Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 12: Hoàng Hậu, Trẫm Lười! [5]

5.

“Ưm,. . .”

Lại là ngươi nữa sao.

“Ngươi lại muốn làm cái gì nữa?!”

“Ồ, ngươi nhận ra ta à?” Đối phương trầm thấp hỏi, hiển nhiên không phải tên hái hoa tặc thực sự.

“Đương nhiên!” Ngươi nào phải tên hái hoa tặc đã bắt cóc ta a, đừng có gắp lửa bỏ tay người!

Còn có, tên sỏa hộ vệ này vậy mà chịu nói chuyện rồi sao?

Vương Nguyên nghiêng đầu né tránh kẻ đang gặm nhấm cổ mình, thở hắt một hơi, giãy dụa để hắn biết y đã tỉnh táo rồi. Đối phương khí tức âm lãnh, hơi thở mang theo ý vị dã thú khó có thể khống chế, tựa hồ đã bị chọc giận không nhẹ, bởi vì trên cổ truyền tới từng đợt cảm giác đau nhói.

“Ngươi, có thể đừng giống cún như vậy không. . .!”

“Ý ngươi nói là khuyển sao?” Âm thanh người nọ trầm khàn không giống bình thường, dường như bị đè nén giả dạng lại dường như là bị du͙© vọиɠ chi phối, khát vọng xâm lược và chiếm hữu hòa lẫn trong từng ngữ điệu, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống Vương Nguyên vào bụng: “Ta dĩ nhiên không ngốc như bọn chúng!”

Kỳ thực, hắn cùng khuyển có chung một đặc tính, chính là trung thành tuyệt đối với chủ nhân. Nhưng mà, hắn đã vi phạm vào điều luật này một lần, hiện tại lại phá vỡ nguyên tắc một lần nữa, không, là vĩnh viễn.

“Ta không chỉ cắn ở đây. . .” Hắn vươn ngón tay sờ sờ lên dấu răng ứa máu trên cổ đế vương, tham lam kéo một đường dọc xuống cơ ngực, chậm rãi di chuyển bàn tay đi khắp nơi: “Ở đây, ở đây, và cả đây nữa!” Ta muốn lưu lại dấu vết trên toàn bộ cơ thể ngươi!

Vương Nguyên kinh ngạc há hốc mồm, mẹ nó cái này cũng quá giật gân rồi, ai có ngờ hộ vệ mặt than bình tĩnh lạnh lùng nhà mình lại che giấu nội tâm phản nghịch như vậy!

Thế mà bình thường ngay cả một cái biểu tình hắn cũng không thể hiện ra!

Mười mấy năm trời để hắn sống không đúng với bản chất, cũng mệt hắn còn phải cải trang. Nếu Vương Tuấn Khải có ý định tạo phản, Vương Nguyên thật sự là trở tay không kịp. Giỏi lắm ái khanh, ngươi không đi làm ảnh đế thật phí của (nợ) trời ban! Ngươi thế mà qua mặt cả ta! Cư nhiên lừa gạt ta những hai lần!

Y giãy dụa hừ lạnh, nhếch miệng cười lạnh, có chút lười biếng nói: “Hộ vệ của ta đang ở gần đây, hơn nữa mai phục của huyện quan xung quanh rất dày, ngươi dù có lăng ba vi bộ hay yến tử phi cũng không thoát khỏi lưới trời l*иg lộng đâu!”

“Đừng hoa ngôn xảo ngữ, hộ vệ của ngươi làm sao biết ngươi đang ở đây?” Thấy Vương Nguyên còn hé miệng muốn nói gì đó, nam tử lập tức cúi đầu hôn y, nhìn người trong lòng vùng vẫy không thành, bộ dáng bị khi dễ ức hϊếp lại vô pháp phản kháng, sâu trong nội tâm hắn tràn ngập cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Đúng, phải như vậy mới đúng.

Đế vương bảo bối, chỉ có hắn mới được vũ nhục.

“Ngươi lại muốn làm gì?!” Vương Nguyên rùng mình cố gắng tránh bàn tay đang luồn vào quần áo xoa nắn cơ thể mình, lớn tiếng chất vấn: “Còn làm càn ta nhất định sẽ chém ngươi!”

