2.
“Ưʍ. . .ưʍ. . .”
“Liếʍ cho ta. . .liếʍ không tốt ta sẽ phạt ngươi liếʍ lại một trăm lần. . .Ngô, ân, a. . .”
“Mυ'ŧ nó, mυ'ŧ nó đi, ta muốn. . .Ưm! Thoải mái a. . .Có thể tiến vào. . .”
Nhân nhi dưới thân mở rộng hai chân, dưới thắt lưng nhỏ nhắn kê một cái gối đầu mềm mại nâng eo lên cao, phơi bày cảnh xuân tiêu hồn thực cốt vẫn luôn che giấu trong bóng tối. Y mị hoặc thở dốc, vẻ mặt ửng hồng ngập tràn xuân sắc, y phục bên trên vẫn chỉnh tề nhưng hạ thân hoàn toàn trống trơn không mảnh vai, hơn nữa còn thẳng tắp phản ứng, ngọc khí cao cao dựng lên giữa hai chân. Hai tay y đặt ở bắp đùi kéo dang chân ra, nâng lên nhục huyệt hồng hồng dính đầy nước bọt đã được liếʍ xong, co rút huyệt khẩu mời gọi lẫn ra lệnh: “Tiến vào bên trong, ta ra lệnh cho ngươi. . .”
Hơi thở hổn hển vang lên bên tai, đáp trả tiếng nước dinh dính ở bên trong nhục huyệt, ánh mắt nóng bỏng phủ kín du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm gương mặt tình sắc của đế vương, lại dồn dập khao khát mà ngắm nghía tiểu huyệt đang co rút. Y bị nhìn đến toàn thân phản ứng, run rẩy hưng phấn, nhịn không được khàn giọng quát: “Còn không mau nghe lệnh!”
“Hoàng thượng. . .”
“Gọi ta Nguyên nhi, mau gọi Nguyên nhi. . .!”
“Hoàng. . .”
Người trên giường bất mãn ngồi dậy ôm cổ nam nhân ngã ra phía sau, điên cuồng tấn công hai bờ môi mỏng nhạt màu của hắn. Nam nhân cứng đơ người, hai tay chống trên giường không dám cùng đế vương tiếp xúc thân thể, bởi vì chỉ cần một cọ xát nhỏ thôi cũng đủ làm cho hắn mất khống chế mà làm chuyện trái đạo lý luân thường. Hắn cố gắng kìm nén ham muốn, nhưng càng chống cự thì lại càng muốn có, mà đế vương bên dưới không ngừng dùng thân thể ma sát quấn quít hắn, đem tiểu ngọc trụ cọ lên đũng quần hắn.
Nam nhân cắn răng nhẫn nại đến cực hạn, huyết mạch toàn thân đều sôi trào như dã thú đói khát cào cấu. Sâu trong đầu luôn có ý thức thôi thúc hắn nhanh chóng tiến vào cơ thể người này, chiếm lĩnh rồi hung hăng xâm phạm y, nhưng hắn vẫn biết rõ y là đế vương tâm cao khí ngạo, làm sao hắn có thể. . .
Nhân nhi khẽ hừ một tiếng, lười biếng nắm tóc hắn, liếʍ liếʍ môi hút sạch nước bọt trong miệng hắn. Hành vi này đối với nam nhân không nghi ngờ chính là dụ dỗ, hắn có chút kìm không nổi mạnh mẽ đáp trả nụ hôn dài của đế vương. Nhân nhi thuận thế cắn môi hắn, kéo hắn nhích ra, âm thanh gợi cảm mê hoặc như thôi miên rót vào tai, làm cho nam nhân trong tích tắc không thể khống chế nổi sóng cảm xúc mãnh liệt tản ra tứ phía.
“Ăn ta đi.”
