[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 9: Nước cờ

Vương Nguyên thuần thục múc cháo ra bát, bưng cả khay thức ăn đặt xuống trước mặt cái tên lười biếng chết bầm nào đó. Vương Tuấn Khải nhàn nhã xem TV, chìa cho Vương Nguyên một miếng cháo quẩy, cười đến mặt mày rạng rỡ.

"Anh không đi làm sao?"

Sống cùng với hắn đã được gần hai tuần, mỗi ngày chỉ thấy hắn đần ngốc đi lại trong nhà, ngoan ngoãn đợi người ta hầu hạ cho, không ra ngoài cũng không giao tiếp, thế mà tiền cứ như nước rót vào tài khoản ngân hàng, con số mỗi ngày một lớn.

"Tôi là trộm nha, mỗi lần trộm về đều có tiền thưởng." Vương Tuấn Khải đắc ý cười nói, nhướng mày: "Có phải rất là cool không? Vừa đẹp trai vừa giàu lại thông minh~"

"Tôi hoài nghi da mặt của anh làm bằng thép." Dày không chịu nổi.

"Đâu nào, mềm mại như vậy. Tới, sờ một chút~"

"Biến thái!!! Tránh ra!!!! Có điện thoại kìa!!"

Vương Tuấn Khải sáp mặt qua cọ cọ tay Vương Nguyên, tranh thủ hôn một cái, lục lọi túi quần tìm điện thoại.

[Anh hai!! Có hàng mới!]

"Hàng gì cũng không hấp dẫn, cậu vừa phá hoại khoảnh khắc nồng nàn của bọn này đó." Hắn cao giọng nói, lập tức ăn một chưởng thấu xương, rên la ai ái. Angel há hốc mỏ một chút, lầm bầm: "Không ngờ anh hai là mặt dưới. . ."

"Có gì nói mau, tôi còn làm việc~~"

[Ờ ờ. . .Anh mở máy tính lên đi, em gửi cho anh cái địa chỉ khu ngoại ô rồi đó. Đi vào đó, hướng sáu giờ, có một tòa biệt thự cực lớn chứa rất nhiều tranh chưa được công bố của cố họa sĩ X. Tìm bức mà gửi kèm theo là được.]

"Nghe cũng hay đó, cậu không đi à?"

[Em có việc rồi.]

"Hiếm khi nghe thấy kẻ rảnh rỗi như cậu lại bận, vậy tôi đi cùng Vương Nguyên, cậu thành thật ở lại làm thanh niên tiêu biểu yêu nước thương nhà đi ha~"

Vương Tuấn Khải thu thập thông tin, lấy tài liệu chuyển vào laptop, chuẩn bị hành lí cao hứng kéo Vương Nguyên ra khỏi nhà.

Vương thỏ con bị tống vào xe, chạy hơn chục cây số rồi mới nghi ngờ hỏi Vương Tuấn Khải.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Hưởng tuần trăng mật!!" Híp mắt cười hạnh phúc.

"Mật cái đầu anh! Khai mau!!!" Thẳng chân đạp. Vương Nguyên nhìn ra cửa xe, xung quanh đều là cỏ lau cao quá đầu người, nhà cửa vắng vẻ thưa thớt, trên đường đi cũng không gặp nhiều xe. Cậu liếc Vương Tuấn Khải, chỗ khỉ gió nào đây?

"Một biệt thự trước đây rất nổi tiếng, cậu cũng biết đó." Vương Tuấn Khải đưa cho Vương Nguyên một tấm ảnh: "Baroque Sanxiu, tòa nhà kết hợp kiến trúc Đông Âu cổ đại và sự huyền bí Ấn Độ."

"Này. . ." Vương Nguyên nhìn chằm chằm ảnh, mắt trợn tròn to lớn, suýt nữa nhảy dựng lên: "Cái nhà này, cái nhà này có ma mà!!!!!"

Xe trên đường cong cong vẹo vẹo, đánh hình chữ S.

. . .

Lưu Chí Hoành mệt mỏi cuộn người lại nằm trên sofa văn phòng, kính cũng không thèm mở ra. Đống hồ sơ đó rốt cuộc cũng hoàn thành, trong tuần này không cần phải ôm máy tính suốt ngày lạch cạch lạch cạch. Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, kim giờ vừa chạm mốc số sáu. Một ngày trôi qua nhanh thật, nếu không để ý, liền cảm thấy quá bình thường.

Gần đây có phải Trái Đất quay nhanh hơn không?

"Muốn ăn gì?"

