Vương Nguyên làm thế nào cũng không bắt liên lạc được với Vương Tuấn Khải, gọi điện không nghe máy, đến khách sạn bên kia hắn lại không có trong phòng, nhờ Lưu Chí Hoành tìm giúp thì không tra ra được GPS, Thiên Tỉ cũng chẳng biết hắn đi mây về gió phiêu du phương nào. Hắn ngoài mặt luôn tỏ ra bản thân mình quan tâm đến cậu, trêu chọc cậu, phá rối cậu, lúc nào cũng tìm cách khiến cậu tức điên lên. Nhưng lại che giấu tất cả những thứ xung quanh mình, ngay cả ba chữ Vương Tuấn Khải đó, cậu cũng không rõ có phải là tên thật của hắn không. Vương Nguyên biết, tò mò về chuyện của thân chủ không nằm trong quyền hạn vệ sĩ, nhưng cậu không hề biết gì về quá khứ của hắn thì bảo vệ thế nào?
Cậu buồn bực đấm vào sofa, nếu sau này hắn chạy mất, cậu nhất định sẽ không tìm ra. Không đúng, là không thèm đi tìm. . .
Con mèo chết. . .
[Cậu không cần phải lo cho anh ta đâu.]
Bên kia đầu dây vẫn là tiếng máy gõ lạch cạch, thanh âm Lưu Chí Hoành hờ hững truyền qua điện thoại: [Vương Tuấn Khải từ xưa vẫn thế.]
"Vẫn thế là sao?"
[Chuyện của mình anh ta không muốn để người khác xen vào, nhất là những người không có liên quan.]
"Tôi dù sao cũng là vệ sĩ của hắn mà?!"
[Là ai cũng không có gì khác nhau. Anh ta đã được dạy như vậy rồi.]
"Cậu cũng vậy đúng không? Chí Hoành?"
Trong điện thoại im lặng một chút, sau đó lại vang lên giọng trầm đυ.c: [Tôi khác. Tôi có Thiên Tỉ, còn Vương Tuấn Khải, không có ai cả.]
Vương Nguyên không hiểu gì. Không có ai cả?
[Cậu cũng biết Cửu Mệnh Miêu có chín cấp. Tôi chính là cấp thấp nhất, chỉ biết dùng công nghệ phần mềm để chỉ dẫn bọn họ. Còn Vương Tuấn Khải, anh ấy. . .]
". . ?"
[. . .Không có cấp.]
. . .
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm dòng chữ tiếng anh hiện trên màn hình, ấn một dãy kí tự. Lập tức có người gọi đến cho hắn.
[Không gϊếŧ thì anh nhắn tin cho bọn này làm gì?]
"Trưng cầu ý kiến."
Hắn tựa vào tường, vài người trong mấy ngôi nhà xung quanh lấm lét nhìn hắn, rồi kéo con cái vào nhà, thì thầm to nhỏ. Vương Tuấn Khải ngoắc một đứa nhỏ đang nhìn hắn, chỉ chỉ bao thuốc lá trên bàn. Nó ngập ngừng một chút, vẫn là cầm thuốc đi qua đó.
"Đã đi học chưa?" Hắn cúi đầu, đốt lửa, đứa nhỏ kia vẫn chăm chăm ngắm hắn, không hề sợ hãi. Vương Tuấn Khải nhướng mày, cũng phải mà, hắn đẹp trai lại rất ôn hòa, thích còn không hết.
Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, nói: "Không có tiền."
"Ở đây có bao nhiêu trẻ em không được đi học?"
"Rất nhiều, không đếm được."
Hắn nhíu mày, nhả một vòng khói, xoa đầu đứa trẻ đuổi nó đi.
[Thích shota à?]
"Miễn đi. Anh đây không hứng."
[Vẫn độc thân sao?]
"Cũng không hẳn. Có thêm một con thỏ bạo động rất l-. . ."
[Nhân thú? Khẩu vị nặng quá.]
". . ."
[Tùy anh thôi, dù sao thì bọn này đều không có ý kiến về chị dâu. . .Không đúng, là không còn thiết tha với đám kim cương đó nữa rồi.]
". . .Cậu chắc không? Lão Trương vẫn còn mơ tưởng đến đống than đó mà hả? Còn có, giọng điệu của cậu không giống như đã hoàn toàn vứt bỏ nó đâu."
