3.
Muốn kể đến chuyện vì sao lại có sự tồn tại của Tùy Hạ, thì phải nói tới sự kiện xảy ra vào sáu năm trước.
Khi đó Hạ Thường An mười tám tuổi, thanh xuân nhiệt huyết say mê tràn trề, sau khi kết thúc buổi tiệc chia tay liền bị đám hồ bằng cẩu hữu kéo đến quán bar vui vẻ một phen. Vốn Hạ đại thiếu xưa nay thủ thân như ngọc trông chờ một tình yêu chân chính nào có thích tới mấy nơi loạn thất bát tao như vậy, lập tức nằng nặc từ chối. Sau đó bạn tốt thả hắn về chăn rau? Nằm mơ, bạn tốt chính là bạn tốt, trực tiếp nháy mắt với bồi bàn thả luôn một viên thuốc đặc thù vào ly rượu của hắn, khiến Hạ Thường An lăn đùng ra bất tỉnh chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Nói thế đúng là mất mặt, nhưng sự thật là hắn quả thật không thể động đậy, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ có người tiếp cận mình, rồi sau đó chẳng thể quản nổi tứ chi mà tước vũ khí đầu hàng.
Ý chí tự chủ của Hạ Thường An rất mạnh, trong mông lung hắn vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, sau nhiều lần nỗ lực thức tỉnh hắn rốt cuộc cũng có thể mở được mắt ra, nhưng tiếng rêи ɾỉ bên tai lẫn cảm giác ‘mọi nam nhân đều hiểu’ xa lạ khiến đầu óc hắn trống rỗng, chỉ ngây ngốc giương mắt nhìn người đang quấn lấy mình, trong lòng như có hàng vạn con ngựa chạy rầm rầm qua.
“Ư. . .”
Quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, hai con ngươi đen bóng mịt mù hơi nước, cánh mũi đỏ bừng phập phồng cùng phiến môi bị cắn đến đỏ tươi. . .Người nọ chống tay hai tay ra phía sau đè lên đầu gối hắn, eo nhỏ mảnh mai chậm rãi di động, trong ánh sáng chập chờn của đèn neon, địa phương bí mật cứ như vậy lộ ra trước mắt Hạ Thường An, rõ như ban ngày.
Hắn nhìn hai hạt đậu nhỏ run run trên ngực người kia, lại không chớp mắt thấy tiểu tính khí mà chính mình – cũng – có đang giần giật đứng thẳng, hắn có thể xác định rõ ràng đối phương là con trai, nhưng mà. . .
Từ côn ŧᏂịŧ truyền đến cảm giác ướŧ áŧ mềm mại, khoái ý rất nhỏ xẹt qua khiến mỹ nhân đang ngửa đầu rêи ɾỉ kia không kìm được thở hổn hển, Hạ Thường An thộn mặt đần thối, lăng lăng nhìn anh em nhà mình đang hưng phấn kêu gào giương cao cao, đỉnh đầu to lớn không thể khống chế mà va chạm với nơi mềm mại kia, rỉ ra dịch lỏng trong suốt.
“Ân. . .” Mỹ nhân dường như cảm thấy khó chịu, một tay chống đỡ cơ thể một tay bắt lấy đại côn ŧᏂịŧ, Hạ Thường An phải đè nén lắm mới không giật bắn người, vừa mới phục hồi tinh thần lại bị hành động tiếp theo của mỹ nhân làm cho hít sâu.
“A, a. . .” Mỹ nhân túm lấy qυყ đầυ kề sát miệng huyệt non mịn, run rẩy đong đưa eo cọ sát thịt huyệt lên vật cứng nóng bỏng, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gián đoạn cùng phản ứng tê dại chọc ngứa ngáy, cũng không biết chủ nhân của côn ŧᏂịŧ đã tỉnh táo mà thoải mái kêu rên. Miệng huyệt bị cọ đến nóng bừng, e lệ hé ra khe hẹp xấu hổ, đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ không có tiết chế mà chảy ra bao phủ toàn bộ qυყ đầυ, da thịt va chạm cũng đã bắt đầu vang lên tiếng dính dấp.
