3.
Vương Tuấn Khải phá nát tầng chắn phòng hộ cuối cùng của Vệ Đan, hất văng đối phương ra ngoài. Hắn tấn cấp lên level 5, một dị năng nữa bắt đầu xuất hiện trong cơ thể bắt buộc hắn phải có thời gian thừa nhận, mà bọn Vệ Đan hôm nay chẳng có vẻ gấp gáp sốt ruột sợ căn cứ bị tấn công, ngược lại còn nguyện ý ở lại trông chừng an toàn cho hắn. Vương Tuấn Khải đã làm việc cùng đồng sự nhiều lần, quá hiểu bọn họ muốn làm gì, hơn nữa dị năng mới trong người hắn thật không may chính là ngoại cảm, vì vậy suy nghĩ của bọn họ Vương Tuấn Khải hầu như đều đọc được hết.
Muốn nhúng chàm Vương Nguyên?
Muốn ngăn cản hắn, kéo dài thời gian để hắn không thể trở về căn cứ cứu Vương Nguyên?
Vương Tuấn Khải không tức giận, nhưng tâm lạnh đi một nửa, những người huynh đệ mà hắn chiếu cố lại có một ngày - ở sau lưng hắn đâm cho người của hắn một nhát dao?
Nộ khí phá rách màng chắn, vỡ tung ra ngoài, nhóm Vệ Đan bị đánh văng ra, Vương Tuấn Khải như tia chớp di chuyển về phía căn cứ.
“Lão đại, lão đại!!”
“Lão đại chạy về căn cứ gấp gáp như vậy làm gì?! Chắc không phải anh ấy biết việc chúng ta. . .”
“Có lẽ không phải đâu hả. . .”
“Dù sao đồ của mình cũng đâu muốn để ai khác chạm vào. . .”
Vương Tuấn Khải lướt qua một đám xương khô trắng xám co quắp trong góc khuất, ánh mắt lãnh lệ trở nên ác liệt. Vương Nguyên hiện tại không phải là Vương Nguyên kiếp trước, dị năng còn chưa nảy mầm, này hẳn không phải tác phẩm của cậu. Nhưng để tìm ra kẻ có dị năng ăn mòn thực sự rất ít, trong trí nhớ của Vương Tuấn Khải, ở kiếp trước chỉ có một vài người ở chi cục trung ương mới có, hơn nữa căn cứ vào khoảng thời gian này vào kiếp trước, dị năng ăn mòn chưa từng bại lộ. Chẳng lẽ hắn trùng sinh tạo thành hiệu ứng bươm bướm khiến cho quỹ đạo tạo hóa thay đổi?
Vương Tuấn Khải nhanh chóng bao quát toàn bộ tình hình toàn nơi dựng lều trại, trông thấy Vương Nguyên đang co cụm trong một góc lều ngồi im bất động. Nếu là bình thường, chuyện này chẳng có gì là lạ, nhưng hiển nhiên Vương Nguyên chịu kinh hách quá độ, hai mắt mở to, cơ thể cứng ngắc kiểu gì cũng không nhúc nhích, tệ hơn nữa là quần áo trên người bị xé rách phân nửa, lộ ra từng mảng từng mảng dấu vết bị giằng co mà thành. Từ nơi săn bắn cách đây chỉ có năm phút, chẳng lẽ chỉ như vậy mà cậu đã bị bọn chúng hành hạ xong rồi?
Nội tâm Vương Tuấn Khải run mạnh, đi đến trước mặt Vương Nguyên, phát hiện cậu vẫn không có phản ứng liền vung tay muốn tát cho cậu một cái. Hắn suốt đường đi đều không giận dữ, đến lúc nhìn thấy bộ dáng không muốn sống nữa của Vương Nguyên liền phẫn nộ không thôi. Chỉ như vậy cậu đã suy sụp đến mức này, chẳng lẽ những gì trải qua ở mạt thế không khiến Vương Nguyên trưởng thành hơn chút nào sao?
Nhưng bàn tay giơ trên không trung cuối cùng vẫn không hạ xuống bên má. Vương Tuấn Khải quỳ xuống ôm Vương Nguyên, ngón tay xoa nhẹ lên sống lưng gầy gò đơn bạc, trái tim giật thót từng hồi, ngỡ ngàng nhận ra mình đã hại đối phương đến dạng này rồi. Hắn vô thức siết chặt cơ thể trong lòng, cố gắng truyền chút hơi ấm nhỏ nhoi mong cậu có thể bình tâm hồi phục, nhưng Vương Nguyên vẫn như cũ ngơ ngác, ngay cả một cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Mãi đến khi trời dần tối đen, đôi mắt trống rỗng của thanh niên mới dần khép lại vì mệt mỏi, Vương Tuấn Khải chung quy vẫn là không bỏ được cậu, mang cậu đi tắm rửa thay quần áo, bế lên giường đắp chăn.
