Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 6: Thiết Kế Siêu Hạng [1]

Thịt x đường đây =3= định up hôm qua mà nó lag quá...

Phần này toàn H nha~

------

Hiện đại. Ngọt sủng. Nhà thiết kế x siêu mẫu. Phúc hắc công x dụ thụ.

1.

Người mẫu Roy Wang, là người có sức ảnh hưởng không chỉ riêng thị trường thời trang nội địa, mà ngay cả ngoại quốc cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn đến từ cậu.

Mà khoảng thời gian từ một giờ chiều đến mười giờ tối này, chính là thời điểm cậu làm việc năng suất nhất, hiệu quả nhất, cũng bận rộn nhất.

“Đương nhiên rồi, tôi là một siêu mẫu mà.”

Mỹ thiếu niên kiêu ngạo nói với ống kính, một sợi tóc màu đen mun rơi xuống gò má ướt đẫm mồ hôi, làm cho cậu trông giống một con mèo Ba Tư lười biếng ngạo kiều làm cho người ta không thể không yêu. Từ chiều hôm nay, bậc thầy thiết kế Mr. Karry đã chuẩn bị cho Roy một bộ sưu tập các loại áo thời trang mùa thu, vừa kín kẽ lại không kém phần gợi cảm, với vẻ đẹp sắc sảo bắt mắt bề ngoài, thanh nhã lịch sự bên trong, khách hàng dù là nam hay nữ đều không thể chối từ mẫu mới. Mà siêu mẫu trung tính sở hữu vẻ ngoài unisεメ như Roy, chẳng cần PR đúng cách cậu cũng có thể làm cho những mẫu thiết kế này cháy hàng trong tích tắc. Cho dù có hay không phải là fan của Roy, cũng dễ dàng bị cậu chinh phục bởi kỹ năng catwalk điêu luyện và khả năng xuất thần nhập hóa khi đứng trước ống kính.

Là một nhân vật gây nên sóng gió thời trang, Roy là đối tượng treo trên đầu quả tim của rất nhiều nhà thiết kế.

“Tôi yêu mến khí chất trong sạch không vẩn đυ.c của cậu ấy, dù đôi khi siêu mẫu có chút kiêu kỳ, nhưng cậu ấy thật sự rất hợp với sự ngạo nghễ đó!”

“Đứng trước cậu ấy tôi thực sự nghẹt thở, tại sao lại có người đẹp như vậy trên thế gian này!”

“Hơn hết, cậu ấy có thể đổi phong thái ngay khi khoác bộ quần áo cùng chủ đề, quần áo treo ở người Roy đều vô cùng sang quý, cậu ấy sinh ra là để làm cho ngành thời trang trở thành nghệ thuật thế kỷ!!”

Phía sau ống kính, ngay tại cánh gà sân khấu, Roy hạ mi mắt liếc nhìn quản lý, nhỏ giọng nói: “Em đi trước.”

“Ê này thằng oắt, em đã ăn cái gì đâu chứ! Nè, đồ trên người còn chưa thay nữa!”

Quản lý thừa biết cái tên siêu mẫu trong miệng mọi người kỳ thực đã quá hai mươi lăm tuổi, trời phú cho cái gương mặt baby nên mới đi lừa gạt quần chúng như vậy chứ tính tình thật chẳng muốn khen chút nào. Dạo gần đây Roy thường xuyên mất tích sau giờ diễn, cũng không biết là do la cà hàng quán hay là bị nghiện trò game nào nữa rồi.

Quản lý tặc lưỡi chậc chậc, có khi nó lại đi tìm bạn gái ấy chứ!

Thanh niên bây giờ nguy hiểm lắm!

Roy cẩn thận đóng kín cửa, bộ quần áo thời trang mùa thu trên người làm bằng lông nhung cao cấp nên có chút nặng, đôi bốt cao khiến cho cậu lảo đảo một chút, chưa cần tự giữ thăng bằng đã có người kéo cậu vào phòng.

“Thật muốn đâm mù mắt bọn người nhìn thấy em.”

