Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 72: Unlimited [2]

2.

Tùy Ngọc thực sự giữ lời hứa.

Tuy rằng trước giờ y chưa từng thất hứa, nhưng điều kiện này đưa ra là hấp dẫn nhất từ đó đến nay. Vì vậy Hạ Thường An kim thương bất ngã một đêm bảy lần lập tức đè người ra ăn sạch sẽ, không chừa chút vụn.

Tùy Ngọc tỉnh dậy vào gần trưa, cả người bủn rủn vô lực nhưng không khó chịu tí nào. Có lẽ tên kia đã cho y uống dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực. Ở thời đại này y học phát triển rất khá, mấy loại chuyện tinh tẫn nhân vong – hy sinh trên tình lộ gì đó hoàn toàn không xảy ra, cho nên y mới có thể can đảm mà sênh ca với hắn, đương nhiên là y cảm thấy chính mình được thoải mái nhiều hơn Hạ Thường An.

Thân thể không quen phát tiết nhiều như vậy, nhưng lâu ngày cầm giữ, hiện tại phóng khoáng một lần cũng không tồi. Tùy Ngọc đi vào nhà vệ sinh kiểm tra một chút, trừ việc hai miệng huyệt còn sưng đỏ thì không có gì bất thường.

Hỗn đản dám làm tới mức này. . .Tùy Ngọc mắng thầm, lại nghĩ đến bản thân chính là kẻ dung túng tên kia làm bậy, lại bối rối đỏ mặt. Y nhìn nhìn xung quanh, Hạ Thường An có lẽ đã về nhà hắn, bèn tự mình lấy thuốc ra muốn bôi lên chỗ nào đó để tiêu sưng.

Bất quá. . .

Hình như y bôi nhầm thuốc rồi. . .

Tùy Ngọc dang hai chân ngồi trước gương lớn, cắn môi thấy hai miệng huyệt dính dấp ‘thuốc’ lại bắt đầu tê tê ngứa ngáy, đỏ bừng hai má trừng cái nhãn KY to đùng trên lọ thuốc, tức khắc câm nín.

Y loay hoay không biết làm sao, xối nước lạnh du͙© vọиɠ cũng không tan, bèn mặc quần áo thật dày cố gắng quên đi cảm giác xao động. Nhưng y vừa đứng lên, từ trong hoa huyệt tràn ra một dòng chất lỏng chảy dọc theo đùi xuống chân.

Không muốn. . .

Tùy Ngọc biết rõ bản thân không phải người tùy tiện như vậy, chẳng qua là do buổi đêm quá phóng túng, ảnh hưởng đến hôm sau. Y khó nhịn bước đi tìm sữa uống, cảm nhận rất rõ qυầи ɭóŧ không ngừng cọ xát lên miệng hoa huyệt, còn lọt vào khe hẹp giữa hai đồi mông khiến y hổ thẹn không ngừng.

Chết tiệt. . .Tùy Ngọc đặt túi sữa xuống, kéo kéo qυầи ɭóŧ, bất ngờ thở dốc một tiếng, vì động tác kéo qυầи ɭóŧ mà vô ý cọ mạnh lên chỗ kia!

“A. . .” Dâʍ ŧᏂủy̠ không khống chế trào ra, chân tay mềm nhũn. Tùy Ngọc vội lê bước đến sofa, nhưng càng đi qυầи ɭóŧ cọ càng sâu, đã muốn cọ vào tận bên trong hoa hạch.

Y không tự chủ nhớ đến vật nóng cứng rắn đã từng khiến hai tiểu huyệt thoải mái, nhớ đến mùi hormone nam tính cùng hơi thở nóng rực của người kia, nhớ đến bản thân thả lỏng hoàn toàn vô cùng thích ý, hai cái tiểu huyệt liền loạn động run rẩy, làm cho y đỏ bừng mặt tự mắng mình không ngoan.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Tùy Ngọc chưa kịp hồi thần đã thấy Hạ Thường An mang thức ăn bước vào.

“Anh tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Tùy Ngọc yên lặng nhìn mặt trời đã muốn lên đến đỉnh.

Hạ Thường An rửa tay một chút, thấy Tùy Ngọc vẫn còn đứng tần ngần ở đó, sắc mặt đỏ bừng, nghĩ đến đêm qua có phải là mình làm anh ấy phát sốt? Liền vươn tay sờ.