Giọng nói trầm thấp rơi vào tai, Lưu Chí Hoành nặng nề nâng mí mắt, cảm nhận độ ấm trên tay người kia áp vào trán. Thiên Tỉ vĩnh viễn là một kiểu dịu dàng như thế, khiến người ta cứ muốn dựa dẫm vào.

"Không ăn." Cậu ôm cánh tay Thiên Tỉ, thuận thế ngồi vào lòng anh. Anh nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cậu, yêu thương hôn lên tóc.

"Em sẽ gầy đi đó."

"Không sao."

"Gầy ôm không tốt."

"Lý do lý trấu."

Thiên Tỉ cưng chiều ôm lấy Lưu Chí Hoành, phả hơi thở nóng vào tai: "Nếu em không ăn, anh sẽ ăn em."

Cậu cứng đờ, nhắm mắt giả chết. Anh phì cười, cởi áo khoác đem cậu gói thành một cục, bưng vào xe chở về nhà.

Lưu Chí Hoành nằm ở ghế sau nhúc nhích: "Angel đã gọi về chưa?"

"Cậu ta đi đâu?"

"Đến nhà Hoàng Vũ Hàng làm vệ sĩ."

Lần đầu tiên bị bắt cóc khiến người ta sinh ra bóng ma, suốt ngày đều cảm thấy không yên lòng. Có người đề xuất ý kiến thuê vệ sĩ, trùng hợp làm sao công ty vệ sĩ Hoàng Vũ Hàng tìm là của Lưu Chí Hoành, nên Angel quyết định xuất quân ra trận trêu đùa một phen.

"Xem ra cậu Hoàng tiên sinh đó sống không ổn rồi." Lưu Chí Hoành sờ cằm: "Trong đám Cửu Mệnh Miêu ngày xưa, Angel chính là đứa bị trưởng lão cho ăn đòn nhiều nhất."

"Còn em?"

"Cũng. . .thỉnh thoảng."

Thiên Tỉ nhướng mày: "Đánh ở đâu?"

"Mông a."

"Có để lại sẹo không?"

"Anh hỏi làm gì?"

". . .Về nhà anh xem."

"Không cho!!"

Bên này chiếc xe, nối gót Song Vương tiếp tục đánh hình chữ S.

Về phần Vương Tuấn Khải, sau khi bị sạc cho một trận vì bắt cóc người có tổ chức thì lẳng lặng đứng một bên, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Vương Nguyên.

"Tôi nghĩ cậu thích mấy cái kích thích. . ."

Bọn họ đứng trước một căn biệt thự to lớn, kiến trúc cổ kính ba tầng, từ cổng ngoài nhìn vào có thể ước lượng được sự đồ sộ của nó. Dọc theo dãy nhà là một con sông dài, um tùm cây cối. Thực vật ở đây sinh trưởng vô cùng mạnh mẽ, mà dây leo và cây bụi chiếm ưu thế nhất.

"Kích thích có thể tìm chuyện khác, tôi không cần nhà ma!"

"Vậy chúng ta đây lập tức về nhà làm chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ!!" Mắt Vương Tuấn Khải lóe lóe.

"Bớt nói nhảm!! Nhiễu sự!!"

Vương Nguyên nổi quạu, không thèm dòm Vương Tuấn Khải, quay đầu lấm lét nhìn căn nhà. Baroque Sanxiu trước kia đã từng xảy ra một vụ thảm sát với số lượng người chết gần tròn trăm, trong vòng một đêm toàn bộ hung thủ đều tẩu thoát không dấu tích. Bởi vì xảy ra ở thời dân quốc, khi đó quân phát xít tấn công vào Đại Lục chém giết sát hại quá nhiều người nên căn bản không ai đủ sức để ý đến vụ thảm sát kinh dị này. Mãi cho đến khi Tôn Trung Sơn lên nắm chính quyền, Baroque Sanxiu được phát hiện, cũng trở thành quỷ trạch hung hiểm trong mắt phong thủy gia, phàm là người sống chỉ cần lởn vởn xung quanh căn nhà, không đến ba ngày sau lập tức mất đi hồn phách.

"Nghe nói trước đây có một nhóm phóng viên liều mạng muốn khám phá bí mật trong Baroque Sanxiu. Bảy người chết năm, hai còn lại một bị tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, một sống dở điên dở dại cho đến hết đời. Ông ta cứ liên tục nói có kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết, muốn siết cổ lóc da mình, lúc khóc lúc cười, ngay cả đất hay cơm cũng không phân biệt được. Mọi người đều cho rằng ông ta điên rồi, nhưng có một người vẫn khăng khăng nói ông ta cực kỳ tỉnh táo, thậm chí trí nhớ rất cao nữa."

