Bệnh viện Trùng Khánh cuối tuần phá lệ đông người, tiếng giày gõ lên mặt sàn đá cùng âm thanh người nói chuyện không sao át được cái không khí căng thẳng của bệnh tật. Từng lớp người tầng tầng chầu chực trước những cánh cửa, gương mặt rầu rĩ hốc hác đầy vẻ mệt mỏi. Loa phát thanh vang lên cái tên, một người vội vàng chạy vào phòng khám, một hồi chờ đợi dài dẳng cứ tiếp tục. . .
"Tình trạng anh của em sao rồi bác sĩ?"
"An toàn, may là đưa đi cấp cứu kịp. Tuy rằng tạm thời cậu ấy chưa tỉnh lại, nhưng đừng quá lo lắng."
Vĩ bác sĩ gật đầu, kéo theo dàn y tá hùng hậu bỏ đi. Trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn lại hai người đứng đó – một trừng mắt nhìn người kia, một chăm chăm ngốc lăng ngắm người trên giường.
Vương Nguyên nhắm chặt hai mắt, trên tay chân quấn băng vải trắng muốt cùng màu với căn phòng, đồng phục bệnh viện rộng thùng thình bọc lấy thân người nho nhỏ, khiến cậu gần như lọt thỏm trong đó, không phù hợp chút nào.
Bình thường hoạt sinh hoạt hổ chạy nhảy lung tung, đến lúc nằm yên một chỗ liền nhu thuận đến vô hại. Vương Tuấn Khải cứ tĩnh lặng nhìn Vương Nguyên như vậy, từng giây từng phút, không hề cử động.
"Nếu đau lòng vậy, thà anh đừng mang cậu ấy theo." Angel cau mày, liếc Vương Nguyên: "Vốn dĩ không nên làm."
". . ."
Hắn không nói gì, Angel thở dài đi ra ngoài.
Mang cậu theo đã sai, khiến cậu thành như thế này càng sai. . .?
Hắn vươn tay áp lên gò má trắng bệch, phức tạp nhìn Vương Nguyên chìm trong giấc ngủ.
Vương Nguyên ý thức dần hồi tỉnh, điều đầu tiên là cảm thấy cực kỳ đau đớn. Có lẽ tác dụng của thuốc gây mê đã hết, đau đớn đánh thức cậu trở về thực tại. Đồng thời bên người còn có một sức nặng tì lên, dù không đến mức nghẹt thở nhưng đủ Vương Nguyên cảm thấy rất khó chịu.
"Dây truyền. . ."
Vương Tuấn Khải không ngẩng đầu cũng không buông tay, giữ nguyên tư thế ôm chặt Vương Nguyên.
"Xin lỗi."
"Làm gì. . ." Cậu thều thào, cố gắng gỡ móng vuốt của tên mèo nào đó ra khỏi người mình. Vương Tuấn Khải thả lỏng một chút, ngẩng đầu đối diện với Vương Nguyên.
Cậu miễn cưỡng ngồi dậy, liền bị hắn đè xuống không cho nhúc nhích.
"Xin lỗi."
"Anh không còn câu nào khác sao?"
"Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì chứ. . ." Vương Nguyên thở hắt: "Đều là nhiệm vụ của tôi."
". . .Tôi sơ suất, lẽ ra tôi phải biết ở đó có một tên cuồng sát biếи ŧɦái." Hắn gối đầu lên ngực cậu, giọng nói buồn bực có ba phần tự trách: "Lúc đó, lúc đó. . .Tôi phản ứng quá chậm, hại cậu bị đâm, còn suýt chút nguy hiểm tính mạng."
"Thế. . .anh làm sao thoát khỏi đó?"
"Tôi đốt căn phòng." Vương Tuấn Khải rầu rĩ, thở hắt: "Tranh cũng không tìm được."
Vương Nguyên không biết nói sao, đành phải giơ tay xoa đầu hắn. Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt cậu chủ động ngoan ngoãn, không sờ bậy cũng không hôn loạn. . .Khụ khụ, chính là nhìn hắn thật hối hận, giống như sợ cậu lại hôn mê.
"Anh đứng dậy. . ."
"Tôi ôm một chút."
". . ."
". . ."
"Xong chưa?"
". . ."
"Tên mèo chết tiệt dám ăn đậu hũ của tôi!!! Tranh thủ này, cơ hội này, biếи ŧɦái bại hoại xấu xa!!!!"
"Ai da!!!"