Tùy Ngọc tránh xa tay hắn, Hạ Thường An hơi nhướng mày, lập tức cảm giác có bất thường.

“Ô? Bảo bối nhi, sao quần của anh có chút kì quái. . .”

Tùy Ngọc không tự chủ kẹp chặt hai chân, khẩn trương cúi đầu di di chân muốn chạy ra khỏi nhà bếp, nhưng miệng lại không khống chế rêи ɾỉ một tiếng, không khí nhất thời như giọt nước tràn li.

Hạ Thường An rất thức thời cường bách ôm người ném lên sofa, thô bạo kéo quần đối phương xuống, chỉ thấy trên vùng tam giác xinh đẹp đã ướt sũng một mảnh, qυầи ɭóŧ kẹt vào giữa hai mép hoa huyệt, theo động tác co rụt e lệ mà phập phồng lên xuống, phía trên nước oánh nhuận lấp lánh, tiểu tính khí hồng nộn cao cao giương lên, một bộ đòi an ủi, hình ảnh vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hắn khó có thể nhịn mà cúi đầu xuống, chẳng hề do dự hôn lên đó.

“!!! Cậu. . .!” Tùy Ngọc giật giật chân muốn chạy, oắt con kia lập tức nắm chặt hai bắp đùi y, phía dưới hoa huyệt đột nhiên ấm nóng bất ngờ, khỏi cần nói cũng biết Hạ Thường An đang làm gì.

Tùy Ngọc thậm chí không dám thở, chỗ kia. . .chỗ kia. . .

“Đừng, đừng làm như vậy. . .Rất bẩn. . .Không tốt. . .” Y đứt quãng nói, mặt đã khô nóng bốc cháy, đồng thời cảm giác tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lan ra tứ chi, khiến y nhịn không được muốn nhiều hơn.

Hạ Thường An đã sớm quen thuộc thân thể người này, nghe đến đây chỉ cười khẽ, liếʍ càng ra sức, cách một lớp vải qυầи ɭóŧ mà hôn cắn lên hoa huyệt da^ʍ lãng, lướt qua khe hẹp rồi tấn công lên tiểu tính khí cao cao giương lên. Bảo bối này rất mẫn cảm, hơn nữa trơn bóng sạch sẽ đẹp đến là mê người, chỉ dùng một tay là có thể bao trọn, mềm mềm khả ái giống hệt ai kia.

Hạ đại lưu manh vuốt nhẹ đỉnh đầu, tính khí yếu ớt run rẩy, rỉ ra giọt nước trong suốt.

“Thật nhiều nước, quả nhiên là anh vẫn chưa được thỏa mãn.”

“Im, im đi. . .Cậu biết cái gì. . .”

“Tôi biết chứ, tôi so với ai khác đều rõ hơn.” Hạ Thường An kéo dài giọng, trầm thấp tinh tế, gợi cảm kinh khủng. Hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt chuyên chú nhìn Tùy Ngọc, miệng khẽ hút hoa huyệt: “Thân thể của anh dâʍ đãиɠ đến mức nào.”

“Cậu. . .a! A~! Dừng lại!”

Hắn thả đầu lưỡi liếʍ càng nhanh lên tính khí, nước bọt cùng xuân thủy chảy dọc xuống hòa lẫn không biết đâu là đâu, Tùy Ngọc run bắn cả người, miệng nói dừng nhưng thực chất vô cùng khao khát, khao khát đối phương có thể lột phăng cái qυầи ɭóŧ ra mà liếʍ trực tiếp lên đó, ân, hảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

“Ưm!” Tùy Ngọc vốn chỉ nghĩ hắn muốn giúp mình chơi máy bay, ai ngờ cái lưỡi không biết liêm sỉ kia lại tùy thời chạy xuống phía dưới, nhẹ nhàng mà quét qua hoa huyệt một cái, khiến y tê dại ngứa ngáy!

Hạ Thường An cũng không phụ lòng trong mong của y, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ nhanh chóng tràn ra đều bị hắn liếʍ hết, chẳng ngại gì mà tách ra miệng huyệt sưng tấy, chọc vào bên trong.