Từ khi mạt thế xảy ra đến giờ, phỏng chừng đây chính là giấc ngủ an bình nhất của Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh phòng ra dị năng hệ hỏa sưởi ấm giường, ánh mắt phức tạp đặt trên gò má trắng nhợt, mi mắt rũ xuống, thầm cười giễu một cái, vốn dĩ đã quyết tâm muốn ngược đãi trả cả vốn lẫn lời cho Vương Nguyên, vốn dĩ đã tự mình kiên định sẽ đẩy cậu vào nơi tăm tối nhất của mạt thế, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không làm được. Hắn biết thứ khiến hắn rơi vào tình thế bối rối ngày hôm nay chính là do phần tình cảm còn sót lại ở kiếp trước, hắn yêu Vương Nguyên quá sâu đậm, sau khi chết cũng thống hận cậu nhiều nhất. Càng hận càng yêu, càng yêu lại càng hận, đây là một chuỗi tuần hoàn khép kín không có đường ra, vùng vẫy giãy dụa chỉ càng làm cho hắn bị hãm sâu thêm mà thôi.
Hắn muốn phá nát người này, lại không đành lòng nhìn cậu yên lặng cam chịu.
Những lúc cùng Vương Nguyên hoan ái, Vương Tuấn Khải nhớ rất rõ vẻ mặt uất ức xen lẫn hỗn loạn ngọt nhạt của cậu. Vương Nguyên cùng hắn phối hợp rất tốt, có đôi khi đều khiến cuộc làʍ t̠ìиɦ thăng hoa đến nốt cuối cùng, cậu rõ ràng là nguyện ý nhưng không hề vui vẻ, thậm chí trong đôi mắt đong đầy nước kia có đôi khi còn xuất hiện cái gọi là tuyệt vọng. Vương Tuấn Khải bị dọa sợ rất lâu, để che giấu và xoa đi cảm giác bần thần hối hận vừa dâng trào trong hắn, hắn ra sức ngoan thao Vương Nguyên thật lâu, mỗi ngày đều ép buộc cậu dang chân nâng mông cho hắn làm, khiến Vương Nguyên ngay cả cơ hội để đau buồn cũng không có.
Nhưng chỉ có hắn mới đủ tư cách khiến Vương Nguyên trở thành như vậy.
Vương Tuấn Khải đứng dậy, đẩy cửa lều bước ra ngoài, bọn Vệ Đan đã trở về lều trại, đều trông thấy Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải cẩn thận ôm đến ôm đi, biết đại sự đã hỏng, còn gây ra hậu quả khôn lường. Nhưng mục đích đạt thành nên bọn họ chẳng biết kiểm điểm, còn cho là đúng mà không chịu nhận lỗi. Vương Tuấn Khải phạt họ không được ăn cơm ba ngày, tự ở trong phòng thực thi hình phạt, họ tuy làm theo nhưng không hề có chút gì gọi là hối lỗi.
Vương Tuấn Khải thực sự bị chọc giận.
“Tôi sẽ rời đội ngũ.”
“Lão đại? Lão đại. . .anh nói đùa?!”
Vệ Đan không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải, lắp bắp nén giận: “Lão đại, anh vì một thằng MB mà đưa ra quyết định bồng bột như vậy, có đáng không?”
Vương Tuấn Khải giương mắt liếc anh ta, cười lạnh: “Bồng bột hay không không đến lượt cậu phán xét, tôi chỉ thấy mình rất ngu xuẩn khi tin tưởng các cậu sẽ không động đến người của tôi. Đừng tưởng tôi không biết các cậu ở sau lưng tôi làm chuyện gì, nhưng những gì Vương Nguyên phải chịu ngày hôm nay là do lỗi của tôi, tôi không trách các cậu.”
“Lão đại, anh bình tĩnh chút, Tiểu Vệ chỉ là. . .”
Vương Tuấn Khải chẳng thèm mang theo cái gì, đã ôm Vương Nguyên đi mất, bỏ lại nhóm người phía sau chưng hửng phẫn uất cùng không cam lòng nhìn theo.
Nguyên nhân hắn lập đội ngũ là muốn cho Vương Nguyên cảm giác chỉ có hắn mới khiến cậu tin tưởng được, không ngờ bây giờ ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ cậu.
Nếu người này được một phần mười kiếp trước thì tốt rồi.
