2.
Trên đồng cỏ bao la, một đàn ngựa trắng muốt đồng loạt chạy qua, vó ngựa tung bụi mịt mờ phủ lên một tầng sương khói dưới gót chân, ánh nắng chiều rải xuống bờm ngựa xõa tung trông óng ánh vô cùng.
"Hắc hắc hắc, tôi đã nói Hạ thiếu thích hoạt động cưỡi ngựa này mà, nhìn xem cậu ta hăng hái chưa kìa, chẳng mấy đã chạy mất tiêu rồi!"
"Ấy, tôi xem cậu ta là đang mải mê lấy lòng người phía trước ấy chứ!"
"Tôi nghe nói Hạ thiếu xưa nay nổi tiếng chung tình chỉ yêu một mình cái vị họ Tùy trong khu nghiên cứu thôi, sao mà để mắt đến người nọ được!"
"Chậc, gặp dịp thì chơi, không nghe câu này sao? Còn nữa, Hạ thiếu uy phong lẫm lẫm hình như đã thu phục được người đẹp kia rồi, lúc nãy bọn họ chạy ngang qua, tôi nghe cậu ta hét rất hưng phấn, xem chừng đã bị tài cưỡi ngựa của Hạ thiếu làm cho sùng bái!"
Mấy người thâm ý nhìn nhau, đều thấy vẻ đồng tình trong mắt đối phương.
Bọn họ đều là cấp dưới của Hạ gia, hôm nay nghe Hạ phu nhân nói nhị thiếu gia ở nhà buồn chán, liền đưa hắn ra ngoài chơi. Bọn họ tới trường đua ngựa vui đùa một phen, bỗng nhiên có một nam thanh niên đi tới nói là muốn dạy Hạ thiếu cưỡi ngựa, sau đó. . .
Sau đó người ngựa đều vù vù phi nhanh ~
Hạ thiếu trong miệng bọn chẳng biết có nghe được bọn họ tán thưởng hay không, lúc này hắn đang chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn.
"Thiếu gia, ngài phải giật dây cương nhanh, ân, ân. . .đúng đúng, là như thế, a ~ Hạ thiếu hảo bạo, đều giật tê. . .~"
Đè lại cái mông đang lộn xộn dưới thân, Hạ Thường An vừa kìm dây cương vừa thở hổn hển, đối phương xoay eo lắc mông câu dẫn trắng trợn, giữa ban ngày ban mặt kéo đệ đệ hắn ra, rồi cứ như vậy. . .
"Ah~ Thật thích, Ô, ô! Đâm tới tao tâm! Ah, không, quá sâu!" Người trong lòng hét chói tai, chẳng ngại xung quanh có ai nhìn thấy mà vặn vẹo eo nhỏ, bởi vì động tác gập ghềnh lên xuống của vó ngựa mà bị vật cứng trong mông thao liên tục, mỗi lần gặp phải chướng ngại vật đều tưởng như vật cứng đâm đến xuyên thủng, làm cho y có cảm giác tao huyệt chính mình bị thao nát.
"Nuốt. . .ân! Á! Mạnh quá. . .Giữ không được, a!"
Hạ Thường An cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kém, hắn không dám nhìn xuống chỗ kia, nhưng hắn có thể tưởng tượng được côn ŧᏂịŧ đỏ bừng bóng loáng đầy dâʍ ŧᏂủy̠, vô cùng hung hãn nhấp nhô ra vào thao thao nơi mềm mại ướt sũng kia, kéo ra đại lượng nước da^ʍ trong suốt, còn vì độ ấm nóng và thư thái bên trong tao huyệt mà rỉ ra dịch lỏng phụ trợ. Cảm giác công khai tuyên da^ʍ này hắn chưa từng trải qua, mà vó ngựa vốn là không có êm ái, xóc nảy dập dìu khiến hắn có hơi kích động, làm cho vật cứng bên trong trướng lớn một vòng, lấp đầy toàn bộ khu vực mẫn cảm của mỹ nhân.