“A. . .A!” Đầu nấm khổng lồ cứ như vậy cương to, không cẩn thận đυ.ng phải âm đế mẫn cảm, mỹ nhân cao giọng kêu ra, vẻ mặt vừa lo lắng vừa giãy dụa, sau cùng vẫn là thuận theo kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy, đem đầu nấm ấn mạnh lên âm đế, thích ý đến nước mắt tràn ra.
“A ~~ Thoải mái, thật là tê. . .~”
Hạ Thường An sớm đã xem đến mê muội, thì ra thanh âm người này dễ nghe như vậy!
“Ân, ân, a. . .” Phía bên ngoài càng sung sướиɠ dễ chịu, sâu ở trong càng là trống rỗng, mỹ nhân cắn môi cúi đầu, Hạ Thường An vội nhắm chặt mắt, nắm tay siết lại, trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực khiến hắn không cách nào bình tĩnh. Hắn vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa lấy hết sức khôi phục hoàn toàn, hắn biết rõ tiếp theo người này muốn làm gì, nhưng lại vô lực ngăn cản.
Nhắm mắt lại rồi, các giác quan khác càng nhạy bén, Hạ Thường An thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc ma mị kia, và âm thanh khi hai bên tiếp xúc với nhau. . .
“A!!!”
Côn ŧᏂịŧ bất thình lình được bao bọc trong nơi ấm nóng muốn kinh người, Hạ Thường An quên cả hô hấp, đầu óc đóng băng, biết được chuyện gì đã xảy ra. Hắn hé mi mắt, thấy mỹ nhân kia đang ngồi xuống hạ thân hắn, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lăn lăn trên gò má. Hắn không thể phủ nhận mình sững sờ, không tự chủ liếc xuống phía dưới.
Máu đỏ tươi từng chút từng chút tràn ra nơi kết hợp, hoa huyệt bí mật của song tính nhân giờ đây nở rộ đẹp mắt, đỏ tươi quyến rũ, lại không kém phần đáng thương.
Xé, xé rách. . .
“Đau quá. . .” Nghe tiếng đối phương than nhẹ, l*иg ngực hắn co thắt một chút, không hiểu sao sinh ra đau lòng. Người nọ ngừng động, nhịp thở rối loạn, hoa huyệt sau khi nuốt phải vật quá lớn liền giật giật tê nhức, song song sâu bên trong lại thỏa mãn phản ứng, dâʍ ŧᏂủy̠ rất nhanh tràn ra thay thế cho máu tươi, khiến cho mỹ nhân thẹn quá hóa giận mà co rút hoa huyệt một cái, làm Hạ Thường An suyễn khí.
. . .
Bên ngoài quán bar.
“Hạ Thường An đâu?” Trương Tiểu Phàm ngó xung quanh, quán bar về đêm chính là thiên đường tội lỗi, lớp trưởng Hạ tuy không được coi là hiền lành gì cho cam nhưng rất là chính trực, hiển nhiên không quen với không khí ở đây. Bất quá, xoay đến xoay đi, người đâu rồi?
“Không có việc gì, cậu ta tùy tiện đi chơi chơi một chút.” Lâm Kinh Vũ khoát tay: “Vừa nãy cậu ta đòi đi vệ sinh, chắc bây giờ đang ngủ ở trong chứ gì.”
“Thế à. . .” Trương Tiểu Phàm gật gù, cậu ta thấy vị bartender kia bá vai Hạ Thường An, chắc là. . .người quen?
. . .
Thực tế, hai người bọn họ một tí cũng không quen.
“A, a. . .a. . .”
Sau khi cơn đau qua đi chính là kɧoáı ©ảʍ khủng khϊếp, Tùy Ngọc suýt chút nữa không khống chế được mà thét lên, thân thể mẫn cảm kỳ dị xưa nay chưa từng trải qua loại cảm giác này làm cho y khó có thể kìm nén. Nhìn thấy người bị mình lợi dụng vẫn còn ‘hôn mê’, y liền buông xuống đề phòng, nhộn nhạo liếʍ liếʍ môi.