Khúc mắc duy nhất của Vương Tuấn Khải khi trùng sinh là Vương Nguyên, hắn đã từng có ý định muốn hại chết cậu, nhưng rồi nực cười làm sao khi hiện tại – chỉ cần thấy cậu chịu chút tổn thương nào đến từ thế giới bên ngoài, hắn liền khó chịu ra mặt.
Đây chính là báo thù sao?
Chính là đòi nợ sao?
Vương Tuấn Khải cười nhạo chính mình, nhát gan dơ bẩn thực chất không phải Vương Nguyên, mà là hắn đi?
Trăng treo lên giữa trời, Vương Tuấn Khải thu củi trở về, trông thấy người đang trầm mình dưới suối sâu liền sử dụng dị năng hệ phong lôi đối phương lên bờ, hiếm khi lạnh giọng quát: “Cậu làm gì!!?!”
Vương Nguyên chôn đầu trong l*иg ngực hắn, nước mắt xuôi theo giọt nước tràn xuống cằm, cậu run rẩy như một con thú hấp hối, cơ thể co giật từng hồi, rốt cuộc không khống chế nổi mà hét lên: “Buông tôi ra!! Buông ra!! Tôi không cần, tôi không cần!! Đừng chạm vào tôi, đừng mà. . .!!Đừng mà. . .làm ơn, tôi không muốn. . .!! Đừng. . .”
Vương Tuấn Khải chịu đòn lung tung, trong lòng vẫn là nhẹ nhõm hơn lúc trước. Ít ra Vương Nguyên đã tỉnh táo, đã có thể tiếp nhận được việc chính mình bị cưỡиɠ ɠiαи, còn có phản ứng như những người bình thường khác chứ không phải ngồi im bất động tử khí tràn lan. Hắn ôm chặt Vương Nguyên, để cậu khóc nấc nhiều lần, mới hạ xuống một nụ hôn lên phiến môi lạnh lẽo.
Vương Nguyên chống cự hắn.
Vương Tuấn Khải ánh mắt lóe lóe, đặt cậu xuống mặt đất hung hăng gặm mυ'ŧ phiến môi. Thanh niên vặn vẹo tránh thoát khỏi chiêu trò tấn công của hắn, ban đầu còn kịch liệt bài xích, về sau chậm rãi nhu thuận, có lẽ đã nhận ra kẻ đang hôn mình chính là Vương Tuấn Khải.
Cứ nghĩ đến đôi môi mềm mại mình đang ngậm đã bị kẻ khác chạm qua, Vương Tuấn Khải siết chặt nắm tay. Hắn đã từng truy hỏi Vệ Đan rốt cuộc đã thuê những kẻ nào làm bậy, thậm chí mang tính mệnh hơn trăm người trong căn cứ ra dọa gϊếŧ để hỏi được danh tính bọn chúng, nhưng Vệ Đan sống chết không khai, còn nói đã đưa chúng ra ngoài, hắn vĩnh viễn cũng không tìm được chúng. Vương Tuấn Khải cười lạnh, lập tức đánh cho bọn Vệ Đan thành đầu heo, hắn sớm biết nếu Vệ Đan thuê mướn đám man rợ xấu xí kia, đã sớm gϊếŧ chết bịt đầu mối.
Vương Tuấn Khải hạ mi mắt, thoát quần Vương Nguyên, nhanh chóng tiến vào.
Muốn để cậu xóa đi ám ảnh sợ hãi khủng khϊếp kia, chỉ có thể không ngừng làʍ t̠ìиɦ, để cậu không còn kinh tởm chính mình nữa. Vương Nguyên hình như cũng đã nhận ra điều này, nhiệt tình phối hợp với hắn, ở trong kết giới mà hắn bày ra điên loan đảo phượng.
“Ưm,ưm . .ưʍ. .ah. . .ưʍ. . .!”
Tiểu tao huyệt bị cự vật cứng rắn xỏ xuyên đâm rút liên tục, dần dần mở rộng huyệt khẩu, biến thành da^ʍ động hút hồn nam nhân. Thanh niên dang rộng hai chân, nâng eo lắc mông theo kịp tiết tấu cắm rút kịch liệt của người phía trên, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nóng bỏng không ngừng phun ra từ đôi môi gợi cảm, ngâm nga nỉ non ngọt ngào rêи ɾỉ. Hai cánh mông bỗng bị người thô bạo bóp nắn, động tác trừu sáp đâm rút đột nhiên mạnh mẽ khiến thanh niên hét chói tai, cả người lay động dữ dội.
“Lúc ở dưới thân bọn chúng, cậu cũng dâʍ đãиɠ như thế này sao? Đói lắm sao? Khát lắm sao?”
“Ư, ah! A! A~!”