Người đàn ông thở dài, hôn hôn lên mí mắt Roy, luồn tay vào trong áo khoác lông xa xỉ nhè nhẹ xoa nắn lên làn da co dãn mát mẻ. Hắn dùng sức nhéo nhéo lên eo cậu, trượt xuống bên dưới, cách một lớp quần bó sát xoa nắn lên cặp mông cong mẩy căng tròn của thanh niên. Trời biết khi cậu xoay người tạo dáng trước ống kính, hắn có bao nhiêu ý định muốn hung hăng đem cậu ngấu nghiến nuốt sạch sẽ, không cho phép bất kỳ ai có thể nhìn thấy bộ dáng phong tình lẳиɠ ɭơ dụ dỗ trắng trợn đó. Hắn vất vả nhịn cả ngày mới có thể chạm vào Roy, dĩ nhiên không tốn mấy công sức đã tháo sạch phụ kiện rườm rà trên người cậu, chỉ giữa lại chiếc quần đen ôm trọn hai cánh mông xinh đẹp nhất, nhẹ nhàng kéo khóa chìm ngang cánh mông, lộ ra khe hẹp quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện của Roy.

Siêu mẫu thanh thuần cao cao tại thượng khẽ rên một tiếng, bị hắn sờ đến cả người hưng phấn tê dại, cắn môi mắng: “Ngứa, đừng trêu em. . .Nha. . .”

Ngón tay ở lại khe mông chà xát qua lại, làm cho cái mông cong run run nhúc nhích, độ đàn hồi nảy tưng hút hồn khiến nam nhân thích thú sờ soạng suồng sã. Áo khoác lông sớm đã bị vứt ở trên sàn, thanh niên trần trụi ghé vào người hắn thở dốc, cánh tay trắng nõn khẽ vuốt ve sau gáy nam nhân. Hắn thỏa mãn thở dài, trầm thấp trêu chọc vật nhỏ trước ngực thanh niên, làm ra vẻ đắn đo: “Nên làm cái gì trước đây?”

Hắn vừa nói vừa bóp lên mông tiểu yêu tinh, lại gảy nhẹ nhũ tiêm hồng nhạt đang có xu thế dựng thẳng, phiền muộn nói: “Nơi nào cũng đều bắt đầu tao hóa.”

“Mυ'ŧ, mυ'ŧ núʍ ѵú trước. . .” Tiểu yêu tinh chống tay lên vai, đưa đầṳ ѵú cọ lên miệng hắn, nức nở nói: “Tiểu núʍ ѵú bị cọ cả ngày, đều cọ đau. . .”

“Phải không? Hay là do tiểu núʍ ѵú phát tao chuẩn bị phun sữa rồi?”

Roy đỏ mặt cắn môi, núʍ ѵú chạm phải môi nam nhân làm cho cậu tê tái nhũn người, cậu quẫn bách đưa tay vuốt ve vυ' để nó trở nên cứng rắn, ủy khuất nỉ non: “Em không biết, dù sao, dù sao anh cũng phải mυ'ŧ nó cho em. . .”

Karry cười khẽ, ngậm núʍ ѵú vào miệng, dùng kỹ thuật mυ'ŧ mát liếʍ láp điêu luyện cùng răng nhọn cắn cắn lưu lại dấu răng rõ rệt, khiến Roy mụ mị đầu óc, không tự chủ bóp nắn tiểu đầṳ ѵú còn lại.

“A. . .Lão công, ưm, em ướt. . .em ướt rồi. . .”

Tiểu yêu tinh này, kỳ thực đầṳ ѵú mới chính là nơi mẫn cảm nhất đi?

Thanh niên ngửa đầu hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, nơi yếu ớt bị người yêu nắm chặt làm cho cậu không nhịn được ngâm nga lớn mật, đưa tay ôm sát đầu Karry, cậu ưỡn ngực nhô ra làm cho hắn mυ'ŧ tiểu đầṳ ѵú càng sâu càng nóng, mê mẩn sự ẩm ướt và nhộn nhạo ngưa ngứa khi gai lưỡi chạm qua đầṳ ѵú. Roy cảm thấy dường như mọi nhạy cảm đều tập trung lại nơi đó, chỉ cần người yêu âu yếu liếʍ láp, cậu liền trống rỗng háo không, cả người mềm nhũn xuống muốn tan ra, bảo cậu làm gì cậu sẽ làm cái đó.

