[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 5: Kill [1]

|. . .Trưa hôm nay, cảnh sát đã thành công bắt trọn ổ tệ nạn gồm một nhóm thanh thiếu niên tại quán bar Crodie, đồng thời thu toàn bộ chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và tài liệu mua bán bất hợp pháp, phá được đường dây tội phạm làm lệch lạc tâm lý giới trẻ. Điều lạ là phần tài liệu này chính bản thân nhóm thanh niên cũng không hiểu tại sao lại bị phơi bày, vụ việc đang được cơ quan chức năng điều tra làm rõ. . .|

Vương Nguyên ngồi dưới sàn giãn gân cốt, tập luyện các động tác căng cơ tăng cường bền dẻo. Cậu lần trước bị giật kiềm điện ngất xỉu đã quá mất mặt, phải nâng cao thể lực và tính cảnh giác một chút.

Hai lần toàn để thân chủ cứu, Vương Nguyên cũng hơi khó chịu. Huống hồ tên Cửu Mệnh Miêu kia còn đang trốn chạy xã hội, hắn cứ xuất hiện khơi khơi như vậy không phải rất mạo hiểm sao?

Còn cả tổ chức thần bí muốn truy sát hắn nữa, tại sao đến nay không có hành động gì?

"Cậu đang nghĩ về tôi sao?"

Vương Nguyên chụp trái táo ném vào mặt Vương Tuấn Khải, hắn bắt được, cạp một miếng thật to.

"Đúng rồi, tôi vẫn tự hỏi anh và Thiên Tỉ hôm đó rời khỏi Crodie như thế nào. . ."

"Chính là, đốt."

Vương Tuấn Khải sơ lược kể lại quá trình đào tẩu, Thiên Tỉ một tay đốt hơn nửa phòng ngầm, thui cho bọn thanh niên kia hối hả chạy ra ngoài, thừa dịp bar hỗn loạn, cùng Vương Tuấn Khải mang Vương Nguyên chạy đi, không ai phát hiện.

"Một ly Vermouth đủ thiêu cháy cả mấy căn phòng sao. . ." Vương Nguyên sờ cằm: "Thiên Tỉ ra tay thật đáng sợ."

Vương Tuấn Khải nhìn lòng bàn tay mình, cười không nổi. Vết thương này cũng là Thiên Tỉ cứu chữa, câu ta khi ấy vẻ mặt so với băng tảng còn lạnh hơn, cực kỳ bình tĩnh thực hiện phẫu thuật. Vì thời gian cấp bách nên toàn bộ quá trình đều là may sống, Vương Tuấn Khải đau đến mất tri giác, còn Thiên Tỉ vẫn thản nhiên cầm kim vá lên vá xuống, vô cùng sống động.

"Này, tôi hỏi anh một chuyện." Vương Nguyên lau mồ hôi, ngồi xuống trước mặt Vương Tuấn Khải: "Eagle là ai?"

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Có liên quan đến công việc hiện tại của tôi." Vương Nguyên cân nhấc kỹ rồi, không thể để cho tên mèo chết này trốn tránh nữa. Hắn giấu giếm bao nhiêu chuyện thì khả năng gặp nguy hiểm sẽ tăng theo lũy thừa, lúc đó chức trách của cậu sẽ bị ảnh hưởng.

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu: "Đây không phải chuyện của cậu."

"Bỏ ra!" Cậu búng rớt tay hắn, nhíu mày: "Nếu anh không nói cho rõ ràng, vậy hợp đồng vệ sĩ của chúng ta chấm dứt đi!"

Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt, nhào tới ôm Vương Nguyên: "Không được!!!"

"Mèo biếи ŧɦái mau buông ra________!!!"

"Vương Nguyên?!! Cậu sao vậy?!!"

Vương Nguyên bị tiếng đập cửa rầm rầm hù nhảy dựng, đá Vương Tuấn Khải ra khỏi người mình. Giọng nói kia rất quen tai, là của Fujuwara!

Quả nhiên vừa mở cửa ra, cậu trai tóc vàng ngày nào lập tức xông vô, vẻ mặt lo lắng chụp lấy Vương Nguyên, còn Vương Nguyên nhìn về phía ghế sofa, Vương Tuấn Khải lại bốc hơi rồi.

"Cậu không sao chứ? Tớ nghe tiếng cậu hét. . ." Fujuwara hiện tại mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, tóc cũng nhuộm lại thành đen, ngó nghiêng căn nhà: "Có tên biếи ŧɦái nào sao?"

"Không, chỉ, chỉ là một con mèo. . ."

"Con mèo? Đang thời kỳ động dục à?"

Vương Nguyên nấc cụt, dở khóc dở cười lắc đầu. Vương Tuấn Khải trong phòng ngủ lặng lẽ dựng ngón giữa, đầu óc sâu bọ, đánh!