Vương Nguyên cào mạnh lên lưng hắn lưu lại vệt móng dài tóe máu, thân thể vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà giật nảy lên, nước bọt không nuốt kịp tràn ra khóe môi, hai chân co quắp duỗi thẳng. Vương Tuấn Khải hung bạo cắm côn ŧᏂịŧ to lớn tím đỏ vào cúc huyệt khiếm thao, đâm mạnh đến nổi muốn nhét cả quả cầu tinh nang vào huyệt động ướt sũng, đầu nấm điên cuồng cọ lên điểm mẫn cảm yếu ớt bên trong nơi bí mật, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ như suối bắn tung tóe, mà thanh niên vì kɧoáı ©ảʍ liên tục rất nhanh đã đạt cao trào, nức nở thét lên phụt bắn ra ngoài.
Cậu run rẩy nằm dưới đất, cơ thể trắng nõn mê người nhè nhẹ lắc lư, hai tay bấu chặt cỏ dưới thân, chân mở rộng dính nhớp đều là nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, nơi hậu đình đỏ au mềm nhũn vẫn còn tham lam ngậm chặt côn ŧᏂịŧ nam nhân, thậm chí cơ khát co rút hút chặt nó vào trong. Trên qυყ đầυ vừa mềm xuống của cậu chầm chậm rỉ ra bạch dịch còn sót lại, chân xụi lơ buông thõng, hình ảnh vừa đáng thương vừa da^ʍ mỹ kí©ɧ ŧìиɧ, làm cho đầu Vương Tuấn Khải nóng lên tức khắc.
Hắn, vẫn là không kháng cự nổi mị lực của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải có hơi sợ hãi bản thân sẽ giống như trước kia sa lầy vào địa ngục, nhưng phản ứng thành thật của cơ thể làm hắn không ẩn nhẫn được.
Chỉ có người này, chỉ có Vương Nguyên mới có thể làm cho hắn mất bình tĩnh nhanh như vậy.
Vương Tuấn Khải hốt hoảng lui ra ngoài, côn ŧᏂịŧ mang theo vệt nước bóng loáng rút khỏi hoa cúc. Da^ʍ huyệt ướt nước phát ra tiếng động tội nghiệp, cùng lúc khiến Vương Nguyên mở mắt khó cưỡng.
“Đừng, đừng đi mà. . .”
Cậu cọ xát thân thể lên nền cỏ mềm mại, hai tay luồn xuống sờ nắn xung quanh tiểu huyệt dinh dính, đè lên miệng huyệt co khép đói khát, cậu nức nở cầu xin, chọc ngón tay vào tiểu huyệt kéo rộng ra, than thở nỉ non: “Tiến vào, tiến vào, tôi muốn, tôi muốn anh. . .”
Vương Tuấn Khải lúc này mới nhận ra, thảm cỏ mà hai người bọn họ lăn chính là cỏ kí©ɧ ŧìиɧ hắn vẫn thường dùng trên người cậu, Vương Nguyên hiển nhiên bị tác dụng cỏ làm thần trí điên đảo, lúc này động tình câu dẫn, toàn bộ tư thế lẳиɠ ɭơ tao hóa đều lộ ra, dâʍ đãиɠ uốn éo dụ dỗ hắn. Vương Nguyên hơi híp mắt, vẻ mặt phong tình say đắm bị du͙© vọиɠ khống chế, phía trước phía sau đều chảy nước ròng ròng, hai chân quấn lên thắt lưng hắn van nài.
Trong một tích tắc, Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người, hắn rủa thầm một tiếng, thầm nói không xong!
Vương Nguyên nhanh chóng lật ngược tư thế, dồn Vương Tuấn Khải xuống đất, dùng đại da^ʍ huyệt nuốt lấy cự vật, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ một tiếng, nhỏ giọng cười mê muội.
Vương Tuấn Khải bất ngờ nhìn tay mình không theo điều khiển mà suồng sã vuốt ve bóp nắn nhào nặn mông thanh niên, hai mắt trừng trừng. Thanh niên trên người hắn làm gì còn vẻ ngây thơ đáng thương bị hắn chà đạp, ngược lại con ngươi đen thẳm lãnh liệt lăm lăm, đầu lưỡi hồng nhạt dụ hoặc liếʍ môi, thân thể đong đưa ngang dọc, vừa dùng tiểu huyệt thao lộng vừa cọ xát cơ thể lên người hắn. Cậu ngẩng đầu rên la, sung sướиɠ lắc lư, thao túng Vương Tuấn Khải kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng nơi mẫn cảm trên người, trầm thấp nói: “Thế nào? Tư vị làm búp bê tìиɧ ɖu͙© cho người khác vui vẻ chứ?”