Đến khi trước ngực sưng sưng đỏ lên, quầng vυ' cùng núm tròn đều biến thành huyết sắc xinh xắn đến mức muốn rỉ máu, trên đũng quần hai người đều đã cộm lên thành cái lều nhỏ. Roy mở kéo khóa quần đối phương, cự vật tím đỏ mạnh mẽ nhảy ra, nóng hổi cứng rắn đập vào bụng dưới của cậu, khiến cậu không tự chủ nóng bừng cả người. Nhớ đến hai người hằng đêm sênh ca quấn quít không rời, tưởng tượng đến cảnh bản thân mình tao lãng phóng túng kẹp chặt lấy vật này, siêu mẫu thời thượng liền nhịn không được nuốt nước bọt, hai mắt lấp lánh xuân sắc vô biên.

Karry túm bàn chân cậu, một đường vừa hôn vừa liếʍ lên đùi, dạo một vòng tại đáy chậu rồi tiếp tục di chuyển đầu lưỡi liếʍ láp khắp cơ thể người yêu. Tiểu yêu tinh bị hắn liếʍ tới rêи ɾỉ động tình, nước mắt sinh lý tràn xuống gò má hồng hồng, nghe thấy tiếng dính dấp phỏng chừng đã chảy nước phát tao rồi. Quả nhiên vừa kéo quần cậu xuống khỏi đùi, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt vội vàng chảy ra ngoài, mùi vị kí©ɧ ŧìиɧ thình lình xộc vào mũi, xông thẳng lên đại não.

Trên hết, tiểu yêu tinh nhà hắn đã bắn mất một lần.

“Em ra khi nào?” Nhà thiết kế rất hứng thú nhìn đáy quần lưu lại vệt trắng đυ.c dinh dính, hắn vẫn luôn không phát hiện ra cậu đã phát tiết. Roy nghiêng đầu không dám nhìn hắn, mân mê phiến môi mỏng của hắn, thỏ thẻ đáp: “Lúc, lúc anh đưa cho em bộ quần áo kia, anh nói, nói em mau thay để chụp ảnh, sau đó. . .sau đó anh đứng ở studio nhìn em tạo dáng, em liền nhịn không nổi. . .”

Vì một ánh nhìn mà phát tiết ra, đúng là có hơi phóng khoáng.

Nhưng đối phương chính là người yêu của mình, liền không phải vấn đề.

“Tiểu yêu tinh thích anh muốn chết rồi đúng không?” Trong lòng Karry ngọt ngào, lại nảy lên chủ ý xấu: “Không bằng, em làm lại lần nữa cho anh xem?”

Máy quay đã sẵn sàng, camera thẳng tắp hướng về người đang đứng tạo dáng. Roy dễ dàng thay đổi góc độ chụp ảnh, thân thể trắng nõn ửng hồng lắc lư qua lại. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Karry chỉ tập trung một mình mình, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc xen lẫn ý tứ dò xét soi mói đào bới từng tấc từng tấc da thịt trên cơ thể cậu, vừa cấm dục lại vừa hấp dẫn, khiến Roy cam tâm tình nguyện sa đọa vào đó. Cậu hưng phấn đến hai chân muốn nhũn xuống, cố gắng giữ thăng bằng trong khi hạ thân dâʍ ɭσạи không ngừng chảy nước, rốt cuộc dưới ống kính máy quay vừa thở hổn hển vừa hoàn thành shoot chụp, trong bộ nhớ máy đều ghi lại những hình ảnh da^ʍ mỹ mặt đỏ tim đập.

Tiểu yêu tinh cuối cùng bị nhìn đến chịu không nổi, cấp tốc đưa tay vào lỗ da^ʍ huyệt đã chảy nước ròng ròng bên dưới, dùng ba ngón tay không ngừng cắm mạnh rồi hung hăng rút ra, sau đó kịch liệt nhét sâu vào tao động lãng hóa, hướng Karry cầu xin: “Lão công mau đến giúp em. . .lão công, em không được. . .”

