Xuyên không. Cổ trang. Hài. Ngay thẳng công x Lười biếng thụ.
1.
Vương Nguyên là một con sâu lười.
“Ngự tọa, lấy ngự tọa cho trẫm. . .khiêng từ từ thôi, từ đây đến Hà Hi Cung rất gần, các ngươi cố gắng làm sao kéo dài cho trẫm một khắc để trẫm nghỉ ngơi một chút a. . .”
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, giữa phủ đệ xa hoa khí phách rường cột chạm trổ, một thiếu niên độ khoảng mười tám, mười chín tuổi nằm phủ trên ghế quý phi, bốn chân ghế được bốn vị ngự tiền hộ vệ nắm chặt chuẩn bị dùng khinh công đưa người đến Hà Hi Cung – cung điện của Thái hậu đại nhân. Nào ngờ còn chưa kịp bay lên trời đã thấy thiếu niên vội phủi tay cất lời, chất giọng thanh ngọt trong trẻo mang theo sự lười biếng khó có khi hốt hoảng: “Mỗi lần mẫu hậu triệu ta đến đều không có chuyện tốt, càng chậm chạp thì mạng sống của bổn vương càng được bảo toàn, các ái khanh, đây là thời khắc các ngươi chứng minh lòng trung thành của mình đối với Đại Viễn hoàng đế ta, hãy phát huy hết khả năng đi bộ của đôi chân ưu việt a.. .”
Bốn hộ vệ vô lực, bất đắc dĩ nhìn nhau, chuyện đế vương sợ phải gặp thái hậu không hiếm lạ, nhưng đa phần đều xuất phát từ tâm tư có âm mưu diệu kế hoặc có dụng ý từ trước chứ không giống quân vương nhà bọn họ. Ban đầu khi mới hầu hạ cho Viễn Vương, cả một đội ngự tiền thị vệ đều tưởng hoàng đế không thích nhìn chuyện hậu cung phiền phức nên mới ngại gặp thái hậu, sau mới biết hóa ra mỗi lần y đến chỗ thái hậu đều bị rầy la quở trách đến đầu ngóc không dậy nổi, mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu.
Việc xảy ra nhiều lần, đội thị vệ mới vỡ lẽ. Bất quá, cũng không phải Vương Nguyên không chịu nghe lời thái hậu, mà là y chỉ vừa mới đặt chân vào am thờ của tổ tiên để nghe mẫu hậu ca thán thì đã lăn ra ngủ mất. Thái hậu tức giận cho là y không biết kính trọng hương khói đế vương, luôn nghĩ ra nhiều hình thức phạt Vương Nguyên để sửa sang tác phong, chỉnh đốn hành vi theo hàng lối mẫu mực. Chỉ là dù có dùng cách gì thì sau một hồi nghịch dại khám phá rồi hưởng thụ hình phạt, Vương đế vẫn như cũ lười đến phát bệnh ngủ mê man, dù là bị giam trong thư phòng hay phạt quỳ ở am thờ, y đều có thể ngủ say ngay lập tức. Thậm chí có lần y nằm trong dục bồn tắm táp cả nửa ngày, nến tắt rồi vẫn không thấy tăm hơi, thị vệ xung quanh tưởng y bị thích khách bắt cóc, nháo nhào đi tìm. Đến khi đại thái giám tìm thấy đế vương nằm ngủ quên trong dục bồn, bọn họ đã chạy ra khỏi hoàng cung mười dặm, còn diệt sạch một ổ phỉ tặc chuyên cường thưởng dân nam đầu cơ trục lợi.
Đều nói hoàng đế Đại Viễn đời thứ tám này cần chính liêm minh, chí công vô tư, là một minh quân biết trị an xã tắc, lấy dân làm đầu. Diện mạo đoan trang khí chất ngời ngời, văn võ kỳ thư thập toàn thập mỹ, chỉ có một khuyết điểm duy nhất.
Y quá lười.
Lười hơn cả tên ăn mày giả vờ què cụt để xin tiền kẻ khác ở ngoài đường nữa kìa.
“Ô. . .trẫm đều mệt chết, mẫu hậu còn giày vò trẫm. . .” Đế vương hiện nguyên hình là kẻ ham ngủ ghé vào ghế quý phi thở dài, mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn lầm bầm: “Hiện giờ mà có tên thích khách nào dám phá hoại giây phút quý giá hiếm hoi của trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến hắn không được ngủ đến kêu cha gọi mẹ mới thôi. . .”