Hai chân thon dài quỳ bên hông thiếu niên, hoa huyệt dâʍ ɭσạи không chút kiêng dè nâng lên hạ xuống mà phun nuốt côn ŧᏂịŧ, hai mép trương ra, thịt huyệt đỏ au cực lực thả lỏng, mỹ nhân tự mình dùng hoa huyệt thao lộng, lại có thể thao đến phát tao vặn vẹo. Hoa huyệt phun nước ràn rụa, sung sướиɠ loạn bắn dâʍ ŧᏂủy̠, nhục huyệt run bần bật không ngừng hé ra hợp lại, chặt chẽ bám lấy côn ŧᏂịŧ không rời, còn muốn hút sâu đến tận cùng.
‘Ba!’ một tiếng, hoa huyệt dâʍ đãиɠ ngậm lấy côn ŧᏂịŧ đã đâm sâu đến gốc, mỹ nhân cứng ngắc ngồi trên người thiếu niên, bị đâm đến mất hồn.
“Á!” Hoa huyệt đột nhiên điên cuồng co giật khiến y run lẩy bẩy nức nở, phản ứng lần đầu tiên lại có thể dữ dội như vậy làm cho kẻ chưa từng chạm qua nơi kia như y có phần sợ hãi. Cái kia lớn như vậy lại thôn như vậy, có hay không làm cho bên trong bị thương? Tùy Ngọc mang tâm tình thăm dò mà co rút nhục huyệt, bỗng dưng bị đầu nấm cọ trúng chỗ sâu kia, cả người đều muốn nhũn ra.
“Ư. . .ư. . .a, kỳ quái, kỳ quái. . .” Cặp mông trắng mịn của mỹ nhân không ngừng lắc lư qua lại, cọ sát cọ sát phần gốc rễ, sỉ mao cưng cứng của thiếu niên chọc vào miệng huyệt có chút ngứa, bị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ướt dính dấp lộn xộn. Thâm thâm cảm giác được côn ŧᏂịŧ ở bên trong đột nhiên trướng to một vòng, Tùy Ngọc khϊếp sợ nhìn gương mặt ‘say ngủ’ của người kia, một lần nữa xác định hắn không có ‘tỉnh lại’, y liền bạo gan mà luật động càng mạnh.
“A, a, a! A. . .! Nó, nó. . .thật là. . .ưm!” Đứt quãng rêи ɾỉ, Tùy Ngọc không biết âm thanh bản thân càng lúc càng ngọt ngào nũng nịu, nghe qua như tiểu yêu tinh đang nhõng nhẽo, y chỉ biết kɧoáı ©ảʍ dập dờn dường như sắp bùng nổ, bởi vì hoa huyệt đang bị đâm rất sung sướиɠ. Y có cảm giác vách huyệt bên trong chắc chắn là bị thao đến đỏ lên, miệng huyệt không tự chủ co chặt, trống rỗng được lấp đầy khiến y tạm thời quên đi ngoại cảnh, nhắm hai mắt đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ.
Hạ Thường An nhìn thấy, chính là một đại mỹ nhân mở chân cưỡi trên người mình, vẻ mặt si ngốc thỏa mãn, tư thế da^ʍ mị phi thường kí©ɧ ŧìиɧ.
Tùy Ngọc tự mình thao tiểu hoa huyệt, tính khí cùng mặt sau cũng khát vọng không kém, y khó khăn tự vuốt ve ngọc trụ trơn bóng, gãi nhẹ lêи đỉиɦ đầu xinh xắn, mà cúc hoa phía sau lại không được chăm sóc, có chút khó chịu tê tê.
Cầm lấy tính khí chính mình, mỹ nhân nhấp nhô di chuyển, hoa huyệt sau khi khai phá đã giúp y giải tỏa phần nào du͙© vọиɠ, hiện giờ là lúc nên rời đi.
Không, không đủ. . .
Cắn môi nhìn tính khí vẫn chưa phát tiết cùng hoa huyệt còn đang cơ khát diễm tình, trong đầu có tiếng nói thúc giục y mau trốn, nhưng một phía khác lại níu kéo y. Cơ hội này chỉ có một, nếu bỏ lỡ thì vĩnh viễn cũng không. . .
Sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi. . .