[. . .Tóm lại là, con chim đó anh tự mình xử lí đi, nếu lão Trương còn xoắn xuýt thì tôi sẽ thiến hắn.]
"Cậu đang ở đâu?"
[Trung tâm thương mại Trùng Khánh.]
"Tôi cần cậu dọn hiện trường."
[. . . . . . Ngược tâm quá anh hai . .]
Vương Tuấn Khải thuần thục tắt điện thoại, nhìn đồng hồ đã nhảy sang con số sáu, lại quay đầu đối mặt với bóng người không biết từ khi nào đã đứng sau lưng mình, không có biểu tình.
"Quả nhiên là cậu."
Trần Chung gỡ kính đen, gỡ khăn choàng, lộ ra khuôn mặt chững chạc nghiêm cẩn. Khóe mắt hắn nheo lại, tay vô thức siết chặt. Vương Tuấn Khải bình thản nhìn hắn, muốn xem con người này có bao nhiêu thay đổi. Kỳ thật khi gã kia rời khỏi tổ chức, Vương Tuấn Khải đã không còn muốn thấy gương mặt này nữa.
Chỉ cần nhìn thấy gã, những gương mặt chồng chéo đã chìm sâu trong ký ức sẽ mãnh liệt trỗi dậy, vết cắt trong lòng bàn tay lại âm ỉ đau, đầu óc hắn mỗi lúc một lạnh đi.
"Sao vậy? Nhìn thấy tôi còn sống nên cảm thấy thất bại?" Hắn lãnh đạm nói, lưỡi dao gấp đã bật ra.
"Karry, tôi tưởng cậu đã chết." Eagle, cũng là Trần Chung, ngỡ ngàng nói: "Cậu thậm chí không hề thay đổi hình dạng."
"Ừ hử? Tôi vẫn nghĩ mình đẹp trai hơn ngày xưa."
"Cậu còn biết nói đùa. . ."
"Phải không?"
Eagle còn muốn nói nữa, Vương Tuấn Khải đã giơ tay ra hiệu, hắn muốn đi thẳng vào vấn đề.
"Tại sao lại cho người chụp ảnh Vương Nguyên?"
Eagle trừng mắt, cắn răng hỏi lại: "Cậu là gì của cậu ấy?"
"Trả lời câu hỏi của tôi."
"Tôi. . .thích Vương Nguyên."
Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt có phần ẩn nhẫn của Eagle, thoáng cái tâm trạng thả phanh ầm ầm. Mặc dù hắn đã đoán được tám phần mười chuyện này sẽ xảy ra, nhưng chính tai nghe thấy địch nhân nói mấy chữ này liền muốn nhào tới đâm gã kia vài phát.
Thỏ trêu hoa ghẹo nguyệt! Thỏ đào hoa đầy mình!
Eagle thấy Vương Tuấn Khải không nói gì, bèn nỗ lực tự trấn an mình, gặng hỏi: "Vậy. ..Cậu là gì của cậu ấy?"
"Tình nhân." Vương Tuấn Khải trắng trợn nói, vẻ mặt nghênh ngang hống hách như thể nhân danh Cupid-sama tuyên bố toàn cầu. Sợ đối phương không tin, hắn còn bồi thêm một câu: "Sắp bay sang Thụy Điển kết hôn rồi."
Vương Nguyên mà nghe được câu này, không đánh hắn thành đầu heo mới là lạ. . .Nhưng mà, ở chỗ này ông đây cứ thích nói thì đã làm sao.
"Thật sao. . ." Eagle gằng giọng, bước đến gần Vương Tuấn Khải: "Cậu thật sự là tình nhân của em ấy sao. . ."
"Anh không định lại đâm tôi đấy chứ?" Vương Tuấn Khải hất đầu về phía tay phải hắn, cười như không cười nhìn con dao gấp sáng bạc giống hệt như thứ đang nằm trong tay mình: "Màn một cảnh một, lần thứ hai."