Chẳng hiểu đế vương miệng quạ đen hay thời khắc linh thiêng mà vừa mới khép miệng, một hắc y nhân như điện xẹt phóng tới chỗ thiếu niên, giơ ra bàn tay to dày rộng lớn chộp lấy y muốn ra tay hành thích, ngự tiền thị vệ lập tức bày trận tứ linh, hai người chịu ghế quý phi – hai người thi triển vỗ công đánh bẹp tên thích khách. Vương Nguyên che miệng ngáp, bên tai vang lên tiếng đao kiếm từng hồi, sát khí mãnh liệt mà y một chút phản ứng cũng không có, chỉ vùi mặt vào chăn gấm ngủ say, hoàn toàn không đoái hoài đến thích khách.
Chưa đầy ba trăm chiêu, thích khách đã bị hộ vệ lôi vào đại lao, hành trình đến Hà Hi Cung lại tiếp tục bắt đầu.
“Sao không có tên thích khách nào tài giỏi một chút a, lần nào cũng đánh có tí rồi thua. . .Nếu công lực cao cường hơn nữa thì tốt rồi, trẫm có thể. . .”
Khóe miệng ngự tiền thị vệ giật giật. Lời này tuyệt đối không thể để tên thích khách kia nghe được, hắn sẽ uất hận tức chết tươi!
Vừa mới khiêng ngự tọa lên, một làn gió nhẹ hẫng thổi tung cánh hoa đào bay bay trên không trung, nam nhân khoác y sam màu xanh xám thình lình xuất hiện, cổ kiếm trên tay phát ra âm thanh khanh khách như tiếng chiêng trống. Vương Nguyên khó có dịp siêng năng hé mí mắt thành cái khe hẹp nhìn nam nhân một cái, vui vẻ thì thào: “Tốt rồi, người hành thích lần này là Vương hộ vệ, xuất sắc hơn tên hắc y nhân ban nãy nhiều nha. . Các ngươi từ từ ngoạn, trẫm. . .”
“Hoàng thượng, Thái hậu ra lệnh cho hạ thần mang người đến Hà Hi Cung ngay lập tức.”
“. . .”
Người trên ghế bất động như đã chết.
“Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng tạm thời không có ở đây, xin để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’. . .A! Vương hộ vệ!” Thiếu niên bị nam nhân ôm lên vai xách đi, dưới ánh mắt khϊếp sợ lẫn đồng tình của bốn vị ngự tiền thị vệ, thảm khóc kêu gào vô cùng phẫn uất: “Vương hộ vệ khanh phi lễ trẫm!! Người đâu, Vương hộ vệ dám ôm trẫm trước mặt bao nhiêu người a còn gì là thể diện của hoàng đế Đại viễn ta a a a có ôm cũng phải đợi ta bảo bọn họ nhắm mắt lại chứ, ngươi đồ đáng ghét muốn người ta đến vậy sao. . .”
Vương hộ vệ khiêng người đi rồi, quần chúng nhân dân ở lại chỉ thấy gió lạnh tiêu điều xơ xác lùa qua.
“Vương hộ vệ, ngươi nói, ta đối xử với ngươi có tốt không?” Vương Nguyên treo trên người nam nhân, lười biếng mềm nhũn mặc hắn ôm, sụt sùi hít hít mũi: “Tại sao lần nào ngươi cũng giúp mẫu hậu ta hoành hành bá đạo, lấn át quyền vương?”
“Thái hậu là chăm lo cho long thể của hoàng thượng, xin người đừng nói như vậy.” Vương Tuấn Khải mắt nhìn thẳng khảng khái chính trực bay về phía trước, lúc Vương Nguyên nói chuyện liên tục thổi khí vào tai hắn. . .Cần phải đến Hà Hi Cung nhanh một chút.
Vương Nguyên không đồng ý, lại lười lắc đầu nên cắn phập vào cổ Vương Tuấn Khải, lầm bầm làu bàu: “Ngươi chỉ biết thuận theo ý mẫu thân, ngươi có để ý đến cảm xúc của ta.. .”