Tiểu da^ʍ huyệt bắn nước xì xì dính lên ống kính, yêu tinh nhỏ như bị xuân dược tra tấn mà liên tục chơi đùa hoa cúc, động tác càng lúc càng nhanh, ngón trỏ cùng ngón giữa tách hang động bên trong lộ ra mị thịt trơn mềm, uất ức khóc lên, giãy dụa nức nở: “Lão công không thương em. . .Ư. . .Lão công, . . .”

Ngón tay của Karry vừa đâm vào da^ʍ huyệt, thanh niên lập tức sung sướиɠ co giật hai chân, ra sức kẹp chặt hai ngón tay người yêu, nhẹ giọng nỉ non: “Lão công dùng ngón tay chơi em cũng được. . .”

“Tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ đến mức này rồi sao? Hư hỏng như vậy, nếu truyền ra ngoài còn gì là danh dự siêu mẫu nữa?” Khoảnh khắc ngón tay ở bên trong huyệt động luật động trừu sáp, hắn cũng thiếu chút nữa bị cậu câu đến hồn bay phách lạc. Người yêu của hắn vẫn luôn thành thật với hắn như vậy, làm cho tâm hắn lấp đầy đường hồng phấn. Karry nhịn không được nâng cằm cậu lên hôn lưỡi, làm cho tiểu yêu tinh cứ như vậy cứng người bắn ra.

“Lão công vẫn còn chưa ăn em, em đã tự mình đầu hàng rồi.” Khẽ búng tay lên đầu nấm nhỏ đáng yêu vừa mềm xuống, Karry xốc người yêu dậy, sờ sờ đầu cậu: “Hôm nay em đã mệt cả ngày rồi, vẫn muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh sao?”

“Anh cũng có nghỉ ngơi phút nào đâu, nếu, nếu chúng ta cứ lần lữa như vậy. . .” Cậu ngập ngừng: “Em sợ. . .”

Karry lăng lăng nhìn cậu một lát, thở dài: “Anh yêu em đâu phải là do muốn cùng em lên giường.” Làʍ t̠ìиɦ cùng nhau, là phương thức thể hiện tình yêu đơn thuần chân thật nhất của bọn họ. Trong giới giải trí thời trang mà đâu đâu cũng là mặt nạ da người và cạm bẫy đầy rẫy này, nói những lời hoa mỹ khuôn sáo nào có ý nghĩa? Karry cũng là nhìn trúng Roy thẳng thắn như vậy nên mới đồng ý cùng cậu làʍ t̠ìиɦ, ai ngờ được một thời gian sau hắn hãm sâu vào tình cảm lúc nào không hay.

“Tiểu yêu tinh, lần đầu tiên thấy anh có phải em đã cương rồi không?”

Vấn đề đáng xấu hổ như vậy, nhưng tiểu yêu tinh khả ái của hắn chẳng hề ngượng ngùng, chỉ hơi đỏ mặt gật gật đầu, cắn cắn môi: “Anh. . .lúc đó anh. . .”

Khi ấy Karry đang đứng ở cương vị nhà thiết kế cho bộ sưu tập mùa đông, hắn vừa ở nước ngoài về, vốn dĩ cũng chẳng để ý đến một người mẫu cộng tác. Yêu cầu của hắn khó đến thái quá, nhiều người kham không nổi mới lần lượt bỏ đi, những tưởng cả đời này chỉ có thể dùng manơcanh để tạo dáng ý tưởng, không ngờ ông trời lại tốt bụng ban cho hắn bảo vật quý giá nhất thế gian. Năm đó Roy vẫn còn là thiếu niên non nớt mới bước vào giới thời trang, ngốc ngốc nhận đi làm công cho hắn, lần đầu tiên nhìn thấy nhà thiết kế nổi tiếng đã suýt chút nữa giật bắn người.

Cũng không phải là do độ nổi danh của Karry, mà là, hắn thế nhưng chính là tình nhân trong mộng của cậu.

