Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 76: Bệnh Nan Y [3]

Tui trồi lên đây. . .Chap này không có H đâu. . .

------------

3.

Tùy Ngọc trở về nhà vào lúc nửa đêm, bị con dơi treo ngược trên nóc phòng dọa cho trợn trừng mắt.

"Lại đi tìm cái tên não cá vàng ấy à? Sao cậu dại thế!"

Thỏ tiểu mỹ nhân chưa thèm nói lời nào, vung tay táng mạnh con dơi lăn đùng vào tường, xoa xoa cổ tay biếng nhác mỉa mai: "Tôi nhớ cậu là dơi cơ mà, sao mồm mép chẳng khác gì con vẹt xanh nhà bên cạnh thế?"

"Tôi là huyết tộc cao quý, huyết tộc! Căn bản không cùng đẳng cấp với con vẹt xanh ngu ngốc đó. ..A phi! Tôi và cậu ta sao có thể so sánh được!"

"Huyết tộc" cao quý biến thành người, cũng là một chàng đẹp trai lai láng lấn át ánh sáng dương quang, bất quá đó chỉ là vẻ bề ngoài, thậm chí việc mỗi ngày cậu ta gây sự với Tùy Ngọc cũng là vẻ "bề ngoài".

"Chuyện tôi làm sát thủ là cơ mật quốc gia, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài." Cậu ta lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo, chậm rãi bước tới gần cửa phòng, nửa đường đi không cẩn thận vấp một cái, té chỏng vó.

Tùy Ngọc: ". . ." Nhiều khi y tự hỏi sao mình lại có một thằng bạn thiểu năng như vậy.

"Chết tiệt cái con vẹt xanh kia! Chết tiệt! A!!" Trương Tiểu Phàm tức giận rống lên, liên tục đâm đầu vào sofa: "Kịch bản tốt không chịu quay, cứ nhất định phải ép tôi vào vai sát thủ như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tôi chết vì phân liệt nhân cách cho coi!"

". . .Vậy cậu tự tìm kinh phí mà quay một bộ phim thuộc về mình, cần gì phải dựa vào hắn."

Trương Tiểu Phàm u oán nhìn Tùy Ngọc như thể y mới chính là nguyên dân gây chuyện, hung hăng nhào lên nắm lấy y: "Cậu tưởng ai cũng có chồng giàu như cậu sao?! Ô. . .cậu khi dễ người nghèo thế cô. . .Ngao!"

Tùy Ngọc một lần nữa hất bay Trương Tiểu Phàm, phủi tay hai cái.

"Nè, cậu tính cứ để hắn mất trí nhớ như vậy luôn sao? Không làm gì hả?" Trương Tiểu Phàm lồm cồm bỏ dậy, chống cằm gãi tai: "Dù gì hắn cũng là em trai thượng tướng, sớm muộn gì cũng phải kết hôn nha!"

"Hắn dám." Tùy Ngọc cười khẩy.

"Sao không dám? Trước kia cậu còn có thể ỷ lại hắn yêu thương cậu, nhưng bây giờ hắn còn chẳng nhớ cậu là ai. Tùy Ngọc, nếu cậu muốn níu kéo giữ chân hắn, tốt nhất nên làm cho chính mình mang thai con hắn, sau đó ôm đứa bé đến khóc nháo thắt cổ đòi sống đòi chết, đến lúc đó. . ."

Tùy Ngọc bình tĩnh đá văng Trương Tiểu Phàm lần nữa. Tên này não bổ quá nhiều, giờ còn hoang tưởng đàn ông có thể sinh con được.

Nhưng mà, cậu ta nói đâu có sai?

Tùy Ngọc nằm trên giường trằn trọc không yên, thực sự phải làm mình mang thai sao? A a a không không không --- Y ôm đầu lăn qua lăn lại, tức giận gõ cốp cốp lên trán --- Sống với động vật đơn bào lâu quá nên đâm ra thoái hóa?