"Làm sao cậu biết được tôi ở đây mà đến tìm?"

Fujuwara quay đầu cười cười, kéo Vương Nguyên ngồi xuống: "Nói cho cậu biết một bí mật, tôi là cảnh sát nằm vùng!"

Vương Nguyên giả vờ ngạc nhiên, tròn xoe mắt ngơ ngác. Fujuwara thế mà lại xấu hổ đỏ mặt, gãi gãi đầu: "Tôi có bạn làm bên thông tin, cậu ta hack ra được địa chỉ nhà cậu, à không đúng, là nhà chủ cậu. Anh ta đâu rồi?"

"Đi, đi ra ngoài có việc rồi."

"Không phải vệ sĩ 24/24 đều phải theo sát thân chủ sao? Mà kệ đi, gặp được cậu là tốt rồi." Cậu ta cười hề hề, ái ngại nói: "Xin lỗi hôm trước đã đánh cậu. . .Tôi không nghĩ cậu lại có mặt ở đó, có phải là do chủ của cậu cũng ở đó không? Hắn cũng tham gia Chain sao?"

"Là tôi." Vương Nguyên ho khan: "Tôi muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc một chút."

"Những chỗ như vậy không tốt đâu, nếu buồn cậu có thể đến tìm tôi giải khuây, tôi sẵn sàng nghe cậu than thở!" Fujuwara vỗ ngực khẳng định, bên kia Vương Nguyên miễn cưỡng cười cười, trong lòng đem cậu ta ra mắng nhiếc, nếu không phải ông đây bị tên Trần Trần kia chụp ảnh thì đã không thèm bước chân vào cái chỗ chết bầm đó nhá!

"Vậy. . .mấy người kia bị giải quyết sao rồi?"

"Đều là con ông cháu cha, có thể làm gì chứ? Một đám láo toét ở cảnh cục giễu võ giương oai, tôi chỉ muốn đánh cho chúng vài phát." Fujuwara tức hận nói: "Nếu không phải Trần đội trưởng cản lại thì tôi đã phạt chúng tự kiểm điểm rồi. . ."

Vương Nguyên chớp chớp mắt, tâm nói, tên này vẫn chứng nào tật đó, cậu thì có bao nhiêu quyền hạn mà bày đặt ra oai. . .Nghe giọng điệu của cậu ta hình như rất vị nể Trần Chung, trái ngược hoàn toàn với hai chữ "người xấu" mà Vương Tuấn Khải từng nói. Vương Nguyên mím môi, nhân cơ hội này khảo sát ý dân một chút xem Trần Chung kia là người như thế nào.

"Nói vậy, cậu rất thân với anh ta sao?"

"Trần đội trưởng rất tốt, ôn hòa thân thiện, trắng đen phải trái đều phân ra rất rõ, còn cực kỳ thông thái, là hình mẫu lý tưởng của toàn bộ nhân viên ở cảnh cục a . . . Tôi cũng rất hâm mộ anh ấy, bởi vì anh ấy từng cứu tôi rất nhiều lần. Cậu không biết khả năng phản ứng của Trần đội trưởng nhanh thế nào đâu, cơ bản là nhìn không kịp!!"

Vương Nguyên nhìn chằm chằm Fujuwara, chỉ thấy hai mắt cậu ta lập lòe ánh sáng, hào hứng tín ngưỡng ngập tràn sự sùng bái. Trần Chung kia lợi hại vậy sao? Có nhanh như Vương Tuấn Khải không?

Cậu hơi ngây ngẩn, từ bao giờ cậu lại lấy hắn làm chuẩn mực đi so sánh với người khác rồi?

"Anh ấy nói trước kia mình từng làm chuyện không tốt, hại đến những người xung quanh nên tự ý bỏ đi, gia nhập ngành cảnh sát để tu dưỡng bản thân. Cậu cũng biết đó, những người như thế thường mặc cảm chính mình lắm, lúc nào cũng đặt tính mạng người khác trên hết, hoàn toàn không để an nguy của mình vào mắt." Cậu ta thở dài phiền muộn, chống cằm ngao ngán: "Người như thế không phải rất thiệt thòi sao?"

"Anh ta. . .có nói mình đã làm sai cái gì hay không?"

"Không có, tôi cũng không tiện hỏi. Tất cả mọi người đều nhất trí sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt Trần đội trưởng, chúng tôi muốn anh ấy sống thanh thản hơn."

Vương Nguyên đồng tình gật gù, thoáng chốc định kiến về Trần Chung bay đi phân nửa. Vương Tuấn Khải thường hay nói đùa, cậu thực sự không phân biệt đâu là thật giả, hơn nữa hắn cũng từng bảo Thiên Tỉ là người xấu, có lẽ là cậu lo nghĩ quá nhiều.

Vương Tuấn Khải, rốt cuộc thì tới khi nào anh mới chịu nói thật cho tôi biết?