"Ô!!" Tiểu yêu tinh mở to mắt, mông cứng đờ, càng thêm hưng phấn mà rêи ɾỉ, hai cánh mông trắng nõn kẹp chặt cự vật, sung sướиɠ chảy nước: "Ah a. . .Ách, a! Tao huyệt giữ không được, muốn hỏng. . .a a!"
Run rẩy cong eo, tiểu huyệt non mềm sau bao lần được cọ xát đã muốn mở rộng, mị thịt mềm ướt tao ướt lãng thành da^ʍ nhục đỏ au, nhóp nhép kêu rên. Y ngửa đầu thở dốc, muốn nhấc mông điều chỉnh tưt hế hợp lý, ai ngờ dưới thân xóc một cái, tiểu tao huyệt liền chạm đến gốc hạ thân của nhị thiếu gia!
"Nha!! Không, không, không, a a!!" Tiểu huyệt nuốt cả hai viên cầu bên dưới, căng thẳng tận cùng, bên trong bởi vì bị đâm vào độ sâu chưa từng có mà chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, làm cho Tùy Ngọc vừa sợ hãi vừa hưng phấn lại khẩn trương, quên mất mình còn ở trên ngựa, cứng eo không dám động.
"Hô. . ." Hạ Thường An thở dốc không ngừng, hai mắt híp lại sảng khoái cực điểm, giảm tốc độ ngựa chạy, nhẹ nhàng thúc vào bên trong.
"Ư, ư! Thiếu gia, không. . .Hạ đại ngốc chết tiệt. . .đừng, đừng động mà. . .A!"
"Quá, quá sâu, không chịu nổi, . . .Cọ, a. . .đừng cọ. . ."
Âm thanh rõ là từ chối lại tràn ngập ý vị ngọt ngào nũng nịu, Hạ Thường An biết người này thật là không muốn làm nhưng thân thể lại chưa thỏa mãn, vì vậy chẳng hề ghì cương, ngược lại giật cương cho ngựa chạy nhanh. Tùy Ngọc sung sướиɠ như lên thiên đường rồi lại rơi xuống tầng tầng địa ngục, mỗi lần côn ŧᏂịŧ cà qua điểm mẫn cảm đều làm cho y sướиɠ run cả người, tê dại co quắp ngón chân, hai bắp đùi vừa bị ma sát trên lưng ngựa vừa mềm nhũn muốn nhuyễn ra, nếu không có Hạ Thường An ôm chặt thì đã ngã ngựa từ khi nào. Nhưng giờ đây đầu óc y làm gì còn nhớ được mình đang ở đâu, kɧoáı ©ảʍ cùng mê muội vây bắt trói buốt y, làm cho y hãm vào tìиɧ ɖu͙© vô tận, chỉ biết bị động hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, theo bản năng giãy dụa tiểu huyệt làm sao cho thoải mái hơn.
"Tha cho tôi. . .tha, ưm, a! Tao huyệt đều muốn hư. . .muốn hư. . .a a!"
Vó ngựa không ngừng chạy, y cũng không ngừng rên.
"Muốn, muốn, ra!! Không được, sẽ bắn, bắn. . .A a a!"
Thì ra đầu nấm cọ lên điểm G quá nhiều, mà cơn ngứa tê tê của y cũng được thỏa mãn, cứ thế liền tiết. Y thậm chí không thể khống chế được cơ thể, phía trước phía sau đều đồng loạt phun nước, mềm nhũn dựa vào ngực Hạ Thường An. Ngựa được ghì cương dừng lại, Hạ Thường An ôm y nhảy xuống đất, lao vào khoảng trống trong bụi rậm.
"Không ngờ Hạ thiếu lại thích dã chiến, trước kia anh đâu. . .Ưm!" Lời chưa nói hết đã kẹt trong miệng, Tùy Ngọc thầm mắng một tiếng, cong eo phối hợp đối phương đưa đẩy.