“Ra. . . .!” Mỹ nhân cao giọng rên, tính khí tiết ra một lượng dịch không nhiều, ngược lại là hoa huyệt bên dưới bắn nước liên hồi, dâʍ ŧᏂủy̠ phun xối xả ướt đẫm cả quần áo Hạ Thường An.
Hạ Thường An cảm thấy hắn muốn điên rồi!
Mỹ nhân cao trào không chú ý đến côn ŧᏂịŧ còn chôn bên trong đột nhiên giật một cái, đợi y phát hiện ra cũng là lúc bạch dịch dũng mãnh đổ vào bên trong huyệt, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ đang tuôn càng chảy mãnh liệt.
“A. . .ra. . .không, không được, a. . .” Y sợ hãi kêu lên, giật mình lùi ra ngoài, che hoa huyệt còn đang phun dâʍ ɖị©ɧ lẫn tinh hoa, luống cuống gom đồ bỏ chạy.
. . .
Lần thứ hai gặp lại mỹ nhân, đã là chuyện của ba tháng sau.
Hạ Thường An ném chìa khóa xe vào balo, cầm tờ giấy đăng ký nguyện vọng đứng trước trường đại học y dược, bất quá hắn đăng ký không phải là y học đông tây, mà là ngành khoa học nghiên cứu tiến hóa của loài người.
“Không phải lúc trước nằng nặc đòi vào trường nhân văn sao?! Là kẻ nào đã nói phải cưới một em gái dịu dàng e thẹn hả?!!” Trương Tiểu Phàm múa may quay cuồng, vẻ mặt không thể tin được: “Ai đã làm thay đổi thế giới quan của cậu vậy lớp trưởng?!”
Hạ Thường An túm áo cậu ta vứt cho họ Lâm phía sau, nhận thẻ học sinh và chìa khóa ký túc xá, nhún vai: “Thế sự vô thường.”
Hạ Thường An vốn có thể trọ ở ngoài, ký túc xá chỉ là để đó. Nghe nói phòng này dành cho hai người ở, trước đó đã có một học trưởng năm hai. Hắn chỉ định xem qua một lát, không ngờ lúc hắn bước vào trong phòng đã có người, hơn nữa vừa mới tắm rửa xong.
“. . .”
“. . .”
“. . .”
“.. .”
Hạ Thường An nhanh tay lẹ mắt chặn đại mỹ nhân ẩm ướt xinh đẹp kia lại, nhếch miệng cười: “Chào học trưởng.”
“Chào, chào cậu. . .” Tùy Ngọc ê răng nói, muốn lách qua người hắn, ngặt nổi tên đàn em này quá cao lớn còn rất chắn tầm nhìn: “Phiền cậu đi ra một chút-. . .Này!! Cậu làm cái gì?!!”
“Cái đó phải là tôi hỏi mới đúng chứ?” Hạ học đệ gần như nghiến răng nghiến lợi rít qua kẽ răng, hai ba cái ôm người ném lên giường: “Có lẽ học trưởng đã quên rằng, chúng ta đã từng gặp nhau?”
“Gặp, gặp khi nào. . .Làm gì có, tôi không nhớ gì hết. . .” Tùy Ngọc trắng bệch mặt lắp bắp đẩy hắn ra, thở hổn hển chống chế: “Chắc, chắc là cậu lầm. . .”
“Ồ. . .” Hạ Thường An nhướng mày, từ từ buông ra, vậy mà lui ra sau, cười như không cười: “Dường như là lầm thật, vừa rồi dọa anh, mong anh thông cảm.”
“. . .” Tùy Ngọc vội vàng chạy trối chết.
Kể từ đó về sau, những ngày tháng sống ở ký túc xá của Tùy Ngọc chính là ác mộng, nơm nớp không yên.
Y ăn, tên học đệ kia sẽ nhìn y rồi nhẹ nhàng cắn quả cà chua; y học, tên học đệ kia sẽ ở bên cạnh nhìn chằm chằm quyển sách của y; y ngủ, tên học đệ chết tiệt sẽ giương hai con mắt như lang như hổ sáng quắc dòm y, đến nỗi y ngủ mơ thấy yêu quái đuổi mình chạy mệt nghỉ,. . .Lúc tắm là căng thẳng nhất, Tùy Ngọc sợ hắn đột nhiên xông vào, chỉ vào mặt y nói y là tên biếи ŧɦái ghê tởm dám nhân lúc cháy nhà hôi của, cướp đoạt trinh tiết hắn!