Hạ Thường An là em trai thượng tướng, con nhỏ của một quan chức cấp cao, nhưng ít ai biết, hắn còn là một trong những thú nhân có thể tự do chuyển đổi ba hình thái: người, thú và đại thú. Trước đây không phải là chưa từng có tiền lệ chuyển đổi ba hình thái, nhưng người như vậy chưa từng sống qua hai mươi tuổi. Hạ Thường An năm nay đã sắp hai mươi ba, cứ tưởng cửa ải sinh tử kia đã vượt qua nhưng không ngờ lại mang về cho hắn di chứng mất trí nhớ ngắn hạn.

Cái loại mất trí này còn vô cùng kỳ quái, chẳng phải mất luôn ký ức mà chỉ là quên đi một vài chỗ, sau đó dần dần nhớ lại, rồi quên một vài chỗ khác, tiếp tục tuần tự nhớ lại, giống như một chiếc đĩa ghi dữ liệu bị xóa rồi phục hồi liên tục, làm cho Hạ Thường An cứ có một khoảng thời gian ngây ngây ngẩn ngẩn, cha hắn không còn cách nào khác đành để hắn ở nhà, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Vì thế, Hạ thiếu trong giai đoạn tỉnh táo câu được Thỏ mỹ nhân Tùy Ngọc lên tay, sau đó quên béng.

Tùy Ngọc tỏ vẻ "ha ha" rất muốn cắt thứ kia xuống cho hả giận.

Yêu một người lúc thì nhớ mình, lúc lại quên mình, thử hỏi có mệt không?

Y còn sợ một sáng khi thức dậy, hắn đá y xuống giường rồi ôm chăn tuyệt vọng nhìn trời, chất vấn y là ai lại xuất hiện trên giường hắn nữa.

May mắn chuyện này không xảy ra, nhưng Hạ Thường An cứ dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá y, khiến Tùy Ngọc vô thức nhớ đến những lời Hạ phu nhân nói, trong lòng buồn bực không thôi.

"Là một thú nhân, cậu phải có ý thức rằng bản thân mình không phù hợp với một thú nhân khác. Huống hồ con trai tôi còn là một người danh gia bề thế, nếu để chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải là tổn hại đến thanh danh con trai tôi sao? Cậu phải biết, những gì nó làm với cậu bây giờ chỉ là nhất thời bồng bột, rồi sau này nó cũng sẽ hiểu ra, cái gì là có lợi cho nó."

Tùy Ngọc lúc đó đứng yên bất động, suốt buổi không nói câu nào, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Mẹ nó bà già này coi phim hơi nhiều rồi đó!

Nhưng y sẽ nói ra sao? Miễn đi, tránh cho bị tiền đè chết không biết lý do. Việc cấp bách nhất bây giờ là đi tìm Hạ Thường An, triệt để phá hủy thanh danh của hắn luôn!

. . .

"Bà ta từng nói như vậy sao?"

Trong căn phòng sáng rõ, Hạ Thường An mặc một bộ âu phục màu xanh sậm, trên cổ đeo cravat trắng thuần, mái tóc hỗn loạn thường ngày được chải chuốt kĩ càng, khiến cho giá trị nhan sắc tăng chóng mặt. Stylist nhìn hắn an ổn đứng trước gương, nghiêm túc sờ cằm, quả thật là quốc sắc thiên hương, thảo nào dù là nhị thế tổ vô dụng còn mắc bệnh nan y nhưng vẫn không thiếu người để ý.

Người để ý hắn lần này là một đối tượng do Hạ phu nhân sắp xếp, là một á thú nhân nổi tiếng đoan trang hiền tuệ, thông hiểu đức hạnh. Xét về gia thế hay địa vị chính trị, hai nhà vô cùng xứng đôi, có thể nói là môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ thiên duyên tiền định. Hơn nữa Hạ Thường An nghe nói trước đây hắn từng cùng á thú nhân này hứa hẹn qua, sau khi lớn lên sẽ kết hôn thành vợ chồng.

