ABO. Toàn H. Ngọt.
Rut: kí©ɧ ŧìиɧ tố, chất dẫn dụ.
-----------
“Ha. . .ha. . .”
Ngón tay trắng nõn thon gầy tại cửa huyệt phía sau run rẩy cắm sâu, móng tay gãi nhẹ mép huyệt, huyệt khẩu đỏ hồng sóng sánh chứa đầy nước khẽ run lên một chút, tí tách chảy ra giọt nước, dưới mặt đất đã đọng lại một mảng trong suốt không nhỏ. Thiếu niên khó khăn kéo ra qυầи ɭóŧ, tăng thêm một ngón tay cắm rút ra vào tiểu huyệt, tính khí nhỏ xinh phía trước giật giật dần giương lên, bao qυყ đầυ mở ra, để lộ lỗ nhỏ đáng yêu lún phún phun ra dâʍ ɖị©ɧ thơm lừng.
Có lẽ là áo sơ mi đồng phục thô ráp so với làn da mềm mại của thiếu niên, hai đầu nhũ trước ngực đã dựng thẳng từ bao giờ, ma sát ma sát với vải vóc sinh đau. Thiếu niên nhịn không được kéo cao áo sơ mi, kẹp lấy đầṳ ѵú bên phải không ngừng xoa nắn, ngón cái cùng ngón trỏ dùng lực bóp mạnh lên vυ', khiến nó càng trở nên diễm lệ mê người.
Kêu lên một tiếng thỏa mãn, thiếu niên càng ra sức chơi đùa thân thể, không hề biết rằng âm thanh nũng nịu ngọt ngào cùng mùi chất dẫn dụ nồng đậm lan tỏa khiến người ta xương cốt mềm nhũn đã hấp dẫn một người khác đến đây.
Là mùi Omega phát tình.
Chất dẫn dụ như ma như quỷ len lỏi trong từng sợi không khí, mang theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt cùng ngọt nị trí mạng tấn công hạch thần kinh của Vương Tuấn Khải. Hắn mở to mắt trân trân nhìn tiểu Omega nằm phủ phục dưới đất bày ra bộ dáng dụ dỗ chết người, thân thể không tự chủ bước đến gần.
Kí©ɧ ŧìиɧ tố Omega đột nhiên tăng mạnh.
“Ưm, ưʍ. . .?. . .Ai. . .”
Hương vị bá đạo tràn ngập xâm chiếm chỉ thuộc về Alpha xộc thẳng vào mũi khiến Omega giật bắn người, run rẩy càng lợi hại, cơ thể co quắp phản ứng dữ dội, tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ mê hồn lập tức biến thành tiếng kêu cao vυ't, động tác trên tay thiếu niên gấp gáp hẳn lên, thậm chí có thể nghe được âm thanh ngón tay hung hăng véo mạnh đầṳ ѵú và tiếng nước xì xì bắn ra từ Omega da^ʍ huyệt.
Ngẩng đầu lên, thiếu niên mở to đôi mắt ngập nước mờ mịt ngây ngốc triệt để làm cho Vương Tuấn Khải buông bỏ kìm nén, thở dốc ngồi xuống đối diện cậu.
“A . . .” Thiếu niên ngửa đầu khổ sở kêu rên, hướng Alpha nhúc nhích muốn đến gần, nhưng cơ thể mềm nhũn căn bản không có chút sức lực nào, làm cho tình cảnh quẫn bách yếu nhược càng thêm rõ rệt. Omega từ lúc sinh ra đã được định sẵn là không thể chống lại Alpha, lúc bình thường đã dễ dàng bị Alpha khí tức kiềm hãm chặt chẽ, lúc này kỳ phát tình chân chính tới gần khiến cho Omega càng mẫn cảm càng lệ thuộc, chỉ muốn ngay lập tức bị Alpha cướp đoạt.
Vương Tuấn Khải cử động đầu ngón tay, khẽ nuốt nước miếng, rốt cuộc vươn hai cánh tay săn chắc mạnh mẽ ôm lấy thiếu niên, hung hăng hôn xuống đôi môi đỏ mọng mê người. Thiếu niên thoải mái rêи ɾỉ, hùa theo động tác của hắn mà bám chặt vạt áo, dâng lên hai phiến môi mềm mại ngọt như kẹo đường tùy ý hắn gặm cắn.