Tóm lại, cuộc sống ký túc xá là hai quầng thâm gấu mèo.
Học sinh năm nhất phải đi huấn luyện quân sự hai tuần, ký túc xá khó có khi yên bình. Nhưng ma xui quỷ khiến, Hạ Thường An vừa đi được một ngày, Tùy Ngọc ở giữa sân trường đột nhiên té xỉu.
“Ăn uống không điều độ, trời nóng còn đắp chăn, tắm táp quá lâu, còn đi ra hóng nắng. . .Kết quả ư? Dĩ nhiên là đổ bệnh!”
Bác sĩ vườn trường Ban Tiểu Tùng ném phiếu khám bệnh cho Hạ Thường An, khinh miệt nói: “Đều là bạn cùng phòng còn không biết chiếu cố, cậu tưởng thân thể cậu ta khỏe mạnh như cậu sao?!”
Sau đó chỉ vào mặt huấn luyện viên quân sự Ô Đồng bên cạnh, ghét bỏ mắng: “Cái lũ tứ chi phát triển vai u thịt bắp như các người, cứ xem thường cảm mạo, một ngày nào đó bị cảm chết tôi cũng không thèm để ý!”
Ô Đồng mặt không đổi sắc cầm ngón tay kia, xoa xoa hai cái, mặt Ban Tiểu Tùng đỏ lên, rút tay về, bốp bốp tát bay huấn luyện viên.
Hạ Thường An: “. . .”
Tùy Ngọc ngủ cả buổi chiều, dạ dày kêu vang, thành công bị đói tỉnh.
“Cậu sao lại ở đây. . .!” Khϊếp sợ nhìn Hạ học đệ an ổn ngồi múc canh, Tùy Ngọc theo bản năng lấy chăn trùm chính mình. Hạ Thường An nhìn y một lát, thở dài: “Xin lỗi, tôi không nên ép anh như vậy. . .”
Mặt Tùy Ngọc đầy dấu chấm hỏi.
“Lẽ ra đêm đó tôi phải giữ anh lại.” Hạ học đệ thí điên nhìn xa xăm.
Tùy Ngọc: “. . .”
Thấy Tùy Ngọc lại lộ ra vẻ quẫn bách, Hạ Thường An thôi không chọc y nữa, chỉ xoay mặt y qua để y đối diện với mình, há há miệng: “Anh đẹp quá.”
Tùy Ngọc: “. . .”
Hạ Thường An nhanh chóng sửa lời: “Giải thích cho tôi chuyện ba tháng trước, ở quán bar Clover.”
Tùy Ngọc khi còn bé đã ý thức được mình dị dạng không giống người, cha mẹ là nhà khoa học quanh năm suốt tháng chỉ vùi đầu trong nghiên cứu, chưa từng nghĩ đến con trai của mình sẽ thiếu khuyết tình thương như thế nào. Cậu muốn có một gia đình, nhưng lại không muốn làm lỡ cuộc đời bất kỳ cô gái nào, chính mình cũng có thể mang thai, tại sao không tự sinh đứa nhỏ?
“Vì vậy anh muốn lấy tôi làm nguồn cung cấp tϊиɧ ŧяùиɠ miễn phí?” Hạ Thường An câm nín hồi lâu mới nói nổi: “Anh có thể tìm tôi để nói rõ cũng được mà.”
Tùy Ngọc quay đầu đỏ bừng --- Loại chuyện này ai mà chịu đồng ý chứ!
Hạ Thường An tràn ngập bất mãn --- Cứ nghĩ đến chuyện đại mỹ nhân chọn đại một người gây giống. . .Mẹ kiếp, quá tàn khốc!
Tùy Ngọc cũng dựa vào ăn may, vốn không tính chọn người như vậy. Dù sao y làm bartender ở quán bar lâu năm, đã nhìn qua thủ đoạn của không ít người, chỉ là không ngờ bạn của Hạ Thường An lại ‘hãm hại’ hắn như vậy, y liền nhịn không được muốn nhân cơ hội này ‘hãm hại’ trót lọt. . .