Vương Nguyên bất chấp trên tay còn có kim truyền dịch, bất chấp chân băng một vòng vải, thân thủ linh hoạt cầm gối trên giường đánh tới tấp vào Vương Tuấn Khải. Hắn kinh hãi nhảy tới đâu cũng đều bị cậu cầm hoa quả ném tới đó, hiện trường trong phút chốc hoang tàn xác xơ.
Lưu Chí Hoành hiếm khi rảnh rỗi tới bệnh viện, vừa mở cửa ra liền chứng kiến một màn trời long đất lở giương cung bạt kiếm. Một trái lê bay vèo đến mặt cậu, Thiên Tỉ ở phía sau thuận tay kéo cổ áo Lưu Chí Hoành, chụp được ám khí.
"Xem ra rất là sức sống." Lưu Chí Hoành gật gù, nhìn hai bên tạm thời đình chiến, thở hồng hộc phì phò trừng nhau. Cậu đem thức ăn đặt lên bàn, đuổi Vương Tuấn Khải ra ngoài.
Vương Tuấn Khải - Dịch Dương Thiên Tỉ hai đại nam nhân bốn mắt nhìn nhau, biểu tình đều là băng lãnh.
"Lần này có hơi quá rồi."
"Cậu cũng nhìn ra sao?" Vương Tuấn Khải nhếch miệng, trên môi là mạt cười hờ hững. Hắn cúi đầu tựa vào tường, bóng đen đổ xuống nền đá lạnh ngắt.
Nội tâm hắn hiện giờ không còn vững chắc. Không lung lay, nhưng lại bị dao động, bị hành động của Vương Nguyên làm cho dao động. Bất kỳ ai từng tiếp xúc với hắn đều biết, Vương Tuấn Khải chưa từng để xảy ra sơ hở nào trong lúc làm việc. Trước giờ không có tiền lệ, cũng không có ngoại lệ. Mỗi khi có nhiệm vụ mới, kế hoạch đều nằm trong phạm vi hắn khống chế, từ Angel, Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ và cả Cửu Mệnh Miêu, không ai nghi ngờ năng lực này của Vương Tuấn Khải.
Hắn làm sao không biết trong cái biệt thự đó có sát thủ?
Hắn làm sao không kịp ngăn cản, không kịp kháng cự?
Nhưng Vương Nguyên cứ như vậy, không do dự lao ra che chắn cho hắn, khiến suy nghĩ của hắn lệch sang hướng khác. Vương Tuấn Khải rơi vào trầm mặc, mâu thuẫn từng chút một nảy mầm trong lòng hắn.
Con thỏ ngốc đó, hoặc là cố tình, hoặc là ngốc nghếch, không chịu hiểu.
Đợi cho Vương Nguyên lại ngủ đi, Lưu Chí Hoành mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Giữa hành lang sáng rực, bốn người căng mắt nhìn nhau, đều không mấy dễ chịu.
"Hồ sơ về cậu ấy đều đã tra qua nhiều lần, rất bình thường." Lưu Chí Hoành ngồi xuống ghế, đẩy kính mắt: "Tôi liên lạc với cảnh sát lẫn đám hacker sống chìm, đều không thấy có gì quái lạ."
"Vậy Ellie tìm đến Vương Nguyên là có lý do gì? Cô ta rõ ràng biết người hôm đó không phải Hoàng Vũ Hàng." Angel nhớ lại đoạn đối thoại, bất giác cau mày: "Gọi tên Vương Nguyên, nắm trong tay bối cảnh thân phận của cậu ta, hơn nữa còn đề cập đến Eagle."
"Ellie muốn làm giao dịch với Vương Nguyên. . .Cậu ấy có thể là gì để Ellie nhờ vả?"
"Tình báo?" Thiên Tỉ không mặn không nhạt thốt ra hai chữ. Ba người còn lại không tự chủ được liếc mắt nhìn nhau.
"Vậy cũng không đúng hẳn, tình báo bên ngoài có rất nhiều, tại sao Ellie lại cứ nhằm Vương Nguyên mà giao dịch? Cô ta phải biết chính phủ Đại Lục rất mẫn cảm với những vấn đề liên quan đến CIA. Nếu lấy nguyên nhân là vì Eagle đang ở Đại Lục cũng không chính xác, sao cô ta không tìm đến các thế lực khác?"
"Bởi vì, Vương Nguyên là vệ sĩ của tôi. . ?"
Vương Tuấn Khải nói ra câu này cũng không biết là trần thuật hay tự hỏi, đáy mắt ảm đạm đi vài phần, đại não vẫn luôn không quên được câu nói kia. {Cậu tiếp cận Cửu Mệnh Miêu với mục đích gì?}. . .Hắn khó chịu rồi.