Nam nhân đỏ mắt nhìn chằm chằm người dưới thân, vẫn còn sót lại chút kiên định mà dời mắt đi, nào ngờ đối phương nắm lấy tay hắn kéo vạt áo ra, đặt lên một bên ngọc châu đỏ tươi mà vân vê xoa nắn. Tay hắn cứng đờ, nhưng không thể điều khiển nổi, tham luyến vuốt ve đầṳ ѵú xinh đẹp đang cộm lên, xúc cảm cưng cứng truyền đến từ ngón tay làm hắn không còn suy nghĩ được gì, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ.
“A. . .sảng khoái a. . .tuyệt lắm. . .” Nhân y chống tay than khẽ, ngực ưỡn ra để núʍ ѵú toàn bộ đều nằm trong khoang miệng nam nhân, hai chân câu lên thắt lưng hắn, chỉ dẫn cách để cả hai cùng lâng lâng sung sướиɠ.
“A. . .!”
“Hoàng thượng. . .!”
“A.. .đồ ngốc, gọi ta thế nào?”
“Thần. . .”
“Ưm, sâu quá, ngươi, chậm. . .không, nhanh lên một chút. . .”
Thứ cực nóng vừa thô vừa dài, qυყ đầυ to lớn nhất từng chút một đâm xuyên vào lỗ huyệt, làm cho nếp uốn cùng tràng bích đều bị kéo căng. Nam nhân suy suyễn dừng lại, bên trong thật sự khiến người ta phát điên, vừa chật hẹp chặt chẽ vừa ấm nóng ươn ướt, làm cho hắn chỉ muốn chôn luôn trong đó. Hắn phát hiện bản thân khó có thể thoát khỏi mị lực khủng khϊếp của người dưới thân, càng lúc càng hãm sâu vào hồ nước ẩn chứa nguy cơ tiềm ẩn. Nhân nhi giãy giụa dưới thân hắn, hé miệng kêu rên, hạ thể bị đâm đong đưa qua lại, móng tay cào lên lưng hắn lưu lại từng vệt đỏ hồng. Cảm giác kết hợp này thực sự quá lợi hại, tước đi sự bình tĩnh cùng kiên nhẫn vốn có của hắn, đẩy nam nhân đến ranh giới du͙© vọиɠ, hoàn toàn khiến hắn mất kiểm soát.
“Nhanh lên! Nhanh nữa lên! Ngươi chưa ăn cơm sao. . .!”
Người dưới thân tức giận đánh mạnh vào hông hắn, cái eo nhỏ kẹp chặt dị vật vẫn đang lay động kịch liệt, vẻ mặt phong tình vạn chủng, đôi mày xinh đẹp nhíu lại bất mãn, gò má mềm mại nổi lên sắc hồng tươi tắn, đôi mắt phiếm thủy quang lóng lánh, thần thái câu nhân mê hoặc nhưng chẳng có chút ý tứ dâʍ ɖu͙© nào, hoàn toàn trong veo tỉnh táo tựa ngọc bảo tuyệt mỹ nhất thế gian. . .
“Vương hộ vệ?”
“Vương hộ vệ??”
“Vương hộ vệ. . .!”
“A, Hoàng thượng?!”
Vương Nguyên chống cằm nhìn hộ vệ nhà mình ngẩn người thộn ngốc ra, mồ hôi ướt đẫm thái dương, hai mắt cứng đờ đứng tròng, thầm nghĩ trông vẻ mặt đờ đẫn thế kia tám phần mười là gặp ác mộng rồi. Đế vương tặc lưỡi ngáp một cái, vỗ cái bốp vào mông hộ vệ thân ái, nói câu chào buổi sáng rồi tự mình xuống giường thay quần áo.
Đế vương dù lười biếng, nhưng thói quen của y tuyệt không thay đổi, ví dụ như đi ngủ sớm và không mặc quần áo ‘trần trụi với thiên nhiên’ lộ ra tiểu pp tiểu thí thí vân vân và vân vân, dường như đã trở thành nếp sống của Vương Nguyên. Y trèo xuống giường, vươn tay hít khí trời, cái mông cong vểnh tròn trịa mê người cùng hai chân thon dài thẳng tắp cứ như vậy xuất hiện trước mắt hộ vệ, làm cho nam nhân buổi sáng khí huyết phương cương thiếu chút nữa đầu hàng tại chỗ, vội phóng ra sau bình phong tìm quần áo mặc vào.