Vương Tuấn Khải nhận được tin tức tố Omega chủ động quấn quít ngay chóp mũi, tế bào Alpha trong cơ thể hắn kịch liệt đấu đá, máu huyết nhanh chóng sôi sục như dung nham, liền không thể khống chế mà ấn Omega vào l*иg ngực, sờ soạng vuốt ve khắp cơ thể bóng loáng nóng hổi kia. Xúc cảm trên tay quá tốt đẹp, mà nước bọt của thiếu niên chẳng khác nào xuân dược ngọt lịm ngon lành đến mụ mị, làm cho hắn không nỡ buông ra, tham lam liếʍ láp hút sạch nước bọt trong miệng thiếu niên, hôn đến mức Omega thở không nổi mềm nhũn ra.
Kí©ɧ ŧìиɧ tố trong không khí đã tăng đến cực hạn, lan tỏa mùi hương nồng đậm mê hoặc, đủ để lệnh cho Alpha trong phạm vi trăm dặm phát cuồng mà lao tới. Vương Tuấn Khải chú ý đến xung quanh đã có mấy người đỏ bừng mặt chạy đến gần, liền gầm nhẹ một tiếng, bế thiếu niên lên hùng hục chạy đi.
Bọn họ đang ở trên lầu mười của học viện quân sự, tuy rằng lúc này trong trường không có nhiều người nhưng tất cả bọn họ đều là Alpha, Vương Tuấn Khải âm trầm nhìn bọn họ đuổi theo phía sau, siết chặt thân thể thiếu niên, tung người nhảy ra cửa sổ!
Chiếc vòng sắt trên tay hắn bay ra, tổng hợp ion tạo thành cơ giáp màu lam đậm uy phong hùng dũng, thân cao mười mét, chất liệu vibranium, phía trên vai khắc ấn ký năm sao thể hiện cho cấp bậc huyền thoại, chỉ có Alpha tinh thần lực cấp SS mới đủ sức điều khiển. Vương Tuấn Khải không hề chần chừ nhảy lên tay cơ giáp, chui vào khoang thuyền lái cơ giáp phóng đi mất.
“Ngô, ngô. . .ưʍ. . .”
Hai bóng người cơ khát ôm chặt lấy nhau chà xát cơ thể đối phương, quần áo xộc xệch tràn ngập chất dẫn dụ. ‘Xoạc’ một tiếng áo đồng phục của thiếu niên bị xé rách toạc một mảng bay sang một bên, quần cũng bị kéo xuống, gương mặt đỏ ửng hiện ra thần thái si mê ham muốn, quấn quít xoa xoa cổ Alpha, trúc trắc cùng Alpha hôn môi. Tiếng môi lưỡi va chạm lách chách liên hồi vang lên, thiếu niên còn ngại không đủ mà nâng mông cọ cọ vật gồ lên dưới hạ thân Alpha, Omega tiểu huyệt phía sau ròng ròng chảy nước tung tóe, hai chân run rẩy khó khăn cử động. Alpha phía trên càng không phụ lòng mong mỏi của cậu, vươn bàn tay to dày ấm áp bao bọc Omega tính khí, vừa vuốt vừa nắn, làm cho cậu khổ sở xen lẫn sảng khoái muốn bay, chẳng mấy chốc liền bắn tinh.
Xem ra đây là lần đầu tiên thiếu niên được người khác an ủi cho.
“Nói cho anh biết, em tên gì?”
Thiếu niên mở mắt mê hoặc nhìn hắn, vô thức nói: “Vương Nguyên. . .”
Vương Tuấn Khải chiếm được đáp án mong muốn, bàn tay không an phận chạy loạn bóp bóp phiến mông xinh xắn, bóp đến mức thiếu niên thoải mái kêu thành tiếng, lại bắt đầu dùng thân thể mềm dẻo như rắn câu dẫn hắn.
“Tốt lắm, em hiện tại rơi vào kỳ phát tình đầu tiên trong đời, nếu không có Alpha giúp đỡ em căn bản không vượt qua nổi. Trước hết anh dùng nước bọt đánh dấu em, đợi em tỉnh táo lại chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, có được không?” Vương Tuấn Khải nhìn thiếu niên an tâm cọ cọ trong ngực, trong lòng mềm nhũn nhịn không được muốn khi dễ cậu. Thiếu niên cái hiểu cái không ngây ngây ra, nghe ý tứ hắn không định giúp cậu giải tỏa nguồn nhiệt cùng cảm giác trống rỗng ngứa ngáy tại chỗ sâu bí mật, thân thể càng xao động dữ dội, dã thú đói khát cào cấu kêu gào, lập tức khóc ra: “Không, không muốn. . .”
