Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 10: Hoàng Hậu, Trẫm Lười! [3]

3.

Vương Tuấn Khải là một hộ vệ chính trực ngay thẳng chứ không phải tên ngốc xuẩn manh.

Trong tay của một đế vương mà hậu cung vắng tanh không bóng người, cư nhiên lại chứa loại sách bí kíp tuyệt mật như vậy.

Sở dĩ Vương hộ vệ cho rằng thứ này là bí tịch hiếm có khó tìm là bởi vì, Đại Viễn vương triều không hảo nam phong. Nhiều kẻ còn cho rằng nam nam luyến ái là đi trái với đạo luật thiên thư, sẽ làm cho thần nhân cộng phẫn, nước mất nhà tan, cho nên nam phong luôn là chủ đề cấm kỵ không ai dám nhắc tới, đồng thời khinh thường những kẻ thích theo trào lưu này.

Đương nhiên, xét trong giới quan quyền mà nói, nuôi vài nam sủng trong nhà cũng không phải quá đáng. Bất quá, một hoàng đế lại có loại sách này bên cạnh (hình như còn là sách gối đầu giường) có phải là không bình thường không hả?

Hơn nữa, sao y không đưa hắn xuân cung đồ của nam nữ mà lại chọn đông cung tam thập lục thế?

“Ngươi a, hảo hảo học tập nhiều một chút, đừng có suốt ngày cúi gằm mặt dán dính lên người ta. . .” Vương Nguyên nằm nghiêng trên giường, hai tay chống ra phía sau, tư thế từ trên cao nhìn xuống lộ ra cái cằm trắng nõn cùng xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Y cọ cọ gang bàn chân lên má Vương Tuấn Khải, lười nhác thở dài một tiếng: “Ta đi ngủ trước, giờ cơm cũng đừng gọi ta.”

Âm thanh từ tính khêu gợi, lẫn vào một tia dụ dỗ khó đoán, thân hình thon gầy giấu sau lớp vải mềm thoáng nhẹ nhàng ngã xuống. Tà mị quyến rũ như vậy, khiến người ta cầm lòng không được mơ tưởng đến y càng nhiều hơn. Vương Tuấn Khải mi mắt không động thân không động nhưng lỗ tai đã sớm đỏ bừng, vật dưới thân càng không có nghĩa khí mà trướng to, bất quá gương mặt hắn vẫn bình thản im lặng, nếu không phải Vương Nguyên có khả năng bắt được sóng âm của đồng loại, phỏng chừng còn bị tên hộ vệ mặt người dạ thú này lừa thảm.

Nhưng mà, thật không may cho hắn.

Thân là một tiểu thụ thuần 0 có IQ cao bằng chỉ số nhan sắc, Vương Nguyên tỏ vẻ, trước kia ở hiện đại y không có điều kiện câu đổ tiểu công làm ấm giường vừa ý, bây giờ mục tiêu ngon miệng ở ngay dưới mí mắt, tài nguyên hữu dụng nhất chình ình trước mặt, còn không tấn công thì đợi cái gì nữa?

Kẻ cho rằng đế vương có thói quen ngủ trần trụi chắc hẳn chỉ có Vương Tuấn Khải. Y sẽ không nói cho hắn biết, chỉ khi có mặt hắn ở tẩm cung, y mới cố ý bày ra dáng vẻ lười biếng không xương kia, một bước khiến hắn liêu xiêu, hai bước làm hắn điêu đứng, bước thứ ba. . .Vương Nguyên cười cười, lăn vào trong giường liếʍ môi, tên đầu gỗ này không biết chừng nào mới hành động.

Một tiếng động nhè nhẹ ở cửa sổ cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, ảnh vệ nhanh nhẹn chuyền cho Vương Tuấn Khải một phong thư dán kín. Hắn có điều suy xét mà mở ra xem, không nhanh không chậm đánh thức Vương Nguyên.

“Hoàng thượng, mật báo ở biên giới nói trong vòng nửa tháng nữa huyện quan ở Tây Châu sẽ mang một số lượng lớn muối từ ngoại bang đến, trước mắt mật thám đang thăm dò kẻ vận chuyển muối thông đồng với huyện quan là ai, theo sắp xếp người nọ sẽ trà trộn vào đội ngũ của đối phương. . .” Vương hộ vệ ngập ngừng một lát, thấy Vương Nguyên nhắm mắt nhưng biết rõ y chưa ngủ, bất giác hạ giọng trầm thấp: “Còn có, nơi này cách biên giới không xa, nhưng đã có ác nhân hoành hành, thỉnh hoàng thượng chú ý những kẻ vô sự xum xoe, bọn chúng có thể là, có thể là. . .”