Hoàng thượng ra lệnh cho hắn ngủ chung với mình, dĩ nhiên không để hắn còn sót lại mảnh vải nào. Bất quá dù Vương hộ vệ có suy nghĩ bay bổng thế nào thì thực tại vẫn là hai người trong sáng ngủ cùng nhau, trong sáng theo đúng nghĩa, bởi vì ngoài nằm cùng giường đắp cùng chăn ra thì bọn họ chẳng làm gì vượt qua ranh giới quân thần.
Chỉ là, giấc mơ ban nãy khiến Vương Tuấn Khải nhịn không được sờ sờ trán, gần đây có phải ăn quá nhiều đồ bổ rồi không?
Vương Tuấn Khải ăn mặc chỉnh tề đợi đế vương ra ngoài, đợi mãi không thấy y xuất hiện liền chạy vào trong khiêng người ra. Vương Nguyên là một con sâu lười, sâu lười trước giờ ngọ càng phát huy tính biếng nhác của mình, cho nên y tuyệt đối không bước chân ra ngoài phơi mặt hóng nắng, trừ phi có tấu chương cấp bách hoặc lệnh triệu hồi của thái hậu. Đế vương mỗi ngày thượng triều gì đó cùng với bàn luận chính sự gì đó tựa hồ không liên quan đến Vương Nguyên, cũng không hiểu y trị quốc bằng kiểu gì nữa.
Hôm nay y không trốn tránh thái hậu, mà. . .gửi một phong thư đến Hà Hi Cung rồi cùng hộ vệ bỏ trốn.
Dĩ nhiên không phải là ‘bỏ trốn’ như bá quan văn võ nghĩ.
[Hoàng nhi cải trang vi hành đến nơi đang xảy ra vụ án liên quan đến hàng vạn tính mạng lê dân bách tính, không có thời gian hồi đáp cùng mẫu hậu. Tự thấy tội bất hiếu không nhẹ, hoàng nhi phạt mình vi phục xuất tuần ba tháng ăn năn sám hối.
Mẫu hậu yên tâm, có Vương hộ vệ bên cạnh, mọi rủi ro đều không đáng kể.
Thân ái, chào và quyết thắng.]
Dưới mục đóng dấu còn kèm theo vài ký tự kỳ quặc, tuy rằng thái hậu không hiểu đó là cái gì nhưng mơ hồ cảm thấy nhi tử nhà mình dứt áo ra đi rất nhanh, còn không thèm chào nàng một cái. Kỳ thực nó muốn chạy trốn khỏi nàng đúng không? Sợ phải nghe nàng lải nhải nữa đúng không?!
Cái tên hồng mao tiểu tử này, thật làm nàng tức chết!
Lại nói đến bộ đôi vừa trốn khỏi hoàng cung ‘vi hành’, lúc này đã chạy tới cổng thành đông. Đội ảnh vệ và ám vệ trong bóng tối của Vương Tuấn Khải được triệu tập về toàn bộ, sinh mệnh đế vương là thứ đáng giá nhất, hắn phải cân nhắc nặng nhẹ để sắp xếp người thay phiên bảo hộ Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải quy củ điều hành đội tư quân đặc thù, phân phối đâu vào đó rồi chui vào xe ngựa, dự định đánh thức đế vương. Người kia ngủ say như chết, mềm mềm khả ái vùi trong chăn bông, Vương Tuấn Khải nghĩ nếu có đánh thức y hay không thì hắn vẫn phải bế y vào bên trong, vì vậy không do dự nâng người lên ôm ra ngoài. Hắn kéo chăn bông che kín gương mặt hồng hồng anh tú của Vương Nguyên, quyết tâm không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội trông thấy long nhan.