Eagle ném dao gấp về phía Vương Tuấn Khải, đánh về phía hắn. Hắn cúi người chém ngang bụng gã, nâng gối thúc vào mặt Eagle. Gã loạng choạng đứng dậy, một lần nữa xông vào tấn công hắn, lần này rút còng số tám bấm vào tay Vương Tuấn Khải, đồng thời lấy súng kề vào trán hắn. Vương Tuấn Khải nghiêng người né súng, đá bay chiếc còng, phóng người lên bờ tường rồi nhảy xuống quật Eagle ngã ra. Eagle vùng dậy chụp dao gấp cắt ngang một đường trên tay Vương Tuấn Khải, trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải cầm lấy lưỡi dao. Máu đỏ đổ xuống bàn tay đã thật nhiều vết thương, theo cổ tay chảy dọc không ngừng. Vương Tuấn Khải ấn gã xuống đất, Eagle giãy giụa, lập tức cảm thấy vai trái đau nhói.
Vương Tuấn Khải bình thản liếc hắn, cắm dao sâu xuống thịt, ấn mạnh.
"A. . .!!"
Mơ hồ nhìn thấy xương trắng hòa lẫn với máu tươi, hắn đảo mắt, mục tiêu chuyển lên đầu đối phương.
"Mày. . .Mày định làm gì?!!!"
Hắn vẫn như cũ không nói gì, chỉ rút dao ra, đầu gối đè lên lưng Eagle, nắm tóc gã dựng đầu lên.
Tròng mắt đỏ lừ, phẫn nộ cùng kinh khϊếp hỗn loạn chìm ngập. Eagle, cho dù có độc ác đến mức nào vẫn tồn tại một loại cảm giác sợ hãi đối với Vương Tuấn Khải, với Karry, với con Cửu Mệnh Miêu luôn khiến gã căm ghét này.
Năm xưa đâm hắn một nhát, Eagle nhớ rất rõ cảm giác hưng phấn cùng thỏa mãn trước kia chưa từng có. Lưỡi dao lút sâu vào bụng hắn, máu đỏ phun trào, ồ ạt tuôn ra như con rắn uốn lượn đổ ập xuống đất. Vương Tuấn Khải ngày đó cũng giống như bây giờ, sắc mặt bình tĩnh, mắt không chút ngạc nhiên, ngoại trừ sắc lạnh cũng chỉ có sắc lạnh. Chính là gương mặt này của hắn khiến Eagle thống hận, nghìn lần vạn lần đều chỉ muốn gϊếŧ chết.
Gã phải chắc chắn hắn đã hoàn toàn biến mất, bởi vì gã biết nếu để hắn sống sót, kết cục của gã tuyệt không tốt.
"Mày mãi mãi cũng không biết, mọi người đều muốn mày xuất hiện."
Vương Tuấn Khải đột nhiên nói một câu khiến Eagle ngẩn người. Gã phì cười: "Tao biết chứ, đống kim cương đó. . ."
"Tao lúc nào cũng ghét kẻ nào cướp lời mình." Hắn cũng buồn cười, nhìn màu ròng ròng chảy trên vai Eagle, vẻ mặt lạnh dần: "Nhưng mà tao ghét nhất, là cái loại luôn cho mình là đứa đáng thương bị ruồng bỏ trong mắt mọi người."
"Tao chính là vậy, bất luận là tài năng hay trí tuệ đều không bằng mày, luôn luôn ở dưới hào quang của mày mà phục vụ Cửu Mệnh Miêu! Tao không thể quên được những lời nói cay nghiệt, những ánh mắt khinh thường của bọn chúng khi thấy tao. . .Tao nỗ lực nhiều như thế, đổi lại được cái gì? Lại muốn tao ngoan ngoãn cúi đầu trước một thằng oắt chưa đủ mười tám tuổi? Nghe theo sai khiến của nó-A!"
Gã nghiến răng, hít một hơi, cảm giác bên vai còn lại cũng đã bị dao nhọn đâm xuống.
"Nói mày điên không bằng ảo tưởng quá nhiều." Vương Tuấn Khải híp mắt: "Bọn họ đã định chọn mày làm người tiếp theo kế nghiệp Cửu Mệnh Miêu chủ. Mày lại phản trắc, nghĩ coi, là ngu hay đần?"
Eagle điếng người, ngẩng đầu định há miệng nói, nào ngờ vừa quay lại đã ăn tát.