“Là cái gì?”

“Là hái hoa tặc.” Vương Tuấn Khải thở hắt, thấy Vương Nguyên nâng mí mắt nhập nhèm vươn tay vỗ vỗ đùi hắn: “Có ngươi ở đây rồi ta còn sợ cái gì nữa.”

Người tin tưởng ta vậy sao?

Vương Tuấn Khải rất muốn hỏi y một câu như vậy, nhưng hắn cái gì cũng không nói, buông rèm đắp chăn cho Vương Nguyên rồi lùi ra ngoài.

. . .

Khách điếm buổi đêm chỉ có tiếng gió nhè nhẹ lùa qua khe cửa, một mùi hương thơm lừng len lỏi trong không khí chui vào phổi Vương Nguyên. Y giật mình tỉnh giấc, vừa mới hé miệng muốn la to thì đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen.

Vương Nguyên tỉnh lại vì sự ẩm ướt nóng rực đang chạy khắp cổ y.

Y giãy dụa lắc đầu, đổi lại chỉ là tiếng cười khàn đặc xa lạ. Trên mắt bịt kín một tầng vải đen, tứ chi vô lực buông thõng, xem ra thứ y trúng phải không chỉ có thuốc mê mà còn có tán tâm dược, toàn thân không có nổi một chút sức lực làm cho Vương Nguyên hốt hoảng không yên.

Lẽ nào là. . .hái hoa tặc?

“Ngươi biết ta là ai sao?” Y hổn hển thở, trong đầu vì tác dụng của thuốc mà rối tinh rối mù, chóp mũi ươn ướt ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt lượn lờ trong không khí, trí não lại càng hỗn loạn đặc quánh. Đối phương không đem sự phản kháng của y để vào mắt, thong thả dùng ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu cháy tham lam nhìn Vương Nguyên, đầu lưỡi không ngừng di chuyển lên xuống, cố tình liếʍ lên mạch máu trên cổ y. Y có thể xác định đây là một đại nam nhân so với mình cường hãn hơn, sức vóc và thể lực đều mang hơi thở dã thú, đặc biệt là hô hấp nóng rực đầy ý vị du͙© vọиɠ kia làm Vương Nguyên khó có thể khống chế mà căng thẳng, đồng thời ẩn ẩn một tia nghi hoặc lạ thường.

“Ngươi. . .là ai. . .ư. . .” Vương Nguyên cảm thấy hơi thở đối phương đang tới gần, nhiệt khí phả ra hầu như đối diện với gương mặt mình, trong phút chốc y cứng người lại, môi run run kìm nén tiếng rêи ɾỉ.

“A. . .”

Trong phòng phát ra âm thanh mềm mỏng yếu ớt như tiếng mèo con mới sinh, vạt áo lỏng lẻo bung xả ra ngoài, người trên giường vô lực nằm rũ xuống, mái tóc dài tán loạn xinh đẹp, nội khố tuột ra, để lộ cảnh xuân phong hoa tuyệt đại khiến hô hấp hắn không kìm chế nổi. Nam nhân sùng kính hôn lên nơi kia một cái, nhẹ nhàng chạm vào từng chỗ từng chỗ mẫn cảm trên người Vương Nguyên.

“Đừng, không, đừng như vậy. . .A, nha. . .!” Tiểu Vương Nguyên bị liếʍ mạnh một cái, lập tức có khí thế bừng bừng phấn chấn, từng chút một dựng thẳng lên khả ái, màu hồng phấn đáng yêu bao bọc lấy toàn thân ngọc hành, qυყ đầυ hơi đỏ dần dần mở ra, phồng to hơn mức bình thường, bề mặt trơn bóng không chút tỳ vết, xinh xắn dễ thương không giống cái của nam nhân bình thường.

Nam nhân thấy y có tinh thần như vậy, dường như ngẩn ra, không nghĩ tới phản ứng của vật nhỏ lại manh chết người. Hắn tựa hồ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trúng tà mà hấp duyện thật nhanh, đem ngọc khí chưa từng bị trêu đùa qua ngậm vào miệng, lấy lòng mà hầu hạ tiểu  Vương Nguyên.

Ngọc trụ được khoang miệng nóng ấm bao bọc toàn bộ, lỗ nhỏ mẫn cảm trên qυყ đầυ bị người ta liên tục liếʍ qua liếʍ lại làm cho hai chân Vương Nguyên mềm nhũn, nửa muốn rụt về nửa muốn đưa đẩy, y nhúc nhích mông cố gắng thoát khỏi miệng nam nhân, nhưng cơ thể bị hạ thuốc không có chút sức nào, rõ ràng yếu thế hơn nam nhân kia rất nhiều.