Tiểu nhị nhìn thấy người tới y phục cùng phong thái bất phàm, vội bưng trà rót nước, ân cần nồng hậu đưa lên gian phòng thuê.
“Ưm, đừng có đi mà, ta muốn ngủ thêm một chốc. . .” Vương Nguyên mơ màng ôm cổ kéo hắn về phía mình, coi Vương hộ vệ thành cái gối ôm chặt cứng. Hiện giờ là tiết tháng chạp, trời vẫn còn lạnh căm căm, qua tuần trăng này tuyết rơi càng nhiều. Vương Tuấn Khải dù cứng ngắc cả người cũng không dám để đế vương bị lạnh, nhẹ chân nhẹ tay mang y lên giường đắp chăn. Bất quá người thực giống như dán dính vào người hắn, không buông thì chớ lại còn siết chặt hơn, nhiệt lượng ấm áp từ Vương Tuấn Khải tản ra hình như rất được lòng Vương Nguyên, y buồn thanh than thở một tiếng, cọ cọ mơ màng, vùi mặt vào ngực áo hộ vệ nhà mình mà ngủ vù vù.
Vương Tuấn Khải kiêm chức lò sưởi: “. . .”
“Hoàng thượng. . .”
Vương Nguyên ngủ say không phản ứng, ngoan ngoãn trắng nộn, làm cho nội tâm Vương Tuấn Khải nhanh chóng mềm xuống, nhịn không được nâng ngón tay vuốt ve gò má lành lạnh của y.
Nguyên nhi. . .
Sao ta lại mơ thấy người?
Còn nằm mộng cùng người làm chuyện. . .nam nam hoan ái. . .
Sao ta lại có ý nghĩ như vậy đối với bậc đế vương quyền uy thiên hạ. . .? Kia chẳng phải là xúc xiểm sỉ nhục hình ảnh của người trong mắt ta sao? Người trong sạch là vậy, cao quý là vậy, mà ta chỉ là một hộ vệ không có tư cách chạm vào người, ta đã mạo phạm người có phải chăng?
Nhưng mà. . .
Thực sự. . .Ta, rất muốn, cùng người. . .
Vương Tuấn Khải nhắm mắt, kìm nén tâm tình, mọi cảm xúc dồn ép chen lấn trong đầu khiến hắn run mạnh, cuối cùng chỉ trầm thấp gọi thành tiếng: “Nguyên nhi. . .”
“Ân?”
Kẻ nào đó cứng đờ.
“Ai vừa mới gọi tên ta?” Vương Nguyên dụi mắt muốn tỉnh dậy, mới ngẩng đầu liền thấy hộ vệ sắc mặt bình tĩnh nói: “Không có.”
Vương Nguyên ngây người nhìn vẻ mặt trắng bệch lo âu của hắn, vươn tay ôm hai má hắn dí sát vào mặt mình, theo thói quen điểm điểm lên mũi hộ vệ, than thở nói: “Trẫm mệt quá a. . .Đúng là làm vua chẳng dễ chịu gì, nay lưng ra gánh đỡ cả thế giới thì chớ lại còn phải giấu kín bí mật trong lòng, đa nghi ngờ vực, nghẹn một bụng hỏa khí cũng không thể phát tiết. . .” Y lười biếng vỗ vỗ má Vương Tuấn Khải hai cái, bỗng nhiên gõ lên một chỗ khiến Vương hộ vệ cứng người, không biết phản ứng thế nào. Vương Tuấn Khải thầm kêu không xong, vừa cắn răng nhẫn nại vừa cầu mong Vương Nguyên mau dời tay đi không nên làm loạn. Chẳng hiểu hôm nay ra đường không đúng giờ hoàng đạo hay lão thiên gia không thương xót hắn, chỉ thấy nơi Vương Nguyên đυ.ng chạm dần dần đội thành cái lều nhỏ, phấn khích run run dưới lòng bàn tay đế vương.