"Không loại trừ khả năng cô ta ý đồ gây chia rẽ nội bộ."
"Cứ cho là thế thì một câu "Tôi thích Karry Wang" có ý nghĩa gì? Vương Nguyên giống như thật bình thản nói ra, không hề cố kỵ." Angel cúi đầu, trong tư tưởng hình thành hai quan điểm đối lập, một bên liên tục cho rằng Vương Nguyên không có ý gì, bên còn lại do lý trí làm chủ, lấy cái trước mặt làm cơ sở phản biện bên kia.
Câu trả lời này, phải chăng đã được Vương Nguyên chuẩn bị sẵn?
"Eagle biết không?"
Một câu của Thiên Tỉ đánh thức người trong cuộc, cả ba ngẩn ra, Angel là người đầu tiên đập tay bôm bốp.
"Không hổ danh là lão công sáng suốt của Tiểu Hoành Hoành!! Tôi đây lập tức đi tìm gã!!"
"Gã còn ở Trùng Khánh sao?" Vương Tuấn Khải móc di động, bấm bấm.
"Anh đánh gã thành đầu heo, gã có là Achillie (*) cũng không chạy được tới Santiago đâu!" Cậu nhóc đã muốn khuất dạng, Thiên Tỉ cũng lục tục đưa Lưu Chí Hoành về nhà. Hành lang bệnh viện vắng tanh vốn chẳng có nhiều người, giờ chỉ còn thân ảnh cao gầy ảm đạm của Vương Tuấn Khải.
Hắn đứng lặng một lúc, lôi điện thoại ra.
"Tương Dương?"
[. . . ]
"Điều tra một người tên Vương Nguyên cho tôi."
. . .
Loăng quăng ở bệnh viện mất mấy ngày, Vương Nguyên rốt cuộc cũng khuân đồ về nhà, hận không thể ôm dính lấy sofa mà cọ tới cọ lui.
"Tôi không biết cậu ghét bệnh viện như vậy." Vương Tuấn Khải ở phía sau đồ đạc lỉnh kỉnh, trên tay đều là quà biếu của nữ y tá trong bệnh viện. Hắn nhìn Vương Nguyên hưởng thụ híp mắt lại, vứt đồ nhào tới ôm hôn vào má.
"Khả ái muốn chết!!"
"Buông, buông!! Biếи ŧɦái!"
Vương Nguyên giãy nãy một hồi, cùng hắn hồ nháo thêm một trận, cuối cùng nằm trên sofa cuộn thành một đống, u oán trừng trừng Vương Tuấn Khải.
"Sao anh thích sờ mó người khác vậy hả?"
"Cậu cũng đã kêu người ta là biếи ŧɦái rồi, còn hỏi câu đó làm gì?" Hắn chống cằm cười xảo quyệt: "Cậu có biết tiêu chuẩn đầu tiên để tôi sờ người là gì không? Kẻ đó phải sạch đẹp."
Cậu bĩu môi khinh bỉ, sắc miêu! Không phải biếи ŧɦái bình thường đâu!
"Ngả ngớn, lẳиɠ ɭơ!"
"Người ta là bị bệnh khiết phích a~ Mới không phải lẳиɠ ɭơ~" Hắn đáng thương cắn gối, thở dài: "Cậu chưa qua câu chuyện đứa trẻ thích ôm người khác là vì từ nhỏ nó thiếu tình thương sao?"
"Chưa hề." Vương Nguyên cười lạnh, đem móng vuốt mèo đang mon men đến gần mình búng rớt.
"Đúng là không hiểu phong tình gì cả. . ." Vương Tuấn Khải thở dài, bộ dáng rèn sắt không thành thép. Hắn chạy vào phòng bếp lục lọi, lát sau ôm mấy lon bia chạy ra.
"Làm gì?"
"Uống chúc mừng cậu ra viện!!"
Vương Nguyên nhướng mày ngồi dậy, không phải tầng lớp thượng lưu ngày nay đều thích uống rượu sao?
Vương Tuấn Khải giống như đã biết trước nghi vấn của Vương Nguyên, hắn mỉm cười lắc mạnh lon bia, mở nắp để bọt bắn tung tóe lên người. Sau đó trèo lên sofa, gối đầu lên đùi Vương Nguyên.
"Này. . ."
"Ăn mừng đi, đừng lo lắng gì nữa." Hắn nhắm mắt, nghe mùi nắng nhàn nhạt trên quần áo Vương Nguyên vương vấn trong không khí. Bất giác nghĩ tới tình cảnh ngày hôm đó, Vương Tuấn Khải lại nhíu mày.