Vương Tuấn Khải cho tay vào túi rút ra một bao đồ nghề, bắt đầu phá khóa. Thao tác nhanh gọn gàng chuyên nghiệp khiến Vương Nguyên không khỏi bĩu môi, hư hỏng thành tật! Chuyện người đàn ông mất thần trí đó cậu có biết đến, nhưng không phải cuối cùng ông ta nhảy lầu tự sát sao? Người nếu tỉnh táo thì tại sao tự sát? Chẳng lẽ ông ta đang sợ cái gì?

"Vị bác sĩ đó có phải chẩn đoán nhầm không? Khi đó có rất nhiều bài báo nói ông ta bị điên mà?"

"Không thể, gì chứ y đức của ông già đó, tôi lấy danh dự ra đảm bảo."

"Hử? Ông ta là gì của anh?"

"Ông nội tôi."

"Khụ khụ khụ. . ."

Vương Nguyên bị sặc nước bọt, thở một hơi lấy lại cân bằng. Cậu theo Vương Tuấn Khải băng qua dãy trường xuân dày đặc , đạp lên đá sỏi đã nhuộm xanh màu rêu. Căn nhà này tử khí âm trầm, ở đâu cũng nghe tiếng gió lạnh thổi qua, Vương Nguyên sớm đã bủn rủn tay chân. Cậu bình sinh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ma! Cái thứ đó, không nhìn thấy cũng không sờ được, chỉ có thể chầm chậm nhìn nó đến gần mình, miệng cười một cái, máu đỏ trào ra xối xả như suối. . .

"A a a!!"

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên ôm chặt cánh tay, cười mỉm trêu chọc: "Chưa từng nghe nói vệ sĩ sợ ma."

"Thì sao! Sợ, sợ ma có gì xấu!?"

Hắn nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Hai người loay hoay một hồi, cuối cùng cũng vào được phòng khách. Dù là buổi trưa, xung quanh đều có cửa sổ giúp ánh sáng lọt vào trong nhà, nhưng không khí vẫn thoang thoáng lạnh lẽo khác thường khiến Vương Nguyên cau mày, níu níu gấu áo Vương Tuấn Khải đi sau lưng hắn. Phòng khách khá rộng, bàn ghế và bài trí đều làm bằng đá hoa cương cứng rắn nhẵn nhụi, phủ một tầng bụi đất mỏng. Vương Nguyên nghiêng đầu, tầm mắt rơi xuống những bức tranh treo tường màu sắc sặc rỡ. Một bức vẽ con rắn bảy đầu vảy màu xanh sáng, mỗi đầu rắn đều là hình tam giác cực kỳ tinh xảo, hai mắt trong suốt nổi cộm lên thành hiệu ứng 3D, lúc phản chiếu ánh sáng rất có thần thái. Bức thứ hai là tranh puzzle bướm đêm, có ít nhất hơn hai ngàn mảnh ghép liền khít nhau.

"Công phu thật. . ."

"Vẫn chưa công phu bằng tên sát nhân đâu." Vương Tuấn Khải nhướng mày nhìn tác phẩm nghệ thuật chân chính, sờ sờ mũi.

Vương Nguyên tò mò chạy đến bên cạnh hắn, suýt chút bị hù ngã ngửa. Trong bếp lò nguội lạnh là một tấm tranh sạch sẽ đính đầy những ngón tay người cong vẹo đang cháy dở. Không hiểu dùng biện pháp bảo quản nào mà mấy ngón tay này đều tươi sống như vừa được cắt xuống, xuyên qua tầng kính có thể nhìn thấy máu thịt đỏ hỏn đã đông lại, hơn nữa chúng còn được sắp xếp có quy luật, nhìn qua hết sức kỳ dị.

"Biếи ŧɦái-Um!"

Vương Nguyên lé mắt nhìn Vương Tuấn Khải --- Bỏ cái tay đang bịt mồm tôi ra!

Vương Tuấn Khải đưa ngón trỏ lên môi "sh" ý tỏ im lặng, hắn tặc lưỡi nói thầm: "Trước mặt người chết không nên nói mấy từ như thế, ai biết được tên hung thủ đó còn lảng vảng đây đâu."

"Có sống hắn cũng đã tám chín chục tuổi, sẽ làm gì được tôi sao?"

"Vẫn là cẩn thận một chút."

Hắn kéo Vương Nguyên lên lầu, tránh những vết máu loang lổ đã ngả màu xỉn nâu. Ngôi nhà này quả thật chứa đựng rất nhiều bí mật, hắn cũng không dám nói mình đối với Baroque Sanxiu có bao nhiêu hiểu biết. Tận sâu trên tầng áp mái của biệt thự có bức tranh đó, hắn phải nhanh chóng lấy về rồi lập tức rời khỏi đây.