“Ưm, đừng, ưm, đừng mà. . .” Kɧoáı ©ảʍ tê liệt nơi hạ phúc khiến Vương Nguyên nhịn không được run rẩy, rốt cuộc lần đầu tiên không chịu nổi mà bắn ra, nước mắt sinh lý tuôn trào thấm ướt đẫm mảnh vải đen, thân thể cũng nổi lên một tầng ửng hồng. Nam nhân buông ngọc hành ra, tự mình nuốt xuống dịch đặc sệt mang mùi vị đặc trưng nam tính xuống cổ họng, có chút luyến tiếc mà liếʍ liếʍ môi.

Nếu hắn có thể bỏ xuống băng vải màu đen kia, phải chăng hắn sẽ nhìn thấy đôi mắt sũng nước đong đầy phong tình đào hoa của nhân nhi? Phải chăng sẽ được nhìn thấy khát vọng xấu hổ lẫn mê hoặc khôn cùng giấu sâu trong tận gốc rễ?

“Ư. . .” Vương Nguyên rên lên gợϊ ȶìиᏂ, nam tử có chút không tin được nhìn chằm chằm bờ môi hé mở của đế vương, tựa hồ không biết y có thể rêи ɾỉ câu nhân như vậy. Hắn dường như thương tiếc lại tựa hồ là hiếu kỳ sờ lên cánh môi mềm mại, đưa tay vào miệng Vương Nguyên chọc đông chọc tây. Vương Nguyên tức giận cắn hắn một cái, trên đầu ngón tay tóe máu, nam nhân vội vàng rút ra, kéo theo sợi chỉ bạc oánh nhuận óng ánh.

Ánh mắt hắn trầm xuống, tay hắn nhẹ tách bắp đùi Vương Nguyên sang hai bên, chầm chậm đưa thuốc mỡ bôi trơn vào chỗ kín đáo bí mật. Vương Nguyên giãy dụa lắc đầu, mơ hồ nhận ra nam nhân có chút khẩn trương, lần mò theo khe mông trắng mịn tìm đến huyệt đạo co dãn, chầm chầm đẩy ngón tay dính thuốc mỡ vào trong.

Tiếng nhóp nhép bất thình lình vang lên làm đầu óc hắn trống rỗng, yết hầu căng thẳng di chuyển, nhịn không được cúi đầu nhìn. Nơi đó vừa ướt vừa dịu dàng bao bọc lấy ngón tay hắn, trên mặt rỉ ra dịch lỏng không tên, từng chút một thấm ướt sàng đan phía dưới, hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.

“Ngươi, muốn, làm, gì. . .” Vương Nguyên cắn môi, không chịu được áp lực từ phía sau, thân thể mẫn cảm rất nhanh nóng lên, phía trước dần hồi sinh cương cứng lần nữa, phía sau lại mềm xuống ướt sũng khó chịu. Thuốc mỡ loạn dính trên mông y, tại khe hẹp làm mưa làm gió, cùng với động tác tay – không ngừng va chạm nới lỏng nơi kia ra, làm y thấp thỏm không yên.

Nhiệt độ nóng rực từ u huyệt truyền đến làm cho thuốc mỡ tan chảy, nhanh chóng khiến miệng huyệt trở nên mềm xốp. Mông thịt vô thức co rút khiến miệng huyệt phát ra âm thanh gợi cảm, làm người ta điên đảo trầm mê.

Đẹp quá.

Nam tử nhịn không được hô hấp nặng nề, gắt gao ngắm nhìn u huyệt bé nhỏ đang dần dần chịu được độ rộng của một ngón tay. Khi hắn nhẹ gảy một cái, người phía trên sẽ khó nhịn kêu rên, hai chân run bắn vô thức khép lại, lại bị hắn vặn bung kéo ra, tạo thành tư thế khiếm nhã phong tao. Thuốc mỡ làm cho hậu đình chật hẹp dần dần mềm mại rộng ra, đủ cho hai, ba ngón tay chui vào đâm đâm rút rút.

U huyệt mềm xuống dễ dàng hút chặt ngón tay, cắn chặt lấy nó như cọng rơm cứu mạng. Tiếng lép nhép do nước dính phát ra quanh quẩn trong phòng khiến con ngươi nam tử co rút, mang dạ minh châu đến soi rõ cảnh tượng da^ʍ mỹ bên dưới. Không nhìn thì thôi, hắn vừa liếc mắt hô hấp đã cứng lại, sỗ sàng trắng trợn nuốt nước miếng. Nơi kia quá đỗi mê người, sắc màu hồng nhuận, bề ngoài trơn bóng, mị thịt ướŧ áŧ nuốt lấy ngón tay hắn, không ngừng phân bố chất dịch trong suốt. Mà nhân nhi cũng bị đùa thở dốc, quẫn bách nghiêng đầu, yếu ớt chất vấn: “Ngươi,. . .a. . .rốt cuộc muốn làm. . .ngô. . .”