“Hoàng thượng, thần luôn bảo vệ người.”
“Cái ta nói không phải thế!” Vương Nguyên ngẩng đầu, đưa tay kéo má hộ vệ banh ra hai bên để mặt hắn biến dạng buồn cười, tức giận trợn mắt: “Ta không muốn nói nữa, ngươi nhìn vào mắt ta để chứng kiến sự uất ức của ta đi!”
Vương Tuấn Khải nghe lời làm theo, cúi đầu nhìn ánh mắt sáng quắc lấp lánh như châu sa dưới ánh trăng của Vương Nguyên. Sau đó. . .
May mắn, hai người vừa đến Hà Hi Cung thì thái hậu cũng lo lắng chạy ra, thấy Vương Nguyên không chút hao tổn (hiếm khi tự thân vận động) ngoan ngoãn đứng cạnh Vương hộ vệ, vội vàng kéo y tới: “Sao ngươi lâu vậy mới tới a, ta còn tưởng ngươi lại làm sao rồi, a? Vương hộ vệ, trông ngươi giống như vừa mới chui từ đầm nước ra. . .?”
Vương Tuấn Khải ướt sũng từ đầu đến chân lăng lăng không chớp mắt nhìn đất, trên đầu vai có một lá bèo non, tóc dính rong rêu, trên đầu. . .
“Ộp! Ộp!!!”
Kim thiền đại nhân chễm chệ bên trên, huênh hoang tự đắc kêu hai tiếng, ngúng nguẩy làm duyên mà hùng dũng đi rồi.
“Bắt nó lại cho trẫm!! Trọng phạm triều đình!!” Vương Nguyên đột nhiên hét to làm toàn thể người giật bắn lên: “Đầu Vương hộ vệ là chỗ nó có thể ngồi sao?! Con ếch ngu xuẩn dám thách thức sự kiên nhẫn của bổn vương! Dám chà đạp lên bộ mặt của Đại Viễn quốc!!”
Thế là cung nữ thái giám nháo nhào chạy đi bắt con ếch xanh rì hiếu thắng thiển cận, thái hậu há mồm kinh ngạc không kịp tiêu hóa vấn đề. Mà đế vương cao cao tại thượng vẫn luôn lười biếng – lúc này hăng hái hơn bao giờ hết, nhanh nhẹn luồn lách qua các bụi hoa trong Hà Hi Cung hô hào đòi bắt ếch, năng suất tích cực cần cù hiệu quả. . .
Thái hậu ngán ngẩm nhìn nhi tử chạy mất luôn rồi, đưa ánh mắt về phía Vương hộ vệ. Vương Tuấn Khải từ nãy đến giờ vẫn đứng sừng sững như núi, thấy vậy cẩn thận cúi đầu, làm cho mấy cọng rêu xanh rơi xuống đất: “Hạ thần mang hoàng thượng đi nửa chừng, bất cẩn trượt chân rơi xuống ao, cũng may hoàng thượng không sao.”
Có thể thấy, lúc sắp rơi xuống ao, Vương hộ vệ đã dùng hết vỗ công thâm hậu để đỡ hoàng đế lên cao, còn mình ‘an toàn’ đáp xuống ao. Thái hậu cảm thấy năng lực bảo vệ đế vương như vậy không còn gì quở trách, cảm động cho lui xuống, còn dặn dò cung nữ mang theo mấy bộ quần áo thay để tránh cảm lạnh.
Long Hi Cung.
“Xem ngươi kìa, a hi hi hi hi hi hi hi hi hi. . . . .Hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi. . .Hi hi hi hi hi. . .”
Vương Tuấn Khải đang muốn cởi ngoại trang ra thay liền dừng lại.
“Hoàng thượng, nhìn thuộc hạ thay quần áo hình như không tốt lắm?”
“Có chuyện gì đâu, ngươi cũng không phải nữ nhân, ta sẽ cướp của ngươi cái gì chứ, a hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi. . .”
Khóe môi Vương hộ vệ co quắp: “Người. . .cũng không cần. . .” Cười rùng rợn như vậy.
Hắn biết cái giọng cười đặc trưng này xuất phát từ nguyên nhân: Vương Nguyên lười biếng phải há miệng cười lớn nên mới mỉm chi mà biến tấu điệu cười. . .khủng bố như vậy.