“Chỉ dựa vào ngươi sao? Ngươi không có võ công, cũng không có độc dược phòng thân, ta việc gì phải sợ ngươi chém?” Ngữ khí đùa cợt trêu ghẹo kèm theo hành vi suồng sã bóp mạnh xuống hai cánh mông co dãn của nam tử khiến Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, tức tối gào lên: “Vương Tuấn Khải ngươi dừng lại cho ta!!!”

Sau đó. . .

Nam tử quả thật dừng lại.

“Cởi trói!”

Vương Tuấn Khải cứng ngắc nhúc nhích, tuân mệnh cởi trói cho Vương Nguyên, phất tay đốt nến rồi quỳ gối trước mặt y, cúi gằm mặt không nói lời nào.

“Sao vậy? Vừa nãy còn hùng hổ lắm mà?” Vương Nguyên khinh thường hừ hừ, lười nhác tựa vào khung giường, y phục đều bị cởi la liệt nằm dưới sàn, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo mỏng tanh cuối cùng làm cho y phá lệ gợi cảm, cũng khiến đầu óc Vương Tuấn Khải thanh tỉnh phần nào.

Vương Nguyên đưa chân cọ cọ bên má hắn, cảm nhận nhiệt độ nóng bừng từ gan bàn chân, không khỏi huýt sáo, cười đến là tà ác: “Không ngờ ta lại biết ngươi là ai chứ gì? Bất ngờ lắm đúng không? Tên ngốc này, đừng tưởng ngươi làm cái gì thì ta không hề biết!”

“Im lặng quá nhỉ? Muốn chối tội hay suy nghĩ đối sách qua mặt ta lần nữa đây? Có gan làm không có gan nhận, có khác gì tên hái hoa tặc ngoài kia đâu chứ?” Y cất cao giọng, dùng ngón tay nâng cằm đối phương lên, ép buộc hắn đối mặt với mình: “Vương Tuấn Khải, ngươi chơi vui lắm sao?”

“Không, hoàng thượng, thần. . .”

Vương Tuấn Khải bắt được thần sắc phức tạp lạnh lùng trong mắt Vương Nguyên, vô thức lên tiếng. Nhưng hắn không quên những gì mình đã làm với Vương Nguyên,  nhưng hắn tuyệt không hối hận. Khi ấy không, hiện tại cũng không, giờ phút này hắn chỉ có thể quỳ tạ tội, nếu Vương Nguyên thực sự muốn thiên đao vạn quả đem hắn ra lăng trì xử trảm, hắn cũng không thể oán trách một chút gì.

Vương Tuấn Khải đầu gỗ vẫn luôn chậm trễ chuyện yêu đương trai gái – từ nhỏ đã ý thức rất rõ, trước mặt Vương Nguyên, hắn chỉ có thể thần phục y. Cho dù dùng hành động ám trá cường bách chiếm lấy y, Vương Nguyên trong hắn cũng vẫn là hình tượng cao đẹp sạch sẽ, quý giá hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Hắn thực sự sợ y ghét mình, rồi lại nhịn không được muốn vấy bẩn sự đẹp đẽ kia, từng chút một bóc từng lớp vỏ bọc lười nhác của y ra, xâm nhập vào bên trong thấm vào linh hồn Vương Nguyên.

Vương Nguyên vô ngữ nhìn chằm chằm đỉnh đầu lại cúi xuống của hộ vệ nhà mình, khóe môi giần giật. Lúc này không phải là hắn nên nhào tới như con sói đói, hung hăng hôn cắn chà đạp chính mình rồi trịnh trọng tuyên bố mình chính là vật sở hữu của hắn sao? Sau đó không phải hắn sẽ mạnh mẽ rong ruổi trên người mình, bẹp bẹp bẹp, bẹp bẹp bẹp cho đến khi mình chịu chấp nhận hành động của hắn hay sao?

OK, tình tiết này đúng là giới hạn rating hơi quá, nhưng đây là điều đọc giả trông chờ nha!

Suy xét đến việc hộ vệ nhà mình sợ tội tự cung, Vương Nguyên thở dài, lười biếng chồm người choàng qua vai hắn, không để ý đến vẻ mặt giật mình của đối phương, thấp giọng nói: “Ngươi thế này bao lâu rồi?”

“Thần. . .cũng không rõ.” Thích một người cần có mốc thời gian sao? Hắn cũng không biết.

“Tại sao lần đó ngươi lại muốn cùng ta. . .?”

“Hoàng. . .thượng. . .” Vương Tuấn Khải ngơ ngác ngây người nhìn hoàng thượng kiêu ngạo ngồi trên đùi mình, hai chân vòng qua thắt lưng, ép sát khoảng cách giữa hai người với nhau.

