẩn làm tâm trí hắn xoẹt qua hình ảnh nào đó. Hắn muốn nhớ lại, nhưng tình trạng an toàn trước mắt không cho phép.
Angel cúi đầu, sát ý lạnh lẽo không khống chế được hiện lên mắt. Nó hạ thấp người rút ra một chiếc kiềm điện đưa cho Hoàng Vũ Hàng, chính mình một hay súng một tay dao gấp nhẹ nhàng dẫn hắn ra ngoài. Hoàng Vũ Hàng chưa từng rơi vào tình cảnh này, có phần luống cuống theo sát đuôi Angel, trong lòng không ngừng cảm thán. Vệ sĩ nhỏ thật lợi hại, đấm bên này đá bên kia, vừa phủi tay giải quyết xong phía sau, lại lộn vòng đánh ngất tên địch phía trước. . .Hoàng Vũ Hàng nhanh tay dí kiềm điện vào một tên muốn đánh lén, nạn nhân ngã oành xuống bất tỉnh. Hắn chưa kịp giơ ngón cái hướng Angel, đã bị người ta kéo đi.
Dọc đường đều là xác người la liệt, tiếng đoàng đoàng không dứt bên tai, du thuyền lắc lư chao đảo trước sóng biển, mùi tanh tưởi hòa cùng mùi nước hoa đậm đặc thoáng cái chiếm đầy không khí, khiến Angel khó chịu nhăn mũi. Hoàng Vũ Hàng phía sau cũng không khá hơn, cố gắng giữ mình thanh tỉnh.
Hình như men rượu bây giờ mới phát tác. . .
"Anh hai, bên anh sao rồi?"
Bên kia truyền đến một đống tiếng ồn ào rè rè, Angel khó khăn lắm mới nghe được giọng Vương Tuấn Khải ù ù vọng tới. Nó vừa muốn đáp trả, một viên đạn sượt qua mặt. Hoàng Vũ Hàng choáng váng nhìn má phải của vệ sĩ nhỏ tươm máu, nhất thời hốt hoảng.
Angel lôi Hoàng Vũ Hàng áp sát tường ngay khúc ngoặt, linh hoạt quan sát. Tên áo đen phía trước có lẽ đã nhìn thấy hai người. Nó hạ mắt, khóe môi đột nhiên nở nụ cười nhạt.
. . .
Vương Tuấn Khải tắt điện thoại, nheo mắt khó lường nhìn phao cứu sinh. Bọn họ căn bản không thể rời khỏi chỗ này, cho dù là có sự hỗ trở từ ai đi chăng nữa. Trước mắt vẫn chưa biết tên Trình Giảo Kim chen ngang giữa chừng đó là ai, mà tứ phương tám hướng đều là người của gã ta. Vương Tuấn Khải buồn bực, trốn ở đây cũng không phải cách. Nếu bọn chúng đã muốn diệt sạch người trên thuyền thì không ai có cơ hội sống sót. Cứ cho là trốn được họng súng đi, nhất định du thuyền cũng sẽ bị đốt cháy thành tro.
Thủ pháp gϊếŧ người này, hắn đã từng thấy qua.
Vương Tuấn Khải tiếp tục bấm điện thoại muốn thông báo cho chi viện bên ngoài, Vương Nguyên đột nhiên giật lấy điện thoại, lột sim lột thẻ nhớ bẻ gãy.
"Bọn chúng có thiết bị rà sóng điện thoại." Mồ hôi Vương Nguyên lăn xuống trán, hai mắt đen sẫm trong bóng đêm lại cực kỳ sáng: "Hiện giờ xông ra chắc chắn chỉ có một con đường chết. . ."
Cậu ngừng một chút, cắn răng nói: "Nhưng nếu chúng ta nhảy xuống biển. . ."
"Chúng sẽ không bỏ qua." Hắn nắm vai Vương Nguyên, bốn mắt đối diện nhau: "Vương Nguyên, cậu không cần miễn cưỡng."