Hạ Thường An nhìn Tùy Ngọc chằm chằm, có cảm giác đồ mất tích đã quay trở lại, nhẹ nhõm thở phào, trở tay ôm y vào lòng: “May mắn, anh chọn tôi.”
Tùy Ngọc ngây ngẩn cả người.
Về sau?
Về sau Tùy Tiểu Hạ đã ra đời (⊙∇⊙)
“Không nghĩ tới bảo bối ngày xưa lại gian ác như vậy.” Hạ Thường An sau nhiều năm đã hóa thành sói đuôi to không ngừng ve vãn bạn đời, lúc này đang vuốt ve cái mông trơn bóng của bảo bối, mạnh mẽ đẩy thắt lưng thúc vào.
“A. . .!” Mỹ nhân suyễn khí kêu rên, hai cánh mông căng chặt, thứ thô dài không ngừng tiến tiến xuất xuất tại cúc huyệt phía sau làm y khó lòng đáp trả, chỉ có thể giương cặp mắt sương mù mê người trừng hắn. Hạ Thường An lấy ngược làm vui, nhào nắn phiến mông như nặn bột, liên tục thỏa mãn cái miệng nhỏ say đắm, rong ruổi bên trong mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Nhanh, nhanh một chút. . .”
Mặt sau so với phía trước càng dẻo dai chặt cứng, đã muốn bị lấp kín kẽ không chút khe hở, hơn nữa thịt huyệt xinh đẹp đã sớm bị đồ chơi ban chiều thao đến mềm nhũn, lúc này vô cùng dịu ngoan mà nghe lời Hạ Thường An. Có điều bên trong ngứa ngáy không thua kém gì hoa huyệt, huyệt khẩu co rút co rút ẩm ướt, sớm đã bị muốn bị thao đến trời long đất lở.
Tư vị bị làm mặt sau thật sự không thể so với phía trước. . .Tùy Ngọc thở dốc bám lấy cánh cửa, eo đưa đẩy ra sau phối hợp với luật động của hắn, chân dài thon thả dính dấp đều là dâʍ ɖị©ɧ, trên người ngoại trừ áo ngủ nhăm nhúm ra hoàn toàn không còn cái gì có thể che. . .
Đại mỹ nhân thần sắc mờ mịt liên tục vặn eo lắc mông chạy nước rút, tư thế da^ʍ lãng khó nhịn, nơi mẫn cảm trên thân thể càng là nhạy bén, vừa phóng đãng lại vừa ma mị hút hồn người. Mà điển hình là Hạ Thường An – đã bị câu đến hồn điên phách đảo, theo bản năng không ngừng thao lộng trừu sáp bên trong y, chinh phục toàn bộ thể xác cùng tinh thần y.
Luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm đặc sệt bắn thẳng vào cúc huyệt, làm cho yêu tinh mỹ nhân nhịn không được phát tiết theo. Trên người dính đầy mồ hôi cùng dịch lỏng không phân rõ, Tùy Ngọc mệt đến mí mắt díp lại, vừa ngả đầu lên gối liền ngủ.
Hạ Thường An thu dọn sạch sẽ, ôm người vào lòng, đắp chăn, ngủ.
Thật muốn sinh thêm một tiểu bảo bảo ~
Bên phòng đối diện, Trương Tiểu Lâm ngáp dài một cái, xoa xoa hai con mắt nhập nhèm, Tùy Hạ chải răng cho bé, lau mặt xong xuôi rồi mới ôm bé lên giường.
“Tiểu Tùy ca ca, sau này lớn lên, Tiểu Lâm nhất định sẽ cưới ca ca làm vợ. . .”
“Được, Tiểu Lâm mau ngủ sớm mới nhanh cao, cao rồi sẽ có thể cưới ca ca làm vợ.” Tùy Hạ còn thật sự gật đầu, xoa đầu Tiểu Lâm, hai đứa nhỏ tay ngắn chân ngắn ôm nhau, rơi vào mộng đẹp.
END
Nhớ đọc thông báo nha mấy cô =))))