Vốn định không mang Vương Nguyên đi theo, nhưng hắn muốn mạo hiểm làm rõ một vài chuyện.

"Lớn như thế này không có ai ở, thật phí."

"Bởi vì lớn quá nên không ai dám ở đấy."

"Hử?"

"Mỗi đêm đều nghe thấy tiếng hát tiếng đàn, âm thanh vật dụng trong nhà va đập đổ vỡ, nếu may mắn hơn còn được thấy đồ vật bay tới bay lui, phía trên đều là ngón tay cùng tóc. . ."

"Oa!!!" Vương Nguyên siết chặt tay Vương Tuấn Khải, hối hận mình tại sao không ở nhà.

Bọn họ kẻ dắt kẻ e dè một hồi, rốt cuộc cũng tới phòng áp mái. Nói thật, Vương Nguyên không muốn hồi tưởng về giai đoạn này chút nào, cứ nghĩ đến tình cảnh vừa bước lên cầu thang vừa né thây khô, tường và cửa đều bị cào đến lõm sâu nứt nẻ, trong góc đầy xương xẩu hộp sọ, nhện cũng lười giăng lưới. . .Trái tim cậu phập phồng kịch liệt, sợ sẽ có thứ đột ngột nhảy ra. . .

Vương Tuấn Khải vừa tới phòng áp mái liền giở thủ đoạn phá khóa. Rất nhanh cánh cửa bị hắn đá ra, bên trong ào ào bụi rơi xuống. Quấy một lúc, hắn bật đèn điện thoại, tiến nhập căn phòng.

Xem ra nơi này là chỗ duy nhất không có vết bẩn của máu.

"Thật nhiều tranh. . ." Vương Nguyên trợn mắt nhìn hàng đống tranh chất chồng xếp lên nhau, đồ sộ đến mức có thể hình thành một cái núi nhỏ, tranh to tranh bé phủ đầy trên sàn. Cậu vươn tay ra muốn sờ, liền bị Vương Tuấn Khải ngăn lại.

"Cậu không biết gỗ làm khung tranh có bao nhiêu độc hại đâu." Hắn đem khẩu trang giao cho Vương Nguyên, bản thân mình mang găng tay y tế cầm tấm tranh lên: "Có một vài họa sĩ, sử dụng gỗ tẩm chất độc để phòng tranh của họ bị trộm."

Vương Nguyên giật mí mắt: "Cũng đâu qua mắt được bọn chúng."

"Tôi khác." Hắn cười: "Đây là có quý nhân nói cho tôi biết."

Vương Nguyên híp mắt, quay đầu đi. Tranh trong này đều là tranh trừu tượng, có nhìn cả ngày cũng không hiểu ý nghĩa. Cậu quyết định đứng một bên không giúp Vương Tuấn Khải, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ, không phải khuân đồ cùng hắn.

Cậu xoa mắt phải, đè lại mí mắt co giật liên hồi. Từ sáng đến giờ Vương Nguyên cứ luôn cảm thấy bất an, là vì sao?

"Để tìm ra bức tranh của ông ta, chắc chắn mất rất nhiều thời gian." Hắn nhíu mày suy nghĩ, tay không ngừng lau bụi dính trên khung kính: "Lẽ nào phải lau hết?"

"Anh muốn tìm cái gì?" Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không nổi, lao vào: "Miêu tả đi."

Hắn sơ lược định hình bức tranh, kể cho cậu. Vương Nguyên nhíu mày: "Có ký hiệu gì không?"

"Đúng rồi!!" Vương Tuấn Khải reo hò: "Hổ cáp!"

"Con bọ cạp?"

"Phải, cậu chờ một chút, tôi xuống xe lấy laptop lên cho cậu xem!"

"Này này tôi không muốn ở lại một mình đâu_____!!"

"Nhanh thôi mà!!!"

"Vương Tuấn Khải!!"

Vương Nguyên gào với theo, phẫn nộ dựng ngón giữa nghe tiếng cộp cộp soạt soạt dần xa. Cậu hậm hực giẫm chân, con mèo chết này lâu không ăn đòn nên ngứa người rồi!

Vương Nguyên đá đá mấy bức tranh, nghĩ bụng tìm một chỗ ngồi phát hỏa. Trong phòng ánh sáng hạn chế, cửa sổ đã lâu không mở rỉ sét dính một cục. Quên đi, đợi hắn lên đây, đập hắn một trận là hết sợ. . .