“Ta làm sao a?” Vương Nguyên mềm mềm biếng nhác như con rắn không xương nằm rạp trên giường chống tay, mặc kệ bộ dạng phong tình lả lơi có tính chất câu dẫn của mình có ảnh hưởng đến Vương Tuấn Khải như thế nào, tặc lưỡi: “Bổn vương không bắt được trọng phạm, ngươi bất mãn hả?”
“Thần không dám.”
“Vậy sao không cởi đồ tiếp đi?”
Vương Tuấn Khải: “. . .”
Hai chuyện này có liên quan nhau sao?
“Nói đến trọng phạm, chuyện điều tra đường dây ma túy liên quốc gia. . .Không phải, cơ quan cao cấp trong bộ máy vận hành có dính dáng đến việc mua bán muối ở biên giới hay không?”
Vương Tuấn Khải dù đã sống cùng với hoàng đế nhiều năm vẫn không quen cách nói chuyện này của y, có điều hắn vẫn hiểu. Hắn gật đầu, hơi nhíu mày: “Lục bộ thượng thư thì có hết ba người tham gia, Lại bộ bại lộ trắng trợn nhất, Lễ bộ và Hộ bộ ở trong bóng tối chỉ điểm cho Lại bộ thượng thư hành động. Quan dưới quyền răm rắp nghe theo, mỗi năm chỉ làm vài vụ không đáng kể, vả lại chưa từng có án kiện liên quan đến muối nên đến giờ cũng chưa có bằng chứng xác thực. . .”
“Theo ý tứ của ngươi, cần phải có người đi điều tra một phen nắm bắt tình hình?”
“Đội ảnh vệ của thần đã thám thính thực tế, nếu có dị biến xảy ra chắc chắn sẽ hồi báo cho hoàng thượng, đến lúc đó thần sẽ đến biên giới xem tình huống, chọn thời cơ tóm gọn cả lũ.”
“Nghe thật lạc quan a, ngươi nghĩ ba tên thượng thư kia hoạt động lâu như vậy lại không ai phát hiện, thủ đoạn sẽ thâm hiểm như thế nào? Chúng ta tra lâu như vậy chỉ mới có chút manh mối, ai là đều têu ai là tay chân, ai sai sử ai làm việc đều chẳng có thông tin, chỉ dựa vào một đám ảnh vệ thì có thể phá được đại án sao?”
Vương Nguyên chống tay ngồi dậy sờ sờ cằm, hữu ý vô tình khiến vạt áo lệch sang một bên rồi hoàn toàn tuột xuống khỏi vai, làm cho bả vai trần trụi cùng màu da trắng nõn chói mù mắt Vương hộ vệ. Hắn vội dời mắt, nhưng hình ảnh hương diễm kia vẫn như cũ in hằn trong đầu, hơn nữa vì nước da quá trắng mà điểm hồng trên ngực trở thành mục tiêu ấn tượng nhất, có muốn quên cũng không được.
“Tạm thời đừng gấp, án binh bất động xem bọn chúng muốn làm gì. . .Ủa? Vương hộ vệ?”
Vương Nguyên nghĩ mình nói xong mà đối phương vẫn đang ngây người suy nghĩ gì đó, không khỏi tò mò khoa tay múa chân lấy lại lực chú ý: “Vương hộ vệ?”
“Ách. . .Hoàng thượng. . .Thần. . .”
Vương Nguyên trông vẻ mặt bối rối của hắn, nhàm chán chậc chậc, chỉ ngón tay xuống: “Lột sạch y phục cho ta.”
“Hoàng thượng, người. . .?”
“Ngươi muốn bị nhiễm phong hàn hả? Tên ngốc!” Vương Nguyên dẩu môi, bỗng dưng nghiêng đầu cười hiền huệ: “Hay là. . .Ngươi muốn. . .”
Vương Tuấn Khải vừa nghe thấy ngữ khí kỳ lạ của y, lập tức theo bản năng xua tay phủ nhận: “Thần không. . .”
“Ta muốn là được, cởi y phục rồi đến đây.” Đế vương vỗ vỗ giường, liếʍ môi mị hoặc cười nói: “Toàn bộ ra ngoài hết cho ta, đêm nay trẫm muốn cùng Vương ái khanh bàn luận chính sự!”