Nam tử có phần mất khống chế nhào đến hôn xuống môi lưỡi Vương Nguyên, tích cực liếʍ mυ'ŧ truy bắt chiếc lưỡi trong miệng y, cọ xát ma sát môi cánh hoa đến đỏ bừng suýt chảy máu, tham lam màu hút lấy nước bọt trong miệng y. Vương Nguyên bị hắn hôn nhũn ra, chân hơi thả lỏng, lập tức có một vật to lớn chen chúc tiến vào.

“Ưm, a!” Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng Vương Nguyên vẫn không nén nổi tiếng kêu đau, nơi kia khá nhỏ so với kích thước của cự vật, khiến cho qυყ đầυ vừa mới chạm được một chút đã kẹt lại cơ vòng. Nhưng hiển nhiên y đã đánh giá thấp mức độ thích nghi của tiểu huyệt, khi nam nhân đồ mồ hôi đâm vào không được rút ra không xong, tiểu huyệt đã tự mình giãn ra, như thể cổ vũ nam nhân nhanh chóng tiến vào.

Một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào vang lên, màn trướng dừng một chút, sau đó kịch liệt lay động.

Thiếu niên y quan bất chỉnh nằm trên giường nỉ non, tính khí giữa hai chân giương cao, mông lắc liên hồi, bị động thừa nhận trừu sáp điên cuồng từ người đối diện. Y mở lớn chân, đầu ngửa ra sau, hai tay bị dây trói siết chặt lưu lại vệt hồng ngân nông sâu. Hạ thể bị người nắm chặt, áp sát không chút kẽ hở, va chạm điên cuồng kịch liệt khiến y thở không kịp, uất ức nỉ non nỗ lực làm giảm bớt kɧoáı ©ảʍ đột ngột xuất hiện trong người, nhưng y cố thế nào cũng không theo nổi tiết tấu của nam nhân, ngược lại tiểu huyệt bị xâm phạm càng chảy ra nhiều nước, hòa lẫn cùng cao dược tí tách phun tung tóe.

Vương Nguyên ngượng đỏ bừng, y nào biết lần đầu tiên của mình lại kịch liệt như vậy, tên kia lại còn không biết tiết chế, chỉ biết cắm!

“Ngươi, a. . .! Chậm, chậm một chút. . .A. . .a. .”

Nam tử nghe thấy âm thanh cầu xin van lơn của y, tốc độ quả thật thả chậm lại, nhưng sau đó lại giống như chạm phải chỗ nào, trừu sáp càng mạnh hơn ban đầu. Hắn bấm chặt hai cánh mông nhân nhi đến mức lưu lại dấu tay xanh tím, cự vật trướng lớn không nhịn nổi đâm bành bạch vào lỗ huyệt trơn tuột, một lần lại một lần đâm thẳng vào tao động chặt chẽ, đem cự vật ma sát ma sát khiến tràng bích muốn nhũn ra. Hắn ra sức lưu dấu vết lên người nhân nhi, mạnh mẽ đẩy thắt lưng cắm rút liên hồi, khiến cơ vòng dần dãn ra, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng chảy xuống sàng đan.

Nhân nhi nằm dưới thân hổn hển thở dốc, tư thế phong tao phóng túng, chất dịch lỏng không ngừng tuôn ra làm cho y phá lệ câu nhẫn, phá lệ dâʍ đãиɠ, bắp đùi trắng nõn ứ đầy hôn ngân, vật giữa hai chân cũng cương cứng khó chịu. Nam tử cúi đầu khẽ cắn lên đầu nấm tròn tròn, dư quang khóe mắt thấy xương quai xanh mê mẩn trước mắt, không do dự mυ'ŧ lên.

Hắn có lẽ đã phát hiện ra điều gì, trầm thấp cười khẽ, kéo vạt áo mỏng dính của Vương Nguyên ra, sờ lên đầṳ ѵú đã có phản ứng từ bao giờ. Vương Nguyên nức nở lắc đầu, run rẩy muốn đẩy đối phương ra, cảm giác tầm mắt nam tử đặt trên đầṳ ѵú chính mình, yếu ớt di chuyển người che ngực lại, hành động này không nghi ngờ chính là quyến rũ trắng trợn.

“A!”

Nam tử khựng lại trong tích tắc, sau đó nắm chặt hai bàn tay đang bị trói, hung hăng cắm cự vật vào lỗ da^ʍ huyệt, cường hãn thao lộng.