"Khổ tâm cho mày quá, làm một mỹ nam tử u sầu suốt hai mươi năm, cuối cùng vì một phút dại dột, sát hại đồng nghiệp, thân bại danh liệt."
Chát.
"Tao còn tưởng mày đúng thật là thánh mẫu trong truyền thuyết, tốt bụng dũng cảm can đảm anh minh. Báo hại tao tin tưởng mày mất bao nhiêu năm."
Chát.
"Tao tổn thương quá."
Chát.
Mấy lần Eagle muốn nói, đều bị Vương Tuấn Khải không lưu tình tát cho một cái. Má gã sưng vù lên, đỏ au một mảng lớn. Vương Tuấn Khải nhướng mày, khóe môi mỉm cười đến sáng lạn.
"Nhờ mày mà tao biết, hóa ra trên đời này còn có cái loại anh em tốt đẹp tới vậy, quả thật là sâu sắc không đâu để hết, phải đâm vài nhát, cắt vài phát mới thấu hiểu được." Hắn châm chọc nói, rồi im lặng thật lâu.
Vương Tuấn Khải đứng dậy, mắt lạnh nhìn người thoi thóp chật vật dưới mặt đất, túm còng số tám còng hai tay Eagle lại.
". . ."
Bóng người nhỏ nhắn từ trên bờ tường nhảy xuống, vứt cho hắn chai Vodka. Vương Tuấn Khải bẻ gãy miệng chai, trực tiếp đổ lên đầu, xoay người rời đi. Hắn nhắm lại hai mắt hờ hững, khi mở ra đã là Vương Tuấn Khải ôn hòa thiện lương bình thường.
Thiếu niên chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn Eagle, lắc đầu cảm thán.
"Mi chết chắc rồi."
. . .
Vương Nguyên tra chìa khóa vào ổ, lại quẹt thêm một lần thẻ, cánh cửa nặng nề trước mặt mới mở ra. Hôm nay Vương Tuấn Khải không về nhà, khách sạn bên này lại đen ngòm không ánh sáng. Trong phòng tối om thoang thoảng mùi rượu, cậu vất vả tìm công tắc đèn, bên kia liền có tiếng khàn khàn vọng tới.
"Đừng mở đèn."
"Tôi phải mở."
"Hiện giờ người tôi rất bẩn, cậu nhìn thấy sẽ mắng."
"Tôi nhất định mắng."
Ánh sáng ập tới, phút chốc chói lòa. Vương Tuấn Khải ngồi bệt trên sàn nhà, cả người ướt đẫm, máu nhuộm đỏ cánh tay trái, nhỏ giọt xuống sàn. Hắn với tay che mắt mình, lập tức bị Vương Nguyên đập cho một phát.
"Ai da đau!!!"
"Anh cũng biết đau nữa à? Đau mà không nói với tôi?" Cậu nhìn thấy bộ dạng này, lửa giận được thể bùng nổ: "Anh còn giấu tôi cái gì nữa?! Hả?!"
Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt, cảm giác cô vợ nhỏ đang thẩm vấn chồng chỉ vì trên người hắn nồng nặc mùi rượu, trên cổ áo có dấu son môi. . .Chẳng qua người nồng nặc rượu là thật, trên cánh tay thì có thêm vết chém.
"Tôi mặc kệ anh là Cửu Mệnh Miêu hay Cửu Hoa Miêu, nhanh chóng đi tắm!!!!"
Hắn hơi ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên, cứ tưởng cậu sẽ đè hắn ra lấy khẩu cung cho bằng được. Nhưng cậu chỉ làm như không thấy, vẫn đánh vẫn mắng hắn như thường ngày. . .
Vương Tuấn Khải sờ cằm, có phải sau khi đánh xong hắn thực sự bị xấu rồi không? Móp méo chỗ nào à?
Vương Nguyên hài lòng nhìn con mèo hoa đầy vẻ ngáo ộp chui vào nhà tắm, lại ngó sàn nhà đầy máu. Tên này luôn là vẻ cà lơ phất phơ cười cười nói nói, không ngờ ra tay cũng thật thủ ác. Đánh thành dạng này chắc chắn kẻ kia về sau sống cũng không dễ dàng gì. Vương Tuấn Khải, có thật sự chỉ là trộm thôi không?
HẾT CHƯƠNG 6