Hơi thở nóng rực của Vương Nguyên phả lên mặt hắn, chóp mũi cùng chóp mũi ẩm ướt cơ hồ đυ.ng nhau, Vương Tuấn Khải nỗ lực khắc chế cảm giác muốn hôn đôi môi khêu gợi kia, ai biết được Vương Nguyên thế nhưng lại cắn lấy môi hắn trước, kɧıêυ ҡɧí©ɧ dụ dỗ: “Vậy ngươi có giỏi thì làm lại hành động đó lần nữa đi!!”

“Người. . .”

“Ta đang ra lệnh cho ngươi a.” Vương Nguyên cười nhẹ, dịu dàng dùng mông cọ xát vật dưới thân, thứ kia quả nhiên thành thành thật thật nóng lên, từng chút một cương cứng chọc vào mông y. Vương Tuấn Khải hóa đá cương vội vàng hồi thần, giọng nói mang theo sự kinh hoảng khó che giấu: “Hoàng thượng, thần, thần, thần tội đáng muôn chết!”

Nói xong ôm Vương Nguyên đặt lên giường, dập đầu xuống đất: “Thỉnh hoàng thượng ban tội chết cho thần!”

Thỉnh hoàng thượng ban tội chết cho thần!

Thỉnh hoàng thượng ban tội chết cho!

Thỉnh hoàng thượng ban tội chết!

Thỉnh hoàng thượng ban tội!

“. . .”

“Khục. . .khục khục khục. . .”

“. . .Hoàng thượng, thỉnh. . .”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha~” Vương Nguyên ghé vào đệm mềm cười đến chảy nước mắt, vỗ giường bình bịch đấm tay đấm chân. A trời ơi, thuộc tính trung khuyển của hộ vệ nhà mình quả là phát huy đúng thời điểm, cái gì mà ‘Thỉnh hoàng thượng ban tội chết cho thần’ chứ, thật hài hước!

Nói dễ nghe quá!

Biết y không dám chém nên mới cầu xin như vậy chứ gì!

“Ngươi thực sự không muốn làm sao?” Vương Nguyên từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười, nhếch miệng trào phúng: “Nhưng mà ta muốn!”

“. . .”

Gió lạnh xơ xác tiêu điều.

Vương hộ vệ đóng băng luôn rồi.

Hoàng thượng, hoàng thượng người vừa mới nói cái gì cơ?

Vương Tuấn Khải không khống chế được ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, bất chấp việc này có vi phạm vào tội khi quân hay không, hắn thực sự không hiểu tại sao hoàng thượng chẳng những không giận mà còn bắt buộc hắn cùng y này này lại kia kia?

Hay đây chỉ là vẻ bề ngoài của y, kỳ thực y đã sớm muốn hắn chết không tử tế để loại bỏ bóng ma ám ảnh?

“Hừ, đừng có mà nghi ngờ ta, ta là cửu ngũ chí tôn giả, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!” Vương Nguyên sờ cằm nhẵn thín, tiếu ý dào dạt: “Dám giả dạng hái hoa tặc khi dễ ta hai lần, còn dùng định lực vững vàng như bàn thạch cứng đối cứng với ta, giả vờ xin chết để lập đền thờ trinh tiết sao? Còn làm trái ý định của ta nữa! Ngông cuồng, quá là ngông cuồng! Ngươi phản rồi sao?!!”

“Thần không dám! Thần nguyện dùng sinh mệnh bảo hộ hoàng thượng cho đến thịt nát xương tan cũng quyết không từ nan!”

“Đã vậy sao lại còn không tuân mệnh?” Vương Nguyên ác ý đạp xuống đũng quần hắn, đột nhiên tiến tới nhét vào miệng hắn một chút bột phấn, đắc ý cười nói: “Hưa hưa hưa, xem ngươi còn chống đối được sao!”

. . .

Huyện quan thành công vây bắn hái hoa tặc, lúc đem quân chạy đến hiện trường chỉ thấy hái hoa tặc bị trói cứng thành cái bánh chưng, trên đầu cắm bảng viết rõ tội trạng, đồng thời ra lệnh cho huyện quan phải công tư phân minh xử xét tên hái hoa tặc này. Mặt lão ta tái xám, suýt chút bị dọa ngất, cái tên phản trắc kia cư nhiên là con trai lão!