“A~ Không nên. . .lưỡi đang khuấy bên trong. . .Chịu không nổi. . .a~” Dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra không giới hạn, tiểu yêu tinh vô thức giương chân ra càng rộng, đầu lưỡi không cứng rắn thô dài như cái kia nhưng cũng có một loại tình thú hứng cảm khác, nóng ấm ướŧ áŧ, mềm mại không xương, còn mô phỏng động tác ra vào hoan hợp mà khuấy tung bên trong, làm cho y sảng khoái không thể tả, vứt mất lý trí ra sau: “Ưm! Da^ʍ huyệt hảo thoải mái. . .Còn muốn sâu bên trong. . .”

Nước không ngừng chảy ra dính dấp đến mặt sau, y khó khăn co rút hai cái huyệt, bị liếʍ đến co giật thịt huyệt, ngứa ngáy đòi mạng.

Hạ Thường An biết y sắp ra, càng cố sức dùng lưỡi khuynh đảo bên trong hoa huyệt, đồng thời đưa tay an ủi cúc huyệt cùng tính khí, làm cho ba bộ vị mẫn cảm nhất đều hưng phấn kêu gào.

Tùy Ngọc cảm giác bên trong hoa huyệt nóng không nói được, toàn thân muốn hóa thành tro, song song đó vách huyệt co rút càng nhanh, thèm khát càng lớn. . .Ra!!

“A, nha~~”

Hạ Thường An ngẩng đầu lên, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ bắn lên cao, hoa huyệt mở rộng hết cỡ, vừa sưng vừa ướt, dâʍ đãиɠ vô cùng. Tùy Ngọc thở dốc chẳng lui, bởi vì sau cao trào vẫn chưa thấy thích thú, chung quy cũng là do đầu lưỡi chưa chạm đến chỗ cần tới, nên chỉ càng làm cho lãng huyệt khiếm khuyết dâng cao. Tính khí vẫn chưa phát tiết được, nghèn nghẹn chọc y khó chịu, cúc huyệt phía sau cũng bắt đầu tê tái, khát cầu được thương yêu.

Y nức nở nhìn hắn, lung tung dùng ngón tay kéo căng hai đại huyệt, ấm ức cầu xin: “Cho ta, cho ta. . .”

Nhìn huyệt trước huyệt sau đều đỏ tươi trương ra, Hạ Thường An ánh mắt tối tối: “Tao huyệt của anh sưng. . .”

“Mặc kệ! Sưng cũng không sao, tôi muốn, tôi muốn. . .Thường An, thật là ngứa quá, tôi sẽ chết mất. . .!”

Du͙© vọиɠ quá lớn che lấp cả lý trí, tiểu yêu tinh giãy dụa khóc lên, Hạ Thường An cũng chẳng cố kỵ gì nữa, lấy ra vật cứng sớm đã phát động một hơi tiến lên, đâm vào cái hoa huyệt cực kỳ đói khát kia.

“A, a! Thật lớn, đến. . .! Muốn ăn hết. . .Hảo thích. . .!” Hoa huyệt điên cuồng co chặt hút côn ŧᏂịŧ sâu đến tận cùng, tham lam giữ lấy không muốn rời ra, mép huyệt đỏ au co giật liên hồi, hưng phấn đến mức không khép nổi, xuân thủy ròng ròng chảy, cảnh tượng phóng đãng bất kham.

“Đợi một chút, tôi còn có lễ vật.” Hạ Thường An ôm eo y, khẽ cười nói: “Sẽ thỏa mãn anh.”

“A~! Cúc huyệt cũng bị cắm, ân!” Tùy Ngọc không thể nhìn thấy phía sau, chỉ cảm giác đồ chơi giả vừa thô vừa dài kia đâm vào cúc huyệt rất tốt. Đồ chơi một đường sáp nhập sâu trong hậu đình, côn ŧᏂịŧ của Hạ Thường An cũng cắm lún trong hoa huyệt, hai tiểu huyệt đều được nhồi đầy, trong phút chốc khiến y sung sướиɠ đến cứng người, vặn eo lắc mông vô cùng cơ khát.

“Hoa huyệt bị chơi, cúc huyệt cũng bị chơi, ân, thích quá! Muốn bay a~ Mau, mau thao hai đại huyệt, thao đến càng da^ʍ lãng. . .” Mỹ nhân điên đảo kêu rên, hai cái huyệt thi nhau hút chặt vật đang xâm nhập phát ra tiếng nhóp nhép da^ʍ mỹ, thịt huyệt co rút không ngừng, vừa khép chặt chẳng muốn cho vật lớn thoát ra vừa hối hả mở rộng hết cỡ, hòng nuốt được càng sâu. Mép hoa huyệt chặt đến gần như trong suốt, chậc chậc mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, nhục huyệt phía sau cũng không chịu thua kém mà liên tục quấn quít đồ chơi, bởi vì đồ chơi kia không thể trướng to nên có phần không hài lòng.