Cậu vừa xoay người, phía sau đã nghe tiếng loạt soạt văng vẳng. Trong không gian kín tĩnh mịch, âm thanh có vẻ vang dội khác thường. . .

Hắn lên rồi?

Vương Nguyên cảm thấy không dung lắm, tiếng động này, hẳn là phát ra từ đống tranh kia đi?

Cậu nghi hoặc cau mày, chậm rãi nhìn. Không tới nửa phút sau, một bàn tay đen sì từ đống tranh vụt ra, sau đó toàn thân sinh vật nhanh chóng ngoi lên. Vương Nguyên nín thở, trân trân trừng kẻ đang chui ra khỏi đống tranh, hô hấp trong nháy mắt đình trệ.

Thối. Rất thối. Gương mặt cùng ánh mắt đều lộ ra vẻ đói khát, trên mặt phủ đầy râu tóc, quần áo rách bươm cơ hồ đã muốn dính liền vào người. Sinh vật kia vặn vẹo thân mình, chuyển mắt nhìn cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Vương Nguyên sợ đến mức cứng người, run rẩy không thốt nên lời.

Ánh mắt đó. . .

Ánh mắt đó. . . . . .

Cổ họng nó phát ra những tiếng kêu kỳ quái, rồi nó bổ nhào vào người Vương Nguyên, cắn lên tay cậu. Cậu kinh hãi phản xạ lại, túm đầu nó quăng ra xa, đá thêm vài cước. Trên chân nhói đau, máu đỏ túa ra từ mép giày. Vương Nguyên khϊếp sợ nhìn hơn chục lưỡi dao khảm dính trên người sinh vật kia, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

Rốt cuộc là trâu bò đến mức nào mới có thể đem dao gắn vào người như thế. . .

"Khappp____!!!"

Nó rú lên, móng tay nhọn hoắt thình lình bấu vào vai cậu. Vương Nguyên đau tới nhe răng, vội vàng nhắm ngay cổ nó đánh một cú. Quái vật thống khổ kêu thét, âm thanh sắc bén xuyên qua màng nhĩ. Cậu giật thót bưng tai, cũng kịp lúc Vương Tuấn Khải bước vào.

"Vương Nguyên!!"

Hắn hốt hoảng nhảy tới đấm vào mặt quái vật, muốn chặn lưỡi dao sắp đâm vào cậu. Một cú của hắn vốn rất mạnh, không ngờ bị quái vật né được, dao xoét một đường lên tay hắn. Vương Tuấn Khải cắn răng nhấc chân đá vào đầu nó, đánh nó văng vào tường.

Quái vật nọ dường như không biết mệt, lập tức đứng dậy, tấn công đợt hai.

Vương Tuấn Khải thầm than một tiếng, móc dao gấp trực chiến với quái vật. Hắn quật nó ngã xuống sàn, bị nó cào lên tay. Máu đổ xuống, con quái vật càng thêm hung phấn.

"Tên này ở đâu ra thế!?!"

"Tôi nào biết!!"

"Chết tiệt!!! Anh phối hợp chút!!"

Vương Nguyên lộn vòng, đánh lên chân quái vật. Vương Tuấn Khải cúi thấp người nện xuống đầu nó. Trên dưới đều bị công kích, quái vật tức tối gầm lên, mười móng tay dài chém xuống như chẻ tre. Hai người né đòn hiểm, tiếp tục tìm điểm yếu đánh phục kích.

Quái vật bị đánh nằm ngửa lên sàn, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên liền chụp tấm tranh úp lên người nó. Dao xuyên qua tấm tranh, đâm về phía Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải điếng người vội vàng nhào tới cản, không ngờ mục tiêu của con quái kia thế nhưng chính là hắn! Nó chuyển mình, dao xoạc rách tranh, nguy cơ sẽ đâm vào bụng Vương Tuấn Khải.

Trong tích tắc, bóng người lóe lên, Vương Tuấn Khải kinh hãi nhìn Vương Nguyên che chắn trước người mình, thay mình đỡ một dao của quái vật.

Cậu đau đớn rên thành tiếng, cúi đầu nhìn mảnh kim loại sắc bén xuyên qua quần áo cắm vào người, máu đỏ dần theo khe hở rỉ ra. Vương Nguyên nén đau lùi ra xa, lập tức ôm vết thương thở gấp.

"Mau chạy. ." Vương Nguyên khó nhọc nói, trước mặt mơ hồ. Cậu quờ quạng cố bắt lấy tay Vương Tuấn Khải, muốn nói với hắn, nhưng là thế nào cũng chỉ thấy tối đen một mảnh, ý thức trôi dần trôi dần. . .

HẾT CHƯƠNG 9