“Cha, cha, con không làm gì hết mà cha, cứu con với cha ơi!!”

“Câm miệng tên nghịch tử, con ơi là con, mày bôi đen cả danh dự nhà ta rồi!”

Mà tại Nam Hoa Quán lúc này không bóng người, thủ vệ sâm nghiêm đứng thành một vòng quanh nam quán, tựa hồ nhân vật quan trọng bên trong còn chưa có đi ra.

Tiểu ảnh vệ chạy vội từ biên giới về muốn phi xuống nam quán, lại bị các ảnh vệ khác không tiếng động bịt miệng kéo đi. Nó khó hiểu gãi đầu, nghi hoặc hỏi: “Chủ tử đâu? Công tử đâu? Không ai bên trong sao? Hái hoa tặc đã bị bắt chưa?”

“Khụ, dĩ nhiên là rồi, nhưng mà. . .” Một ảnh vệ hiểu chuyện ngẩng đầu 45 độ, vẻ mặt đỏ bừng, nháy nháy mắt --- Các ngươi hiểu mà đúng không?

Tập thể ảnh vệ thấy hắn giật mí mắt liên tục, khó hiểu --- Ngươi bị đau mắt hột à? Nhìn thấy cái gì không sạch sẽ sao?

“Một lũ đầu đất.” Người nọ bất mãn mắng, rồi lại chìm vào suy tư: “Chủ tử và công tử lúc này đang. . .”

“Ưm, ưm~ Ưm~ a! Nhanh một chút, nhanh nữa lên. . .Ta muốn, ta muốn sâu nữa, ưʍ. . .”

“Hoàng thượng, người. . .”

“Lo mà cắm đi đồ ngốc, nếu cắm không tốt ta sẽ kẹp chết ngươi. . .!”

Nhân nhi giảo hoạt cười, mị nhãn như tơ, khóe mắt vương lại giọt lệ trong suốt, gương mặt ửng hồng đầy vẻ ướŧ áŧ hương diễm. Y đứng áp ngực vào bình phong, hai chân thẳng tắp, eo nhỏ uốn cong đẩy ra phía sau làm cho cái mông tròn nâng lên, dễ bề cho nam tử đâm rút. Mông y lắc lư liên tục, vểnh lên cao cao, lộ ra nhục huyệt đang nuốt trọn côn ŧᏂịŧ dữ tợn, đồng thời cũng phơi bày vẻ phóng đãng tiêu hồn thực cốt.

“Mạnh nữa, ngươi chưa ăn cơm sao? Lần trước ngươi hùng hồn lắm mà, còn kìm nén không phát ra âm thanh nào!”

Vương Tuấn Khải lần trước ỷ vào việc Vương Nguyên không biết hắn là ai nên mới không tiết chế, lúc này nội tâm đã triệt để bị Vương Nguyên biết hết, không dám manh động, bị y mắng như vậy cũng không làm ra vẻ gì quá phận, chỉ hung hăng đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu trong nội bích, bị cái nóng bỏng ẩm ướt nơi đó làm cho run rẩy, côn ŧᏂịŧ lại trướng to một vòng.

“Ưm, nhồi đầy rồi. . .” Vương Nguyên thỏa mãn thở dài, mông nhỏ ra sức co rút hút chặt côn ŧᏂịŧ, kích thước to lớn vô cùng phù hợp làm tiểu huyệt căng chặt ra không chút kẽ hở, làm cho khoảng trống trong người y được lấp đầy, cũng cảm giác được người phía sau dần có xu thế kích động.

Hắc, thanh lâu không thiếu nhất là gì?

“Ngươi hiện tại đã trúng thất tiên dược – hồng bài dược vật của Nam Hoa Quán, còn cùng ta thân thiết kín kẽ thế này.” Y vươn tay sờ sờ lên nơi hai người kết hợp, thấp giọng cười khẽ: “Còn muốn chối bỏ trách nhiệm?”

“Thần. . .” Vương Tuấn Khải suy suyễn thở dốc, vòng tay ôm eo người phía trước, vùi đầu vào vai y cọ cọ, tuyên thệ trung thành: “Thần sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Hảo, quân tử nhất ngôn.. . .Ưʍ. . .”

“Hoàng thượng, phiền người. . .”

“Ân. . .? A, a! Ngươi, a~”

“Hoàng thượng người rêи ɾỉ thật dễ nghe. . .Kêu lớn một chút, thần muốn nghe. . .”