"Bây giờ nói như vậy có ích gì." Vương Nguyên cười giễu, biết hắn lo lắng chứng sợ nước biển của mình phát tác. Cậu siết chặt tay kìm hãm cảm giác lạnh lẽo phảng phất trong lòng, cố gắng áp chế sợ hãi đang dần nhen nhóm.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ nắm lấy tay cậu, cảm nhận năm ngón tay kia run rẩy nhè nhẹ. Có lẽ chỉ còn cách nhảy xuống biển mới tránh được một kiếp, huống hồ, hắn còn có viện binh đang chờ.
Vương Tuấn Khải giao Desert cho Vương Nguyên, bản thân mình cầm một khẩu súng hai nòng, tìm thời cơ lao ra ngoài. Tạm thời không có tiếng hét la nữa, nhưng thuốc súng trong không khí vẫn chưa tan hết. Vương Tuấn Khải đẩy cánh cửa, chính mình cẩn thận quan sát địa thế. Hai người lén lút ra khỏi khoang thuyền cứu sinh, phát hiện bọn người áo đen kia đã tập trung đi lục soát. Hai người đấu lưng vào nhau, dây thần kinh căng thẳng đề phòng.
"Cẩn thận!!"
Một tên áo đen nấp trong góc khuất bóp cò, viên đạn trượt mục tiêu bắn vào lan can. Bọn người bên kia nghe tiếng động lạ lập tức chạy tới, giơ súng lên chĩa vào Song Vương.
Vương Nguyên vốn định nổ súng mở đường máu, Vương Tuấn Khải bên cạnh lập tức chặn cậu lại, vẻ mặt tươi cười nói:
"Từ từ, tôi biết người các vị muốn tìm là ai."
Bọn người kia do dự, đồng loạt nhìn nhau. Một tên chạy đi tìm lão đại, còn lại đều chằm chằm cảnh giác nhìn hai người, một phút cũng không buông lỏng.
Vương Nguyên đứng sau lưng hắn, dư quang liếc thấy Angel dẫn theo một bóng người không tiếng động lặn xuống biển, phút chốc đã không thấy bóng dáng.
"Hề hề, bình tĩnh đừng cay cú, ấy, anh đẹp trai đừng trừng tôi như thế, hề hề. . ." Vương Tuấn Khải vô cùng hòa ái cười đến tít mắt, bàn tay đặt sau túi quần khẽ nhúc nhích. Đám người nâng tay, muốn hai kẻ xa lạ kia giơ tay lên. Vương Tuấn Khải thở dài, tiếc nuối tặc lưỡi, bỗng dưng la lên:
"Phía sau có người muốn chạy thoát!!!"
Tập thể đồng loạt quay đầu, chỉ thấy lão đại nhà mình chậm chậm đi tới. Vương Tuấn Khải nhanh tay vứt quả đạn mù vào mặt bọn chúng, khói xám xịt cấp tốc bao phủ tầm nhìn. Súng giật tưng bừng, bọn chúng điên cuồng bắn lung tung vào đám khói. Một tiếng ùm thật lớn vang lên, đám người áo đen lật đật xả súng xuống vùng nước nổi bọt sóng trắng xóa. Tốc độ đạn trong nước bị giảm xuống rất nhiều, ồn ào một lúc, cuối cùng cũng không còn động tĩnh.
Người thanh niên nọ tiến đến nhìn, thần sắc lạnh lùng phất tay gọi đàn em bỏ cuộc. Có người muốn diệt cỏ tận gốc, tò mò bước tới nhìn hiện trường dưới nước.
Bãi máu loãng từng chút lan rộng, nửa chiếc áo khoác nổi lên.
Mặt biển đen ngòm nuốt chửng chứng cứ, chiếc du thuyền cháy sáng trong đêm tối, nhưng không gây náo động đến bất cứ tổ chức chính phủ nào. Ánh sáng lóe lên rồi chậm tan ra, cuối cùng biến mất trong dòng nước lạnh ngắt.