Lẽ ra Hạ Thường An không muốn cuộc gặp gỡ này xảy ra, nhưng từ đêm kia khi Tùy Ngọc bị ép biến thành thỏ trắng nhỏ khả ái, người ta chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Hạ Thường An trống vắng mấy đêm liền, nghi vấn trong đầu chưa được giải đáp, lại càng mong ngóng đối phương nhiều hơn.

Trước giờ đều là hắn bị động chờ Tùy Ngọc tới, nhưng như vậy cũng không phải cách.

"Thiếu gia, đã chuẩn bị sẵn sàng. Mời ngài. . ."

Hạ Thường An khoát tay, một mình tiến về phía ghế lô đã được đặt sẵn. Mọi người á thú nhân kia là một cô gái khá điềm tĩnh và không thích đám đông cho lắm, mà chuyện hẹn hò càng kín đáo càng tốt, vì muốn tạo không khí riêng cho hai người trẻ tuổi tự do hành động nên Hạ phu nhân cố ý đặt ghế lô trong nhà hàng, thể hiện thành ý của nhà trai.

Hạ Thường An đứng trước ghế lô, biết người bên trong đã tới, bất quá hắn chưa muốn vào, chỉ nhìn nhìn mấy cái rồi rẽ vô nhà vệ sinh, lúc đi ra còn bị đám người xung quanh dùng ánh mắt dị hợm liếc xéo.

Hạ Thường An nhìn mình trong gương, mắt xanh mỏ đỏ tóc vàng hoa còn khoác cả một bộ váy hồng cánh sen rợp mắt nhân dân, điểm tô thêm cho sự rực rỡ của thế giới, trên đầu còn cài thêm một bông hoa tulip trắng muốt, thể hiện vẻ "ngây thơ dịu ngọt" hết sức nghệ thuật.

"Thần kinh!" Người ngoài nhịn không được mắng một câu, Hạ Thường An âm thầm gật đầu, tạo hình này có hiệu quả.

Khoảnh khắc khi Hạ Thường An đẩy cửa vào ghế lô, không chỉ người bên trong giật mình mà hắn cũng không khỏi ngẩn ra. Á thú nhân kia mặc một bộ váy xẻ ngực cực kỳ gợi cảm, mái tóc dài xõa tung trên vai, dưới chân là đôi giày cao gót mười phân, vốn dĩ thuộc về loại hình quyến rũ thánh thiện, nhưng cái khẩu trang trên mặt và mắt kính đen. . .hình như có hơi bất hợp lí?

Mà đối phương cũng trừng hắn trân trối, hắn có thể đoán được đôi mắt kia đang mở to hết cỡ, bởi vì cô ta rõ ràng là kinh ngạc đến độ quên cả chào hỏi, nghẹn họng trân trối.

Hạ Thường An quan sát một lúc, không phải nói là á thú nhân này mềm mại mảnh mai sao? Cái thể hình này. . .

"Khụ. . ." Đối phương rốt cuộc cũng bừng tỉnh, xoay người làm tư thế mời ngồi, hai bả vai trần run run nho nhỏ, tựa hồ đang nín cười sắp chết.

Hạ Thường An bán tín bán nghi ngồi xuống, chậm rãi phất khăn ăn ra, đoan đoan chính chính chống cằm, cong cong ngón tay làm cái hoa lan chỉ: "Khó trách người đời truyền tụng Tạ tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, hôm nay được diện kiến quả thật mở mang tầm mắt."

"Tạ tiểu thư" sặc một ngụm nước bọt, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Khuynh quốc khuynh thành? Nếu Hạ Thường An chỉ nhìn Tạ tiểu thư vào hôm nay thì làm sao có thể thấy được mặt mũi cô ta ra sao, làm gì có chuyện khuynh quốc khuynh thành?

"Chỉ là mỹ nhân xuất môn bất tiện hay là tiểu thư không muốn đối mặt với người như tôi mà phải kín cổng cao tường như vậy?"