Fujuwara còn định hỏi Vương Nguyên công việc hiện nay thế nào, ngoài cửa đã có tiếng chuông. Vương Nguyên nhíu mày, từ ngày chuyển đến đây sống, hầu như cửa rung chuông thì việc sắp xảy ra đều không phải chuyện tốt. Fujuwara ngây thơ hơn, chưa gì đã vọt ra mở cửa, giống như đã biết trước người bên ngoài là ai.

"Vương Nguyên, lại đây tôi giới thiệu cho cậu!! Trần đội trưởng!" Fujuwara vui vẻ nói: "Đây chính là bạn thời cấp ba của tôi, Vương Nguyên!"

Trần Chung hôm nay không mặc đồng phục cảnh sát, trông hiền lành vô hại hơn hẳn. Anh ta vỗ vai Fujuwara, nhìn Vương Nguyên mỉm cười: "Tôi biết cậu ấy."

"Hai người có quen trước à?!"

"Trùng hợp thôi." Trần Chung chìa cho Vương Nguyên một chiếc hộp nóng hổi, ôn hòa nói: "Tôi tìm thấy một nơi bán bánh trôi rất ngon, nhân tiện mua tặng cậu."

"Anh biết cậu ấy thích ăn bánh trôi luôn hả?" Fujuwara trợn mắt.

"Chính là. . .Lần trước tôi có hỏi anh ấy biết quán nào. . ." Vương Nguyên ấp úng, cười cười lấp liếʍ. Đột nhiên cậu nghĩ đến Vương Tuấn Khải không biết đang ở đâu, có hơi lo lắng. Nhà hắn hiện tại không còn là địa điểm bí mật dành cho một tên trộm nữa mà đã có cảnh sát viếng thăm những ba lần. Cậu nhận quà, trong lòng tội lỗi vô cùng. Cậu quả thật đã gây rắc rối cho hắn rồi.

Vương Nguyên ảo não, làm sao biết được Vương Tuấn Khải ở bên trong càng không dễ chịu gì. Hắn không ngừng cắn táo, cắn cắn cắn, đến mức chỉ còn cái lõi hắn cũng nhét hết vào miệng, dùng sức nhai nát bấy. Hắn rất cay cú, có cảm giác của một người chồng biết vợ dắt tình nhân về nhà vậy, vô cùng buồn bực!

Hắn không thích hai tên kia, càng không thích Vương Nguyên cười với bọn chúng!

Không biết Trần Trần kia làm ăn sao rồi?

Vương Tuấn Khải mở cửa sổ, thực hiện kỹ năng biến mất giữa ban ngày chạy ra ngoài tìm bao cát. Hắn còn ở đó nghe ba người kia xã giao khách khí nữa, sớm muộn gì cũng hộc máu chết. Vương Tuấn Khải lách qua vài con hẻm, đã thấy Trần Trần đang trêu đùa một con mèo ba chân, tâm tình ức chế lại nặng thêm vài phần.

"Này."

"Ái da!!" Trần Trần nhảy dựng lên, suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Người kia như bóng ma đột ngột hiện ra, hù chết hắn rồi!

"Thế nào?" Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, cũng tò mò chọc con mèo, chẳng qua hắn hôm nay ra đường bước lộn chân, bị con mèo phập một phát.

Trần Trần nuốt nước miếng. Vương Tuấn Khải bình tĩnh phủi con mèo ra, hai mắt tóe lửa nhìn Trần Trần.

"Đã. ..đã. . .đã liên lạc được với người đó. . Tối, tối nay sẽ gặp ở nơi này."

"Được rồi. Việc này tự tôi lo được. Cậu không cần tới đây đâu."

"Sao, sao vậy. . .?"

Vương Tuấn Khải rút trong túi ra một bao bì sạch sẽ, nhét vào tay Trần Trần.

"Không phải tối nay mẹ cậu làm phẫu thuật phổi sao?" Hắn lại ngồi chồm hổm, kiên trì thò tay trêu con mèo, lần này hắn sờ sờ đầu nó, làm con mèo híp mắt hưởng thụ: "Đi đi, trả viện phí, tìm một công việc lương thiện, không cần phải làm những chuyện lén lút sau lưng người khác nữa."

Trần Trần sững sờ, siết chặt bao bì, cúi chào thật lâu trước mặt người kia, sau đó vội vã chạy đi.

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ con mèo, bật điện thoại mở chức năng gửi tin nhắn tập thể.

Chưa đầy nửa phút sau, điện thoại rung lên dữ dội, tin nhắn lũ lượt đổ tới.

Vương Tuấn Khải nhìn một đống ký tự hỗn tạp trên màn hình, vuốt trán.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sụp tối, lặng lẽ đếm những ánh đèn trên tòa nhà cao ngất. Một, hai, ba, bốn, . . .

HẾT CHƯƠNG 5