Không biết bao nhiêu lần, cậu tự mình thỏa mãn sự cơ khát của bản thân bằng những tấm ảnh và bộ sưu tập của hắn, Roy tự nhận thấy mình rất biếи ŧɦái, cậu vốn muốn giấu nhẹm sự xấu xí này không để cho ai biết. Nào ngờ thiên ý trêu người, người đầu tiên – duy nhất – cũng là người cuối cùng phát hiện ra lại chính là Karry.

“Ư. . .Đâm sâu nữa. . .” Tiểu yêu tinh thở gấp, một ngón tay vừa đút vào hậu huyệt khiến cậu sướиɠ điên, khó khăn đứt quãng nói: “Em làm sao biết được anh lại đến nhà em. . .”

Roy là trẻ mồ côi, sống một mình trong khu chung cư rẻ tiền, vì vậy cách âm không tốt, vẫn thường nghe thấy âm thanh nặng nề của cặp tình nhân phòng bên. Mỗi lần như vậy cậu liền tưởng tượng ra hình dáng của nhà thiết kế, cầm lấy những tấm ảnh cắt ra từ tạp chí, một lần lại một lần vuốt ve chơi đùa cơ thể, rốt cuộc cũng có ngày bị chính chủ phát hiện.

Thiếu niên quỳ sấp trên giường, mông vểnh cao, vừa dùng tay chà đạp phía sau vừa kêu tên hắn. . .Chỉ mới nhớ lại thôi Karry đã thấy mũi nóng bừng, thiếu chút nữa chảy máu mũi luôn rồi.

Hắn kéo chân cậu dang rộng ra, vùa đâm vào rút ra ngón tay ở lỗ da^ʍ phía sau, cưng chiều hôn cắn lên gò má cậu, thầm cảm khái đời này đã nhặt được bảo bối tối thượng, dưới giường thông minh hiểu chuyện lại thanh cao thánh khiết, trên giường dâʍ đãиɠ tao hóa không gì sánh bằng.

“Lão công, đâm vào tao huyệt của em đi. . .” Tiểu yêu tinh bị đùa bỡn hư hỏng, ngửa đầu rưng rưng nhìn hắn: “Lão công, cho em. . .”

“Không phải anh vẫn đang đâm đây sao. . .?”

Ngón tay khuấy đảo sục sạo làm cho nước da^ʍ ứa ra ngày càng nhiều, nhưng thủy chung vẫn không đủ. Roy lắc đầu ủy khuất, thở hổn hển: “Lão công, em sai rồi, . . .em muốn anh. . .muốn anh dùng đại nhục bổng cắm vào mông em, muốn anh hung hăng yêu em. . .Ah~ lão công, lãng huyệt nói, ưm, nói nó chưa thấy đủ, muốn to hơn. . .”

“Thì ra tiểu lãng huyệt thích ăn đại nhục bổng hơn sao? Nhưng em có chịu nổi không?”

“Ưʍ. . .Em không biết, ah. . .” Cậu run rẩy chạm lên côn ŧᏂịŧ hưng trí bừng bừng đang kề sát bụng mình, cầm lấy nó vuốt nhẹ lên linh khẩu. Karry khựng lại một chút, tà ác cười: “Tiểu yêu tinh, em đừng nghịch. . .”

“Nhưng mà tiểu yêu tinh sắp chảy ra rồi. . .” Tao huyệt đã quen điều giáo kịch liệt, hiện giờ càng lúc càng trống rỗng làm cho Roy không biết làm sao, vật bên dưới thô to sắc bén đến từng chi tiết, càng khiến cậu hưng phấn, sờ để nó căng ra, một tay căn bản cầm không hết. Nhìn thấy linh khẩu rỉ ra dịch trong suốt, cậu đột nhiên muốn há mồm ngậm lấy nó.

“Đừng động, bảo bối. . .” Karry biết cậu muốn làm gì, nhưng hắn không thích người yêu mệt mỏi, liền đè cậu xuống: “Anh tới, em chỉ việc  rêи ɾỉ mà thôi, hiểu không?”

“Ưʍ. . .lão công mau đến. . .” Tiểu yêu tinh nằm dang chân gập thành hình chữ M, hai tay nắm lấy tính khí sung sướиɠ nói, Karry tắt máy quay, ôm người lên giường.