"Tạ tiểu thư" run lên một chút, nhìn xuống áo trễ ngực trên người, kín cổng cao tường?

"Đáng tiếc Hạ mỗ không có phúc hưởng, duyên phận ngắn ngủi, ta e rằng chúng ta nên kết thúc ở đây."

"Tạ tiểu thư một lần nữa run người, có chút mộng mị nhìn Hạ Thường An, bình thường hắn có phải người như thế đâu, hôm nay vừa ăn mặc kỳ quái, vừa trang điểm quỷ dị lại ăn nói như cổ nhân, lẽ nào hắn không muốn Tạ tiểu thư để ý nên mới cố tình bày vẽ như thế?

"Tạ tiểu thư" hắng giọng một tiếng, lòng vui vẻ reo hò, ngoài mặt hiền huệ khẽ gật đầu, đứng dậy văn nhã "cáo từ": "Thiếu gia nói vậy cũng được, tôi không làm phiền anh nữa. Nhưng mà, Hạ thiếu gia, tôi biết hôm nay anh làm như vậy là vì không muốn tôi trở thành hôn thê của anh, anh có nhiều cách để chọn mà, sao lại muốn tôi khó xử? Hạ thiếu gia, một ly này coi như anh xin lỗi tôi, không cần khách khí."

Nói rồi cầm ly rượu đỏ hất lên đầu Hạ Thường An, cao ngạo nhìn xuống bày ra tư thế nữ vương phong phạm, sau đó đẩy ghế ra muốn đi.

Đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ tóm lấy tay y, lôi về phía sau, "Tạ tiểu thư" không kịp đề phòng, ngã vào l*иg ngực đối phương, còn bị tha lên ghế ngồi, giam cầm hai cánh tay trên đầu.

"Cường thưởng dân. . ." Y im bặt.

"Nam." Hạ Thường An tiếp lời, dùng răng kéo kính mắt và khẩu trang ra, cắn luôn lên gò má gầy gầy của đối phương.

Tùy Ngọc câm nín nhìn hắn, có đôi khi y không phân biệt được tên này là mèo hay cún, bởi vì hắn rất thích cắn!

"Tôi đúng là muốn cường thưởng dân nam." Hạ Thường An trầm giọng tuyên cáo, mặt lạnh kề tới: "Sao nào? Cậu muốn làm gì?"

Tùy Ngọc: "Nếu tôi nói muốn. . ."

Hạ Thường An (₌ㅇᆽㅇ₌) : "Vùng vẫy cũng chạy không thoát đâu."

"Tôi. . ."

"Tôi đã phong tỏa chỗ này rồi, cậu chỉ có thể là con mồi của tôi thôi, nói cho cậu biết, nhà tôi không chỉ giàu mà còn giàu đến độ xây được một cái nhà giam cậu có chạy cả đời cũng không hết diện tích!"

". . ." Tùy Ngọc xem thường liếc hắn: "Tôi chỉ muốn phá hủy thanh danh của anh mà thôi."

Mèo Thường An không đoán ra tình huống này, cứ việc hắn hài lòng vì đối phương cuối cùng cũng tới, nhưng Tùy Ngọc rõ ràng không muốn phối hợp với hắn, làm mèo Thường An không vui.

"Tôi nhất định phải phá hủy thanh danh của anh, biến anh thành một kẻ háo sắc chỉ biết cường thưởng dân nữ. . ."

"Dân nam." Mèo Thường An tốt bụng sửa lại.

". . .Tóm lại, hôm nay thân anh không bại danh anh không liệt thì tôi sống không còn ý nghĩa!"

Tùy Ngọc quyết liệt cắn răng nói, hai mắt đỏ bừng cực kỳ giống hình dạng thú của y, Hạ Thường An vô thức nhìn thẳng, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh xen kẽ nối tiếp, lũ lượt đổ vào đầu hắn như thiên ti vạn lũ.