Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 74: Bệnh Nan Y [1]

Tui đã trở lại :v đùa đó, bao giờ gõ xong part 2 tui sẽ up tiếp. . . . .  ..

-----------------------

Hiện đại. Mặt than công x Yêu nghiệt dụ thụ. Công mắc bệnh mất trí nhớ đứt quãng.

1.

Hạ Thường An đại khái cảm thấy hắn có khả năng mắc bệnh nan y về đầu não, bởi vì mỗi lần tỉnh dậy hắn đều không thể nhớ được trước đó mình đã làm gì, ngược lại trong lòng hắn luôn luôn ôm một người, còn không có quần áo.

"Xem vẻ mặt anh chắc lại chẳng nhớ gì rồi." Người nọ bật cười, búng búng mũi hắn, đầu lưỡi non mềm khẽ vươn ra liếʍ khóe môi đỏ hồng một cái, hung hăng lắc eo: "Hừ, mỗi lần làm anh đều ngất xỉu nửa chừng, sau đó tỉnh lại liền muốn đá tôi ra, anh xem tôi giống dạng người buông thả bản thân, dễ dãi với kẻ khác lắm sao?"

Mỗi một câu y đều cử động eo một cái, thành công làm cho Hạ Thường An thở dốc mê mang, ngước mắt nhìn tư thế hai người đang có, sâu sắc cảm thấy y nói một đằng làm một nẻo.

Ôm lấy vòng eo tinh tế của đối phương, Hạ Thường An lật ngược thế cờ, đem đối phương áp đảo xuống dưới, mạnh mẽ nắm hai cổ chân y giữ chặt, kéo sang hai bên, lộ ra cảnh sắc da^ʍ mỹ tình sắc hỗn loạn bên dưới.

Đối phương vốn rất hưng phấn, bị hắn thô bạo tấn công như vậy cũng không sợ hãi, chỉ hô to một tiếng, hai cánh mông mở bung nở rộ như đóa hoa độc kiều diễm, phơi bày đại huyệt đang ra sức kìm nuốt vật lớn.

"Thế nào? Có phải rất đẹp hay không?" Y cười hì hì, tà khí vung tay lên bắt lấy cằm hắn, eo nhỏ ưỡn lên, khe mông khép lại kẹp vật cứng càng chặt, nhiệt tình đong đưa mông: "Vẫn là bản năng tương đối thành thật, dù có mất trí nhớ vẫn nhớ phải thao tôi mới đúng."

Hạ Thường An nhíu mày muốn lui ra ngoài, y liền co rút thịt huyệt, vật lớn bị nuốt vào trong trướng lớn một vòng, được tầng tầng mị thịt bao bọc đến sảng khoái tê người, căn bản không muốn chui ra. Hắn nhận mệnh trầm mặc một lúc, hơi thở càng lúc càng nặng, hai mắt nhìn chằm chằm y. Mỹ nhân tặc lưỡi, đưa tay sờ chỗ hai người kết hợp, gãi nhẹ lên hai khỏa cầu lớn phía gốc vật cứng, nhướng mày nói:

"Gấp cái gì, cũng không phải lần đầu tiên, anh ngoan ngoãn phối hợp một chút cả hai chúng ta liền thoải mái."

Liền sau đó, tràng âm rêи ɾỉ ngọt lịm vọng ra khắp phòng.

"A. . .mới nói có mấy câu, mà anh đã làm mạnh như vậy. . .ưm~ Khốn kiếp, thoải mái muốn chết ~ A! Sao lại chậm như vậy, tôi muốn nhanh, còn không mau nhanh cho tôi! Á ~ Phải, chỗ đó còn muốn cọ sâu một chút, liền chạm tới thí mắt. . ."

Mỹ nam trong ngực vặn vẹo giãy dụa rất có ý tứ, mỗi lần cử động đều vô ý cố tình làm cho cự vật va chạm lung tung trong vách huyệt, thâm thâm đâm sâu thêm, cọ cho lỗ huyệt dâʍ ɭσạи của y sung sướиɠ chảy nước, bối rối phun dâʍ ŧᏂủy̠, khiến cho mỗi lần vật cứng đi ra đi vào đều tạo ra tiếng nước nhóp nhép mê người, còn kéo ra một lượng dâʍ ɖị©ɧ không nhỏ. Hạ Thường An im lặng thở dốc, nhìn chăm chú cái miệng nhỏ đói khát lẳиɠ ɭơ để lộ vẻ tao lãng khát cầu của y ra, hai mắt hiện lên chút hung quang nóng rực, đưa ngón tay gãi lên miệng huyệt.

"A, chết tiệt! Lại bày trò gì. . .nữa. . .A, không được, đừng có gãi, ngứa quá. . .!"