Tiểu huyệt vừa mới phun tao thủy, vẫn còn rất mẫn cảm, bị đâm vài lần liền ngứa ngáy dương tao, bị cọ đến run rẩy thích ý. Tùy Ngọc ôm Hạ Thường An, môi dán môi, lưỡi đấu lưỡi, hai cánh tay choàng qua vai hắn, hưởng thụ nụ hôn nóng rực của đôi bên. Hạ Thường An vừa siết chặt cằm y, vừa nhéo nhéo eo nhỏ của đối phương, một đường trượt xuống vuốt ve mông, mở ra hai cánh mông trắng nõn yêu dã, đột nhiên chạm phải thứ gì đó.
"Ngô. . ."
Hắn trầm mặc nhìn một nhúm lông trắng nhô ra giữa xương cụt của Tùy Ngọc, không kịp suy nghĩ đã vươn tay bóp nhẹ. Tùy Ngọc run lên, mũi hừ nhẹ phát ra âm thanh làm nũng, tiểu huyệt cũng siết chặt lại, cả người cương lên.
"Là đuôi. . ." Hạ Thường An bình tĩnh nhìn cái đuôi nhỏ khả ái, chợt nhớ ra điều gì mà nhìn tới trên đầu Tùy Ngọc. Quả nhiên hai cái lỗ tai đáng yêu cũng đang dựng lên run rẩy, trông cực kỳ dễ thương.
Trong lúc hưng phấn quá độ, Tùy tiểu thụ tự bại lộ chân thân của mình.
Thỏ?
Trong lòng nổi lên cảm giác quen thuộc, hắn đưa tay đè cái đuôi xuống. Tùy Ngọc bất an vặn vẹo, bị côn ŧᏂịŧ bên trong va chạm đến nhũn ra, điểm yếu bị người bắt trong tay khiến y vừa sợ hãi vừa hưng phấn, tiểu tính khí run giần giật dựng thẳng, chọc lên người Hạ Thường An.
"Ha. . .ha. . ." Y kịch liệt thở dốc, men say trong người sau một trận hoan ái trời long đất lở cũng không có dấu hiệu suy giảm, nhiệt sóng lưu chuyển lan ra khắp người giống hệt điện, chấn cho y run rẩy không ngừng, cũng trở nên nhạy cảm đến cùng cực. Lỗ tai xinh xắn bị Hạ Thường An cắn cắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sinh ra cỗ nhiệt lưu tê ngứa mà thoải mái, làm cho y không tự chủ tưởng tượng đến tình cảm da^ʍ mỹ nào đó, nhất thời lâm vào mê ly vô hạn.
Tiểu thỏ tử lúc này quả thật là xinh đẹp đến đòi mạng, hai mắt mông lung ngân ngấn nước, cái miệng nhỏ hé ra khí nóng da^ʍ mị, nước bọt theo khóe môi chảy xuống cằm, tựa hồ bị khi dễ, lại như là dục cự hoàn nghênh. Hạ Thường An liếʍ dọc theo gân trên lỗ tai y, ánh mắt ám trầm, mạnh mẽ đỉnh mạnh eo, đem toàn bộ gậy thịt chôn vào trong tao huyệt. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, vừa lôi kéo cổ áo y xuống, vừa lột bỏ lớp quần vướng víu, rốt cuộc thành công đem người lột trụi, hung hăng sờ soạng.
"A. . .a. . ." Thân thể mẫn cảm được yêu thương như vậy, Tùy Ngọc không mặc cả gì nữa, dán lên người Hạ Thường An, quần ma loạn vũ.
Hạ Thường An mang mỹ nhân trở về trường đua ngựa đã là một giờ sau đó.
Hắn không để ý đến ánh mắt ái muội của người xung quanh, ôm Tùy Ngọc lên phòng, tẩy rửa sạch sẽ cho y rồi ngồi đó nhìn chằm chằm y.
Lần này hắn sẽ không để người chạy.