“Ngoan, đừng làm loạn, anh không chắc mình có thể chịu đựng được . . .”
Alpha không ngoại lệ cũng có kỳ sinh lí, nhưng khác với Omega chỉ muốn được người vỗ về chăm sóc ôm ấp chở che, kỳ sinh lí của Alpha rất ác liệt. Alpha một khi đã phát tình, tất cả mọi thứ đều không là cái gì so với du͙© vọиɠ. Bạn đời của Alpha sẽ bị giày vò thảm, thậm chí có người chịu đựng không nổi phải nhập viện vì đuối sức, bởi vì một khi Alpha phát sinh ham muốn thể xác đều chẳng khác gì con thú mất trí, chỉ quan tâm việc làm sao có thể giải tỏa du͙© vọиɠ của cơ thể mà không hề kiêng nể đến tính mạng bạn đời.
Vương Tuấn Khải trước đây đã từng trải qua kỳ sinh lí một lần, hắn vẫn chưa có Omega cho bản thân nên hầu như đều nhốt mình trong phòng tập luyện chuyên dụng, mỗi ngày dồn sức vào kế hoạch chiến đấu đối kháng cực nặng để tiêu hao thể lực, căn bản không thể tưởng tượng ra nổi cảnh thiếu niên bị hắn mất trí mà giày vò dưới thân.
Hiện giờ cách lúc đó đã hơn một năm, ai biết cái kỳ sinh lí chết tiệt kia có quay lại hay không?
“Em muốn, em muốn. . .Khó chịu. . .Ngứa. . .Muốn, lấp đầy. . .” Vương Nguyên cố sức cọ xát thân thể lên người Alpha, vội vã mở bung cúc áo Alpha ra mà nhiệt tình dâng bản thân mình lên. Da thịt chạm nhau khiến cậu kêu rên sung sướиɠ, dường như đã phát hiện ra vấn đề mà hấp tấp cởϊ qυầи áo Alpha, khiến cho hai người đều xích͙ ɭõa dính chặt lấy nhau.
“Em, đừng động. . .Vương Nguyên, Vương Nguyên!”
Vương Tuấn Khải kích động cắn chặt răng, hai mắt đỏ sậm nhìn thiếu niên cầm lấy cự vật Alpha đang bừng bừng sinh khí. Alpha côn ŧᏂịŧ lúc sưng lên vô cùng dữ tợn, vừa dài vừa thô còn lớn hơn so với cánh tay trẻ con, một tay Vương Nguyên cầm không đủ, cậu liền dùng hai tay bắt lấy nó, lung tung vò vò, đem qυყ đầυ kề sát miệng huyệt khẩu đang mấp máy, lắc mông chà xát.
“Tiến vào, em muốn. . .đầy. . .ô ô. . .trống rỗng khó chịu quá. . .”
“Vương Nguyên, em đừng thử thách anh. . .” Vương Tuấn Khải nhịn rồi lại nhịn, dã thú trong người muốn nổ tung, thiếu niên như biết được phản ứng cơ thể của hắn, nhiệt tình chấm mυ'ŧ, cũng không biết lấy đâu ra sức lực ép hắn về phía mình, làm cho hạ thể hai người va chấn mạnh mẽ.
Vương Tuấn Khải trầm thấp kêu rên, trong một phút không tự chủ đỉnh qυყ đầυ nặng trịch vào cửa huyệt nhớp nháp, lập tức bị cảm giác tê tái như điện hấp dẫn không còn manh giáp, tước vũ khí đầu hàng.
“A---!”
Thiếu niên thoải mái rên lên, trống trải trong cơ thể được xoa dịu bất ngờ, toàn thân căng thẳng, bắt đầu đưa đẩy eo dùng tiểu huyệt nuốt trọn Alpha cự vật. Thiên tính hòa hợp khiến hai người nhanh chóng quyện thành một khối, giống như đường mật ngọt nị dính lấy nhau, không khí lưu động tràn ngập ý vị phiến tình, tiếng va chạm dồn dập gấp gáp mang theo chút si mê dần lắng đọng đánh tan mớ tỉnh táo còn sót lại, triệt triệt để để biến cái gọi là hoan ái trở thành giao hợp đơn thuần.