“Ư, ư! Muốn của cậu, của cậu. . .”

“Của tôi vẫn đang ở đây mà.” Giọng kẻ nào đó bị câu đến khàn khàn du͙© vọиɠ, thắt lưng dẻo dai hung mãnh như gió quét hối hả ra vào. Giờ phút này hoa huyệt đã bị thao đến vô pháp khép lại, co giật tươm nước, eo nhỏ Tùy Ngọc cũng bị đâm tới mức không đứng thẳng nổi, cái mông cong ra phía sau, ngậm chặt đồ chơi đang rung bần bật. Thịt huyệt bên trong thoải mái không chịu nổi, càng sung sướиɠ càng co chặt sít sao, làm cho hai bên đều thỏa mãn không nói nên lời.

Hạ Thường An ghì chặt hai tay Tùy Ngọc lêи đỉиɦ đầu, hung hăng lui ra ngoài, kế tiếp hắn muốn thao đại da^ʍ huyệt phía sau, bởi vì hắn không có ý định làm Tùy Ngọc bị thương.

“A, a!” Tính khí theo động tác hai người mà va đập lung tung, mỹ nam dâʍ ŧᏂủy̠ ràn rụa giãy dụa dưới thân nam nhân, cúc hoa xinh xắn bị vật lớn cường hãn xâm chiếm, kɧoáı ©ảʍ đánh úp gần như cực hạn khiến Tùy Ngọc thở dốc không ngừng. Hậu đình hoa so với hoa huyệt phía trước là càng khó hầu hạ, nhưng một khi đã chạm đến điểm bí ẩn kia thì liền có cách giải quyết.

“Nhanh, nhanh một chút. . .”

“Đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi a bảo bối, bằng không. . .”

Cạch.

Tiếng cửa mở bất thình lình khiến hai người đang dây dưa trên sofa cứng đờ, Hạ Thường An quả thật ‘nhanh một chút’ nhảy bổ tới túm lấy tấm khăn trải bàn phủ lên người Tùy Ngọc, chính mình – vẫn nguyên tem nguyên kiện kéo khóa quần, cắn răng kéo áo phủ xuống nơi tình yêu thăng hoa. . .

Tùy Hạ năm nay vừa tròn năm tuổi, đôi mắt lúng liếng đen như mực, hai má không tính là phúng phính lại rất ưa nhìn, gương mặt trái đào hồng hồng khả ái, quả thật là tiểu tiên đồng tại thế gian – lúc này đang nắm tay một đứa bé khác thấp hơn nó tận nửa cái đầu, cũng đồng dạng mắt to môi đỏ, đáng yêu hết phần người khác.

Trương Tiểu Lâm hiếu kỳ ngó hai sinh vật trên sofa, lễ phép chắp tay cúi đầu chào: “Cháu chào hai chú!”

Tùy Ngọc vẫn còn chưa hết sợ, lắp bắp: “Chào Tiểu Lâm. . .Ách. . .Tiểu, Tiểu Hạ về rồi đấy hả. . .”

Tùy Tiểu Hạ không biết học vẻ mặt than của ai, nghiêm túc gật đầu: “Chào ba ba, chào cha.”

“Ha ha. . .” Hạ Thường An nghẹn, hai đứa nhỏ này, sao lại chọn ngay lúc gay cấn xuất hiện vậy?

Tức thời hắn liền nhận được tin nhắn từ bạn tốt Trương Tiểu Phàm:

[Bọn tớ đi du lịch mấy ngày, Tùy Tiểu Hạ đã đồng ý sẽ chiếu cố Tiểu Lâm nhà chúng tớ rồi, hy vọng các cậu sẽ có những phút giây vui vẻ, bye bye~]

“. . .”

Cái thế giới đầy giả dối này!

Tùy Hạ không quan tâm vẻ mặt rạn nứt của a cha và sự bất thường từ ba ba, nghiêm cẩn dắt tay bé Tiểu Lâm lên lầu, vô cùng cao lãnh nói: “A cha và ba ba cứ chơi thoải mái đi ạ, tụi con đóng cửa là được.”

Tùy Ngọc: “. . .”

Nội tâm người lớn gào khóc ngao!