Huyệt khẩu đỏ hồng vốn đã bị vật cứng kéo căng đến cực hạn, nay lại bị ngón tay đùa giỡn triền miên, toàn bộ miệng huyệt liền e thẹn co chặt, trốn tránh không muốn để bị trêu đùa. Mỹ nam miệng kêu rên không muốn, lại vô cùng hào phóng dang hai chân mặc người sờ soạng, mười ngón tay thon dài đang tận lực vuốt ve tính khí giương thẳng, còn cố ý chà xát lên đầu nấm để nó rỉ ra giọt dịch mị mị. Mỹ nhân cả người tản ra hormone hấp dẫn mê đắm, đại huyệt lãng hóa càng phát ra mị lực kinh người, kẹp cho vật cứng càng cứng, nóng càng nóng, hòa lẫn với dâʍ ɖị©ɧ mỗi lúc một nhiều, toàn thân mỹ nhân vừa xinh đẹp hớp hồn người vừa phong tao da^ʍ mỹ, khiến người ta thú tính đại phát.

"Có phải thích rồi không? Tôi nói mà. . .a. . .a~ Hạ đại ngốc chết dẫm, sao anh có thể thao tôi sướиɠ như vậy. . .ư.. ư. . .Không được, người ta sướиɠ muốn chết rồi, sướиɠ quá. . .Tiểu huyệt đều muốn biến thành đại da^ʍ động. . .a. . .muốn bị thao không dứt, a. . .a. . .!"

Y lắc đầu kêu lớn, ngẩng đầu thốt ra da^ʍ ngôn lãng ngữ không chút tiết tháo, thế nhưng vào tai Hạ Thường An lại chẳng hề tục tằng dơ bẩn, ngược lại tựa như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khuấy động máu huyết hắn sôi trào. Hắn cũng muốn nói rằng hắn thích không kém, nhưng thân là kẻ nằm trên, lại còn không biết gì về đối phương, hắn lựa chọn trầm mặc, hung hăng ra sức chiếm lĩnh người này.

Nhục bổng tím đỏ cấp tốc lui ra ngoài chỉ chừa lại chút phần đầu, sau đó mạnh mẽ đỉnh eo thô bạo cắm thẳng vào cửa động mềm ướt. Côn ŧᏂịŧ hùng dũng duyệt binh trong vách tường chặt chẽ, được nhục huyệt âu yếm tham lam bọc lấy, liền đắc ý kiêu ngạo bắt đầu đâm chọc tứ phương, đại khai da^ʍ giới, ở bên trong nhục huyệt va chạm liên hồi, kịch liệt đâm vào lại rút ra, mạnh đến mức cả thân thể mỹ nhân bật về phía trước, còn người thì run rẩy tê tê.

"Thao. . .dù mất trí vẫn cầm thú như cũ. . .Hảo a. . .đại nhục bổng thật dũng mãnh, thao thao da^ʍ động muốn cháy. . .!"

"Ân, như thế. . .! Ah! Đừng có mài, đừng có mài a a !"

"Ư. . .Bắn!!!" Mỹ nam xinh đẹp mờ mịt hét lên, hai mắt mở to hưng phấn, tính khí bên dưới run run phun ra dòng dịch khả ái, mà huyệt huyệt da^ʍ lãng bên dưới cũng không chịu thua, phụt phụt bắn dâʍ ŧᏂủy̠ tung tóe.

"A. . a. . ." Tính khí đã mềm xuống nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn như cũ bắn ra tứ phía, mỹ nhân tựa hồ cũng không đoán được tình huống này, sợ hãi nhắm chặt mắt, theo bản năng siết lấy vật to đồ sộ bên trong, làm cho Hạ Thường An đang ngây người vì ngắm người đẹp nhịn không được phát tiết, đẩy thật sâu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người y.

"Ưm, đáng xấu hổ. . .Thế mà lại loạn bắn dâʍ ɖị©ɧ. . ." Y thở hổn hển, lẩm bẩm càu nhàu, liếc mắc thấy Hạ Thường An vẫn còn ngốc lăng sau khi cao trào, liền hừ một tiếng đẩy hắn ra. Côn ŧᏂịŧ trượt khỏi miệng huyệt, dịch lỏng bên trong liền ùn ùn trào ra. Hạ Thường An mở to mắt nhìn người kia tự mình tách miệng huyệt ra để thanh lý thứ bên trong, hạ thể lại một lần nữa giật giật, hư hỏng đứng lên.

"Này. . .ah! Đừng có cắm vào. . .! Tên ngốc này, nếu còn cắm nữa. . .ư. . .!" Côn ŧᏂịŧ thô dài xuyên xỏ dọc trong tiểu huyệt, mỹ nhân lập tức gào khan, thân thể căng thẳng muốn chạy trốn, liền bị một đôi tay bắt về.

"Không được làm nữa, nếu không, nếu không, ah ~"

Nghe tiếng rên càng nũng nịu động lòng người hơn lần trước, Hạ Thường An cảm tính đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ thâm nhập sâu vào tiểu huyệt, trong lòng nổi lên thích ý thỏa mãn không nói nên lời.

Mấy tiếng sau đó, hắn chỉ còn biết bẹp bẹp bẹp.