“Ồ. . .” Vương Nguyên thừa sức cảm nhận được khác thường của vật nhỏ, cúi đầu nhìn xuống. Vương Tuấn Khải lập tức hoảng sợ quỳ xuống, hạ thấp đầu đè nén âm thanh: “Thuộc hạ bất kính với đế vương! Thuộc hạ có tội!!”
Vương Nguyên bị nhiệt độ tản ra từ vật nhỏ làm giật mình, lại ngó vẻ mặt thấy chết không sờn đầy vẻ tự trách xấu hổ, đột nhiên nhớ tới mấy tên bạn đồng học cùng phòng ký túc xá, lần đầu tiên giúp nhau thoải mái cũng có vẻ mặt giông giống Vương Tuấn Khải. Bởi vì tất cả đều là xử nam cho nên vô cùng ngại ngùng, còn có người giải quyết xong thẹn đến mức không dám nhìn mặt ai. Chung quy cũng là do năm đó còn quá nhỏ, hiện tượng sinh lý đều bị xem như bệnh tật quái dị, còn tưởng chính mình mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa.
Vương Nguyên hừ nhẹ, lão tử đây từ khi biết mình là thuần 0 (thụ) thì đã tự khám phá thế giới mới rồi, vẻ mặt ngượng ngùng e lệ đó bày ra cho ai xem?
Nhưng biểu tình này nằm trên mặt hộ vệ nhà mình, quả là không tồi nha.
Vương Tuấn Khải đang cúi đầu, tiếng hừ nhẹ của đế vương lại khiến hắn hiểu lầm thành y đang giễu cợt giận dữ. Hắn càng cảm thấy tội lỗi chất chồng, dập đầu nhận lỗi: “Thuộc hạ phạm vào trọng tội! Xin hoàng thượng trừng phạt!”
Người này đang nghĩ cái gì vậy trời? --- Vương Nguyên dùng mũi chân nâng cằm hắn lên, ánh mắt như có như không liếc nhìn đũng quần cộm lên của hộ vệ, xì một tiếng bật cười.
“Nhìn a, ngươi có thành tâm sám hối sao? Mau nhìn xem tiểu đệ đệ nhà ngươi kìa.”
Vương Tuấn Khải đã sắp nóng bốc khói.
Giữa lúc hắn tưởng Vương Nguyên giận quá hóa cười chuẩn bị ban bố hình phạt, y lại hứng thứ dùng mũi chân ác ý đạp đạp lên chỗ khó nói kia, làm Vương Tuấn Khải suýt hít vào một ngụm khí lạnh. Ngón chân trắng trẻo sạch sẽ của đế vương không ngừng làm bậy kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở chỗ kia, hùa theo kɧoáı ©ảʍ mà trêu đùa tại đũng quần. Vương Tuấn Khải đỏ bừng mặt, vội vàng cắn răng nhịn, áp chế du͙© vọиɠ sắp trào lên không thấy dừng. Hắn kìm nén đến mức mồ hôi đều đổ, mặt mũi ướt nhẹp, đến khi Vương Nguyên trêu đủ mới bỏ ra thì hắn cũng suýt phi thăng.
“Đây là nhu cầu sinh lý bình thường, ngươi không cần lo lắng, tự mình lo liệu đi.” Vương Nguyên cợt nhả rút chân về, ngón tay sờ sờ lên đầu ngón chân ấm áp, còn lưu lại nhiệt lượng từ chỗ kia tỏa ra, híp mắt liếʍ môi: “Hay là ngưới muốn ta chỉ cách giải quyết tốt hơn?”
“Thần. . .”
Vương Nguyên không nói tiếng nào đã ném cho hắn một quyển sách hơi nhàu nhĩ, bìa sách không ghi chữ gì, bên trong cũng không có chữ gì.
Nhưng có hình.
Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhận sách, bình tĩnh xem sách, bình tĩnh nghiêm túc phân tích sách.
Đông Cung tam thập lục thế!