“A a! A! A!!”
Tiếng thở dốc trầm trọng của Alpha dần rõ ràng, hormone trong cơ thể đột phá giới hạn, cùng với Omega kí©ɧ ŧìиɧ tố hòa lẫn vào nhau, hỗn loạn trôi nổi. Mắt Vương Tuấn Khải dần biến đỏ, động tác càng lúc càng thô bạo, nửa người dưới như máy đóng cọc không ngừng trừu sáp nghiền nát tiểu u huyệt, khiến Omega chịu không nổi tiết tấu dồn dập như mưa rền gió dữ sóng cuộn ba đào, run rẩy kêu khóc, cửa động giãn căng hoàn toàn, hai chân buông thõng kiệt sức.
Vương Tuấn Khải lật thiếu niên lại, hung hăng cắn xuống phía sau cổ cậu. Da thịt mỏng manh đầy vẻ khêu gợi lưu lại dấu răng sâu hoám cùng máu tươi rươm rướm. Nước bọt luồn lách qua khe hở mất cảnh giác kia, tiến vào máu Omega, nhanh chóng khiến kí©ɧ ŧìиɧ tố chầm chậm dịu xuống, đồng thời Vương Nguyên cũng thanh tỉnh mấy phần.
Cậu không thể phát ra âm thanh nào ngoại trừ tiếng kêu rên, cơ thể cậu, đầu óc cậu, tất cả của cậu đều do người đàn ông này khống chế. Hắn bá đạo xâm lấn chiếm đoạt, cường hãn cưỡng ép, hắn mãnh liệt đòi hỏi, điên cuồng khai phá, tất cả đều khiến cậu thỏa mãn không nói nên lời. Tế bào trên người cậu kêu gào run rẩy, không phải vì chán ghét và căm hận hắn, mà bởi hưng phấn đến mức tê liệt. Vương Nguyên nằm úp sấp trong lòng Vương Tuấn Khải, thừa nhận sự độc đoán chỉ khi Alpha phát tình mới có, bị hắn đè ra lay động a lay động ngày ngày đêm đêm.
Làm làm làm, làm đến ngất xỉu, rồi lại vì bị làm mà miễn cưỡng tỉnh lại, trong suốt ba ngày liền.
Khắp sàn nhà đều là dấu vết ái muội.
Vương Nguyên co ro ngồi trên ghế, tay ôm cốc sữa, cả người sau khi tắm rửa khoan khoái nhẹ nhàng, mặc một cái áo quân phục, ngây ngốc nhìn Vương Tuấn Khải lau dọn tàn tích.
“Anh. . .xin lỗi.” Hắn đột nhiên đứng dậy, gãi đầu: “Lúc đó anh không kìm được, anh thực sự. . .”
Vương Nguyên đăm đăm nhìn hắn.
“Vậy là anh không muốn chịu trách nhiệm?”
“Ách, hả?” Vương Tuấn Khải ngu người.
“Thôi vậy, em về một mình được rồi. Coi như anh quên chuyện ba ngày nay đi, dù sao đối với anh cũng không quan trọng.” Cậu leo xuống sàn: “Quần áo của em bị anh xé rồi, em mượn tạm cái áo này mặc, lần sau sẽ giặt sạch trả cho anh.”
Mắt thấy người muốn đi, Vương Tuấn Khải gấp muốn lẹo lưỡi, không kịp nghĩ đã lớn tiếng nói: “Em, Vương Nguyên! Em có thể giặt áo cho anh cả đời được không?!”
Vương Nguyên híp mắt.
Vương Tuấn Khải chết máy vài giây, thừa thế tiến công: “Hai ta tuy chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng anh có thể dùng tính mạng đảm bảo, chỉ cần em chịu giặt áo cho anh cả đời, anh sẽ tình nguyện. . .”
Hắn đỏ mặt nói to: “Tình nguyện làm noãn lô ấm giường cả đời cho em!”
Vương Nguyên có thể tưởng tượng vẻ mặt khẩn trương của hắn, bâng quơ đáp: “Tùy anh.”
Kẻ nào đó hoàn toàn bị thoái hóa chỉ số thông minh, nhoẻn miệng cười đần.
END