"A, ngứa ~ ưm, thao chỗ đó, thao chỗ đó mạnh nữa! Ha a. . .! Còn không đủ, muốn ăn thêm . .a nha! Thoải mái quá! Thoải mái quá a!" Người đẹp da^ʍ mị quỳ trên sàn nhà, mông quả đào cong vểnh nhổng cao, vừa phối hợp nhịp nhàng lên xuống chưa được bao lâu đã lăn ra vùng vẫy, muốn côn ŧᏂịŧ đâm đến càng sâu. Được người tuân theo chủ ý, mỹ nhân khoái ý kêu rên, lôi kéo không cho người rời đi, tiểu huyệt càng là đói ngoan như thể mười năm chưa được ăn, vặn xoắn mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ không rời.

"Đừng có đi, đừng có đi mà. . ." Y khóc lóc giãy dụa, mở chân trèo lên người hắn, dùng bộ vị cơ khát khiếm thao cọ cọ lên thân hình cự vật, đến khi vật lớn cắm vào liền hài lòng thở dốc, thần trí hỗn độn liếʍ liếʍ môi: "Tôi, tôi sẽ làm cho anh dễ chịu, anh cũng phải, cũng phải lấy đồ chơi ra thỏa mãn tôi. . .Hiểu chưa. ..a, a. . .Không được, không được, huyệt huyệt lại muốn phát tao, không được. . ."

Hạ Thường An bắt lấy cằm y, hôn xuống hai cánh môi nói lời câu dẫn, đem y áp lên mặt kính, làm cho hai đầṳ ѵú sưng cứng của y dán chặt vào kính.

Mỹ nhân hai tay yếu ớt chống kính, mông đẩy ra sau hùa theo làm loạn. Trong đầu chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy, đồng thời tưởng tượng ra hình dáng vật đang cày cấy trong người mình, thân thể mẫn cảm run lên, đòi hỏi càng nhiều.

Tiếng nước đánh lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, hai thân ảnh xích͙ ɭõa quấn lấy nhau triền miền từng hồi. Mỹ nhân càng bị làm nhiều càng dâʍ đãиɠ cùng cực, về sau bị bắn đến người đầy dịch trắng ngất xỉu mới thôi.

Hạ Thường An cũng cảm thấy thể lực sắp bị vắt kiệt, cúi đầu nhìn người đẹp dưới thân. Cổ đầy dấu hôn, hai đầṳ ѵú sưng trướng như máu, tính khí ỉu xìu buông xuống, mà tiểu huyệt càng là thê thảm đến mức không thể khép lại. Khắp người đầy mùi vị nam tính, từ eo đến đầu ngón chân như vừa vợt ra từ bể xxx. . .

Hạ Thường An không thể nghĩ được hắn lại lăn với một người mà mình chẳng nhớ là ai – kịch liệt đến như vậy.

. . .

Hạ Thường An là một thú nhân, ừm, sau khi trải qua một đêm vận động kịch liệt, tỉnh dậy ngoại trừ thấy người đêm qua biến mất thì hắn còn nhận ra mình biến thành một con mèo râu vểnh.

Nhìn mấy cọng râu ngu ngốc cong lên thành hình dấu chấm hỏi ngang, Hạ Thường An bung móng vuốt đánh xẹp xuống, sau nhiều lần thất bại, hắn liền dứt khoát không động đến nữa, ưu nhã tiêu sái nhảy xuống giường, đẩy cửa ra ngoài.

Trí nhớ của hắn đứt quãng ngắn hạn, đại loại hiện tại hắn chỉ nhớ chính mình là con trai nhỏ của một quan chức cấp cao ở tinh cầu thú nhân, có anh trai làm thượng thướng, chị dâu là thiếu tá. Vì chức trách bận rộn nên mấy người bọn họ đều không có nhà, chỉ còn mẹ kế hắn và vài người hầu trung thành đang làm việc.

"Lại đây con trai." Người phụ nữ yêu kiều mặc bộ váy vàng tươi khẽ vẫy tay, mèo Thường An chỉ liếc nhìn bà ta một cái, ngoe nguẩy đuôi leo lên nóc nhà.

Xem ra lúc người kia rời đi, không ai nhìn thấy y. Hắn không thể nhớ ra y là ai, nhưng cảm giác y mang cho hắn rất quen thuộc, cũng rất sảng khoái. Hắn thích kẻ thành thật, cũng thích người đơn giản, vì vậy thái độ biểu hiện của người kia không thể nghi ngờ chính là hợp ý hắn.

Hơn nữa mèo Thường An cho rằng chỉ có hai người khác huyết thống có quan hệ rất chặt chẽ với nhau mới có thể làm cái hoạt động cá nước thân mật kia, vì vậy mỹ nhân đêm qua ắt hẳn là người hắn yêu.

Tuy rằng hắn thậm chí chẳng nhớ được người ta tên gì.

Mèo nhỏ mắt xanh ngồi thừ trên nóc nhà, ánh mắt xa xăm, thỉnh thoáng cúi đầu nhìn tiểu xxx cùng hai đản đản lủng lẳng dưới chỗ nào đó, khuôn mặt đầy lông hiện lên vẻ sâu sắc.

Người chạy mất, hỏi không được, chi bằng cứ chờ y tìm tới.