Tùy Ngọc rốt cuộc tỉnh, nhưng là sáng hôm sau. Ngày qua "công tác" quá kịch liệt, khiến y mệt đến ngáp dài liên tục, nhìn quanh phòng không thấy Hạ Thường An đâu, liền tưởng hắn đã quay về Hạ gia.
Tùy Ngọc vừa rửa mặt vừa nghĩ, Hạ Thường An đại khái nghĩ y chỉ là kẻ thích lên giường hắn mua vui, gặp dịp thì chơi, chơi xong liền biến. Một kẻ trí nhớ ngắt quãng như hắn có thể nhớ cái gì chứ? Ngay cả ký ức quan trọng của chính hắn cũng có chỗ sụt giảm. Nghe nói mấy ngày nay sắc mặt Hạ phu nhân không tốt, giang hồ vẫn đồn là do Hạ nhị thiếu không cho bà ta nét mặt hòa nhã. Tùy Ngọc bật cười, xem ra tên này dù quên nhưng vẫn không quên kẻ mình ghét nhất.
Nhưng là hắn cũng chẳng nhớ được y là ai.
Hơi phiền muộn thở dài, y ngẩng đầu lên, sau đó rất kịp thời nuốt xuống tiếng hét.
Hạ Thường An không biết từ khi nào lù lù đứng sau lưng y, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Tùy Ngọc vuốt ngực: "Vẫn chưa đi?"
"Tại sao phải đi?"
Tùy Ngọc nghẹn.
Hạ Thường An theo sát y, nhìn động tác vuốt ngực của y, tiện đà trông thấy dấu ấn tình sắc muôn màu lại nhớ tới một đêm phóng đãng hôm qua, không khỏi rục rịch.
Dĩ nhiên, hắn không phải là một tên háo sắc, chỉ đơn thuần động động tâm tư mà thôi.
"Vậy tôi đi." Không biết Hạ Thường An muốn làm gì, Tùy Ngọc hừ một tiếng, xoay người đẩy hắn ra ngoài. Nhưng mà, đẩy không xong.
"Anh có ý gì?" Tùy Ngọc ngẩng đầu liếc hắn, dây dưa nửa ngày cũng không thấy hắn có động tịnh gì, không khỏi phát hỏa: "Anh thích xong rồi liền không cho tôi đi sao?!"
"Cậu đi đâu?"
"Còn phải hỏi?"
Tiểu thỏ tử lườm lườm trừng hắn, đôi mắt hiện lện chút yêu dã kiều diễm, không biết Hạ Thường An nghĩ đến cái gì, đột nhiên bế y ném lên giường, mặc kệ y giãy dụa thế nào cũng đều không buông ra. Hắn ép y biến thành hình dáng nguyên thủy, sau đó bản thân cũng trở về làm một con mèo râu vểnh, hai mắt xanh biển cực kỳ điềm tĩnh, cẩn thận canh giữa con thỏ lông trắng trên giường.
Nói Hạ nhị thiếu bị mất trí nhớ tạm thời nên đâm ra ngốc ngốc đâu?! Tùy Ngọc lật bàn.
Sau đó?
Trên giường lớn bốn người nằm đủ, một cục lông trắng hậm hực quay mông lại trước mặt một cục lông trắng khác, hai lỗ tai thỏ dài tức giận xoay xoay, cái đuôi nhỏ cũng run run tỏ vẻ không thèm để ý. Cục lông còn lại yên lặng nhìn chằm chằm thỏ con, móng vuốt hết bung ra rồi lại thu về, mấy lần quơ móng lên phía trước muốn chụp lấy đuôi nhỏ, nhưng hai cọng râu vểnh hai bên lại cong cong rất khoái trá khiến nó nghĩ đến một hình thức chụp đuôi khác.
"A. . .ân, khốn nạn. . ." Hai chân mỹ nhân mở rộng căng ra, hạ thân trơn trượt bị trêu chọc không ngừng, cuối cùng dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của ba ngón tay mà liêu liêu bắn tinh, xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người.
-------
Tối chủ nhật vui vẻ :V
Tui cũng không biết khi nào có p3 nữa, up trước p2 cái ~