Angel nôn ra một bụng nước biển mặn chát. Nó ngồi trên một chiếc phao cam trơ trọi lênh đênh trên biển, bên cạnh là Hoàng Vũ Hàng đã hoàn toàn mất ý thức cùng với hai thiếu niên xấp xỉ mình.
Phan Phan ném cho Angel một chiếc khăn sạch sẽ, chính mình đi sờ mạch đập cùng kiểm tra sơ bộ cho Hoàng Vũ Hàng, rốt cuộc mặt lạnh như đồng phun ra hai chữ: "Chưa chết."
Angel bất mãn nhíu mày, cậu chân ngoài dài hơn chân trong! Hắn ta cơ bản là đang say rượu ngủ đến quên trời quên đất, tôi mới là kẻ thiệt thòi!
Ban nãy vừa bơi vừa kéo theo Hoàng Vũ Hàng, thiếu chút nữa mệt tắt thở!
Nó bi thương hít hít mũi một chút, sau đó ngớ ra, moi trong đống đồ trên thuyền ra một chiếc ống nhòm. Angel vội vàng xoay ống kính về phía du thuyền rực lửa, tảng đá treo trong lòng nặng xuống vài phần.
"Ban nãy đại ca biến mất trong nước rồi." Trần Tư Lâm cố gắng dò con chíp gắn trên người Vương Tuấn Khải, chỉ thấy tín hiệu yếu ớt đứt quãng như có như không. Nó được đại ca gọi viện binh tới cũng không phải để cứu đại ca, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng sốt ruột. Thấy Angel chỉ trở về cùng một người lạ, nội tâm đáng thương của Trần Tư Lâm suýt chút đông cứng luôn.
"Biển này có dòng chảy nhất định, hai người họ có khả năng trôi theo hướng Đông Nam."
Angel giở bản đồ điện tử ra, chỉ vào một điểm nhỏ: "Tri thông cho Hoàng Kỳ Lâm, nói cậu ta phải tìm thấy đại ca trước khi trời sáng!!"
. . .
Trời tối đến mức, xòe năm ngón tay ra cũng không thấy được. Trong góc bến cảng ít người, Vương Nguyên vô lực dựa vào một chiếc thuyền cũ nát, cả người ướt đẫm, hơi thở dồn dập mỗi lúc một khó khăn.
Máu từ vết đạn trên vai không ngừng nhỏ xuống đất, đã tụ thành một vũng lớn. Cánh tay trái vốn rất linh hoạt giờ có thêm một lổ nhỏ, sắc máu nhuộm đỏ áo sơ mi trắng tinh.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người, người nọ cúi xuống lau vội vết thương, cẩn dực đem thuốc bột rắc lên. Đạn trên vai lẫn trên tay trái đều không cách nào lấy ra, chỉ có thể buộc một vòng vải cố định gọi là sơ cứu. Vương Nguyên đau đến nhíu mày, không tự chủ rên khẽ. Động tác người phía trên có vài phần giảm nhẹ, tiếp tục băng bó vết thương cho cậu.
Vương Nguyên nhắm mắt, so với đạn bắn, cơn đau ảo giác từ nỗi sợ hãi biển đen mới chân chính làm cậu kiệt sức.
Thân người bị bao bọc bởi nước, nước, rất nhiều nước. Hoàn toàn tối đen không thể nhìn thấy gì, sờ không được, bắt không được, càng không thể chống cự. Cậu giống như đã trở về phần ký ức giấu giếm kín kẽ, lần thứ hai rơi vào tuyệt vọng cực độ.
Mệt mỏi. . .
Quá mệt mỏi. . .
Vương Nguyên buông thả mọi thứ, chấp nhận buông thả mọi thứ, làm ơn đừng nhốt cậu trong quá khứ khϊếp đảm đó.
"Vương Nguyên, Vương Nguyên, đừng ngủ, Vương Nguyên, đừng ngủ. . ."