"Bảo ăn mừng, chính mình bỏ không được." Vương Nguyên gõ đầu hắn, giật bia của hắn: "Đôi lúc ngốc nghếch còn hay hơn thông minh."
"Hửm?"
"Ít nhất, sẽ không phải đề phòng có người muốn hãm hại mình."
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Vương Nguyên. Một loại ánh mắt thản nhiên, che giấu bất lực và giãy giụa. Tâm hắn chùng xuống, mơ hồ muốn nắm bắt ý nghĩa thật sự trong câu nói kia, chẳng qua có cố gắng thế nào cũng không đạt được mục đích, trái lại còn khiến lòng hắn hỗn loạn nhiều hơn.
"Vương Nguyên."
Vương Tuấn Khải ngồi thẳng dậy, từng chút một tiến lại gần mặt Vương Nguyên. Mắt cậu không to lắm, nhưng đồng tử là màu đen thuần khiết. Trên khóe môi còn vương lại bọt bia chưa tan hết, vô tình trở thành điểm G trong mắt người đối diện.
Vương Tuấn Khải dí sát mặt mình vào mặt cậu, lẩm bẩm: "Bệnh viện tiêm cho cậu thuốc gì mà đột nhiên phán một câu triết lí như vậy?"
"Chết tiệt, anh nghĩ tôi ngu lắm à?!" Vương Nguyên nổi khùng, vươn tay đẩy hắn ra: "Có cần tôi phổ cập thuyết âm mưu cho anh không?"
"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà." Vương Tuấn Khải sờ sờ mũi, bí xị một hồi lại tự vui vẻ lên, nắm tay Vương Nguyên thân thiết nói: "Tuần sau Lưu Chí Hoành đi biển chơi, chúng ta cũng đi nha?"
"Anh nói như thể là "chúng ta và những đứa trẻ" vậy. . .Không đi!"
"Đi đi, tôi cũng có công việc ở đó mà." Hắn nhào tới ôm Vương Nguyên: "Lần trước trộm tranh thất bại rồi, lần này phải làm chuyến bù lỗ."
Vương Nguyên liếc nhìn hắn, cũng không đuổi ra: "Ở đâu?"
"Du thuyền Costa Concordia (**)."
Vương Nguyên vừa nghe thấy hai chữ cuối cùng, sắc mặt nháy mắt trắng bệt. Vương Tuấn Khải cau mày vỗ vỗ má cậu, kỳ quái nhìn Vương Nguyên.
"Anh nói, Costa Concordia. . ." Vương Nguyên nói ra những lời này, thanh âm cũng đã bình tĩnh nhiều, cậu khôi phục thần sắc, nghi hoặc hỏi: ". . .Con tàu được mệnh danh là "Tianic của Italia"?"
"Chính nó, lần này ở bọn người thượng lưu ở Vân Nam tổ chức một buổi du thuyền trên biển, nghe nói là muốn đến một hòn đảo chưa có tên trên bản đồ." Vương Tuấn Khải giống như không để ý lắm đến phản ứng lạ lùng của Vương Nguyên, vẫn điềm nhiên nói: "Quý tộc Hondo Shizuki ngày đó, bây giờ lại đem theo một viên bảo thạch nổi tiếng lên Costa."
Đây chính là mỡ dâng miệng mèo, nếu bỏ qua thì không phải tác phong làm việc của Cửu Mệnh Miêu rồi.
"Anh tính đột nhập lên đó bằng cách nào?"
"Tôi có cách của mình, cậu yên tâm." Hắn mỉm cười, tự tin vỗ ngực: "Tới lúc đó chỉ cần cậu nghe theo chỉ thị của tôi là được."
"Dù sao tôi cũng là vệ sĩ của anh, anh đi đâu tôi phải theo đó." Vương Nguyên buồn bực nói, ngửa đầu uống bia.
"Thật không?" Vương Tuấn Khải hai mắt lòe lòe kim quang: "Cậu nói thật không?"
"Ừ."
"Vậy tôi bây giờ đi tắm, cậu cũng theo luôn nha?"
"Biến!!!!"
HẾT CHƯƠNG 10
(*) Achillie: Một lực sĩ trong thần thoại Hy Lạp, được mệnh danh "có đôi chân chạy nhanh như gió".
(**) Costa Concordia: Du thuyền bị lật do đυ.ng phải đá ngầm (tình trạng tương tự như Titanic) ở cảng Goglie tháng 1/2012, số người chết hơn 30/4000, thuyền trưởng Francesco Schettino bị phạt 16 năm tù vì tội bỏ hành khách và thuyền viên trong lúc tai nạn xảy ra.