Vương Tuấn Khải cúi người ôm Vương Nguyên vào l*иg ngực, hy vọng có thể đem hơi ấm ít ỏi của mình truyền qua thân thể cậu. Vương Nguyên bị mất máu quá nhiều, ho khan có một chút đã nhíu mày thống khổ. Hắn hoảng hốt nhìn sắc mặt trắng bệch dọa người của cậu, trong lòng bỗng thấy kinh sợ khác thường.
Cho dù lúc trước Vương Nguyên thay hắn chịu một dao của sát nhân biếи ŧɦái, hắn cũng không hoảng đến mức này.
Vương Tuấn Khải chật vật ôm cậu lên, trong đêm tối chỉ nghĩ phải tìm người có thể cứu được Vương Nguyên.
Bến cảng nửa đêm ồn ào tiếng chó sủa, người dân cầm theo đèn pin tức giận theo con chó phía trước kiếm tên trộm dám đột nhập nhà dân ăn cắp đồ. Bọn họ phát hiện tên trộm kia chỉ lấy đi hộp sơ cứu, lẽ ra không truy cứu nhưng lại hiếu kỳ, liền xách theo chó lần mùi hắn ta điều tra.
Con chó dừng trước một bãi máu, lớn tiếng sủa gâu gâu. Mấy người dân hít sâu một hơi, không nói hai lời ngay lập tức gọi cho chính quyền.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ra tới đường quốc lộ, cũng không để ý dưới chân trầy xước bong tróc, đã vội tìm taxi đưa người cấp cứu. Chẳng qua hơn nửa đêm chỉ có hai thanh niên kỳ quái đứng đó, có cho vàng cũng không ai dám ngừng lại. Vương Tuấn Khải bắt đầu rối rắm, điện thoại liên lạc, bộ đàm đều bị rơi xuống biển, đồng hồ của hắn lại chỉ có chức năng ghi hình, không thể kết nối với đám người Angel. Lưỡi dao gấp càng vô dụng, ngay cả người cũng không có để uy hϊếp.
Vương Tuấn Khải mấy lần muốn gõ cửa người ta cầu giúp đỡ, lại nghĩ trên người cả hai đều là máu, rất có thể bị giao cho cảnh sát. Mà Vương Nguyên trong lúc hôn mê cũng không yên lành, thỉnh thoảng run rẩy nức nở, nước theo khóe mắt chảy xuống. Mới đầu hắn còn tưởng là nước dính trên tóc, không ngờ thực sự là cậu khóc. Vương Tuấn Khải cảm thấy chính mình cũng không ổn rồi, càng nhìn cậu ấy càng đau lòng.
Hắn cắn răng tìm góc khuất nửa quỳ xuống, đặt Vương Nguyên tựa trên người mình. Lưỡi dao gấp sáng lóe vờn vờn ánh lam, không chần chừ đâm thẳng xuống bàn tay phải chằng chịt vết cắt. Vương Tuấn Khải nghiến răng rạch một đường dài hơn một lóng tay, từ trong đường rách đó moi ra một con chip.
Màu đỏ không che phủ được con chip cứng rắn, hắn lau sạch máu, ấn mạnh lên đầu chip.
Cùng lúc đó, một đám người đồng thời hít sâu.
"Tê ---- quá --!!"
Angel "lỡ tay" vứt Hoàng Vũ Hàng xuống sàn khách sạn, Trần Tư Lâm cùng Phan Phan đá cửa xông vào phòng. Tương Dương co giật cánh tay, tự vẫy vẫy làm giảm cảm giác tê dại nhói lên, chớp chớp mắt nhìn một đám lão già ôm tay nhăn nhó.
Mấy cái màn hình ào ào mở lên, hệ thống liên lạc nhanh chóng kết nối. Đầu dây hỗn loạn vài giây, mười hai nhân vật chủ chốt của Cửu Mệnh Miêu đầy đủ có mặt.
Hoàng Kỳ Lâm vuốt mái tóc bù xù của mình, một bên sờ sờ tai thỏ trên áo ngủ, một bên cầm micro.
"Đã tìm thấy lão đại."
HẾT CHƯƠNG 12